🌿Eyes, Nose, Lips🌿[TAENY]Songfic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa đag rã rích trong đêm lạnh, nàng mở cửa nhà mình ra, liền thấy một đôi giày của phụ nữ lạ vào nhà, kế bên là giày của Taeyeon, người yêu nàng. Bàng hoàng, sợ hãi và giận dữ, nàng vội chạy vào phòng ngủ, cửa phòng đang đóng hờ, nàng lén nhìn vào. Hình ảnh cậu đang âu yếm người phụ nữ khác hiện rõ trước đôi mắt ngấn nước. Tức giận xông mạnh vào phòng, liền kéo cậu ra khỏi người phụ nữ ấy...

*CHÁT*

"TAE ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ!!!???"

"Tôi làm gì kệ tôi, kết thúc đi, chúng ta chia tay, tôi hết hứng thú với em rồi"

"VẬY EM CHỈ LÀ MÓN ĐỒ CHƠI ĐỂ TAE VỨT BỎ PHẢI KHÔNG!!!???, ĐƯỢC RỒI, CHÚNG TA CHIA TAY, ĐỒ KHỐN NẠN!!!"

"..."

Người phụ nữ ấy đã ra về, chỉ còn cậu ngồi trên sô pha và nàng thì đang dọn khỏi đây. Mất 7 năm để yêu cậu, nhưng chỉ trong 30 phút, tất cả đã sụp đổ, không còn thứ gì cả. Kéo chiếc vali ra cửa, nàng nhìn con người đang ngồi trên sô pha dửng dưng không ngó ngàng gì tới nàng lần cuối cùng. Bây giờ chỉ còn cậu trong căn nhà, chiếc xe taxi đã đưa nàng đi khỏi thế giới của cậu. Và...cậu khóc, khóc một cách đau đớn, khác xa hình ảnh cứng rắng ban nãy, đâu đó trong họp bàn, tờ giấy vẫn còn thơm mùi mực mới "Ung thư nhãn cầu giai đoạn cuối" nằm đấy...

"Tốt rồi Tiffany à, em có thể hạnh phúc rồi, em sẽ không cần một kẻ đui mù như tôi đâu, hãy đi tìm hạnh phúc mới đi..."

9 tháng sau

Taeyeon đang ngồi bên cửa sổ cùng cốc cà phê đã nguội lạnh, cậu đã không còn thấy được nữa, tất cả tối đen như mực, chỉ còn nghe tiếng mưa lách tách bên hiên nhà cũ. Từ khi nàng đi, cậu vẫn còn ở trong căn nhà đã lạnh lẽo từ sau đêm đó. Đôi tay nhỏ nhắn của cậu làn đường đến bên chiếc piano, ngồi xuống. Những ngón tay mân mê phím đàn, cậu vẫn còn nhớ bản nhạc mà mình sáng tác, vì cậu là nhạc sĩ, nhưng bây giờ thì hết rồi... Âm thanh cùng giọng hát của cậu vang vọng khắp ngôi nhà, giọng hát trong trẻo làm cho ánh trăng bị thu hút chiếu rọi vào cậu...

Đừng cảm thấy lỗi, tôi xin lỗi
Tôi cảm thấy mình thật đáng khinh
Với làn môi đỏ hồng ấy
Em đã khiến tôi gục ngã
Không sao, tôi ổn ...
Em nhìn tôi lần cuối
mĩm cười như thể mọi chuyện vẫn ổn
Điều đó khiến tôi nhớ lại rằng
Mỗi khi đắm chìm trong nổi nhớ
Gương mặt em lại khắc họa trong tâm trí tôi
Bởi lòng ích kỷ này, tôi không thể để em đi
trở thành nỗi ám ảnh giam cầm em
"Em thấy mệt mỏi khi thấy tôi trở nên như vậy không?"
Nhưng em lại không trả lời
Tại sao...tôi không thể quên được em!?
Thật ngốc nghếch làm sao...
Tôi đã thật sự nhận ra em đã rời xa tôi rồi...

Nước mắt cậu rơi, cậu đang chìm đắm trong nỗi nhớ da diết, người con gái ấy làm cậu đánh mất cả chính mình, từng khúc hát như sự đau đớn mà cậu đang chịu đựng, tiếng đàn lấn át cả tiếng mưa ngoài kia... Cậu hát hết sức mình, chỉ mong nàng quay về bên cậu, "TAE NHỚ EM QUÁ..."

Đôi mắt, sóng mũi, làn môi ấy
Đôi bàn tay em đã từng âu yếm tôi
Những móng tay nho nhỏ tất cả mọi thứ
Tôi vẫn thể cảm nhận được em
Như ngọn lửa đang bùng cháy
rạo rực như tình yêu hai ta
Thật đau lòng làm sao
Nhưng bây giờ em chỉ còn kí ức thôi...

"Tiffany..."

Gục đầu trên phím đàn, nước mắt lăn dài, cậu không biết làm gì cả, thật ngu ngốc và yếu đuối, cậu tự trách mình tại sao không đi tìm nàng, không giữ nàng lại, tất cả đã muộn màng...

*Cạch*

"Yuri, cậu đến rồi..."

"Tôi đã tìm hiểu thông tin hiện tại, cô ấy vẫn sống tốt, tôi nghe nói tên bạn trai của cô ấu đang ngoại tình nhưng không chắc lắm..."

"Không sao, cảm ơn cậu trong thời gian qua, hãy chắc rằng tên đó là một người tốt, tôi nghe nói hắn không mấy đẹp đẽ đâu, nhưng chỉ cần...cô ấy vui là được...thật tốt quá, tôi chỉ là gánh nặng cho cô ấy thôi, phải không..."

"..."

Yuri im lặng, lén ra khỏi phòng và nhường cho một cô gái khác bước vào, cậu đóng cửa một cách nhẹ nhàng không một tiếng động. Cô gái bước vào, tay cầm theo ly nước ấm đặt lên bàn, rồi đứng đấy nhìn cậu chầm chầm.

"Tháng sau Tiffany cưới phải không!? Haha, tôi rất muốn đến đó nhưng chắc không đâu, một kẻ mù lòa đến đó làm cái đ*o gì chứ, tôi định sẽ đi đến một nơi nào đó để sống một mình... Tôi nhớ cô ấy quá Yuri à..."

"..."

Bờ vai cô gái run run như đang khóc, lấy tay che miệng ngăn đi tiếng khóc của mình. Thì ra là vậy, nàng hiểu rồi, tên ngốc ấy đã hứng chịu mọi thứ, đúng là khờ mà... Mấy tháng nay từ khi rời xa cậu, nàng cảm thấy trống vắng, không còn ai làm nũng với nàng nữa, không còn ai ôm nàng, không một cái hôn hay sự ấm áp nào cả. Vội vòng tay ôm lấy bờ vai gầy, cậu ốm quá. Vùi mặt vào hõm cổ cậu, mùi hương trẻ con quen thuộc đang bao bọc lấy cánh mũi nàng.

"T...Tiffany..."

"Phải, em đây"

" ...chúng ta đã kết thúc rồi, cô tới đây làm gì, người ta sẽ dị nghị đấy, về đi..."

"Không, em không đi đâu hết, hức...em xin lỗi...hức..."

"Vậy còn tên chồng sắp cưới của em thì sao!?"

"Hắn đã ngoại tình với một cô gái khác, em đã lường trước được điều này, còn chuyện của Tae, là Yuri kể cho em..."

"..."

"Từ khi không có Tae bên cạnh nữa, em cảm thấy trống vắng lắm, nhưng tại sao Tae lại không phẩu thuật vậy!?"

"Cái đó em không cần biết đâu"

"Em nhớ Tae"

Cậu xoay người lại ôm nàng vào lòng mình, 9 tháng đã quá đủ cho đau đớn và cô đơn cùng sự dằn vặt. Cậu sẽ cố gắng bù đắp cho nàng, dù...cậu không thấy được nữa nhưng tình yêu của nàng đã chữa lành vết thương trái tim cậu. Đêm ấy, có hai người ôm nhau ngủ một cách ngon lành, chìm đắm trong thế giới của họ...
.
.
.
.
.
.
Khoang đã, tên đen kia sao rồi nhỉ!?....
.
.
.
.
.
.
À...đang dựa vách tường nhà người ta ngủ ngon lành rồi....

------------------------------
Phù, xong rồi, nguyên buổi sáng vừa ăn vừa viết, giờ mới chịu up =))))))
TRỜI MẸ ƠI TUI ĐANG VIẾT CÁI VẬY , SAO THẤY THẾ NÀO ẤY NHỜ...
thôi kệ đi... hôm nay sẽ cố gắng đăng 2 fic =))))
Một chút
Một chút giá
Một chút rau
Một chút giấm
Một chút tấm
Một chút nấm
Một chút ngò
Một chút
Một chút
Hưm....có vẻ ngon :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro