em bé thắng hàn và anh thạc bự dỗi nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

em bé thắng hàn bị khủng hoảng tuổi lên 3 và bạn nhỏ ngân thạc bị khủng hoảng tuổi lên 5.

5.

ba mẹ tống và ba mẹ hồng hằng ngày đều sầu não muốn hói cả trán vì hai đứa con trai bé bỏng của mình. em bé thắng hàn vừa qua chớm 2 tuổi được vài tháng thì bắt đầu có dấu hiệu khủng hoảng tuổi lên 3. đứa nhỏ xinh xắn nhà ba mẹ hồng vẫn còn đang tập nói bi ba bi bô, nhưng đôi lúc có những điều ba mẹ không đáp ứng, em bé thắng hàn lập tức trở nên bướng bỉnh, la hét, thậm chí là hươ tay hươ chân với ba mẹ, làm ba mẹ hồng một phen mệt mỏi. em bé vẫn chưa "nhập ngũ" như bạn nhỏ nhà đối diện vì mẹ hồng rất xót con, nơm nớp lo sợ em bé đi học trong giai đoạn khủng hoảng này còn khiến cho cô giáo mệt gấp mấy lần như ba mẹ hồng.

tình hình của ba mẹ tống cũng không khá hơn tí nào. bạn nhỏ ngân thạc vừa đủ 3 tuổi, ba mẹ lập tức cho bé "nhập ngũ". sáng trước khi đi học khóc một trận, lăn lê bò lết ngay cửa nhà, miệng mếu máo bảo con ghét đi học, con muốn ở nhà chơi với em bé thắng hàn. nếu ba mẹ tống không phải phụ huynh có tính cách nghiêm khắc, nhà noi theo kỉ luật quân đội và nêu cao tinh thần tự giác, nề nếp thì không phải phụ huynh hổ châu á. ba tống đối với con trai cưng ngân thạc của mình là hết mực yêu thương nhưng cũng rất nghiêm trong việc dạy dỗ, thì không thể nào để cho những giọt nước mắt thảm thương đòi ở nhà của bạn nhỏ lay động được, chỉ có mẹ tống đứng đằng sau xốc nách ngân thạc đang nằm ườn ra sàn khóc lóc mè nheo, nhỏ giọng bảo "con yêu đi học ngoan đi mà, mẹ năn nỉ" mà xót vô cùng, nếu ba tống không nề hà gì mà một phát bế bạn nhỏ đi như cái lưới đánh cá chắc có lẽ mẹ tống đã cho ngân thạc ở nhà mất rồi.

mặt trời dâng lên cao nhưng không khí vẫn không thể ấm hơn, từng đợt gió lạnh thổi vào dập cửa sau nhà đập một tiếng lớn, bạn nhỏ ngân thạc đột ngột tỉnh giấc, đầu tóc bù xù như cái tổ chim bé bé xinh xinh, hai tay dụi mắt cho tỉnh táo, bộ đồ ngủ caro màu vàng xộc xệch, ngân thạc lê từng bước, ống quần dài lết phết trên sàn như thể chỉ cần dậm lên một cái thôi là bạn nhỏ sẽ được tận hưởng trọn vẹn cơn gió lạnh buốt của mùa xuân.

"ba mẹ ơi"

chất giọng nhừa nhựa buồn ngủ của ngân thạc như mật ong chảy, bạn nhỏ đến trước cửa phòng ba mẹ, nhón chân mở cửa. ba mẹ tống vẫn còn trùm chăn du hành trong giấc mơ có rất nhiều ngọn núi đầy ắp tiền xanh tiền vàng, bạn nhỏ leo lên giường, chen vào giữa ba mẹ, hai cánh tay ngắn cũn dang rộng ôm lấy hai người, cái miệng bé xinh chưa kịp đánh răng buổi sáng cất tiếng như chiếc đồng hồ báo thức chạy bằng cơm.

"ba mẹ ơi, dậy đi, cửa bị gãy"

ba mẹ tống nghe thấy âm thanh líu lo về cái cửa bị gãy liền sực tỉnh, hai người hốt hoảng gỡ chăn, vùng chạy mặc kệ ngân thạc ngồi ngơ ngác trên giường. ngân thạc trong mắt mẹ tống lúc nào cũng là đứa con hiền lành, biết vâng lời, chỉ trừ những lúc ăn vạ đòi mẹ mua bộ lắp ráp siêu nhân nhưng lắp chưa xong thì đã muốn mua bộ khác. còn trong mắt ba tống, ngân thạc chính là bản sao hoàn hảo của mình. nghịch ngợm, lém lỉnh, nói chung là đặc điểm của một bé trai đang học mẫu giáo đều tập trung ở bạn nhỏ ngân thạc.

"cửa đã gãy đâu vợ ơi?"

"ừ ha, chắc là con trai yêu của anh lại nghịch rồi"

bạn nhỏ ngân thạc ngồi trên giường không biết ba mẹ đang nói gì về mình. gia đình ba người chỉ có mỗi ngân thạc dậy sớm vào ngày nghỉ, còn ba mẹ tống nằm ngủ nướng đến tận trưa, nhiều khi còn rủ bạn nhỏ ngủ cùng rồi bỏ qua bữa sáng.

"ba mẹ ơi, quái vật kêu rồi"

cái bụng õng lên của bạn nhỏ ngân thạc đánh trống biểu tình vì đói, ngón tay bé xíu chỉ vào mình, mặt hơi rũ xuống như muốn nói cho ba mẹ biết rằng ba mẹ ơi đã sắp trưa rồi, con rất rất là đói luôn.

được một hôm ba mẹ tống nghỉ làm ở cơ quan, trùng hợp là ba mẹ hồng ở nhà đối diện cũng được nghỉ nên mẹ hồng lập tức bế em bé thắng hàn sang gửi nhờ mẹ tống trông giúp, mẹ tống cực kì hoan hỉ với việc trông em bé thắng hàn để ba mẹ bé còn đi hú hí cà phê với nhau. người ta nói trường học là ngôi nhà thứ hai, đúng rồi đó, còn đối với em bé thắng hàn, nhà của ba mẹ tống là ngôi nhà thứ hai vì em bé vẫn chưa đi mẫu giáo. ba mẹ tống rất thương và cưng nựng em bé thắng hàn, hai người suốt ngày cứ đòi bế thắng hàn về nhà nuôi làm bạn nhỏ ngân thạc đôi khi phải cạnh nanh rằng sao mẹ mãi bế em bé thế, mẹ không chịu bế bạn nhỏ.

em bé thắng hàn được mẹ hồng quấn như cục bột trắng xinh, trời se se lạnh làm má của em bé hồng phớt, tai đỏ hây hây. bàn tay tí nị nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, mẹ tống nhìn em bé thắng hàn cười yêu không ngớt, bà hết nựng má rồi lại nắm tay em bé dắt vào nhà. ba tống cưng em bé thắng hàn nhưng không thể hiện nhiều như mẹ tống. ba tống bế đứa nhỏ trên tay, bảo em bé hôn một cái, em bé liền ngoan ngoãn hôn cái chóc lên má.

"bác là ai đây?"

"ba tống"

"còn kia là ai đó?"

"mẹ tống"

đứa nhỏ khôn lanh này sớm muộn gì cũng thành con trai cưng của nhà họ tống. ba mẹ hồng cũng không nề hà gì trong chuyện em bé thắng hàn gọi bạn thân ở nhà đối diện là ba mẹ tống. miệng xinh yêu của em bé nói tên từng người theo từng chỉ tay của ba tống, hai má phồng lên khiến ba tống phải nhéo một phát thật đã.

"thế còn anh ngồi trên ghế là ai nào?"

"ăng hạc bự"

"em bé này giỏi quá đi thôi"

mẹ tống nựng cặp má phính xinh yêu của em bé thắng hàn. ngân thạc từ nãy giờ ngồi trên ghế sofa xem tivi mà không màng gì đến không khí náo nhiệt tươi vui ở trong bếp. bạn nhỏ ngân thạc không ganh tị tí nào đâu vì bạn nhỏ thích có em bé lắm, chỉ là để cho ba mẹ chơi đùa cùng em bé thắng hàn tí thôi. mẹ tống dắt tay thắng hàn ra phòng khách, bảo bạn nhỏ ngân thạc đang tập trung xem siêu nhân trên tivi dẫn em vào phòng ngủ chơi đồ chơi. ba tống vừa hẹn mấy chú lớn tuổi đi ăn với cả chơi cờ đến tận tối mới về, nên trong nhà chỉ còn mẹ tống cùng hai em bé. trước khi đi, ba tống còn tranh thủ ôm em bé thắng hàn lắc qua lắc lại như ôm chú mèo bằng bông làm em bé cười khúc khích, miệng xinh kêu nhột quá.

"hai đứa ở trong phòng chơi nhá, mẹ nấu ăn tí. nhớ chơi với nhau hòa thuận, bạn ngân thạc chơi với em bé thì phải làm sao?"

"dạ không được giành đồ chơi"

"em khóc thì sao?"

"dạ phải dỗ em"

mẹ tống xoa đầu tròn ủm của hai đứa nhỏ, luôn miệng dặn đi dặn lại là hai bé phải chơi với nhau vui vẻ, bé nào giành đồ chơi thì bị mẹ phạt. em bé thắng hàn cùng anh thạc bự gật đầu liên tọi, kêu "dạ" một tiếng thật to.

"em bé chơi xe hơi hong? anh lấy cho em chơi nè"

"dạ chơi, dạ chơi"

ở nhà họ hồng, em bé thắng hàn không có nhiều đồ chơi. bởi vì ba mẹ thường xuyên đi làm bận rộn, được ngày nghỉ thì bế bé sang gửi nhà ông bà hoặc gửi ở nhà ba mẹ tống. ngày ba mẹ hồng có ở nhà thì thường cho em bé thắng hàn đọc sách trẻ em nhiều hình ảnh màu sắc, chơi những trò chơi trí tuệ kích thích sự sáng tạo của bé. nếu muốn chơi đồ chơi thì chạy thẳng qua nhà anh thạc bự, vì trong phòng anh thạc có rất nhiều đồ chơi.

ngân thạc đứng lên ghế, nhón chân với lấy hộp đựng xe đồ chơi ở trên kệ. em bé thắng hàn nằm úp bụng trên thảm, hai tay chống cằm đưa mắt long lanh nhìn ngân thạc lấy đồ chơi.

"xe nè, em chơi đi"

chiếc xe hơi cảnh sát màu đen bé bằng lòng bàn tay được ngân thạc đẩy về phía thắng hàn. em bé như cục kẹo dẻo núc ních, cánh tay chống xuống thảm rồi ngồi dậy, bàn chân múp míp chà qua chà lại chiếc thảm màu vàng nhạt.

"í o í o í o"

ngân thạc đóng vai người đi đường, tay đẩy chiếc xe mui trần màu đỏ chạy tới chân em bé thắng hàn.

"ui cảnh sát, cho tôi qua"

"hong hong"

em bé thắng hàn giả giọng làm cảnh sát giao thông, lại đẩy xe về phía xe màu đỏ của anh thạc bự. ngân thạc giả vờ ngã lăn ra đất ngất xỉu, thắng hàn được dịp cười không ngớt.

"ăng hạc ăng hạc, dậy i"

"chơi chơi"

thắng hàn leo lên lưng ngân thạc nhún vài cái, bàn tay trắng mềm lay vai bạn nhỏ. âm thanh trong trẻo đầy tinh nghịch của thắng hàn văng vẳng bên tai ngân thạc. em bé lắc lư anh thạc bự giống như con rồng nhồi bông màu xanh lá của bé ở nhà.

"ăng hạc"

"biết òi, em xuống đi, anh đau bụng"

"ăng hạc đau, em chin nhõi"

em bé thắng hàn nghe anh thạc bự than đau liền hốt hoảng, vội xin lỗi bằng giọng bé xíu. ngân thạc cưng thắng hàn nhất nên cũng không giận, xoa đầu bảo anh hết đau rồi. thắng hàn lồm cồm đứng dậy đi đến thùng đựng đồ chơi, hai tay cầm hai chiếc xe mini, ngồi bệt xuống thảm bên cạnh ngân thạc.

bạn nhỏ ngân thạc đang đẩy chiếc xe đồ chơi chạy trên bàn, miệng bé xinh kêu í o í o, em bé thắng hàn đang trong độ tuổi tò mò về tất cả mọi thứ và kinh khủng nhất là giai đoạn khủng hoảng tuổi lên 3 đang ập đến nên tính chiếm hữu rất cao, em bé lập tức giật lấy chiếc xe màu vàng bạn nhỏ ngân thạc đang đẩy.

"ơ..."

ngân thạc mở to mắt đầy bất ngờ, giây sau mặt hơi cau có giật mạnh lại chiếc xe từ tay em bé thắng hàn. một đứa trẻ khi bị người khác giành lấy đồ chơi yêu thích của nó giống như thế giới bị sụp đổ, em bé thắng hàn ngồi một cục oà khóc thật lớn, bạn nhỏ ngân thạc ở phía đối diện bình chân như vại, vẫn ngồi đẩy tới đẩy lui chiếc xe. tai của ngân thạc cứ tưởng như có chức năng chống tiếng ồn, gương mặt bình thản chơi đồ chơi.

"ăng hạc bự cho em, cho em với"

em bé thắng hàn nằm dài ra thảm khóc bù lu bù loa, bàn tay vo lại thành nắm đấm, huých từng cú đấm như mèo con cào lên đùi anh thạc bự, tiếng nức nở xin anh thạc cho bé chơi xe cùng không ngừng lại.

"ăng hạc... hức... cho em chơi"

"em ghét ăng hạc bự, em ghét ăng"

"em hăm chơi với ăng nữa, em méc mẹ"

bạn nhỏ ngân thạc không sợ côn trùng, không sợ chó mèo, không sợ người lạ nhưng chỉ sợ nhất là tiếng gào thét ra lửa của ba mẹ và tiếng khóc như cuộc chạy đua nảy lửa giữa nhạc và lời của em bé thắng hàn. bình thường, ngân thạc sang nhà họ tống chơi cùng em bé, mỗi khi bé khóc trông rất ngoan, không hề đáng ghét tí nào. nhưng hôm nay, thắng hàn giành đồ chơi của mình còn nằm ăn vạ, vả lại ngân thạc đang trong độ tuổi của trẻ khủng hoảng tuổi lên 5, cái tính cái nết bướng bỉnh, thích hơn thua làm cho ngân thạc không quan tâm đến cái máy khóc đang tua đi tua lại từng bài.

em bé thắng hàn nằm khóc ăn vạ đến mức gần như khản cả giọng, lật đật đứng dậy mở cửa, loạng choạng chạy ra khỏi phòng ngủ của anh thạc bự. tiếng khóc oa oa đầy uất ức vang tới tận phòng bếp, em bé liêu xiêu chạy đến bên chân mẹ tống, dụi dụi người vào ống quần của bà, từng tiếng nức nở làm mẹ tống vô cùng sốt ruột. nước mắt nước mũi tèm nhem trên khuôn mặt tròn ủm như cái bánh bao chiều.

"sao con khóc? anh thạc bự làm gì con?"

"hức... ăng hạc bự... hăm cho... con chơi đồ chơi... hức"

gần đây, ba mẹ tống có để ý đến việc con trai mình bắt đầu có biểu hiện ích kỷ, không chịu chia sẻ đồ chơi với bất kì đứa nhỏ nào trong khu bé sống. hàng ngày, hai người vẫn luôn bảo ban ngân thạc hãy biết chia sẻ với bạn bè từng món đồ chơi, từng bịch bánh, đặc biệt là em bé thắng hàn ở nhà đối diện. mẹ tống nghe em bé thắng hàn nấc lên liền ôm lấy bé vào lòng, vỗ lưng an ủi, dỗ dành em bé.

"hức... ăng hạc... ăng hạc... giành xe... hức"

đứa nhỏ vừa khóc vừa kể, mắt tròn xoe ngập nước, từng dòng nước mắt chảy dài, hai bàn tay bé xíu dụi dụi tèm nhem, miệng mếu máo kể cho mẹ tống nghe rằng anh thạc bự giành xe đồ chơi của bé, bé khóc còn mặc kệ luôn. mẹ tống sợ em bé thắng hàn khóc nhiều sẽ bị mệt nên ra sức dỗ dành.

"được rồi được rồi, con nín khóc nhá, để bác đánh đòn anh thạc bự cho con, nín khóc nín khóc nào"

mẹ tống một tay bế em bé, một tay cầm khay ăn cao su khi nãy đã chuẩn bị để cho hai đứa nhỏ ăn vào buổi trưa. bà để em bé ngồi trên ghế ăn, xoa mái tóc đen mềm rồi dặn em bé cứ ăn trước. em bé thắng hàn nhìn mẹ tống mở tung cửa phòng bạn nhỏ ngân thạc, bên trong hỗn độn đồ chơi, nào là xe, miếng lắp ráp nằm ngổn ngang trên thảm, mô hình rô-bốt tay chân đứt lìa. bà nhìn thẳng vào ngân thạc, chế độ mẹ hổ châu á làm cho bạn nhỏ đang ngồi chơi cặm cụi cũng thấy lạnh gáy.

"ngân thạc"

bạn nhỏ bướng bỉnh không chịu quay mặt nhìn mẹ một lần, cái tướng ngồi tròn xoay chơi đồ chơi không màng xung quanh.

"tống ngân thạc ra ngoài ăn cơm, mẹ chỉ nói một lần"

ngân thạc chột dạ vì nghe mẹ gọi đầy đủ họ tên của mình, hai tai vểnh lên, quay lưng lại nhìn gương mặt đang tối sầm của mẹ, ngay tắp lự "dạ" một tiếng rồi đứng lên đi sau lưng mẹ ra phòng bếp.

em bé thắng hàn ngồi đung đưa chân trên ghế trẻ em, một tay cầm nĩa ghim một viên xúc xích lắc qua lắc lại, tay còn lại chỉ vào khay đồ ăn màu nâu của ngân thạc.

"ăng hạc ăng ăng"

"xích xắc xích xắc"

mặt ngân thạc đen như lọ nồi, ánh mắt phực lửa nhìn đứa nhỏ vui vẻ ăn ngon ở trước mặt. khoé miệng hơi giật giật nhưng không dám hó hé tiếng nào.

"..."

thắng hàn vô tư như thể mình không có liên can gì. môi chu lên, mải kêu tên ngân thạc.

"ăng hạc ăng cum i, em ăng nè"

"mau tới ăn đi, em kêu con kìa"

giọng của mẹ tống trầm xuống hẳn, khác với chất giọng lánh lót, ngọt ngào như mọi ngày. gương mặt ngân thạc tái đi vài phần vì mẹ đang nghiêm khắc, đáng sợ hơn. ngân thạc lười biếng trèo lên ghế, ngồi thẳng lưng, mắt nhìn về bức tường phía đối diện. tay chậm chạp cầm muỗng, múc từng miếng cơm cho vào miệng.

ngân thạc chợt nhận ra, cơm hôm nay sao đắng quá!

bữa ăn trôi qua vừa có mùi thuốc súng nồng nặc vừa có dư vị ngọt ngào. ngân thạc với đôi mắt hình viên đạn liếc nhìn cái con mèo đen nghịch ngợm đang cười cười nói nói với mẹ tống, còn mẹ tống thì dăm ba câu lại vuốt ve mái tóc mềm như tơ, rồi lại nhéo má khen bé ôi ngoan quá, hay con làm con trai mẹ đi!

"con nhìn cái gì? mau ăn đi"

bạn nhỏ ngân thạc uất ức trong lòng rất nhiều, hận không thể lập tức chạy sang nhà ba mẹ hồng, mách với họ rằng đứa con trai bé bỏng của ba mẹ đã giành đồ chơi của con nhưng con là người bị mẹ mắng.

"ăng hạc oi"

"ăng hạc dận em hỏ?"

mẹ tống ngồi giữa hai đứa nhỏ, ngân thạc không thể chịu được sự oan ức này mà khóc thút thít. em bé thắng hàn cuối cùng vẫn chỉ là một em bé đang tìm hiểu rất nhiều điều trên thế giới này, mắt mở to tròn nhìn mẹ tống.

"ăng hạc hóc òi"

"hong biết đâu, con méc bác hồng"

ngân thạc khóc la như thể trời đất sập xuống, hai tay dụi mắt thật mạnh, càng quệt nước mắt chừng nào là khóc nhiều chừng nấy. bạn nhỏ ngân thạc giận dỗi nhảy xuống khỏi ghế thật nhanh, mang đôi dép lào rồi mở tung cửa chạy sang nhà họ hồng ở đối diện.

"bác hồng ơi, em thắng hàn hư"

"em thắng hàn chọc con"

ba mẹ hồng vừa đi chơi hẹn hò về, định bụng sẽ ghé nhà họ tống rước đứa con trai cưng thì thấy ngân thạc đứng trước cửa khóc rấm rứt. mẹ hồng có tình cảm vô cùng đặc biệt đối với bạn nhỏ ngân thạc vì bạn nhỏ được ba mẹ tống giáo dục rất tốt, lễ phép, ngoan ngoãn. ba hồng nhanh chân chạy đến, lo lắng hỏi han.

"sao con khóc thế?"

ngân thạc giương đôi mắt ướt long lanh, đỏ hoe nhìn ba mẹ hồng, ngón tay ú nu chỉ vào nhà mình.

"em mèo... em mèo giành... hức... giành xe của con..."

"em mèo... con bị mẹ mắng... oaaaaaaa"

mẹ hồng đơ ra vài giây, vội vàng cúi người ôm bạn nhỏ ngân thạc vào lòng, xoa cái đầu tròn tròn rồi xốc bạn nhỏ bế trên tay. cánh tay ngân thạc quàng cổ mẹ hồng, gương mặt nhá nhem nước mắt nước mũi nhảy lên nhảy xuống dụi vào hõm cổ bà. mẹ hồng vỗ lưng bảo con đừng khóc, bác sẽ mắng em mèo cho con.

ba mẹ hồng và ba mẹ tống đều có con ở tuổi khủng hoảng nên vô cùng thông cảm cho nhau. kể từ khi thắng hàn được sinh ra, bốn ông bà bô đã thống nhất với nhau rằng nếu sau này hai bé có gây gổ, cãi cọ giành đồ chơi của nhau thì đều phạt cả hai.

dỗ thì dỗ bảo để bác mắng anh/em cho con nhưng khi tổ chức hội nghị bàn vuông sáu người tại nhà họ tống thì vẫn phải cho hai đứa nhỏ đứng trước mặt bốn ông bà bô ngồi trên sofa, khoanh tay nghe tra hỏi tường trình.

"hồng thắng hàn, sao con giành đồ chơi của anh?"

"xe đẹp, xe đẹp"

mẹ hồng gặng hỏi thắng hàn. gương mặt thắng hàn ngây thơ giống như câu trả lời của bé. ngón chân tê rần đứng cựa quậy, không chịu để yên.

"thắng hàn đứng yên!"

thắng hàn lập tức đứng thẳng như lời mẹ.

"còn ngân thạc, sao em xin đồ chơi mà con không cho em mượn chơi một tí?"

lòng ngân thạc đang dán băng keo cá nhân để che đi vết thương của trẻ nhỏ nhưng mẹ tống nỡ xé luôn miếng băng vứt đi. bạn nhỏ cúi đầu, giọng lí nhí trả lời với cái lý do không thể nào không hợp lý hơn (với bé).

"con đang chơi mà sao con phải cho em?"

mới tuổi nhỏ đã lý sự thì mẹ tống lại có cách để làm lay động cái suy nghĩ không biết chia sẻ của bạn nhỏ. giọng mẹ tống nhẹ nhàng nhưng gương mặt thì nghiêm khắc hỏi ngân thạc.

"nhưng mẹ dạy con như thế nào hả ngân thạc?"

ngân thạc im lặng không trả lời.

"trả lời mẹ"

"..."

"không để mẹ nói lần hai"

ngân thạc vẫn cúi đầu không lên tiếng. mẹ tống đứng phắt dậy đi vào phòng ngủ của hai vợ chồng, lôi ra chiếc ghế hơi rồi đến chỗ ngân thạc, nắm cánh tay bạn nhỏ dùng lực kéo dậy đi vào phòng của bé. bà đặt ghế ở góc phòng đối diện với bức tường, nắm vai ngân thạc đẩy xuống ghế.

"con ngồi đó mười phút suy nghĩ về hành động không biết chia sẻ của con đi"

mặt ngân thạc chằm dằm không muốn hợp tác lập tức nhận lại cái nghiêm mặt của mẹ tống.

"ngồi đó cho mẹ! ngồi yên!"

bên ngoài phòng khách, thắng hàn đang bắt đầu trở nên nhõng nhẽo, mè nheo. ba hồng là người im lặng từ đầu đến giờ, cuối cùng vẫn phải lên tiếng hỏi mẹ tống xem còn chiếc ghế hơi nào không để cho ông mượn. ba tống chỉ vào trong phòng ngủ, bảo còn một chiếc ở ngay cạnh tủ quần áo nên cứ lấy thoải mái.

ba hồng cũng giống như mẹ tống, nắm tay kéo em bé thắng hàn đang khóc nhè vào phòng ngủ của ba mẹ tống để lấy chiếc ghế hơi rồi lại đi đến phòng ngủ của ngân thạc, ông đẩy cửa bước vào. bạn nhỏ ngân thạc ngồi dựa vào lưng ghế, cắn môi khóc rấm rứt không thành tiếng.

"thắng hàn tự lấy ghế ngồi cạnh anh ngân thạc cho ba, ngồi mười phút, sau đó xin lỗi anh vì đã giành đồ chơi"

thắng hàn giãy nãy, vùng vằng tỏ ý không chịu. ba tống hơi lớn giọng, ông trừng mắt chỉ tay vào tường.

"mau lên!"

em bé thắng hàn sợ một phen. cái tướng nhỏ nhỏ đẩy chiếc ghế đến bên cạnh ngân thạc, em bé ngồi quay mặt vào tường.

đôi mắt sưng húp của ngân thạc không thèm nhìn lấy em bé thắng hàn một lần, bàn tay cấu mạnh vào nhau. thắng hàn ngồi kế bên cảm thấy không khí thật lạnh lẽo, trong lòng có hơi buồn bã quay sang anh thạc bự, mấy ngón tay chọt chọt vào vai anh.

"ăng hạc ơi"

"ăng hạc"

ngân thạc vẫn cố chấp nhìn thẳng xuống đất, cho dù thắng hàn có kêu cách mấy vẫn không quay sang nhìn. cũng gần mười phút trôi qua, em bé thắng hàn không chịu nổi sự im lặng này đành đứng lên choàng cổ ngân thạc.

"ăng hạc, em chin nhõi"

bốn ông bà bô ở bên ngoài nhìn hai đứa trẻ qua điện thoại vì phòng ngủ của ngân thạc được lắp camera để có thể theo dõi bạn nhỏ ngủ vào ban đêm. ba mẹ hồng không nghĩ em bé nhà mình lại có thể chủ động đến mức như thế này, hẳn là đứng lên ôm lấy ngân thạc. còn ba mẹ tống đang buồn rầu con trai khó chiều của mình sao mãi giận người khác quá liền thở dài một hơi.

"ăng hạc oi em nè, hếc dận hếc dận"

ngân thạc chầm chậm ngẩng mặt, quay sang nhìn thắng hàn với gương mặt như sắp khóc. bạn nhỏ từ từ nguôi giận, định mở miệng nói anh không giận em nữa nhưng trước mặt là cái gì đó rất to! phải nói là cận mặt full hd độ phân giải 8k.

là thắng hàn hôn lên môi ngân thạc!

ba mẹ hai bên ngồi trên ghế sofa muốn ngã ngửa ra, há hốc mồm. ba mẹ hồng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhất là mẹ hồng cứ ôi mẹ ơi con tôi cũng được kha khá lần.

"ôi mẹ ơi, con tôi! n-nó làm cái gì vậy?"

ba mẹ tống giây trước ngạc nhiên, giây sau cười không ngừng. hai người vội vàng tay bắt mặt mừng, hò hẹn kết thông gia cả nhà cùng tiến.

ngân thạc cũng bất ngờ không kém gì bốn vị phụ huynh, có khi còn bất ngờ hơn. thắng hàn hôn lên môi ngân thạc trong một cái chớp mắt rồi lại buông ra, bé cười hì hì, hai tay lắc lắc.

"hì hì ăng hạc hếc dận"

"em chin nhõi ăng"

em bé thắng hàn cúi đầu hối lỗi, ba mẹ hồng được dịp an lòng vì đứa nhỏ này không uổng công đã rèn tính nết mỗi hôm. bạn nhỏ ngân thạc đứng lên bế thắng hàn, chiều cao của hai đứa nhỏ cũng không xê xích bao nhiêu nên ngân thạc có bế thắng hàn thì bàn chân của bé cũng chỉ nhón lên một chút.

"anh hong dận"

"anh hếc dận ời"

ngân thạc thả thắng hàn xuống đất, em bé vòng tay ôm lấy anh thạc bự như sam. bạn nhỏ ngân thạc xoa đầu em bé thắng hàn rất lâu, thỏ thẻ bên tai em bé rằng sau này đừng hư nữa nhé. thắng hàn "dạ" rõ to.

ba tống đẩy cửa phòng ngân thạc bước vào thấy hai đứa nhỏ đang chơi xe đồ chơi rất hoà thuận, tiếng cười hi hi ha ha vang khắp phòng.

"e hèm, ai cho hai đứa tự ra khỏi ghế đấy?"

thắng hàn nghe giọng nói ngay sau lưng, em bé đứng đớ người vài giây, ngân thạc ở bên cạnh lắp bắp trả lời.

"d-dạ ba"

"hai đứa mau ra ngoài đi"

một nhỏ một nhỏ hơn nắm tay nhau đi đến trước bàn trà phòng khách, bốn ông bà bô ngồi đối diện, tiếp tục tra hỏi hai đứa nhỏ.

"hai đứa đã suy nghĩ về hành động của mình chưa?"

"dạ òi"

cái miệng xinh yêu của em bé thắng hàn "dạ" rõ to, bạn nhỏ ngân thạc ở bên cạnh gật đầu đáp lại.

"từ giờ hai đứa phải biết chia sẻ đồ chơi với nhau, không có giành giật như hôm nay nữa biết chưa?"

"DẠ!"

hai đứa nhỏ lanh lợi chạy đến ghế sofa ôm ba mẹ giảng hoà. mẹ tống thấy em bé thắng hàn giống như một chú mèo bằng bông mềm mềm nên ngỏ ý với mẹ hồng rằng tối nay có thể cho bé ngủ ở lại cùng ngân thạc không, dẫu sao ngày mai cũng là chủ nhật.

"thắng hàn có muốn ngủ cùng anh thạc bự không nào?"

"dạ híc, ngủ, ăng hạc bự"

em bé thắng hàn nhảy tưng tưng vài cái, chạy qua chỗ ngân thạc đứng, líu lo kêu anh ơi em ngủ với anh nè.

"đến giờ bọn trẻ ngủ rồi, mình cũng về đây. cho mình gửi thắng hàn ở nhà bồ một đêm nhá, sáng mai mình qua đón"

ba tống bảo ba mẹ hồng cứ yên tâm đi về, giường của ngân thạc có thanh chắn an toàn lắm nên không sợ em bé lăn rồi rơi xuống đất đâu. thắng hàn vẫy vẫy tay chào ba mẹ, mi gió vài cái thật mạnh rồi theo chân anh thạc bự đi đánh răng, đi ngủ.

"em bé thích gấu bông nào thì lấy ôm nhé!"

mẹ tống bế thắng hàn đứng ngay đầu giường ngân thạc, chỉ vào mấy con gấu bông đủ màu trên giường.

"con hỏ mào hòng"

thắng hàn chộp lấy con thỏ bông màu hồng ôm trong lòng, mẹ tống đặt em bé lăn lộn trên giường chờ ngân thạc đánh răng xong. bạn nhỏ ngân thạc ở trong nhà vệ sinh la vọng ra ngoài gọi tên em bé để xem em bé đã vào phòng chưa.

"thắng hàn ơi"

"đây dzồiiiiii"

trước khi đi ngủ, mẹ tống còn cẩn thận dùng gối chặn ở ngay mép giường, lấy thêm cho thắng hàn chiếc chăn bông và gối ôm. bà vén tóc mái úp tô do ba hồng cắt cho bé sang một bên, dặn bé ngủ ngoan, bông đùa rằng đừng đạp anh thạc bự rơi xuống đất nhé. em bé thắng hàn hiểu chữ được chữ mất, cười hẹ hẹ như bị người khác chọt vào chỗ buồn.

"mẹ ơi, con xong rồi"

ngân thạc đi đến đầu giường, ôm chân mẹ tống. bà xoa đầu, hôn lên trán bạn nhỏ, kèm thêm vài câu dặn dò tối nhớ đừng đạp em, đừng lấn chỗ của em, em tỉnh dậy nửa đêm nhớ kêu mẹ và cuối cùng là câu chúc ngủ ngon.

"hai đứa ngủ ngon nhá"

mẹ tống tắt đèn, ra khỏi phòng.

"ăng hạc ngủ ngon"

"em bé ngủ ngon"

đêm đó là đêm đầu tiên em bé thắng hàn ngủ cùng bạn nhỏ ngân thạc. ba mẹ tống cũng không cần phải kiểm tra camera vào tối muộn như mọi khi.

em bé thắng hàn ôm lấy chăn bông, gác chân lên người bạn nhỏ ngân thạc. còn bạn nhỏ ngân thạc nằm yên không xê dịch, trong lúc ngủ chỉ thấy có cái gì đó giống như đùi gà đang đè lên mình. chỉ biết là buổi sáng hôm sau, thắng hàn nằm cuối giường và ngân thạc vẫn nằm như vị trí cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro