Nghiêm túc động lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó là một ngày mưa. Jun Vũ mặc một chiếc áo khoác màu xanh, và nhân vật Tuyết Anh của cô phải quay cảnh hôn với Đông Hồ trên một cây cầu nhỏ. Cảnh hôn này sẽ là nguyên nhân gây tan nát trái tim bé nhỏ của Hiểu Phương do Hoàng Yến thủ vai.

"Yến, em nghiêm túc lên nào, diễn gì mà đơ vậy?"

Jun rùng cả mình vì cái lạnh phả vai bờ vai của cô. Mỗi người trong đoàn làm phim cũng lạnh giống như Jun, không khí Đà Lạt buổi chiều chẳng dễ chịu với họ chút nào. Cho nên sự diễn hỏng của Yến nhất thời khiến họ có cái nhìn khó chịu về nàng, trừ Jun.

"Em xin lỗi, em sẽ cố gắng hơn ạ."

Jun kéo Yến và trong cái chòi nghỉ ngơi tạm thời do mấy anh nhân viên to khỏe dụng nên. Đạo diễn đã cho đoàn có thời gian nghỉ ngơi là mười lăm phút. Jun đưa cho Yến một cốc nước ấm. Nàng đưa hai tay nhận lấy nhưng tránh nhìn vào mắt Jun. Không khí đặc sệt như kẹo mạch nha nhưng nghiêm túc mà nói, không khí này không ngọt ngào như kẹo.

Mà là đặc quánh, khó chịu.

"Yến."

"Huh?"

"Tao vẫn không hiểu."

"Hiểu cái gì?"

"Cảnh đó là một cảnh dễ, sao mày lại diễn không được?"

Yến ngước mắt lên nhìn cô, "Dễ, dễ như nào?"

Jun cảm thấy phản ứng của Yến hơi mạnh. Cô muốn an ủi Yến, nhưng hình như đã bị sai cách.

"Thôi bỏ đi, coi như tao chưa nói gì. Tao xin lỗi."

"Mày biết mày sai chỗ nào sao?"

"Tao.." - Dĩ nhiên là không biết. Jun như con búp bê đáng yêu nhỏ nhỏ, chỉ biết nhìn Yến mà không đáp.

"Mà thôi đi.." - Yến nói, nhìn sang một hướng khác - "Ngay cả tao còn không biết mình đang bị cái gì nữa cơ mà."

Thời gian nghỉ giải lao đã hết. Mọi người trở về vị trí cũ. Nhân vật Hiểu Phương của Yến lúc này đang đứng sau một cái cây. Nhân vật của Jun Vũ sẽ từ một hướng khác xuất hiện. Yến đứng im như một khúc gỗ, chờ đợi đạo diễn hô lên câu quen thuộc.

"Action!"

"Hôm đó là một ngày âm u. Tuyết Anh mặc một chiếc áo màu xanh nhạt và Hiểu Phương cũng thế. Chàng trai mà Hiểu Phương thích đang ngồi bên cạnh Tuyết Anh. Hiểu Phương ló đầu ra từ gốc cây mà ngốc nghếch nhìn. Họ đang hôn nhau. Bạn thân của Hiểu Phương đang hôn chàng trai mà cô thích. Hiểu Phương rụt đầu trở lại, mím môi, không dám bật thốt ra lời nào."

"Máy quay, đặc tả vào khuôn mặt của Yến đi." - Đạo diễn Quang Dũng ra hiệu cho máy quay phim số 9 quay đặc tả khuôn mặt của Yến - "Đúng rồi đúng rồi, đúng là cảm giác này, vừa dồn nén, vừa muốn khóc nhưng không dám khóc." - Đạo diễn nói.

Yến không biết là Hiểu Phương đang khóc hay là chính mình đang khóc nữa. Thật ra vài hôn trước, sau khi trải qua giấc mơ ấy cùng với việc Jun tặng cho nàng hộp bánh kia thì nàng đã lờ mờ đoán ra tình cảm của mình nhưng lại  không dám thừa nhận.

Mỗi người đều có những chuyện khó nói của riêng mình. Sao chuyện khó nói của nàng nó lại khó khăn đến thế?

Jun hoàn toàn không hiểu, nhưng cô ấy lại năng nổ muốn biết. Cô ấy vui tươi, hoạt bát, nhiều muối, đôi khi lại thích làm nũng tựa vào người Yến. Tình cảm hai người tốt như vậy, chẳng lẽ Yến phải nói với cô ấy rằng, "Này, tao nghĩ hình như tao thích mày rồi."

Thật là sai trái. Jun chắc chắn sẽ dùng cả đời của cô ấy để bỏ chạy, cách xa mình.

Cảnh quay kết thúc. Jun bước vội đến từ phía sau và khoác lên người Yến một chiếc áo khoác thật dày. Đầu mũi cô đỏ hỏn, tay cô rất lạnh, nhưng nụ cười của cô rất sáng chói khi cô nhìn vào Hoàng Yến.

"Tao đưa mày đi ăn."

"Uh."

Hoàng Yến rất sợ Vũ Phương Anh biết đến tình cảm của mình, thế nhưng nàng không giấu được nội tâm của mình nữa rồi. Nàng đã nghiêm túc động lòng với Vũ Phương Anh.

Tối hôm đó Hoàng Yến đăng lên instargram của mình một tấm hình.



Caption kia nên sửa lại là, "Vũ Phương Anh vui là được, có phải không?"






...

Fic dựa trên trí tưởng tượng, chân thành yêu cầu các tình yêu nhỏ của Jun Yến shipper đừng vào ins của hai bé dội bom nguyên tử. 0^0



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro