[SERIES]Tái Sanh Duyên[Chap 12], YulSic l PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 12: MẤT TRỘM

“Jess ... Jess ...” – cảm giác như có ai đó đang lay mạnh mình, tôi choàng tỉnh dậy, thì ra là Tiff – “Này cậu không sao chứ? sao lại ngủ ở đây”

“Hả ...” – tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, nhìn quanh nơi mình đang ở rồi cố nhớ chuyện gì đã xảy ra.

“Sao ?” – Tiff đứng chống nạnh chờ đợi câu trả lời từ tôi.

“À ... khi nãy đi ngang phòng âm nhạc thấy cây đàn piano ở giữa phòng làm mình có cảm hứng, mình đột nhiên muốn đàn nên đã ghé vào, chơi được hai bản thì mình cảm thấy mệt và thiếp đi từ lúc nào không hay” – tôi kể cho Tiff nghe những gì đã xảy ra nhưng giấu đi phần giấc mơ đó, đến tôi còn không tin những gì đã xảy ra trong mơ thì nói chi đến người khác chứ, không muốn Tiff tiếp tục hỏi tôi viện cớ bỏ đi – “... mình đi rửa mặt cho tỉnh táo đã”

Đi dọc hành lang về hướng toilet tôi nghĩ mãi về giấc mơ khi nãy, không hiểu sao từ khi trở về từ đảo Nami đến nay đêm nào tôi cũng nằm mơ. Nó cứ như ma ám theo tôi mọi lúc mọi nơi, chỉ cần tôi nhắm mắt lại sẽ thấy ngay.

Giấc mơ càng lúc càng giống như thật, nó không chỉ tồn tại trong tiềm thức mà còn chi phối tôi của hiện tại. Không biết từ lúc nào mà tôi đi đường đều hướng mắt trông theo các cô gái trông giống người con gái trong mơ.

“ÁAAA ... mình xin lỗi” – một cô gái lúng túng luôn miệng xin lỗi tôi.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi phát hiện có thứ chất lỏng gì đó đang chảy dài trên bụng mình, tôi nhìn xuống và thấy trên áo, cả trên ngực mình nữa, dính đầy thứ nước sốt của bữa ăn chiều nay ở canteen.

“Không có gì ...” – tôi nhoẻn miệng cười độ lượng.

Thật ra đó là lỗi của tôi mới đúng, tôi đang mãi theo đuổi giấc mơ của mình mà không nhìn đường. Cô gái kia nghĩ tôi còn giận nên không ngừng xin lỗi, tôi không biết giải thích sao cho cô ta hiểu nên quay đầu tiếp tục đi.

Bây giờ tôi phải đến toilet không chỉ vì rửa mặt cho tỉnh táo mà còn để làm sạch thứ đang dính trên người mình.

Đẩy cửa toiet bước vào tôi tiến về phía lavabo, lột thứ đang đeo trên cổ rồi để lên thành lavabo. Tôi tiến hành tẩy rửa thứ chất lỏng đầy dầu mỡ trên người mình, xịt một ít xà phòng tôi cởi bỏ hai nút áo đầu tiên rồi lấy khăn cố chùi thật kỹ để không còn thứ mùi khó chịu đó bám trên ngực mình.

“Không được ... vết bẩn trên áo lớn quá, mình phải cởi áo ra rồi mới làm sạch được”

Tôi đẩy cửa một phòng trong toilet, đang chuẩn bị cởi nốt hai chiếc nút còn lại thì nghe buồng bên cạnh có người mở cửa đi ra. Đột nhiên nhìn xuống ngực mình, tôi phát hiện mình để quên đồ bên ngoài, vội mở cửa ra ngoài ... liếc nhanh lên lavabo tìm những thứ ban nãy tôi để đó. Đồng hồ, lắc tay vẫn còn đủ nhưng sao không có ... sao không có thứ đó, tất cả đều còn đầy đủ nhưng không có thứ đó ...

“ĐỨNG LẠIIIIIII ” – tôi hét lớn khi thấy người đó đang mở cửa chuẩn bị đi khỏi toilet.

“Chuyện gì ?” - người đó quay lại nhìn tôi, tôi cứng người.

................

“Sao lại là hắn chứ ? Yuri ... tên Đen chết tiệt này đúng là chứng nào tật nấy, trứng gà mà hắn còm chôm thì huống chi là ....”

“Trả lại cho tôi” – tôi nghiến răng giận dữ nói.

“Trả gì ?” – hắn làm ra vẻ như ngây thơ vô tội làm tôi càng tức giận hơn.

“Trả thứ đó lại cho tôi ...” – tôi kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

“Hừ ...” – hắn bực mình hất hàm hỏi tôi – “... trả gì ?”

“Cậu biết mà ... trả lại cho tôi ... những thứ khác tôi không quan tâm nhưng thứ đó thì không được ... nó rất quan trọng với tôi” – tôi không thể mất nó, tôi có rất nhiều tiền nhưng tôi biết tiền không thể mua thứ đó được.

“Tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả” - hắn quay lưng định bỏ chạy đây mà.

“ĐỒ ĂN CẮP” – tôi hốt hoảng vội ngậm miệng lại, dù không muốn nhưng đã lỡ thốt ra lời lẽ không hay.

“Cậu nói gì ?” - hắn cau mày nhìn tôi giận dữ.

“Tôi nói cậu là đồ ăn cắp đó” - tôi không thể dừng mình lại được nữa rồi.

Hắn không nói lời nào nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, như thể hắn là người vô tội còn tôi là kẻ độc ác chuyên vu oan giá họa cho kiểu người tốt như hắn vậy.

Đột ngột ... hắn cởi phắt chiếc áo duy nhất đang mặc – hắn không có mặc áo khoác ngoài – rồi ném về phía tôi. Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng theo quán tính tôi đưa tay chụp lấy, tôi còn chưa khỏi bất ngờ vì hành động của hắn thì hắn lại tiếp tục cởi nốt cái quần còn lại ném cho tôi. Tôi đỏ mặt quay đi chỗ khác, bây giờ hắn chỉ còn độc mỗi một bộ đồ lót.

“Cậu ... cậu làm gì vậy?” – tôi nuốt khan bầu không khí không được trong lành cho lắm của toilet.

“Soát đi ... cậu nói tôi lấy đồ của cậu thì kiểm tra xem có hay không ?” – ánh mắt hắn lạnh lùng đến nỗi tôi không khỏi rùng mình khi nhìn vào đó.

“Cậu ...” – tôi muốn nói gì đó nhưng khi thấy thái độ cứng rắn của hắn tôi đành nuốt những lời muốn nói trở vào trong phổi – “... vậy tôi không khách sáo”

Tôi ngập ngừng không muốn nhưng rồi quyết định nói là làm, dù gì cũng phải làm cho rõ, tôi không muốn mất thứ quan trọng thế lại càng không muốn vu oan cho người tốt – nếu hắn thật sự là người tốt.

Tôi tiến hành lục soát quần áo mà hắn đưa, lộn ngược tất cả các túi áo rồi tới túi quần, sao không lại có ... không thể nào...

“Sao ... ?” – hắn mỉm cười đắc thắng, tiến tới giật quần áo trong tay tôi rồi mặc vào.

“Tôi ...”

Tuy cùng là nữ nhưng tôi cũng không tránh khỏi ngại ngùng, lần đầu tiên nhìn thấy thân hình của người phụ nữ mà không phải là mình làm tôi càng lúng túng hơn.

“Tôi đi được chưa ?” – hắn đã mặc xong quần áo và đang nhìn tôi không chớp mắt, có lẽ hắn cũng nhìn ra được nét ngại ngùng trong tôi.

“Tôi ...” – tôi ngập ngừng không biết phải nói gì sau những chuyện đã xảy ra nãy giờ, hắn không chờ tôi trả lời mà bỏ đi ngay.

“Trong mắt những người giàu có các người không có chỗ cho thứ nghèo hèn như tôi, nhưng làm ơn đừng nghĩ ai cũng tham lam những thứ đắt tiền của cô và làm ơn hãy giữ kỹ đồ của mình trước những kẻ ăn cắp như tôi” – trước khi ra khỏi cửa hắn quay lại nhìn tôi buông lời mỉa mai rồi bỏ đi.

Tôi nghiến răng tức giận nhưng không nói được câu nào, tôi không tìm thấy chứng cớ mà mình cần, tôi hoàn toàn đuối lý trước của hắn.

“Sao lại không có chứ ? ở đây ngoại trừ mình và hắn ra đâu có ai khác nữa”

Mang theo dấu hỏi lớn về nhà, tâm trạng tôi hôm nay rất tệ, lần đầu tiên có kẻ gọi tôi là tiểu thư kệch cỡm, tôi không phải ... không phải là người như thế. Bấy lâu nay tôi chưa từng tự hào về việc mình là con nhà quyền quý, việc mang họ Jung đã lấy mất của tôi rất nhiều thứ mà những người bình thường không bao giờ hiểu được ... họ sẽ không bao giờ hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic