5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


{kid Minhyun & kid Seono}

Minhyun hồi tiểu học là một cậu bé hơi thiếu tự nhiên.

Tỷ như lúc Minhyun muốn con gấu bông to bự ở trung tâm thương mại, đầu tiên cậu bé sẽ nói với ba rằng: "ba ơi, con gấu kia mà ôm chắc êm lắm nhỉ?"

Hoặc lúc Minhyun muốn ăn kẹo sẽ không nói thẳng mà trước tiên sẽ hỏi mẹ: "mẹ ơi, có phải cục kẹo kia ngọt lắm phải không ạ"

Mỗi khi cậu bé dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, nghĩa là Minhyun đã nhận định chắc chắn rằng viên kẹo đó hay con gấu bông nọ sẽ là của cậu.

Một ngày nọ, căn hộ kề bên nhà Minhyun có một gia đình mới chuyển đến. Buổi tối, chú dì hàng xóm bế cậu con trai nhỏ vẫn còn ẵm ngửa tới từng nhà thăm hỏi. Minhyun hiếu kỳ dùng ngón tay đụng đụng tay nhỏ của Seonho và bị cậu bé đang ngủ theo phản xạ nắm chặt lấy.

Tối đó, trước khi đi ngủ Minhyun khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói với mẹ mình.

"mẹ, em trai nhỏ chơi vui lắm phải không ạ?"

Mẹ cậu bé nghe giọng điệu của con trai cũng biết là cả tối Minhyun cứ quanh quẩn bên cạnh bé con hàng xóm bèn gật gật đầu, vừa cười vừa xoa đầu cậu.

Ấy thế mà, sáng ngày hôm sau ngủ dậy, Minhyun thất vọng tìm khắp phòng cũng không thấy bóng dáng em bé Seonho đâu. Cậu nhóc hơi giận nhưng vẫn lặng im.

Cùng ngày, khi được mẹ đón về từ trường tiểu học, lúc đi ngang nhà hàng xóm, Minhyun lại non nớt níu tay mẹ nói: "mẹ ơi, má em Seonho chắc mềm lắm nhỉ?". Và không ngoài ý muốn, cậu nhóc lại nhận được câu trả lời khẳng định.

Thế nhưng ngày hôm đó, ngày hôm sau và nhiều hôm sau nữa, dù Minhyun có nói bao nhiêu lần thì vẫn chẳng có ai ôm Seonho tặng cho cậu cả.

Và thế là, Minhyun hiểu rằng có lẽ cậu nhóc cần phải thay đổi cách diễn đạt của mình.

Sinh nhật 9 tuổi năm ấy, thổi nến xong rồi, khi được hỏi thích quà gì, Minhyun giữa xung quanh ba mẹ, cô dì chú bác, hàng xóm láng giềng đã ôm bé Seonho gần 3 tuổi dõng dạc đòi quà.

"Con thích em Seono lắm nên tặng em cho con là đủ rồi"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro