[SERIES]Tái Sanh Duyên[Chap 13], YulSic l PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 13: TÍN VẬT

“ Kwon ... nhanh lên ... bên này vui lắm nè ...”

“Ta đến đây” – Tôi lắc đầu trước tính khí trẻ con của nàng.

Công Chúa vẫy tay liên tục còn miệng thì không ngừng gọi tên tôi, tôi mỉm cười bước đến gần nàng. Công Chúa chỉ cho tôi xem một con khỉ dưới sự điều khiển của người mãi võ đang làm trò cho khách xem.

“Xem này ... dễ thương quá”

Sau nhiều ngày nài nỉ cuối cùng tôi cũng đã xiêu lòng trước Công Chúa, nàng biết tôi chẳng bao giờ có thể cưỡng lại đôi mắt đẹp long lanh của nàng mỗi khi nàng dùng nó như thứ vũ khí buộc tôi phải khuất phục trước những yêu cầu bướng bỉnh của mình. Và kết quả là chúng tôi đã lén lút xuất cung đi chơi.

Lần đầu tiên đến với Lễ Hội Nguyên Tiêu của dân gian thấy gì cũng mới lạ, chơi gì cũng phấn khích, Công Chúa của tôi thật dễ thương hơn người và tôi không thể ngừng yêu nàng dù chỉ là một khắc.

Tôi đứng sát bên kín đáo nắm lấy tay nàng rồi dấu dưới đám đông đang chen chúc xem trò. Công Chúa cười khúc khích, một nụ cười mà chỉ có tôi mới hiểu ý nghĩa của nó, vâng chỉ mỗi mình tôi mà thôi.

Sau những biến cố xảy ra chúng tôi đã chính thức yêu nhau, chúng tôi trốn tránh con mắt tò mò của thế gian nhưng không trốn tránh tình cảm trong tim mình, trong mắt mọi người chúng tôi là hảo tỷ muội với tư cách là Kwon Quận Chúa - nghĩa nữ của Liu Thân Vương. Chúng tôi không còn khoảng cách vì thân phận chủ tớ trước đây và tôi có thể sánh vai bước đi cùng nàng mà không phải chịu bất cứ lời dị nghị nào từ những người xung quanh.

“Chúng ta sang bên kia đi ...” – tôi kéo nàng ra khỏi đám đông khi thấy có dấu hiệu xô đẩy nhau của những người phía sau muốn chen lên trước.

“Uhm ...” – Công Chúa siết chặt tay tôi không muốn buông ra, tôi hiểu ý nàng nên để tay mình lưu lại nơi nó đang ở lâu hơn một chút – “ Kwon này, năm sau chúng ta lại đến chơi nữa nha”

“Lễ hội năm nay vẫn chưa tan mà đã tính đến chuyện sang năm rồi à?” – tôi trêu Công Chúa.

“Thì ... thì tại ta muốn năm nào cũng có thể đi chơi cùng Kwon mà ... bộ Kwon không muốn ở mãi bên ta sao?” – nàng cong môi giận dỗi.

“Đương nhiên là ta muốn rồi, ta muốn cùng nàng đi hết kiếp này, cả kiếp sau và sau nữa nếu thật sự có luân hồi. Bất kể chuyển thế thành chủng loài nào, ta cũng sẽ ở bên nàng”

Tôi nói với giọng chắc nịch nhưng trong lòng lại hoang mang không biết liệu chúng tôi có được bao nhiêu cái Tết Nguyên Tiêu cùng nhau khi mà con đường chúng tôi đang đi không hề trải hoa hồng.

Liu có đến tìm tôi giải thích về chuyện từ chối hôn sự, huynh ấy bảo trong lòng tôi đã có một bóng hình nào đó ngự trị nên không muốn làm tôi khó xử. Tôi không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, tôi không biết huynh ấy đã nhìn ra gì ở chúng tôi nhưng tôi tin huynh ấy không phải là một người tò mò chuyên đào xới bí mật của người khác.

Ở Liu luôn tạo cho tôi cảm giác có thể tin tưởng và một chút gì đó rất lạ, cái lạ mà tôi không sao lý giải nổi đó là gì. Nếu như chúng tôi có thể hét lên cho cả thế giới biết chuyện tình cảm của mình tôi tin Liu sẽ là người đầu tiên mà tôi thổ lộ.

Từ lúc trở thành nghĩa muội của Liu, Công Chúa không còn thái độ khó chịu khi thấy tôi và huynh ấy đứng cùng nhau nữa, tình cảm của 3 chúng tôi ngày càng gắn bó hơn. Huynh ấy đối với tôi dịu dàng đến từng ly từng tý, nếu tôi không yêu Công Chúa có lẽ Liu sẽ là sự lựa chọn tốt nhất của tôi. Tôi tin rồi Liu sẽ tìm được một người xứng đáng với mình hơn.

“ Kwon ... chúng ta ra bờ hồ chơi nha” – Công Chúa níu lấy tay áo tôi nài nỉ.

“Nhưng mà trễ rồi, chúng ta phải về thôi kẻo Hoàng Thượng trách phạt” – tôi nhăn mặt tự hỏi nàng lại muốn bày trò gì nữa đây khi mà tôi thấy nàng cứ len lén nhìn tôi rồi cưởi tủm tỉm như có gì vui lắm thì phải.

“Đi mà ... chỉ một lát thôi ... ta muốn đến đó lắm ... nha ... nha Kwonnnnnnnnn ”

“Ngừng ... ngừng lại ... thôi được rồi ... ta chịu thua ... chỉ một lát thôi nha” – tôi phì cười chịu thua khi nàng nắm tay tôi làm nũng.

“Ta biết Kwon thương ta nhất mà” – Công Chúa cười khúc khích khi thấy tôi ngoan ngoãn chịu thua, nàng biết tôi có thể một mình chống lại vài chục cấm vệ quân nhưng luôn phải đổ gục trước ánh mắt nhõng nhẻo của nàng.

*****************

Chúng tôi nắm tay nhau đi dọc bờ hồ, ở đây không còn một bóng người vì tất cả đều đã đổ xô đến chợ chờ xem thả đèn gió.

Tìm một chỗ cạnh bờ hồ, chúng tôi ngồi ngắm mặt nước phẳng lặng rồi lại lăn tăn gợn sóng khi có cơn gió nhẹ vô tình lướt qua, bóng trăng tròn vành vạnh của Tiết Nguyên Tiêu lặng lẽ in bóng trên mặt hồ, ánh sáng lan tỏa khắp nơi ... trên trời, dưới nước ... cứ như đang tồn tại hai mặt trăng cùng một lúc – điều mà không bao giờ có thể xảy ra.

Cảnh vật chung quanh thật yên tĩnh, ngoài tiếng côn trùng kêu ríu rít nơi đây được bao trùm bởi một không gian im lặng. Tôi bắt đầu thắc mắc vì sao Công Chúa lại bỏ qua dịp vui chơi náo nhiệt này mà kéo tôi ra đây, thật không hợp với tính cách hiếu động của nàng.

Công Chúa tựa đầu vào vai tôi khe khẽ hát bài đồng dao mà nàng thích nhất, tôi siết chặt vai nàng như cố tận hưởng khoảnh khắc riêng tư hiếm có này.

“Aaa ... Kwon xem kìa ...”

Tôi theo hướng tay Công Chúa chỉ nhìn lên bầu trời tối đen được chiếu sáng bằng ánh trăng rực rỡ ngày rằm – con trăng hoàn hảo nhất trong năm – từ đằng xa 1 ngọn đèn rất lớn đang xuôi theo hướng gió bay về phía chúng tôi.

Đột nhiên Công Chúa ngồi thẳng lên nhìn tôi mỉm cười bí hiểm, nụ cười mà tôi đã bắt gặp không chỉ một lần trong suốt ngày hôm nay. Nàng đưa cho tôi một túi vải nhỏ trong đó có gì đó mà tôi không đoán được đó là gì, tôi nhìn nàng dò hỏi nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ nàng.

“Kwon tự mở ra xem sẽ biết”

Tôi ngoan ngãn nghe theo lời Công Chúa mở túi vải ra rồi đổ vật trong đó lên tay mình, tôi sửng sốt khi thấy đó là sợi dây chuyền với mề đay chữ(Jung), sợi còn lại là chữ (Kwon).

“Kwon nhích lại gần hơn ta đeo giúp cho” – Công Chúa vừa nói vừa lấy sợi dây chuyền mang mề đay chữ (Jung) khỏi tay tôi.

Tôi cúi đầu xuống để nàng dễ dàng hơn khi đeo vào cổ tôi sợi dây mà nàng vừa lấy, tôi hiểu ý nàng nên cũng đeo giúp nàng sợi dây mình đang cầm trong tay.

“Đây xem là tín vật định tình của ta và Kwon được không?”

“ ................” – tôi ngạc nhiên đến không thốt nên lời.

“Kwon ... Kwon ...” – Công Chúa lay tôi khi thấy tôi không có phản ứng gì sau chuyện lãng mạn mà nàng vừa làm cho tôi, nụ cười trên môi vụt tắt, nàng nhìn tôi cười buồn – “Kwon không thích à?”

“Đâu ... đâu có ... tại ta bất ngờ quá thôi ...” – tôi hốt hoảng khi thấy Công Chúa rưng rưng nước mắt như sắp khóc – “ ta thích lắm ... ta vui lắm ... cám ơn nàng đã tặng ta vật có ý nghĩa này”

“Ta đã nhờ thợ kim hoàn trong thị tứ làm giúp nhân lần xuất cung trước, ta muốn có gì đó gắn kết ta và Kwon vĩnh viễn dù chỉ là trên hình thức, nhờ lớp áo bên ngoài che dấu sẽ không ai biết đến sợi dây liên kết giữa ta và Kwon nên Kwon cứ yên tâm”

“Công Chúa ta ... ta ”

Tôi cảm động đến không thốt nên lời sau tất cả những gì nàng đã nghĩ và làm cho tôi, nắm lấy tay nàng tôi hôn nhẹ lên đó như thay cho lời cảm ơn tình cảm mà nàng đã dành cho tôi.

“Ta cảm thấy rất may mắn khi được yêu nàng và càng may mắn hơn khi được nàng yêu, cám ơn Công Chúa ... cám ơn nàng vì đã để mắt đến kẻ hèn mọn như ta khi có biết bao vương tôn công tử vây quanh mình ... cám ơn nàng” – Tôi ôm nàng vào lòng rồi thì thầm vào tai nàng những lời tận đáy lòng mình.

“Vì ta tin trên thế gian này ngoài Kwon ra không còn ai dám vì ta mà không màng đến mạng sống của mình, Kwon đã vì ta mà suýt chết hai lần, không có bất cứ vàng bạc châu báu hay danh vọng địa vị nào trên thế gian này có thể sánh với những gì mà Kwon đã làm cho ta”

“Sao lại là hai lần?” – tôi thắc mắc với lời Công Chúa vừa nói.

“Có lẽ Kwon đã quên còn ta thì khắc cốt ghi tâm giây phút đó, lần đầu tiên có người dám đứng ra đỡ cho ta cú vồ của con chó trong ngự hoa viên khi mà người đó chỉ là một cô bé 8 tuổi và con chó đó to gấp hai lần cô bé gầy gò ấy, cô bé dũng cảm chính là Kwon đó. Kể từ sau lần đó cảm giác kỳ lạ của ta với Kwon cứ lớn dần lên theo từng ngày chúng ta ở cạnh nhau đến nỗi ta sợ nó sẽ nổ tung trước khi ta kịp hiểu nó là gì.”

“Nàng là ý nghĩa sinh tồn của cuộc đời ta, ta có thể mất tất cả, kể cả mạng sống của mình để đánh đổi cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ cho nàng”

Công Chúa xúc động trước những lời cất giấu trong tim tôi bấy lâu nay, nàng nhìn tôi rưng rưng nước mắt, tôi đưa tay lau đi giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Không dừng lại ở đó mà tiến xa hơn nữa khi tôi thu hết can đảm nghiên đầu đến gần nàng hơn, Công Chúa như hiểu được ý nghĩ của tôi, nàng nhắm mắt chờ đợi việc tôi định làm.

Ngay khoảnh khắc môi tôi chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, cả thế giới dường như chao đảo dưới chân chúng tôi, không mang màu sắc dục vọng nào ở đây cả, chỉ đơn thuần là một nụ hôn. Chỉ là nụ hôn giữa hai con người yêu nhau tha thiết nhưng nó nói lên tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau nhiều đến mức nào, nhiều đến nỗi không một ngôn từ nào có thể diễn tả được hết.

Không mạnh bạo, gấp gáp mà nhẹ nhàng chậm rãi, một nụ hôn mà tôi dám chắc nó ngọt ngào hơn bất cứ xâu kẹo hồ lô ngào đường nào trên thế gian, nụ hôn đầu tiên của chúng tôi đã thật sự phá vỡ hàng rào lễ giáo ngăn cách con tim chúng tôi bấy lâu nay, kéo hai con người ở hai tầng lớp khác nhau lại sát gần nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic