Mưa mùa thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng chín có những cơn mưa rào cuối thu và Mina dạo bước trên con phố đã bao lần đi qua với những bước chân thật nhẹ và chậm rãi. Cái lạnh của làn gió mùa thu vờn quanh tóc mai, Mina nhìn dòng người tấp nập đi trên phố, dưới bầu trời xám xịt của ngày hôm nay, Mina chợt nhớ tới những lúc cùng chị đi vội dưới cơn mưa rào.

Lần đầu Mina cùng chị gặp nhau là vào một ngày mưa cuối thu của tháng chín sáu năm trước, khi Mina chỉ mới là một cô sinh viên tuổi còn đôi mươi, một người con gái đang dần trưởng thành và bước chân vào cuộc sống xã hội bận rộn. Khi đó nhà Mina còn khó khăn, bố mẹ ly thân và cô ở một mình tại căn trọ nhỏ nơi góc đường gần trường đại học.

Cô làm thêm ở tại quán cà phê cách trường và nhà trọ hai cây số để kiếm thu nhập tự mình trang trải tiền tiêu hàng tháng, quán đó là của một người quen cô mở, cho nên công việc thường không quá nặng nề.

Vào tháng thứ tư khi Mina có ca đêm ở quán, đó là một ngày mưa tầm tã suốt buổi, kéo dài từ sáng đến chiều tối. Mina sắp xếp lại đồ dùng trong quán, ngay lúc cô nhìn đồng hồ điểm chín giờ năm mươi sáu phút và theo thường lệ quán sẽ đóng cửa vào lúc mười giờ, Mina nghĩ rằng sẽ không còn khách nào ghé tới nữa thì đột nhiên âm thanh từ chuông cửa đinh đang vang lên, Mina nghe thấy tiếng bước chân chạy vội và mưa đổ lớn ngoài trời.

Khi đó, chính là khoảnh khắc đầu tiên Mina và chị gặp nhau.

Chị lớn hơn Mina hai tuổi, chị kể rằng mình muốn kiếm chút thu nhập cho cuộc sống cuối cấp đại học, thấy thông báo tuyển dụng của quán trên web, liền đến để thử xin việc.

Mina còn nhớ rõ chị lúc ấy bộ dạng ướt đẫm như chuột vì xui xẻo quá, vừa tan học trên đường đi tới quán thì trời đổ mưa lớn, áo mưa thì lại bỏ quên ở nhà. Chị vừa nói vừa cười, giọt mưa ướt thấm đẫm tóc và mặt, nhưng không che được đôi mắt biết cười cong như vầng trăng trên trời đêm của chị mà Mina thường thấy trên nóc nhà trọ cùng với nụ cười dịu dàng và giọng nói trầm ấm.

Mina pha cho chị một tách trà hạnh nhân ấm áp. Chị nhận lấy và lại cong đôi mắt biết cười với Mina, gật đầu với sự cảm kích.

''Làm phiền em quá.''

Giọng chị trầm ấm như bản nhạc ballad trên đài radio, Mina tặng chị một nụ cười khách sáo và ngồi xuống phía ghế đối diện.

''Không sao đâu ạ, hôm nay đông khách, quán chỉ còn mỗi trà này, chị đừng chê.''

Hai tay Mina xếp lại trên đùi, thầm quan sát bộ dạng của cô gái trẻ này.

Nếu không phải vì trời mưa làm cô chật vật và ảm đạm đi thì Mina nghĩ trông cũng không quá tệ, khi mà cô quả thật rất biết phối quần áo, áo phông xanh đậm cùng với quần jean đen đơn giản, đi kèm chiếc balo cồng kềnh đựng đám sách bị mưa xối ướt đang được đặt trên mặt bàn để mà hong khô. So với người con gái quanh năm chỉ một kiểu tóc, thay đi đổi lại các kiểu áo sơ mi trắng tầm thường và quần tây màu tối như Mina, thì cô trông nổi bật hơn hẳn.

''Chê gì chứ, một tách trà ấm nóng vào mùa thu đầy mưa lạnh, quả thật rất tuyệt vời. Cám ơn em.''

Chị vừa lật mở đống sách ướt nhẹp vừa cười nói với Mina.

Mina có chút ngẩng người với nụ cười rạng rỡ của chị, sau đó lập tức lúng túng mà dời mắt ra chỗ khác, cô lấy bản hợp đồng tuyển nhân viên đặt lên bàn, bàn tay đưa nó đẩy tới trước mặt chị, Mina bảo.

''Chị chủ quán hiện không có mặt, chị ấy có giao cho em về việc tuyển nhân viên, chị xem qua một chút thế nào nhé.''

Chị gật đầu, đưa tay nhận lấy bản hợp đồng và đọc thật chăm chú, Mina hai mắt nhìn xuống chiếc tạp dề màu đen trên người mà đợi chờ.

Sau đó Mina nhìn chị lục lọi chiếc balo ướt nhẹp kiếm bút, Mina nhìn chị nhanh chóng điền đầy đủ thông tin trên đó, cuối cùng chốt lại một nét chữ kí đơn giản, cô không khỏi bất ngờ mà thốt lên rằng.

''Chị đọc nhanh thế?''

Tiếng bút soàn soạt trên giấy, chị dừng bút, sau đó ngẩng đầu nhìn Mina với đôi mắt biết cười, khóe môi chị cong lên và bảo.

''Chị học luật, đọc nhanh quen rồi, chị nắm được tình hình của công việc yêu cầu rồi, em an tâm.''

Rồi chị đẩy tờ giấy trắng đó về phía Mina, cô ậm ừ một tiếng, thu lại bản hợp đồng rồi Mina nhìn về phía chị bảo.

''Hiện tại quán thiếu người, ngày mai chị bắt đầu luôn được không?''

''Được chứ!''

Mina gật đầu, quay người cầm bản hợp đồng của chị cất gọn vào tủ khóa nhỏ của quán, trước khi cô đóng cửa, dòng chữ Yoo Jeongyeon ngăn nắp và gọn gàng nhẹ nhàng lọt vào tầm mắt cô.

Mina thầm nghĩ, hóa ra cô tên Jeongyeon.

Sau đó khi mưa nhỏ dần, Mina nhìn đồng hồ treo trên tường điểm mười giờ hai mươi phút, cô nhanh chóng thu dọn quầy quán, tất nhiên là có sự giúp đỡ của chị, tốc độ hơn hẳn thường ngày, đến khi cả hai người đi ra bên ngoài và chốt khóa cửa, đã là hơn mười giờ rưỡi.

''Em đi bằng gì?''

Jeongyeon hỏi cô.

Mina ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng bảo.

''Em thường đi bộ đi về ạ.''

Jeongyeon nhăn mày, chỉ vào chiếc xe đạp đỗ bên lề trước quán cà phê, cô bảo.

''Khuya thế này em đi một mình không tốt, để chị đưa em về.''

Nghe thấy vậy, Mina không khỏi bàng hoàng mà xua tay, cô cười xòa.

''Không sao đâu ạ, em đi mỗi ngày, cũng chẳng có chuyện gì đâu vả lại chị cũng là con gái mà''

''Chị có võ đó! Thôi, xem như chị đền bù nãy giờ phiền hà tới em, em để chị đưa về nhé?''

Mina nhìn sự nài nỉ cùng lo lắng trong đôi mắt chị, lòng muốn từ chối, nhưng bóng tối ven đường khiến Mina có chút sợ hãi, Seoul về đêm vốn nhộn nhịp và đầy ánh đèn, nhưng vào những ngày mưa xám xịt, lại thưa thớt đi hẳn.

Chưa kể quán cà phê nơi Mina làm lại nằm đầu phố.

Mina gật đầu, chấp nhận để chị đưa cô về.

Và đó là lần đầu chị chở cô đi trên chiếc xe đạp nhỏ dưới những giọt mưa nhẹ nhàng của cơn mưa mùa thu.

Kì lạ mùa thu có mưa tối ngày hôm ấy, Mina lại không thấy lạnh lẽo như ngày thường.

Trong trái tim Mina, có đâu đó là sự rung động nhè nhẹ.

Cứ thế Mina cùng chị làm việc tại góc quán cà phê đầu phố, mới ban đầu hai đứa còn chút ngại ngùng mà khách khí, nhưng dần dà, những câu chuyện nói với nhau càng nhiều, mục tin nhắn càng lúc càng chất đầy, danh bạ quanh đi quẩn lại cuộc gọi tới và đi chỉ là của đôi bên.

Mina cùng chị, từ khi nào trở nên thân thiết đến kì lạ.

Và rồi bất chợt hai đứa nhận ra đôi bên có cùng những sở thích quái thú.

Người ta yêu thích hương thơm nhẹ nhàng từ các hãng nước hoa nổi tiếng, Mina và chị chỉ muốn ngửi lấy mùi thơm từ trang sách, mùi đất sau những đợt mưa.

Thế giới bao la những điệu nhạc xập xình và tuyệt vời, Mina và chị chỉ thích những bản ballad du dương hoặc tiếng đàn dương cầm, đánh lên những điệu nhạc không lời thư giãn tâm hồn.

Mina và chị còn thích cái sự đắng nhè nhẹ của cà phê, cái vị chát dịu dàng của trà nóng, và hương ngọt thoang thoảng của những chiếc bánh ngọt nơi góc quán.

Và rồi Mina trở nên tâm sự với chị nhiều hơn, họ từ hai người xa lạ, tiến đến bạn bè thân thiết, và Mina chợt thấy thích cảm giác yên bình bên chị, thích được chị đèo đi khắp nơi trên yên sau của chiếc xe đạp con đó.

Chị biết được hoàn cảnh gia đình Mina, và trùng hợp hay, chị cũng như thế, chỉ là câu chuyện của chị buồn hơn cô, khi mà mẹ mất sớm và bố đi tiếp bước nữa.

Có những lúc hai đứa trèo lên nóc nhà trọ nhỏ bé của Mina, nhìn bầu trời xám xịt vì mùa mưa rào, họ tâm tình và nói lên những nỗi buồn và tủi hờn lúc bé đến lớn, khi mà chứng kiến gia đình người ta trọn vẹn, còn mình lại chỉ biết một mình với bốn bức tường trắng.

Và rồi Mina hỏi chị

''Chị có hận bố chị không?''

Chị im lặng một lúc, rồi bảo.

''Không, lâu quá nên chị chẳng còn nhớ những cảm xúc tồi tệ đó nữa, chị không hận bố, chị chỉ buồn.''

Mina nhìn chị, bốn mắt họ giao nhau, và rồi chị cất lời.

''Còn em, em có ghét bố mẹ em không?''

Mina quay đầu nhìn những giọt mưa rào rơi, mái hiên vang lách tách tiếng mưa, Mina trầm ngâm một lúc, và rồi cô bảo.

''Cũng như chị, vì quá quen rồi nên em không còn nghĩ đến điều đó.''

Cả hai chìm vào khoảng không yên lặng của tiếng mưa buồn, và rồi chị đứng phắt dậy, trước cái nhìn ngỡ ngàng của Mina, chị leo xuống mái nhà, đưa bàn tay đến trước mặt Mina, chị bảo.

''Đi, cùng chị đi làm một ly, chúng ta đuổi đi cái buồn này.''

Mina phì cười, đặt tay vào bàn tay nhỏ của chị và rồi họ cùng nhau đi dưới cơn mưa rào nhẹ hạt, đến quán nước đối diện, mua hai ly cafe thơm nồng mùi hương sữa ngọt ngào.

Những điều ngọt ngào khi ấy dường như đã xua đi nỗi buồn nhàn nhạt trong Mina và cả chị.

Rồi cứ thế, họ càng lúc càng để ý đến nhau, những lần đón đưa, những cuộc gọi khi chị thực tập nơi miền khác. Và đến một ngày, chị chợt tặng Mina bằng những đóa hoa hồng trắng gói kĩ càng và xinh đẹp, chị nhìn Mina với đôi mắt biết cười ngày nào, bộ dạng chị bối rối và chị bảo.

''Chị thích em, chúng ta quen nhau được không?''

Ngày họ bắt đầu quen nhau, đó là một ngày mưa của mùa thu.

Bên nhau hai năm, cùng nhau đi qua biết bao mùa thu có mưa, Mina cứ ngỡ tình yêu này sẽ bền vững như những dòng thơ tình lưu lại từ xa xưa đến nay, nhưng rồi đến khi Mina trưởng thành hơn và nhận thấy rằng, hình như Mina và chị, đã dần xa cách theo năm tháng rồi.
Ngày chị chính thức bước vào hành trang của cuộc đời ngoài kia với hoài bão, chị tạm biệt công việc tại một góc quán cà phê đầu phố nhỏ năm nào. Chị phấn đấu vì ước mơ vì tương lai, trong khi Mina vẫn mắc kẹt ở lại nơi góc quán ấy.

Những dòng tin nhắn dần ít đi, thay vào đó là những lời bận từ cuộc gọi. Không còn nhiều đợt đón đưa trên phố , Mina khi ấy nhớ quá cảm giác ngồi sau bóng lưng của chị, nhưng rồi chị bận quá, cô đành phải dùng chiếc xe đạp cũ mua tháng trước mà tự mình cô đơn đi trên đường lớn của thành phố.

Mina nhớ những lúc cùng chị ngồi trên mái nhà trọ, những lúc Mina buồn, cô ra quán nước đối diện, mua hai cafe thơm nồng mùi hương sữa, Mina điện cho chị, trong âm thanh máy bận của tổng đài, cô khẽ thì thầm.

''Chị này, em buồn lắm, chúng ta lại cùng làm một ly được không?''

Ngày hôm sau gặp nhau, Mina nhìn chị xinh đẹp với bộ đồ đoan trang, bên cạnh là chiếc xe mới mua, chị thấy cô liền khẽ cười, chị bước tới ôm Mina vào lòng.

''Chị lại đi thực tập chỗ khác nữa à?''

Cô vùi đầu vào lòng ngực chị, khẽ hỏi.

''Ừ, lần này đi có vẻ hơi lâu, tới báo cho em một tiếng.''

Đôi mắt biết cười này, vòng tay này, nhưng sao Mina vẫn thấy lạnh quá.

''Khi nào chị đi thế?''

Cô đưa mắt nhìn sâu vào đáy mắt chị, Jeongyeon đánh mắt lảng đi, chị nhìn đồng hồ đeo tay, bảo rằng.

''Chị đi ngay bây giờ, trễ sếp mắng. Thôi em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, chị đi nhé.''

Dứt lời lập tức quay người vội vã rời đi, để lại bóng Mina trên vỉa hè cô độc, cô nhìn bóng chị xa dần, và khẽ thì thầm.

''Vâng, chị đi đi. Em chờ...''

Ngày hôm đó là sinh nhật của cô, trong hai năm quen nhau, đây là lần đầu tiên bước sang năm thứ ba, và chị quên mất sinh nhật cô rồi.

''Chị học luật, nhớ dai lắm! Sinh nhật em, hằng năm đều sẽ cùng em trải qua thật hạnh phúc nhé!''

Cô chợt nhớ lời chị từng nói, và nghĩ rằng, hóa ra chị cũng không nhớ dai như chị từng nói.

Và rồi chị rời đi tận bốn tháng, bốn tháng chị thực tập thành công,Mina theo dõi tình hình chị trên facebook, từng cái thăng chức, chúc mừng của mọi người xung quanh ồ ạt gửi cho chị, trong đó có cả những đồng nghiệp xinh đẹp khác.

Mina nhìn bản thân trong gương, mái tóc bù xù, mặt mộc nhạt nhòa, quần áo đơn giản cả năm dùng đi dùng lại.

Đột nhiên, Mina thấy tủi thân quay trở về sau chuyện gia đình năm ấy.

Và rồi trong gần ba năm yêu nhau, lần đầu cô khóc thầm mà không có ai ở bên vỗ về.

Dòng tin nhắn chúc mừng chị của cô ở trong tin nhắn, vẫn mãi không có lời đáp trả của chị.

Mina cảm thấy thật nản chí và mệt mỏi.

Và rồi cô tự nhốt mình trong căn phòng trọ chật hẹp mà suy nghĩ về tất cả mọi thứ. Sau đó đột nhiên cô thấy một tin mới trên facebook, sếp đăng tin chị và một số người, sẽ đi sang nước ngoài học tập và thực tập với một tương lai tươi sáng.

Cô đau đớn khi thấy dòng trả lời của chị, chị bảo chị rất mong đợi.

Và rồi tin nhắn của cô, vẫn không có được lời hồi đáp.

Mina thầm khóc, chị ơi, chị quên em mất rồi.

Ngày chị bay cũng là ngày chị thực tập trở về, Mina nhìn mục nhắn tin của hai đứa, mất bao lâu để đọc lại từng dòng tin trước đây, Mina cũng không biết, và rồi Mina chậm rãi đánh chữ, ngón tay cô run rẩy nhấn phím gửi.

Jeongyeon à, mình xa nhau nhé.

Nửa tiếng sau, tin nhắn được đáp trả. Mina nhìn hàng chữ màu xanh của người thương, mà thấy sao tim quặn lên từng hồi đau nhức.

Chị xin lỗi.

Và rồi tình yêu tan vỡ, Mina òa khóc.

Cô và chị, chính thức rời xa nhau.

Ngày đó, là một ngày mưa rào cuối thu.

Mùa mưa năm ấy với Mina, là lạnh lẽo và cô đơn nhất.

Thời gian lần lượt trôi đưa, đến khi Mina nhận ra mình không còn thường xuyên nhớ đến chị nữa đã là ba năm đi qua.

Cô giờ đây đã trưởng thành rồi, tình yêu đổ bể, khiến Mina mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô không còn quen ai, không phải vì cô sợ, mà là cô nản chí và chưa có người đem lại những cảm xúc bồi hồi và tin tưởng trở về.

Có lẽ cô đã trở nên vô cảm quá chăng?

Ba năm không chị, cô thay đổi đến chóng mặt. Từ cách ăn mặc, đến sở thích khi xưa.

Cô giờ đây đẹp và tự tin hơn bao giờ hết.

Có sự nghiệp, có học vấn, có kinh tế.

Chỉ là cô không có tình yêu.

Ngày gặp lại nhau tình cờ trước quán cà phê năm nào, chị và cô nhìn nhau một lúc, Mina chủ động trao cho chị một nụ cười nhẹ nhàng, như lần đầu hai người gặp nhau, dưới bầu trời xám xịt của mùa thu, cô bình tĩnh lướt qua người chị mà bước tiếp.

Cũng như cô năm ấy nói rằng, cô không trách không hận chị, cô chỉ buồn cho tình cảm của cô.

Trời dần đổ mưa, Mina cầm ô trên tay ngắm nhìn những giọt mưa lung linh ấy.

Cô chợt nghĩ rằng, mưa mùa thu năm nay. Cũng không quá lạnh như năm ấy.
.
.
.
.
.
.
.
#lin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro