Chương 2 (part 2/2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seunghuyn hơi nhíu mày, hình như có gì đó không ổn. Quả nhiên, cậu vừa đến xong, GD lắc lắc mái tóc đỏ, ra hiệu cho hai nhóc em vẫn mải vờn nhau đứng dậy. Cậu nói:

- Em muốn đi bar ~ hôm nay chúng ta đến cái bar NASTY mà hyung hay đến nhé?

- Hử? NASTY?

Là bar nơi Ray làm việc, cái bar gắn liền với khách sạn và nhà hàng 5 sao. Chưa kịp để cậu phản ứng, 3 nhóc em đều lôi nhau ra ngoài lên taxi trước. Riêng Taeyang lúc này mới lộ mặt, kéo Seunghuyn nói nhỏ:

- Làm sao giờ hyung, Yonggie (GD) lại giận em nữa T^T

- Hmm, cứ đến đó rồi tính.

Nhìn cậu em cơ bắp hiền lành cúi đầu nhờ giúp đỡ, Seunghuyn hạ đường đi trước.

Ai dè, ra đến nơi, nhóm 3 người kia hoặc cũng có lẽ do GD đã quyết định đi trước mà không thèm đợi họ. Taeyang vốn đã ủ rũ giờ lại thêm héo queo ~

Mất một lúc sau nữa mới bắt được taxi, khi hai người đặt chân được vào bar thì cũng đã qua gần nửa tiếng.

Cảnh tượng đập vào mắt đều khiến cả hai sững sờ.

Ray – người đàn ông sáng nay còn ôm cậu, trao cho cậu bao nụ hôn yêu thương, gửi cậu những cái đụng chạm mạnh mẽ đầy sức chiếm hữu thì bây giờ đang đứng đó, thân mật với GD

GD – người yêu thầm kín của Taeyang, ngọt ngào và quyến rũ chết người, đứa em trai anh luôn yêu quý thì lúc này đang ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy bar, bên cạnh Ray, liếc mắt đưa tình vô cùng tự nhiên.

Ray đảo mắt một cái đã thấy bảo bối của mình, anh đưa tay luồn khẽ vào áo GD, vuốt ve dọc phần hông gợi cảm. Cảm nhận cái run nhẹ của cậu bé, Ray kề sát làm bộ hôn cổ cậu nhưng miệng thì thầm bên tai:

- Người yêu của em tới rồi kìa ~

- Cứ tiếp tục...a hưm..~ thỏa thuận là thỏa thuận...

GD khẽ gằn giọng nhắc nhở, lén lút theo dõi biểu hiện của Taeyang trong khi mặt vẫn trưng ra vẻ đê mê dưới tay anh chàng bartender quen mà không quen này.

Cười khẽ, Ray nhếch môi, cậu nhóc này không phải dạng vừa, thật sự không biết nên vui hay buồn cho bạn trai cậu ta nữa.

Seunghuyn nhìn bàn tay di động liên tục dưới lớp áo mỏng của GD, cậu nhíu mày quay sang Taeyang:

- Hai em chưa làm lần nào đúng không?

- A? L..làm?! Dĩ nhiên là chưa rồi! – Taeyang nghe vị hyung đáng kính thẳng thắn nhắc tới vấn đề nhạy cảm không khỏi thẹn đến đỏ mặt

- Vậy thì tối nay. Thấy rồi chứ? Nếu không làm thì GD sẽ vào tay người khác đấy. – Seunghuyn nhướn mày, thanh âm không đổi hạ lệnh

- Tối nay luôn ấy ạ? – trợn tròn

- Hay là muốn mất GD? – nói khích

- Không! Nhất quyến không! – gằn giọng

- Vậy thì lại đó vác thằng nhóc lên khách sạn luôn đi, ở đây có đấy. – Seunghuyn mỉm cười hài lòng

- Vâng hyung, cảm ơn anh! – Taeyang dợm bước xông tới

- Khoan, vì là lần đầu nên phải mạnh bạo hết sức nhá. Để em ấy nhớ mãi lần đầu tiên với em ý! – mặt không đổi xúi trẻ thơ làm việc xấu

Taeyang nghe xong, hung hăng gật đầu phát nữa, hừng hực sức trai mà xông tới chỗ hai người nọ.

Còn lại một mình bóng người lịch lãm đứng đó xem kịch vui, Seunghuyn tự biện hộ, GD à đừng trách anh, anh cũng là đều muốn tốt cho hai đứa (-_-! Cái thứ...!)

Bỗng một tiếng "bốp" vang lên chói tai, kèm theo là chuỗi âm thanh loảng xoảng kéo dài. Seunghuyn giật mình nhìn tới.

Cảnh hỗn độn trước mặt là Taeyang ngốc vác cậu em GD trên vai vẫn đang hốt hoảng dãy giụa. Còn Ray, anh nằm giữa đống ly bể, tay đặt nơi khóe miệng, có vẻ vừa mới bị ăn đấm. Mọi người trong quầy bar đổ ánh mắt về phía ấy, sau vài phút lại lơ đãng quay đi không quan tâm. Trong lúc đó, Taeyang đã vội vàng khiêng người đẹp trên vai mạnh mẽ bước vào sâu khu vực khách sạn.

Chợt, Seunghuyn câu lên một nụ cười mỉa mai, trong tim len lỏi thứ cảm xúc kì lạ. Thật đau quá, là vì thấy người ta bị đánh, hay là do bản thân vừa bị phản bội?

Bất giác như muốn tìm câu trả lời, chân cậu tự lúc nào đã dợm bước đến bên cạnh anh chàng bartender đang lọ mọ đứng dậy. Từ trên cao nhìn xuống, Seunghuyn vẫn nhếch mép tỏ ý khinh thường anh, nhưng trong mắt Ray, nụ cười đó chứa đầy sự ẩn nhẫn đau thương vô cùng. Ham muốn ôm người kia thật chặt để an ủi nổi lên nhưng Ray chỉ nói:

- Cưng sẽ lắng nghe anh chứ?

- Nghe? Nghe cái gì? Nghe lý do cậu đi quyến rũ đàn ông rồi bị đập?

- Cũng không thể cho là như vậy. – nhởn nhơ gật đầu

"Bốp" tiếng nữa. Ray ăn trọn cú đấm thứ hai từ tay Seunghuyn, mặt quay hẳn về một phía, vài sợi tóc đen xổ khỏi nếp rũ xuống. Bên má nhanh chóng đỏ ửng lên, mũi cũng ngửi thấy chút tanh nồng, Ray đưa lưỡi thử liếm môi, a~ rách mất rồi.

Seunghuyn ánh mắt kiên định, không hề hối hận sau khi trút xuống một cú toàn lực. Đau đấy, nhưng ai đau hơn? Hả?

Ánh mắt anh trầm xuống, không nói không rằng cúi người, một phát một kê vai vác cậu lên. Xốc xốc lại mấy lần cho vững, anh buông một câu với người đồng nghiệp đang trực quầy:

- Luhan, nói với quản lý hôm nay có khách yêu cầu tôi tiếp riêng hết buổi nhé.

- Được, tạm biệt. Một đêm "vui vẻ" ~

Rồi mặc kệ Seunghuyn liên tục đấm đá lung tung, Ray một đường ôm cậu lên phòng VIP của khách sạn cùng tên.

Cô tiếp viên lễ tân há mồm: "A? Sao cái cảnh này... quen quen?" (Soda: thì mấy phút trước mới thấy mà thím ~!)

******

- A...agh..ha ha~ urh! Bỏ ra... Mau bỏ..ah!

Seunghuyn bất lực khi tính khí to lớn của anh hung bạo tiến vào như thường lệ. Cậu giãy dụa, liên tục đập thùm thụp vào ngực anh nhưng những gì nhận lại chỉ là tốc độ gia tăng tấn công ~

Đúng ra, Ray không muốn thành như vầy, nhưng mà kiên nhẫn nói thì cậu không thèm nghe, lại còn mấy lần muốn tuyệt tôn đường con cháu của anh nên không còn cách nào khác là trực tiếp đè ra.

- Agh... ah.. không.. không muốn!

Seunghuyn sợ hãi trước những khoái cảm ngày càng gia tăng, cậu sẽ sụp đổ mất. Nghĩ đến bản thân phải mở chân cầu xin người đàn ông đã phản bội cậu, Seunghuyn lại thấy vô cùng nhục nhã. Cậu căm hận, đay nghiến sự trái ngược giữa thỏa mãn cơ thể và lí trí nát tan đau đớn của mình.

Dù cho cậu có mạnh mẽ thế nào, thì hiện tại bây giờ vẫn là nhuốm một mảng yếu đuối, buồn thương. Chầm chậm, chầm chậm, hạt ngọc trong suốt như pha lê đọng lại bên khóe mắt rồi từ từ trượt xuống gò má trơn mịn.

Khóc? Em ấy khóc?

Không thể tin vào những gì xảy ra trước mắt, Ray dừng luân động, hết sức tập trung trí óc coi lại có phải ảo giác hay không. Nhưng rõ ràng, đó là nước mắt của cậu, là kết tinh được tạo bởi sự thất vọng, đau đớn.

Nổ tung, đúng, nổ tung. Con tim, não bộ, cơ thể, tinh thần... của Ray hiện giờ chỉ có thể mô tả bằng từ đó.

Anh đau lòng cúi người xuống, liếm ngược một đường từ dưới lên như muốn xóa bỏ dấu vết của hạt nước trong suốt ấy. Giờ phút này, Ray tự tuyên bố với bản thân, con người này, không bao giờ anh để vụt mất, mà chính anh, cũng sẽ thuộc về cậu mãi mãi.

- Cậu ấy... nhờ anh đóng một màn kịch để giúp đỡ... là giả vờ thôi.

Seunghuyn đẩy khuôn mặt anh ra, liếc một cái thật sâu

- Tưởng tôi dễ bị lừa như vậy?

- Không, sớm biết cưng đau lòng như vậy... anh đã không nhận lời..

Ôn nhu nắm lấy bàn tay cậu, Ray quay sang nhẹ nhàng đặt lên nụ hôn đầy yêu thương, ánh mắt, giọng nói đều hướng về cậu với sự chân thành khôn tả.

" - Anh là Ray?

- Phải, tôi không nhớ là có quen một người đẹp sexy như cậu?

- Thôi đi, anh là chồng của Seunghuyn hyung?

- Ô? Ra là quen cả...

- Trả lời câu hỏi của tôi.

- À thì cũng có thể nói vậy, sao cậu biết?

- Có thể coi đó là trùng hợp ~ anh có thể giúp tôi không?

- Cậu muốn?

- Một vở kịch nhỏ, anh sẽ có phần thưởng xứng đáng ~

- Cám ơn, tôi không cần tiền

- Phần thưởng liên quan đến vợ anh thì thế nào?

- Tới luôn ~"

- Cưng không tin tưởng anh sao?

Lại ánh nhìn này, hệt như nếu cậu trả lời không, con người trước mắt sẽ bi thương đến chừng nào. Vô thức, cậu lại bật ra:

- Có..

Áp bàn tay thô lạnh của Seunghuyn vào bên má đỏ ửng lúc nãy ăn đấm, Ray triệt để muốn lấy lòng cậu. Cảm nhận được người dưới thân đã hết giận mình, khóe môi anh nhanh nhẹn nhếch lên một nụ cười tà ác:

- Vậy chúng ta tiếp tục "công việc" nào ~

- A! Ya!.. lừa tôi!...A a ~ Uhm.. ch..chậm chút

Cái thứ 'emotion' tên cảm động vừa khơi lên thì đã nhanh chóng bị Seunghuyn đạp xuống nhét sau mông. Bị Ray mạnh mẽ ấn xuống giường lần nữa mà bạo lộng, cậu thật sự muốn một cước đá bay anh xuống đất.

Nhưng chưa kịp nghĩ gì tiếp theo, tính khí thô to của anh lại thần tốc va chạm vào điểm G yếu ớt, Seunghuyn bật rên một tiếng thật ngọt trước dòng điện tê dại cuộn trào trong cơ thể.

Môi lưỡi khô khốc, Seunghuyn chới với cố gắng rướn cổ lên yêu cầu một nụ hôn mạnh bạo, như dự đoán, đôi môi căng mát của cậu nhanh chóng bị lấp đầy.

Khắp căn phòng, không khí nóng bỏng dâm mỹ tỏa ra nồng nặc.

Cho đến lúc Ray thở hồng hộc mà phát tiết, Seunghuyn cũng không chịu nổi khoái cảm mà cao trào. Khuôn mặt cậu đỏ ửng, đôi mày nhíu lại nhưng mắt thì vẫn nhìn thẳng vào anh, miệng bật thốt một câu hỏi mà lâu sau nữa nghĩ lại cũng vẫn thấy hối hận:

- Có thể... đừng phản bội tôi được không? Ray

Ray bất ngờ nhìn cậu, đáy mắt trào dâng sóng.

Một lúc sau vẫn không nhận được câu trả lời, khoảnh khắc mà Seunghuyn cười chua chát, tự nghĩ sẽ sớm kết thúc thì Ray bất thình lình hệt như một con chó nhỏ lao ập xuống ôm cậu, khuôn mặt áp sát hõm cổ mà dụi dụi, miệng không ngừng rên rỉ:

- A ~ Seunghuynie ~~ aaah~~ cưng à ~~ anh yêu cưng nhất đó ~~~

- Hử? Khoan – không được! Cậu lại muốn làm gì?? Sao lại cương lên?

Chưa kịp xác minh hành động của người trên, lại thấy trong huyệt động chậm rãi căng ra lần thứ hai khiến cậu không khỏi hốt hoảng kêu lên.

- À, anh là đang trả lời cưng đó ~ mỗi tội anh thích dùng hành động hơn ~

- Không! Không được – Mai tôi phải tới công ty, không được –– !

�����s �i'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro