" Ah " - Thế Huân kêu lên một tiếng
Mân Thạc xót xa nhìn vết đứt trên tay của anh , liền cầm lấy tay anh ngậm vào miệng mình , chậm rãi mút liếm sạch sẽ từng đường máu đang rỉ ra
" Đồ ngốc nhà anh , không biết làm thì đừng có làm " - Mân Thạc bực dọc trách
" Vậy không ăn nữa à ? " - Thế Huân nhìn cậu
" Không muốn ăn nữa "
" Vậy dập lửa đi "
" Hả ? "
Thế Huân cầm lấy tay cậu , kéo mạnh khiến cả người cậu ngã vào người anh
" Em nói xem , em không tính dập lửa à ? " - Chậm rãi vòng tay qua ôm lấy eo cậu rồi kéo sát lại
Khi không lại đột nhiên cầm lấy tay anh như vậy , không ngần ngại suy nghĩ gì mà cho vào miệng đã vậy còn nhiệt tình làm hành động khiêu gợi câu dẫn với ngón tay anh như thế , nói không phát hoả thì chẳng khác gì anh bị bất lực
" Lửa-- lửa gì ? " - Mân Thạc cảm giác được chuyện anh sắp làm với cậu , chính là vô cùng mờ ám nên lùi người về sau , ánh mắt đề phòng
Thế Huân đưa mặt lại gần , cúi xuống ngậm lấy tai cậu , vươn lưỡi liếm dọc vào kẽ tai , thấp giọng nói
" Lửa tình "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro