ANOTHER WAR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng xuyên qua song cửa sắt, hằn học đổ lên nền đất ẩm ướt, làm không khí cứ vẩn lên mùi đất hẩm hốc. Nhiệt độ mỗi lúc một tăng. Cái nắng lúc mười hai giờ trưa nóng đổ lửa, gắt gao như muốn hút hết sinh lực của con người.

Giờ đang là tháng 7, tiết trời đang vào lúc nóng nhất trong năm. Xa xa thỉnh thoảng lại vọng lại tiếng súng đùng đoàng, tiếng bom đạn rền rĩ cả một góc trời.

Tiếng gọi của Thần chết, cũng có thể nói là như vậy.

Mỗi lúc âm thanh ấy vang lên, ai cũng nghĩ rằng đâu đó quanh đây lại có người bỏ mạng. Cũng chẳng mấy ai động lòng thương xót cho người xấu số chẳng biết mặt ấy. Dù sao đi nữa ở cái nơi giao tranh này, người ta đã nghe đến mòn tai những âm thanh ấy, quen với cái suy nghĩ rằng mạng người còn leo lắt hơn ngọn nến trước gió.

Người chết ở khắp nơi, ở chiến trường, ở bờ sông, ở một gốc cây nào đó,... và cả ở trong trại giam.

Lần theo từng vết máu trên nền đất, tới nơi góc phòng giam tối tăm, một đứa bé nằm sõng xoài trên lớp rơm đã ẩm mốc. Bộ quần áo trên người như một tấm vải với những vết loang lổ của máu lẫn bùn đất, chẳng thể nào nhìn ra màu sắc của bộ quần áo. Những vết rách tươm đầy rẫy trên lớp vải ấy, để lộ ra phần da thịt đỏ hỏn với những vết thương chẳng biết bao giờ mới lành. Có nơi đã đóng vảy, có nơi đã kéo da non, cũng có những vết thương mới còn đang rỉ máu.

Đôi mắt nhắm nghiền, có lẽ người kia đang ngủ. Nhưng sao hai hàng lông mày lại nhíu chặt thế kia. Dường như là một giấc ngủ không an ổn. Cũng đúng thôi, ở cái chốn tù đày này, làm gì có một ai có thể ngủ trong sự yên bình chứ.

"Tiểu thư, đây không phải là nơi người nên ở lại lâu. Chúng ta nên đi thôi."

Người được gọi là tiểu thư im lặng không đáp. Nàng vẫn đứng đó hồi lâu, nhìn người đang ngủ sau lớp song sắt kia. Đôi mắt nàng lẳng lặng như mặt nước hồ thu. Thật khó để biết nàng đang nghĩ gì. Đám hạ nhân dường như đã quá quen với sự im lặng không trả lời này của nàng. Cả bọn chỉ biết đứng sau lưng nàng mà chờ lệnh.

"Đem cho đứa bé một cái chăn đi. Ban đêm tiết trời sẽ chuyển lạnh. Thay cả một lớp rơm mới nữa."

Bọn hạ nhân nhìn nhau. Đem chăn cho tù nhân, việc này là lần đầu tiên họ nghe thấy. Nhưng đây là lệnh của chủ nhân, chẳng thể làm gì khác là đồng thanh vâng dạ.

"Nhớ đắp rơm dày lên một chút."

"Vâng ạ."

.

.

.

.

"Tiểu thư, thiếu gia đang chờ người ở nội viện."

Nàng vừa bước ra từ nhà giam đã nhận được tin tức. Tên người hầu thấy nàng nhăn mày tỏ vẻ khó chịu liền cúi đầu xuống thấp hơn nữa.

"Thiếu gia sao?"

"Vâng ạ."

"Thiếu gia không ở bệnh xá dưỡng thương, gặp ta làm gì?"

"Thiếu gia nói có chuyện gấp cần thương lượng với tiểu thư ạ."

Là chuyện gấp. Được rồi, chuyện gấp, không biết là chuyện gấp gì đây. Vừa hay nàng cũng có chuyện cần bàn với hắn ta. Nói muộn không bằng nói sớm.

Chưa bước đến phòng, đã thấy hắn đứng chờ nàng ở trước cửa. Bộ quân phục của hắn sẽ trông thật là chỉnh tề nếu như không có phần chân bị băng bó kia. Một bên bàn chân của hắn quấn băng trắng muốt, máu đỏ thấm cả ra ngoài. Xem bộ hắn cũng chịu đau không ít. Nhưng so với đứa bé kia thì lại chẳng là gì. Nàng thầm nghĩ.

"Joohyun, em đây rồi, anh chờ em mãi."

"Đại tá Jung, anh cần thương lượng chuyện gì?"

"Mấy ngày nay không gặp em, anh rất nhớ em."

Nghe những lời ngon ngọt của hắn, nàng chẳng có biểu hiện cảm xúc gì. Nàng nhắc lại câu hỏi một lần nữa, đồng thời cũng lảng tránh cái nắm tay từ hắn ta.

"Đại tá Jung, anh cần thương lượng điều gì?"

Quen biết nàng bấy lâu nay, hắn biết rằng nàng đang khó chịu, bản thân không nên dây dưa với nàng. Nàng nghiêm túc với công việc như thế, buộc hắn cũng phải nghiêm túc theo. Hắn đành phải vào vấn đề chính.

"Bố em sắp ra đây."

"Bố em? Bố ra đây làm gì? Lẽ ra ông phải ở tổng hành dinh mới đúng chứ."

Vừa rót chén trà, chưa kịp đưa lên miệng, nàng đã quay phắt người lại.

"Em bình tĩnh đi Joohyun. Bố em là vì công việc mới đến đây. Em cũng biết tình hình chiến sự dạo này ra sao mà."

"Đến đây rồi tiện thể đem em về. Ý anh chính là như vậy!"

"Anh không hề nói như thế."

"Nhưng sự thật thì đúng là như thế!"

"..."

"Nơi chiến trường này không an toàn cho em đâu Joohyun à.

Nghe lời anh, nghe lời bố, rời khỏi đây đi."

Đôi bàn tay to lớn của hắn đặt trên bờ vai nhỏ gầy của nàng, cố gắng xoa dịu nỗi bực tức kia. Nhưng nàng nhanh chóng gạt đi, bước đến ngồi dựa xuống ghế sofa, đôi mắt nhắm lại mỏi mệt.

"Khi nào bố em đến?"

"Cuối tháng sau."

"Vậy thì chuyện này nói sau đi. Anh còn chuyện gì nữa không? Không thì anh về đi. Em muốn nghỉ ngơi."

"Còn."

"Chuyện gì?" Nàng chẳng buồn mở mắt ra mà nhìn hắn.

"Tại sao em lại đi thăm con bé ở phòng giam? Em còn cho nó nhu yếu phẩm nữa. Em không biết rằng nó chính là đứa gây ra vết thương này cho anh sao? Khốn khiếp!"

Nói xong hắn liền sờ nắn bàn chân bị thương, như thể là đau đớn lắm. Nàng nhìn cảnh tượng này chỉ cảm thấy buồn cười. Đường đường là một đại tá vào sinh ra tử trên chiến trường vậy mà chỉ bị một đứa bé đâm cho một nhát ở bàn chân đã khó chịu như thế. Trong khi đứa bé kia thương tích đầy mình thì lại chẳng la ó gì.

"Đó chẳng phải là do anh tra tấn nó quá hà khắc sao?"

"Em là đang bênh nó sao?" Đôi mày rậm của hắn ta nhíu lại, tỏ vẻ giận dữ.

"Em là đang nói trên cương vị của một bác sĩ. Anh đối xử như thế với một đứa bé chắc chắn nó sẽ hận thù anh."

"Nhưng nó dám trà trộn vào quân doanh lấy cắp lương thực. Đấy là tội chết!" Hắn gằn giọng. Đây là quân doanh của hắn, không một ai được phép xáo trộn.

Nhưng nàng không bị dọa sợ trước sự giận dữ của hắn ta, nàng chỉ ôn tồn nói tiếp. Chút nữa thì nàng quên mất suy tính vừa nãy của bản thân.

"Đừng giết. Anh không thấy nó rất lanh lợi sao? Không phải đứa bé nào cũng trà trộn vào quân doanh được. Anh có thể sử dụng nó."

"Ý em là..."

Nàng mỉm cười. Hắn cũng dần dần hiểu ý nàng. Bầu không khí bắt đầu mang mùi quỷ dị.

"Nó còn nhỏ, thân thủ lại nhanh như vậy, sẽ dễ đào tạo.

Anh chỉ cần đảm bảo cho anh trai nó một chút lợi ích là xong."

"Anh trai nó?

Đúng là chẳng có chuyện gì qua mắt được em nhỉ? Em thật thông minh đấy bác sĩ Bae."

Những lời khen này nàng đã nghe đến chán ngấy, cũng chẳng buồn đáp. Còn hắn thì lại hứng chí vì đã giải quyết được một vấn đề, liền bước tới ôm nàng vào lòng, nhưng nàng đã nhanh chóng nhìn ra ý đồ của hắn mà né tránh.

"Em mệt rồi. Anh về đi. Em còn phải chuẩn bị cho ca làm việc chiều nay."

"Joohyun, cho anh ôm một chút không được sao. Anh rất nhớ em. Dù gì chúng ta cũng sẽ là vợ chồng mà."

"Nhưng hiện tại thì chưa, đại tá Jung à."

Vốn hắn đang khó chịu vì bị nàng từ chối, nhưng nụ cười của nàng đã làm dịu đi cơn tức giận. Dù sao hắn cũng là đàn ông, đứng trước nụ cười của mỹ nhân hiển nhiên là sẽ xiêu lòng. Không còn cách nào khác, hắn đành phải rời đi.

Bóng hắn chưa đi khuất, nàng đã đóng sập cửa. Nàng bỏ vào phòng ngủ, thay đi chiếc váy đã bị nhiễm bẩn bởi người kia, người vừa đâm vị hôn phu của nàng, người đó chỉ là một đứa bé. Tâm trí nàng không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc nãy ở phòng giam.

Nàng vừa dứt lời bảo bọn hạ nhân mang thêm chăn cho đứa bé thì đã có một giọng nói vọng ra. Giọng trầm khàn nhưng rất to.

"Tôi không cần đồ của các người, bọn tư bản!"

Không gian nhất thời im lặng.

Ai nấy cũng đều bị sốc. Lần đầu tiên có người dám nói chuyện với tiểu thư của họ như thế.

Nàng tuy là con gái, nhưng lại là con gái của một trong ba vị đại tướng uy quyền nhất của Triều Tiên. Chỉ riêng thân phận đó thôi đã không một ai dám mạo phạm với nàng. Nhưng nàng lại còn là một nữ bác sĩ. Thân phận, học thức, sắc đẹp, những thứ đó khiến người ta không chỉ kính sợ mà còn nể trọng nàng.

Vậy mà bây giờ lại có người hét vào mặt nàng như thế, lại còn gọi nàng là "bọn tư bản".

Joohyun nhất thời nhíu mày.

"Con nhỏ này, sao mày dám ăn nói như thế với tiểu thư hả."

Viên quản ngục dùng dây roi quất một nhát vào cơ thể người kia. Tiếng roi da đập vào da thịt phát ra chát chát. Nhưng không một tiếng rên rỉ nào được bật ra từ miệng người kia.

"Dừng tay."

Nàng bước vào sâu hơn, tiến đến gần người vừa mắng chửi mình.

"Tiểu thư, không được đâu ạ. Xin người lùi lại. Con bé này có thể làm người bị thương đấy."

Joohyun không phải không nghe lời khuyên can của viên quản ngục. Nhưng nàng bất chấp, nàng càng bước đến gần hơn nữa. Nàng muốn nhìn thật rõ gương mặt đã nói lời từ chối với nàng.

Ngón tay nàng chạm tới cằm của người kia, nâng lên.

Đó là một gương mặt còn rất trẻ, còn rất non nớt, nhưng những vết lấm lem kia chẳng thể dìm bớt đi nét tinh anh trên gương mặt đó.

Đôi ngươi của người kia mang màu hổ phách, dưới ánh nắng mặt trời nó càng trở nên sáng trong. Nàng có thể thấy rõ hình ảnh của bản thân in đậm trong đó, điều này làm nàng có chút xúc động. Vài sợi tóc lòa xòa trước mặt như để tăng thêm phần lang bạt vốn đã có sẵn trong con người này.

Hàng lông mày nhíu lại, tỏ rõ ý nghĩ thù hằn, như thể người kia căm ghét Joohyun đến tận cùng.

Gần đó là một vết thương hẹp dài trên gò má trái, vệt máu đỏ thẫm chảy ra từ đó chẳng những không ghê rợn mà còn làm cho gương mặt non nớt kia có thêm vài phần anh khí. Dưới nữa là bờ môi khô nứt nẻ, đã bao nhiêu ngày người kia chưa được ăn uống đầy đủ? Nàng thầm nghĩ mà cảm thấy có chút xót xa.

"Em tên là gì?"

Người kia không trả lời. Nàng cũng chẳng sốt ruột. Nàng không ngại dơ bẩn, quỳ xuống nền đất, mặt đối mặt với người kia. Đám hạ nhân ai cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này. Chiếc váy trắng của tiểu thư bọn họ bị hoen ố chỉ vì một tên tù nhân.

Vươn bàn tay còn lại, đưa thêm một ngón tay nữa, nàng chạm tới vết thương trên gò má kia. Máu đỏ chảy ra trông thật nhức mắt. Ứơc gì nàng có thể xoa dịu chúng. Nàng lần tìm chiếc khăn tay vốn luôn đem theo trong người, không do dự gì mà lau đi vết máu kia. Rồi nàng lại bắt đầu vuốt ve nơi vết thương ấy.

"Còn đau không?"

Ánh mắt người kia thôi nhìn Joohyun mà chuyển dời tầm nhìn xuống ngón tay của nàng. Xúc cảm mềm mại nơi đầu ngón tay làm người kia cảm thấy có chút khoan khoái dễ chịu. Bờ môi khô mấp máy, như thể muốn nói rồi lại thôi. Joohyun không để tâm đến điều đó, bởi nàng nhận ra cơ thể người kia đã run rẩy khi nàng chạm vào, rất nhẹ, nhưng rõ ràng là đã run rẩy. Không hiểu sao điều đó khiến nàng cảm thấy hài lòng.

Nâng cằm người kia quay về vị trí cũ, nàng đang muốn thu hồi sự chú ý của người kia về lại gương mặt của nàng, chứ không phải ngón tay của nàng. Và nàng vẫn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

"Em tên là gì?"

Chẳng biết từ bao giờ, nét thù hằn trên mặt người kia đã tiêu biến. Đôi mắt màu hổ phách lại phản chiếu gương mặt hoàn mỹ của Joohyun. Đôi môi phát ra âm thanh trầm khàn.

"Seulgi...

Kang Seulgi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro