Touch Me🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: 18+, futanari, OOC. Có chứa từ ngữ thô tục, cân nhắc trước khi đọc.
Author: elvkikuchanj_07
Karina (top) x Winter (bottom)

Đây là fanfic, nên mọi việc diễn ra trong fic đều là tưởng tượng. Vui lòng không công kích cá nhân nào hoặc bình luận khiếm nhã.

____________________________________










Yu Jimin chửi rủa khi cởi mũ bảo hiểm và ném nó xuống mặt đất đầy tuyết một cách thô bạo. Jimin bắt đầu đập vào tay lái chiếc xe trượt tuyết của mình, như thể điều đó sẽ giải quyết được vấn đề.

"Chết tiệt!" Jimin nhìn quanh và tìm thấy một căn nhà gỗ cách nơi cô ở không xa. Nó trông đẹp và ấm áp, có lẽ tốt hơn nên đến đó và nhờ giúp đỡ một chút.

Bị gió lạnh thổi vào tai, Jimin buộc phải ra khỏi xe và đi về phía căn nhà. Đôi chân cô ngập trong tuyết trắng đến tận bắp chân, mỗi bước đi khiến cô mệt mỏi. Khi đến cửa, cô gõ vài lần và chờ đợi. Có thể nghe thấy tiếng sủa từ bên trong căn nhà.

"Tangkong! Đừng sủa." Giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái khiến Jimin lập tức lo lắng.

Jimin tiếp tục lắng nghe giọng nói của cô gái trong khi gõ cửa thêm vài lần nữa. Tiếng bước chân vang vọng trên sàn gỗ. Gần như ngay lập tức cánh cửa mở ra, lộ ra một người con gái xinh đẹp với mái tóc đen cắt ngắn. Những đường nét trên khuôn mặt cô gái trắng mịn, mềm mại. Cô ấy có chiếc mũi nhọn, đôi môi hồng hơi hé và đôi mắt nâu sẫm khiến Jimin mê mẩn.

Nhưng, Jimin nhìn thấy điều gì đó ở cô gái thật khác... điều gì đó quen thuộc. Người phụ nữ dường như không bận tâm đến sự hiện diện của Jimin.

"Có ai ở đó không?" Cô gái vừa hỏi vừa dang rộng hai tay ra, tìm kiếm thứ gì đó để dựa vào. Jimin ngay lập tức nhận ra rằng cô gái này bị khiếm thị.

Bàn tay cô gái đặt lên vai cô. Jimin nhăn mặt khi cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm vào mình. Cảm giác như bị điện giật. Và trước khi Jimin có thể suy nghĩ chín chắn, bên dưới của cô đã phản ứng với sự đụng chạm, đập rộn ràng với ham muốn tình dục. Cô chưa bao giờ cảm thấy điều này trước đây, gạt những suy nghĩ ham muốn sang một bên, Jimin hắng giọng trước khi bắt đầu nói.

"Chào buổi chiều cô gái trẻ. Tôi là Jimin, tôi là thám tử. Tôi đến để nhờ cô giúp đỡ. Xe của tôi bị hỏng và tôi cần gọi cảnh sát để cho họ biết tình hình của tôi."

Cô gái mỉm cười, khiến một cơn rùng mình kỳ lạ chạy từ đầu đến chân Jimin.

"Tất nhiên rồi, vào đi, thám tử. Bên ngoài rất lạnh, hãy cởi áo khoác ra và cô muốn ở lại bao lâu tùy thích. Cô có thể thoải mái sử dụng điện thoại trong nhà của tôi." Cô gái nói bước sang một bên để Jimin vào.

Jimin cảm thấy có gì đó rất lạ, dù là người lạ nhưng cô gái ấy lại nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng, ân cần và đầy yêu thương. Việc mà người khác không có thời gian để làm.

"Cảm ơn cô gái trẻ. Tôi hứa sẽ nhanh chóng rời đi."

Bước vào nhà, Jimin được chào đón bởi tiếng sủa. Con chó gầm gừ với cô. Và Jimin cũng gần gừ đáp lại.

"Tangkong!" Cô gái nói chuyện. "Xin lỗi, chúng tôi hiếm khi có khách và Tangkong có xu hướng hơi khó gần với mọi người."

"Không sao đâu." Jimin vừa nói vừa nhìn quanh, cởi áo khoác và treo lên giá treo áo khoác. "Tôi có thể sử dụng điện thoại ở đâu?"

"Nó ở trong bếp, cạnh tủ lạnh."

Jimin bước vào bếp và nhấc điện thoại. Cô bấm số của Aeri và ngay lập tức nhận được câu trả lời.

"Aeri, là Jimin."

"Jimin. Cậu ở đâu thế?" Aeri hỏi.

"Đó là lý do tại sao mình gọi cho cậu." Jimin gầm gừ. "Xe trượt tuyết của mình bị hỏng rồi, mình cần cậu và những người khác đến đón mình."

"Xin lỗi, bọn mình không thể đón cậu được. Một trận bão tuyết lớn đang đến, ra ngoài rất nguy hiểm. Hiện tại cậu đang ở đâu?"

Jimin siết chặt nắm tay, đôi bàn tay mảnh khảnh chải mái tóc dài, vò rối, cố gắng kiểm soát bản thân. "Mình đang ở trong một căn nhà gần đó."

"Chà, tốt nhất cậu nên ở đó cho đến khi thời tiết tốt hơn. Cậu nên-"

Jimin cúp máy trước khi Aeri nói xong.

Jimin nhìn cô gái đang ném củi vào lửa trong lò sưởi. Jimin bị sốc trước những hoạt động mà người lạ đang làm, cô ấy có vẻ điềm tĩnh, hoàn toàn độc lập và dù bị tàn tật do không thể nhìn thấy nhưng cô ấy dường như biết phải làm gì. Jimin thực sự ngưỡng mộ. Cô ấy thông minh và nhanh nhẹn.

Trước khi Jimin có thể nghĩ về việc cô đang làm, cô thấy cô gái ấy đang đi về phía mình.

"Thám tử Jimin?"

Jimin nhắm mắt lại và từ từ mở mắt thưởng thức giai điệu gợi cảm trong giọng nói khi cô gái gọi tên mình. Trước đây, Jimin chưa bao giờ nghĩ tên cô có thể nghe đẹp đến thế nào trên môi một cô gái.

"Tôi đây."

"Cô đã liên lạc với những người khác chưa?"

"Ừ, nhưng họ nói họ sẽ không đón tôi. Xin lỗi đã làm phiền cô, cô gái trẻ, nhưng tôi nghĩ tôi bị kẹt ở đây rồi."

"Cô không làm phiền tôi chút nào. Tôi thích có ai đó để nói chuyện. Phần lớn thời gian tôi ở một mình, mặc dù thỉnh thoảng tôi được các anh trai của mình đến thăm, nhưng những người đó rất bảo vệ tôi quá mức. Họ không để tôi làm gì cả, từ khi tôi còn nhỏ họ đã luôn đối xử với tôi như vậy."

Người phụ nữ mím môi. "Bây giờ tôi nghĩ, tôi thà ở một mình còn hơn ở chung với những người họ."

Jimin cau mày sau khi nghe những lời đó. Cô cảm thấy hơi nhột, và ngoài ý muốn của cô, Jimin thấy mình nên mỉm cười một chút.

"Cô tên là gì?"

"Kim Minjeong," cô gái trả lời trong khi đi về phía Jimin.

Minjeong mò mẫm quanh cánh tay cho đến khi nàng tìm thấy bàn tay của Jimin và nắm lấy nó.

Jimin cũng nắm lấy tay Minjeong, nó nhỏ nhắn, mỏng manh và mịn màng trên da tay cô. Chỉ cần một động tác là Jimin có thể dễ dàng phá vỡ nó. Nhưng lạ thay, Jimin lại có cảm giác muốn bảo vệ nàng, chăm sóc nàng.

Nguyền rủa suy nghĩ đó, Jimin hạ ánh mắt xuống cơ thể hoàn hảo của Minjeong.

Chết tiệt! Điều gì ở Jimin khiến cô muốn Minjeong một cách vô nhân đạo như vậy? Cô cảm thấy một niềm đam mê nhói lên trong người mình, khiến cô đau nhức vì nhu cầu tình dục mãnh liệt. Minjeong nở một nụ cười thân thiện làm rung chuyển sự cương cứng của cô.

"Cô có thể ở lại bao lâu tùy thích, cô được chào đón ở đây."

Đột nhiên, một cơn gió mạnh đập vào nóc nhà. Jimin bước đến bên cửa sổ và kéo rèm sang một bên thì phát hiện một trận bão tuyết mạnh đang ập vào căn nhà rất mạnh. Tuyết rơi nhanh và dày xuống đất. Jimin thầm nguyền rủa, nhận ra rằng cô sẽ bị nhốt ở đây rất lâu.

"Tôi có thể chạm vào cô được không?"

Câu hỏi làm Jimin đông cứng. Jimin quay lại và khi trả lời, cô nghe thấy mình lắp bắp. "C-cô đang nói gì thế?"

"Tôi đang tự hỏi liệu tôi có thể chạm vào cô không."

Tim Jimin đập thình thịch. "Tại sao cô muốn làm điều đó?

Minjeong nhún vai, thờ ơ. "Tôi chỉ muốn biết cô trông như thế nào, bởi vì tôi không thể nhìn thấy, tôi dùng xúc giác để có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của cô trong đầu. Tôi có thể chạm vào cô được không?" Minjeong lặp lại.

Jimin im lặng một lúc, cân nhắc xem nên nói gì với nàng. Jimin nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Minjeong, không hề có chút ánh sáng nào trong đó, và rồi cô trả lời. "Được." Cô nói trước khi kịp ngăn mình lại.

Minjeong mỉm cười, đưa tay tìm Jimin, nàng chậm rãi đi về phía cô.

Minjeong đặt tay mình lên trên cơ thể Jimin, ngay dưới rốn cô và bắt đầu cảm nhận bụng cô bằng đầu ngón tay.

Nhịp tim của Jimin tăng lên khi tay Minjeong di chuyển để chạm vào nó. Đôi mắt cô không hề rời khỏi Minjeong khi cô nhìn nàng thật kỹ, như thể muốn lưu giữ từng tấc khuôn mặt của nàng vào trong trí nhớ.

Minjeong tiến lại gần hơn, sự gần gũi khiến Jimin lo lắng, cô cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ muốn chạm vào nàng. Chân Jimin mềm nhũn khi cảm nhận được sự mềm mại của làn da Minjeong khi nàng chạm vào cô. Và nó khiến cô đau nhức khi đôi bàn tay nhỏ nhắn của Minjeong vòng qua bắp tay cô, siết chặt chúng.

"Mmh... Cơ bắp của cô thực sự rất khỏe." Minjeong vừa nói vừa tiếp tục vuốt ve bắp tay của Jimin.

Một cơn ớn lạnh chạy khắp người Jimin khi cô cảm thấy mình bị kích thích bởi những nhu cầu và ham muốn tình dục.

Nếu vào một dịp khác, Jimin sẽ nghĩ rằng Minjeong đã khiêu khích cô. Có một cảm giác ngây thơ ở đó, nói với cô rằng nàng chỉ muốn cảm nhận nó. Jimin không nói gì khi cô cảm thấy bàn tay của Minjeong đưa lên mặt cô. Minjeong đưa tay lên má và vuốt ve nó.

"Cô cao hơn tôi nghĩ." Minjeong nói và mỉm cười một chút.

Bàn tay của Minjeong di chuyển đến môi Jimin và lần theo nó bằng đầu ngón tay của nàng. Bất giác, Jimin liếm môi.

Minjeong có thể cảm nhận được hơi ấm từ lưỡi Jimin lướt qua ngón tay nàng, và Minjeong ước gì mình có thể nhìn và hôn cô ấy.

Đột nhiên, Jimin lùi lại và Minjeong thả tay nàng xuống. Minjeong đứng yên chờ sự đụng chạm quay trở lại. Vài giây trôi qua, nàng nhận ra rằng Jimin sẽ không làm điều đó, và ngay khi Minjeong chuẩn bị di chuyển, bàn tay của Jimin ôm lấy má nàng và kéo chúng lên môi cô.

Jimin hôn Minjeong một cách mãnh liệt đến mức ngay cả chính cô cũng không thể tin được.

Minjeong không phản ứng cho đến khi nàng nhận ra mình đang ôm cổ Jimin để nụ hôn sâu hơn. Jimin gầm gừ khi cô cảm thấy đôi môi mềm mại của Minjeong đang nghiền nát cơ thể mình.

Jimin cọ xát cơ thể cô và Minjeong rên rỉ khi nàng cảm thấy cái 'cương cứng' ấn vào đùi nàng.

Minjeong nao núng và bước lùi lại một chút. "Đó là cái gì vậy?"

Jimin im lặng một lúc trước khi trả lời: "Tôi là người liên giới tính, tôi sinh ra đã có cơ quan sinh dục nam".

Minjeong im lặng, nàng biết về người liên giới tính, chỉ là nàng không tin có thể gặp họ trực tiếp mà thôi. Tình trạng liên giới tính rất hiếm gặp, chỉ những người đặc biệt như Jimin mới mắc phải.

Jimin đang điên cuồng, cô cảm thấy bộ phận nam tính của mình cứng đến mức cô thề rằng khóa quần của cô sẽ đứt ra bất cứ lúc nào.

Minjeong thở hổn hển khi Jimin hôn nàng lần nữa, ham muốn dồn nén khiến Jimin tổn thương đến mức cô đã vượt quá giới hạn.

Jimin hạ môi xuống cổ Minjeong và mút vào da nàng, để lại vết đỏ ở đó. Minjeong rùng mình khi cảm nhận được cái miệng nóng bỏng của Jimin đang mút lấy điểm nhạy cảm của nàng.

"Ngon quá." Jimin thì thầm vào cổ Minjeong, sau đó ôm lấy mặt nàng và áp môi cô vào môi Minjeong.

Chúa ơi, Minjeong cảm thấy thật tuyệt.

Jimin thậm chí còn thắc mắc tại sao Minjeong không đẩy cô ra nhưng có điều gì đó khiến Minjeong phát điên. Điều gì đó khiến nàng trở nên yếu đuối khi chạm vào.

"Chết tiệt, Jimin chết tiệt." Minjeong nói với giọng khó thở.

Minjeong không thể nhìn thấy, nhưng nàng thề rằng nàng cảm thấy Jimin đang mỉm cười vào lúc đó.

Nhỏ bé và mong manh, Minjeong có vẻ ngoài của một thiên thần nhưng một khi quen biết, nàng có thể trở thành một ác quỷ.

Jimin trượt tay lên lưng Minjeong và ôm mông nàng nâng lên, quấn hai chân Minjeong quanh eo cô.

"Nói cho tôi biết phòng của em ở đâu, mèo con." Jimin nói, giọng khàn khàn và cộc cằn, đầy ham muốn.

"Ở bên trái, sau phòng ăn."

***






Jimin bước đi trong khi Tangkong theo sau cô và sủa liên tục. Vừa đến phòng ngủ, Jimin cẩn thận đặt Minjeong lên giường rồi quay người đóng cửa lại.

"Đi đi con chó chết tiệt." Jimin gầm gừ với con chó trước khi đóng cửa lại và để con chó sủa bên ngoài.

"Jimin?" Minjeong gọi cho cô.

"Tôi ở đây" Jimin nói, tiến về phía nangc. "Tôi ghét con chó của em."

"Tại sao?"

"Bởi vì nó muốn đem em ra khỏi tôi."

Jimin tiến lại gần hơn rồi đè Minjeong xuống, bắt đầu cắn môi nàng một cách tuyệt vọng.

Jimin cởi hết quần áo và nội y của Minjeong rồi vuốt ve cơ thể nàng, Jimin mút ngực của Minjeong một cách tàn nhẫn khiến nàng hưng phấn chịu đựng sự kích thích mà thám tử đã làm.

Minjeong rên rỉ khi Jimin trượt lưỡi quanh núm vú bên phải của nàng.

"Thêm nữa, tôi muốn nhiều hơn nữa.." Minjeong thở hổn hển một cách ngon lành, vùi những ngón tay vào tóc Jimin để kéo cô lại gần mình hơn.

Sau một bữa tiệc ngon lành và để Jimin thoải mái mút cả hai núm vú, Minjeong hạ tay xuống eo và cố gắng chạm nhẹ vào khóa quần của Jimin để cởi chúng ra.

"Minjeong, em yêu, hãy để tôi làm điều đó." Jimin nói, khi cô thấy Minjeong gặp khó khăn khi cởi cúc quần của cô.

Jimin cảm thấy dịu dàng khi thấy Minjeong muốn cởi áo cô ra, mặc dù dương vật của cô vốn đã đau khổ đòi được thả ra. Với sự giúp đỡ của Jimin, Minjeong đã cởi hết quần áo của Jimin.

Cả hai đều hoàn toàn khỏa thân, Jimin nằm đè lên người Minjeong, dang rộng hai chân rồi ấn đầu dương vật của mình vào lỗ âm đạo của Minjeong và đẩy hết vào cùng một lúc.

"AHH!" Minjeong nhìn lên và hét lên. Cô cảm thấy một cảm giác mới mẻ. Giữa đau đớn và khoái cảm, Minjeong bám lấy cô và lưng Jimin trở thành nạn nhân của móng tay Minjeong .

Jimin sau đó hiểu ra điều gì đó và nhìn nàng, ngạc nhiên. "Đây là lần đầu của em phải không?"

"Đ-Đừng di chuyển."

Jimin có thể cảm thấy giọng Minjeong vỡ ra. Jimin rên rỉ khi cô bắt đầu tiến vào, ngày càng nhanh hơn, cho đến khi lưng cô một lần nữa trở thành nạn nhân của móng tay của Minjeong.

"Ahhh!"

Tốc độ đẩy của Jimin tăng lên, cô nghiến răng khi bức tường nữ tính của Minjeong siết chặt lấy cô, bao bọc toàn bộ dương vật của cô.

"Jimin"

Tiếng hét của Minjeong khi đạt cực khoái xâm chiếm đôi tai cô, sau đó Jimin cũng làm theo và trút toàn bộ hạt giống của cô vào tử cung Minjeong.

Jimin ngã đè lên người nàng. Minjeong cảm nhận được toàn bộ sức nặng của cơ thể Jimin đè lên nàng.

Nó khiến nàng cảm thấy ấm áp, được bảo vệ, nhưng hơn hết là... được yêu thương.

***

Minjeong tỉnh dậy. Giang rộng hai tay, nàng dùng lòng bàn tay mò mẫm trên giường với hy vọng tìm thấy Jimin. Khi Minjeong cố gắng làm như vậy, nàng cảm thấy một bàn tay to khỏe nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình.

Minjeong nao núng khi Jimin đưa tay nàng lên môi, hôn từng đầu ngón tay nàng.

"Mmh... cảm giác thật tuyệt," Jimin nói.

Minjeong mỉm cười và từ từ di chuyển tay xuống cơ thể Jimin. Nàng vén tấm chăn đắp sang một bên và dùng ngón tay thăm dò cơ thể trần trụi của Jimin, khiến Jimin rùng mình khi cảm thấy bàn tay nhỏ bé nhưng ấm áp của Minjeong di chuyển khắp cơ thể cô. Và Jimin cảm thấy bên dưới cô lại cứng lên.

Không thể chịu đựng được nữa, Jimin nắm lấy cổ tay Minjeong và ngăn nàng lại. Nếu tiếp tục như vậy, Jimin sẽ mất kiểm soát.

"Đừng làm điều đó nữa."

"Làm gì?"

"Chạm vào tôi."

"Nhưng tôi thích chạm vào chị."

Jimin cứng đờ. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của Minjeong hòa quyện với cô.

"Sao em lại thích chạm vào tôi?"

"Tôi không biết, tôi thích cảm giác chị ở trong tay tôi, tôi thích cảm giác tôi chạm vào cơ thể chị."

Lời nói của nàng khiến Jimin ngạc nhiên. Tim Jimin đập nhanh hơn. Cô phải đi, trận bão tuyết đã qua, bầu trời trong xanh và cô phải tiếp tục công việc của mình.

Nhưng một lần nữa, Jimin lại thấy mình yếu đuối trước sự quyến rũ của Minjeong.

"Bây giờ chúng ta cần nói chuyện."

"Về cái gì?" Minjeong hỏi một cách ngây thơ khi nàng rúc vào gần Jimin hơn.

"Về việc tại sao trước đây em không nói với tôi rằng đây là lần đầu của em."

"Tôi... ừ... tôi tưởng tôi đã nói với chị trước đây rồi."

Giọng nàng nhẹ nhàng, bình yên, và vì lý do nào đó, Jimin không hề giận nàng, thay vào đó cô rất vui khi biết rằng cô là người đầu tiên có được thân hình xinh đẹp của Minjeong, và có lẽ cả trái tim của nàng nữa.

"Bây giờ em cảm thấy thế nào?" Jimin nói với vẻ vô cùng thích thú.

"Chị làm tôi cảm thấy mình biết yêu." Minjeong đợi Jimin bật cười trước những lời nói vô nghĩa của nàng. Thay vào đó, Minjeong cảm nhận được cách Jimin ôm cằm và hôn nàng mãnh liệt. Hai người chỉ ngừng hôn khi gần như kiệt sức.

"Em có biết tôi đang suy nghĩ về điều gì không?"

"Tôi không thể đọc được suy nghĩ của chị. Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà. Nhưng tôi lại không nhìn thấy được."

Jimin nắm lấy tay Minjeong và ấn nó vào ngực cô. "Chỉ cần chạm vào tôi thôi, Minjeong. Hãy chạm vào tôi và cảm nhận trái tim tôi đang đập vì em."

________________End_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro