Đoản 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:vĐôn
______________________________________
Vương Tuấn Khải nổi nóng đập nát cái ly thuỷ tinh trên bàn, hắn quát lớn vào mặt Vương Nguyên:

-Chúng ta đừng bên nhau nữa!

-Vi sao? - Vương Nguyên đứng đối diện, câu nói đấy đã khiến trái tim cậu nát không thua gì cái ly thuỷ tinh kia.

-Chúng ta không thuộc về nhau! - Vương Tuấn Khải mặt lạnh đáp.

-Chúng ta không luộc được rau?

Con mẹ nó lý do gì vớ vẫn thế! Anh đang muốn trêu Vương Nguyên tôi sao?

Vương Tuấn Khải bình tĩnh lặp lại lần nữa, câu từ có phần chắc chắn hơn lần trước:

-Chúng ta không thuộc về nhau.

Vương Nguyên nghe đến đây thì trực tiếp ngồi quỵ xuống, nước mắt lâng tròng lả chả rơi như mưa trên nền đất lạnh lẽo, giọng nói kèm tiếng nấc cứ thế uỷ khuất phát ra:

-Đừng mà....em hiểu chúng ta đều không biết luộc rau...hức...nhưng anh cho em thời gian đi, em nhất định sẽ kêu A Xú dạy em luộc mà....đừng bỏ em....ahuhu....

Vương Tuấn Khải thâu một màn dở khóc dở cười này vào mắt. Nhìn cậu khóc sướt mướt mồm lại thốt lên toàn là những câu vớ vẩn, lửa giận trong lòng cũng vì thế biến mất, vội vàng chạy đến ôm cậu vỗ về:

-Bảo bối ngoan, anh làm sao lại vì em không biết luộc rau mà bỏ em chứ. Anh thuê A Xú về là thay em làm những việc đó mà....ngoan, đừng khóc nữa, anh yêu em.

-Ahuhu đừng bỏ em! Em cũng yêu Vương Tuấn Khải mà!

-Được được, Vương Tuấn Khải cũng yêu em, Vương Tuấn Khải thật yêu em.

Đến khổ với cái lổ tai này, Vương Nguyên có chứng lãng tai, nhiều khi câu cậu nghe chẳng hề liên quan gì câu người ta nói cả....nhưng cũng nhờ cái chứng này mà giải quyết biết bao lần cãi nhau rồi.
___________________________________
Khụ khụ :v khụ khụ khụ :v khụ khụ khụ khụ :v
#Đôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro