douloureux [langie]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi Người, từ một chốn xa xôi,

Tôi viết những dòng này khi đã cách quê mẹ hàng trăm, hay có lẽ là hàng ngàn dặm đường chim bay. Người từng bảo tôi rằng chốn quê nhà ai ơi không nên rũ bỏ, bởi ấy chính là bản hùng ca vĩ đại và tuyệt đẹp nhất, nhưng có những kí ức nơi đó tôi sẽ vĩnh viễn đóng lại cho một tuổi xuân rực rỡ.

Vẫn còn đây, ngày mà mộng ước của tôi bỗng hoá thành hiện thực. Cái ngày mà dân chúng đổ xô lênh láng khắp mọi nẻo đường chật hẹp, và tôi kẹt cứng trong bộ cánh cồng kềnh cùng chiếc danh xưng 'thằng hề' ngu xuẩn. Xa xa kia liệu Người còn nhớ, trên vó ngựa vang rền và đỉnh đầu huy hoàng lá cờ chiến thắng, Người khẽ vén mái tóc dài ven đôi tai, nhưng chẳng vì thế Người mất đi nét anh dũng và bảnh bao. Mái tóc dài sẽ đưa Người quật ngã lũ mọi rợ trên chiến trường, tôi ngẫm nghĩ một hồi khi tự nhủ rằng bờ óng ả rũ bên đôi vai kia là một hi vọng. Liệu Người có hay rằng kẻ hèn mọn là tôi đây tôn thờ Người như một đức tin của riêng mình? Người là đứa con của Chúa và là đứa con của Mặt Trời, hẳn là vậy, và từ tận đáy lòng tôi có chút ngả nghiêng trước vẻ huy hoàng nơi Người.

Tôi đã nghe những lời rủ rỉ về toán quân Philistine chết như rơm rạ dưới xương hàm của con lừa trên tay một vị anh hùng. Hỡi ôi, xin Người đừng lo lắng, tôi nào đâu có khiếp sợ Người. Tôi xưa kia vẫn luôn đem mộng ước được bắt lấy đôi tay trần đã xé xác vài con thú hoang và nhuốm máu động vật tanh nồng. Tôi sẽ quỳ xuống hèn mọn xin Đứa con của Chúa ban cho mình một ân xá rằng Chúa sẽ cưu mang thằng hề là tôi đây. Người biết đấy, tâm hồn của thằng nhóc du mục mới năm tuổi đầu đâu đó trong tôi, luôn muốn băng qua những chiến trận một cách anh hùng, như hình ảnh của Người năm nào vẫn luôn sáng chói lòng tôi một mảng tôn thờ thầm kín.

Tôi nợ Người thật nhiều, có lẽ là cái mạng nghèo hèn này đem dâng hiến vẫn chẳng tài nào trả nổi: cái đêm mà Người đã kéo tôi vực dậy khỏi cái hố tử thần trong tay lũ đồ tể man rợ kia, và cho chúng biết rằng một thằng hề cũng có cuộc sống của riêng nó, và "lũ các ngươi không có quyền thoá mạ một con người lương thiện và cướp đi của hắn mạng sống!" Tôi thấy màn trời tăm tối hôm ấy bỗng dưng bừng sáng rực, hay lòng tôi đã được vầng cứu thế giải thoát. Ấy là khi Người bao bọc tôi trong tấm chăn và kể bằng giọng chậm rãi, một câu chuyện cổ rất xưa về người đàn ông cô độc nọ, sống khép kín trong bốn bức tường rỗng tuếch cùng vài cuốn tiểu thuyết bầu bạn, chẳng khác gì hơn ngoài lẻ loi ngày qua ngày, với sức mạnh làm tay nghề khiến ai nấy đều hoảng sợ và dành cho hắn một khoảng cách tôn kính. Rằng tôi cũng đem đến một câu chuyện khác, lần này kể về những tiếng gào khóc trong đêm của một thằng nhóc nọ, rằng người mẹ vô tâm đã để lại đứa con thơ ngây trong túp lều nhỏ, đi theo tiếng gọi tình yêu sai trái mà chỉ đầy dục vọng. Rồi có tên chủ rạp xiếc thó được thằng bé đi, ép nó trong một hình hài nhàm chán với nước da trắng nhởn và mái tóc xoăn màu cam xấu xí. Chúng ta (tôi xin mạn phép được dùng), là những tâm hồn đồng điệu. Đói khát yêu thương. Đói khát một cuộc sống tràn ngập màu sắc. Và có lẽ Người cũng thấy vậy phải không, khi Người trao tôi cái quyền được ở bên cạnh Người như một người bầu bạn ấy?

Những buổi nắng miên man trên những mảnh đồng bát ngát đến vụ mùa thu hoạch, Người đã chạy và hét thật to như một đứa trẻ, cho quãng đời bị cầm tù buồn tẻ, và có khi là cho cả tôi. Những gót chân trần lấm lem, đôi rướm máu và đôi xinh đẹp, chúng ta vứt đi kìm hãm và gông tù khoá trái con người ta bấy lâu nay. Mái đầu đen xơ xác và mái đầu nâu hiền hoà, trần trụi gối lên bãi cỏ xanh rờn, ta đã thủ thỉ với nhau-thật hiếm hoi-về những phút tươi đẹp của cuộc đời. Ngày hôm ấy tôi là Kim Namjoon chứ không phải Thằng Hề Đồn Liberté. Và Người là Kim Seokjin chứ không phải Vị Anh Hùng Tôn Kính. Hai con người với nỗi hạnh phúc nghẹn lại nơi cuống họng, và niềm vui không tài nào diễn tả bằng lời. Đất mẹ ru ta ngủ một giấc triền miên nơi núi đồi quê hương. Lại có những sáng thảnh thơi và đón sương buốt lạnh, tự hỏi rằng liệu hôm nay sẽ khác hay vẫn nhàm chán như thế, để rồi bật cười bằng chất giọng giòn tan và rộn ràng. Ngày hôm nao những buổi trời mưa xối xả. Có nụ cười man mác buồn đậu trên môi, mà ta buồn vì đời đen hay vì mưa xối xả vào lòng những giọt lệ sầu.

Chúa ơi. Tôi lần đầu thốt lên như thế trong lòng. 'Tạ ơn Chúa, con đang sống', tôi đã nghĩ thế đấy, khi rót đầy buồng phổi tôi là tháng ngày siết tay Người đến những chốn hoang vu và xa lạ. Có lẽ tôi đã mạo phạm mà trót thương Người một chút, một chút thôi.

Ảo ảnh trong tôi bỗng chốc tan biến vào một xế chiều loang lổ vệt nắng vàng và cam hoà trộn, Người đang thơ thẩn ngẫm nghĩ và tôi nào hay biết đó là gì. Người đan mười ngón chằn chặn vào nhau, nhìn tôi đầy nghiêm túc và luôn miệng hỏi liệu Người có lỡ lầm. Ôi, vậy ra, một nàng thơ đang làm con tim Người xao xuyến không thôi. Đêm mà tôi đành cáo từ bởi buổi lưu diễn đang chờ đợi tôi đến với chiếc lồng sắt và những vị khán giả cười trên nỗi đau của kẻ khác, Người vắt vẻo trên mái nhà cổ kính mà khe khẽ hát đôi ba lời không rõ ràng. Và nơi ánh trăng soi rọi, nơi hồ nước lóng lánh từng vảy bạc, Người thấy nàng đang tắm. Mái tóc vàng với những búp xoăn âu yếm ôm lấy khuôn mặt, cơ thể trắng ngần mà không hề phô phang, ôi, Người đã tìm thấy một thoáng yên ả của đời mình. Đấy, Deliah của Người, thiếu nữ vùng Sorek! Ngâm mình và uống cạn hồn Người, Deliah xinh đẹp! Lòng tôi réo rắt biết bao khi nghe tên nàng được Người say đắm thốt ra, rõ ràng và thanh mảnh!

Không, đừng vội mà say đắm nàng, hỡi người tôi yêu ơi. Liệu Người có biết Sorek chính là thuộc địa của Philistine? Rằng kẻ thù đang dùng nàng ta như một con mồi xinh đẹp rồi nuốt trọn lấy Người trong khổ sở? Nhưng Người nào có hề hấn gì đến chuyện ấy, và "quân thù cũng thành bạn bè và tình yêu!" Dừng lại đi, một bước nữa thôi và cờ chiến thắng sẽ đổi thành cờ rút lui. Có tiếng tim tôi vỡ vụn. Có bầu trời của tôi vỡ tan.

Người đã thật ngốc nghếch khi dấn thân vào thứ tình yêu mù quáng ấy. Thật điên rồ khi Người kể cho nàng ta những bí mật thầm kín nhất của Người ấy, thứ mà tôi có lẽ còn chưa hề biết tới! Tan tành rồi, giờ đội quân chúng ta chẳng thể lùi hay tiến đánh nữa, khi mà Deliah hay chăng mái tóc dài nơi Người ẩn chứa thứ sức mạnh khổng lồ và to lớn.

Tôi biết ngày đó sẽ tới. Ngày nàng cột chặt Người nơi chiếc ghế trong căn bếp nhỏ, đôi tay mảnh mai của nàng mà Người hằng yêu quý, giờ tàn nhẫn và độc ác làm sao! Có con dao gọn lỏn trong tay nàng, Deliah cắt phăng mái tóc nâu vốn là sức mạnh của Người. Khi ấy tôi trông lá cờ chiến thắng bay trên mái vòm cẩm thạch, rồi chẳng bao lâu nữa, sẽ đâu còn gì trên đó Người ơi. Tình yêu đâu phải cuộc diễu hành vinh quang, và rằng nó lạnh lùng khiến ta đau đớn không nguôi*! Tại sao, đến cuối cùng, người tôi luôn cho là đồng điệu lại bị tình yêu dụ dỗ và đánh cắp mạng sống?

Người nhận lại được từ nàng đôi mắt mù. Bởi Người luôn trung thành với đức tin nhưng lại muốn gặp thử thách, vậy thì đổi lại sắc đẹp sẽ là thứ Người không bao giờ nhìn thấy nữa. Chúa trừng trị con người bằng chính thứ đã khiến họ ngu muội. Và Người đi biệt tích. Có lẽ là lao động khổ sai ở Giza, tôi không chắc nữa khi viết đến dòng này.

Nhưng, cho dù chẳng còn chuyện gì đi đúng hướng, tôi vẫn luôn tôn kính Người. Và tôi đang ở đây, lắng nghe bản hoà ca mà vị vua lạc lối mang tên David đã viết nên, vị vua mà cũng vì thứ tình yêu xa xỉ kia mà phản bội Thiên Chúa. Những quãng bốn và quãng năm, những nốt trầm rồi nốt thăng, xé xác lòng tôi thành một bờ hiu quạnh và trống rỗng. Vì tôi không thể hiểu, nên tôi đã cố ở bên Người, và mặc cho tôi nói với Người những điều đúng đắn, vẫn là cuộc đời của mỗi người đúng không, hỡi người yêu ơi?

Vài hôm nữa tôi sẽ về thăm quê lần cuối cùng. Tôi sẽ bước trên những hành lang quen thuộc và căn phòng mà tôi và Người đã thề thốt và hẹn ước bao điều. Áng thơ của tôi, ánh dương của tôi, thư này tôi xin gửi Người nơi đất mẹ cằn cỗi.

Bề tôi trung thành,
Kim Namjoon.

end.
chân thành gửi đến từ langelinore

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro