Đoản 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Đôn
___________________________________
-Vương Tuấn Khải! Anh dọn hết đồ đạc trong nhà này đi ra ngoài cho tôi!

-Em tưởng tôi không dám à! Em thử úp mặt vào tường đếm đến một trăm xem! Tôi lặp tức dọn hết đồ đạc mang ra khỏi căn nhà này!

-Được! Tôi cho anh một trăm giây! Còn không cút khỏi nhà tôi thì đừng trách súng đạn vô tình!

Vương Nguyên úp mặt vào tường bực bội đém số, mặc cho tên nào đó phi như bay lên phòng dọn vali.

-chín mươi sáu...chín mươi bảy...chín mươi tám...chín mươi...ưm....

Sáng hôm sau....

-Vương Tuấn Khải! Đây là đâu?!

Vương Nguyên ra sức vùng vẩy trên giường hòng đứng dậy đánh cho cái tên chết tiệc kia thành đầu heo, chỉ là tay chân đều được Vương Tuấn Khải tỉ mỉ khoá chặt trên giường, cả người một mảnh vãi cũng không có...ra sức kháng cự thì càng giống câu dẫn người ta...

Vương Tuấn Khải bình thản đứng cạnh giường, đưa mắt nhìn con người không biết sợ chết kia một cái.

-Đây là nhà tôi, em bảo tôi dọn hết đồ đạc trong nhà em đi, thì tôi đã dọn rồi đấy.

-Cùng tôi có can hệ sao? Mau thả tôi ra!

-Ai bảo không, em là người của tôi còn gì, mang cả em theo là hợp tình hợp lí.

-Anh cư nhiên dám chụp thuốc mê lúc tôi úp mặt vào tường rồi bắt cóc?

-Ừ, tôi cũng đâu phải lần đầu làm cái chuyện này, em phải hiểu hơn ai hết chứ nhỉ?

-Anh...!

-Bảo bối, đừng nóng, vợ chồng với nhau, dưới giường cãi nhau trên giường huề mà, đừng giận anh nữa, ngoan.

Nói rồi Vương Tuấn Khải hôn một phát vang dội lên trán Vương Nguyên, ra dấu cho sự bắt đầu của quá trình làm lành....
____________________________________________
Vâng :v làm rất tốt :v
#Đôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro