Đoản 148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Đôn
____________________________________
Gần nhà Vương Tuấn Khải là một cửa hàng bán hoa vô cùng đẹp. Anh vốn không hứng thú với các loài thực vật cỏ cây, nhưng lần này thì khác nha, Vương Tuấn Khải nhất định phải ghé một phen vì ông chủ cửa hàng đấy.

-Xin chào. Buổi sáng tốt lành ạ, chẳng hay quý khách muốn mua hoa gì a?

Vương Nguyên áo thun hình mầm cây cùng quẩn lửng trắng đang ôm bó hoa hồng quay sang cười với Vương Tuấn Khải một cái thật rạng rỡ.

Aigo trái tim của ngộ tan trong đường mất...thiên a..

Vương Tuấn Khải sững người ba giây, dáng vẻ bình bình thản thản dạo một vòng quanh những chậu hoa cúc

-Hoa Cúc này thật đẹp, một bó bao nhiêu thế ông chủ?

-Hai mươi lăm tệ a.

Vương Tuấn Khải cằm lên bó hoa gói sẵn, nghiền ngẵm nhiên cứu năm giây thì nghiêng mặt nhìn Vương Nguyên.

-Còn thiếu một bông, tôi muốn mua thêm một bông.

-Anh cứ việc lấy một bông trong những chậu anh thích. - Aida aida, ông chủ Vương bán hoa chốn đây đúng là ví dụ điển hình cho câu "nhất tiếu khuynh thành" a.

Lại nhìn vào những chậu hoa bên cạnh, Vương Tuấn Khải tỏ ý không hài lòng.

-Đều không có đoá cúc tôi muốn, hẳn là nằm ở chổ Vương Nguyên ông chủ đi?

-Tôi? - Vương Nguyên dùng tay chỉ vào mặt tự hỏi.

-Tuê a.

Vương Tuấn Khải đặt bó hoa xuống bàn bên cạnh, vòng ra sau lưng ôm ông chủ nhỏ vào lòng.

-Bảo bối, đoá cúc anh tìm đang ở chổ em kìa, mau đưa cho anh!

-Cái...cái gì chứ!

-Ngoan, đừng giận nữa, năm đó là anh sai, anh không nên nghe theo cha mẹ đính hôn cùng cô gái kia, hại em đau khổ bỏ đi suốt năm năm qua, hiện tại rất nhớ em, suốt thời gian qua lại không ngừng nhớ em, giờ em về rồi, đừng có giả vờ không quen biết anh nữa, anh sẽ rất buồn đó...

-Ai mà thèm quen biết anh chứ! Đã có vợ thì về ôm vợ đi!

-Anh huỳ hôn rồi.

-Thì liên quan gì đến tôi! Tôi hiện tại chỉ là bán hoa thôi, cùng anh không có quan hệ! - Vương Nguyên cố gắng giẫy ra khỏi vòng tay anh nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô dụng.

-Thế hiện tại anh chính là khách hàng, anh muốn mua đoá cúc của em, bao nhiêu anh cũng trả.

-Vô luêm sỉ! Vô giá! Không bán!

-Em không chịu bán thì anh đành tự ý mang đi vậy!

Nói rồi Vương Tuấn Khải tự động treo biển đóng cửa, bế người trong lòng ra nhà sau bắt đầu buôn bán thực vật trái phép.
___________________________________________
Bià đoản đẹp ghê mấy ba ha :v cái bìa làm Đôn xao xuyến :v
#Đôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro