Đoản 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Đôn
_______________________________________
Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải cả hai đều đang yêu xa. Anh đi công tác đã hai năm rồi, nhưng mỗi tháng đều gửi quà về cho cậu. Rãnh rõi liền cũng cùng cậu video call tận mấy giờ đồng hồ. Một lần Vương Nguyên hỏi hắn, cậu bảo thật sự rất rất nhớ hắn, có thể bay một chuyến về với cậu không, quà cáp gì gì đó cậu đều không cần nữa.

Hắn vừa đi làm về tâm trạng không tốt, nhìn thấy dòng tin nhắn này của cậu lại càng bực dọc hơn. Hắn thật sự rất bận lẽ nào cậu không hiểu? Vậy là tay nhanh hơn não trả lời.

"Anh rất bận em không thấy sao? Anh không về được. Hôm sau sẽ mua quà tặng em."

Vương Nguyên đau lòng nhìn cái cách hắn trả lời mình, cậu biết Vương Tuấn Khải đang không vui nhưng chẳng còn cách nào cả, đã nhớ đến sắp điên rồi!

"Về một hôm thôi cũng được mà, em không cần quà!"

"Anh đã bảo anh không thể! Em không cần quà anh tặng nữa thì có thể đóng gói thành bưu phẩm gửi hết sang đây cho anh! Đừng nháo nữa!"

Vương Nguyên xem xong không nhắn nữa, cậu buồn lắm. Tại sao Vương Tuấn Khải lại dùng lời lẽ này để nói với cậu. Vương Nguyên thật sự thèm ôm, thèm nắm tay, thèm được hôn, được xoa đầu,....bao lâu rồi không cùng hắn làm nũng...

Lại nhìn sang đống quà Vương Tuấn Khải gửi, gấu bông, vòng tay, nhẫn, đồng hồ, nước hoa,....đều cảm thấy chán ghét! Đọc lại đoạn tin nhắn càng bực bội hơn mười phần! Sáng hôm sau lặp tức đem ra bưu điện mà gửi trả cho hắn, cậu thật sự không cần những thứ này! Cái cậu cần là Vương Tuấn Khải! Ok?!!

Về phần tên kia, hắn nhận được đống đồ này lặp tức nổi cáu. Vương Nguyên đúng là mỗi lúc một to gan! Quay nhay về phòng thu dọn hành lí, đem cái khối cậu gửi bỏ cả vào vali đặt vé máy bay về Trùng Khánh trong đêm.

Về đến nhà là một giờ sáng, Vương Tuấn Khải mở điện thoại lên weibo để biết cậu còn thức hay không. Quả nhiên đứa trẻ này không có người quản liền lộng hành không ngủ.

Nhắn cho cậu một dòng tin nhắn ngắn gọn ba từ "xuống mở cửa" Vương Nguyên xem được liền giựt bắn mình vội vội vàng vàng chạy xuống nhà. Chết cậu rồi! Ngoài những lúc ha hả hà ha hắn ghét nhất việc cậu thức khuya!

-hì hì, anh đã về.

Vừa đóng xong cửa Vương Tuấn Khải trựa tiếp ép Vương Nguyên vào tường:

-Em bảo trả đồ cho tôi, vì cái gì em lại trả thiếu?

-Có...có thiếu sao?

-Ừ, vẫn thiếu một món! Em mau trả để tôi tiếp tục đi công tác!

-Rõ ràng đủ mà! Thiếu món gì cơ chứ!

-Tim của tôi! Tại sao không trả?

-.......

-Báo hại tôi từ Hàn Quốc về đây, không trả chứ gì?! Được! Đêm nay làm em đến hừng đông!

-Ưm....đừng bế như thế! Thả em xuống! A....!
_____________________________________________
Nghe chưa mấy ba :v mốt trả đồ phải trả đủ nga :v
#Đôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro