Nương Tử Hồ Ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đời Nam Tống, chuyện yêu ma quỷ quái lưu truyền khắp nơi trong dân gian. Vùng núi Thượng Sơn là nơi hoang vắng hiếm người qua lại. Dân Nam Tống đều biết nơi này yêu quái hoàng hành, cho nên không phải thật gấp họ đều có chết cũng không đi vào Thượng Sơn mà đi vòng sang Trung Sơn. Thấu Kì Sa Hạ năm nay vừa tròn 20 tuổi. Nàng vốn là nữ nhi nhưng vì gia đình mẹ góa con côi giữa thời cuộc loạn lạc mà nương nàng đem nàng thành nam nhi nuôi nấng. Năm hắn 15 tuổi, nương nàng cũng giá hạc về trời bỏ lại nàng đơn độc nơi rừng núi hoang vắng. Nhà nàng nằm bên một dòng sông nhỏ dưới chân Thượng Sơn. Sa Hạ  từ nhỏ rèn bản tính nam nhi gan dạ can trường cho nên nàng không tin chuyện yêu ma, chỉ xem như thú vui, giải trí khi mang củi và da thú săn được vào thị tập bán. Một lần, Sa Hạ  lên Thượng Sơn săn thú thì nhì thấy một con tiểu hồ ly rất đáng yêu nằm rên ư ử dưới gốc cây. Nhìn màu đỏ chói mắt giữa chùm lông trắng mịn màng, Sa Hạ  nhíu mày, cúi xuống, cẩn thận bế tiểu hồ ly lên, ôn nhu vuốt ve nó.

"Yên tâm, ta sẽ chữa hết cho ngươi a"
Sa Hạ   mang tiểu hồ ly về nhà, pha nước ấm, rửa sạch vết thương ở chân nó, cẩn thận băng bó. Hắn đặt tiểu hồ ly vào một cái giỏ nhỏ được lót sẵn quần áo thô nhám của nàng. Nàng cúi đầu vuốt ve bộ lông trắng êm mịn của tiểu hồ ly, mỉm cười nói: "Ủy khuất ngươi rồi"
Tiểu hồ ly nằm mệt mỏi trong giỏ tre, lim dim đôi mắt nhìnSa Hạ  , dần dần an tâm thiếp đi.
Ngày hôm sau, Sa Hạ  vào núi rất sớm, đến tầm quá trưa thì trở về mang theo rất nhiều gà rừng bẫy được. Mọi hôm vào núi Sa Hạ đều đi cả ngày nhưng hôm nay nàng tranh thủ trở về vì sợ tiểu hồ ly bị đói. Lúc nàng trở về, vừa đặt đồ vật đông tây xuống liền tới giỏ tre xem tiểu hồ ly. Nghe hơi người, tiểu hồ ly lười biếng mở mắt, nhìnSa Hạ . Sa Hạ mỉm cười sủng nịnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
"Hết đau sao? chờ một chút ta cho ngươi ăn"

Tiểu hồ ly nằm trong giỏ tre nhìn theo bóng lưng  Sa Hạ  loay hoay trong gian bếp. Lát sau, một cỗ hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nhà.  Sa Hạ  cười vui vẻ cẩn thận bế tiểu hồ ly lên, vỗ về bộ lông trắng êm ái. "Ta cho ngươi thay thuốc rồi cùng ăn". Nàng tỉ mỉ thay thuốc cho tiểu hồ ly, sống một mình lâu năm cộng với việc nghề săn thú hay bị gãy tay, gãy chân, xây xát nên Sa Hạ rất thuần thục trong việc thay thuốc, băng bó... chỉ chớp mắt cái chân nhỏ đã được bó lại rất xinh đẹp. Sa Hạ  ôm tiểu hồ ly lên, nó liền cọ cọ trong lòng Sa Hạ  rên ư ử như muốn nói lời cảm ơn. Sa Hạ  mỉm cười, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, nàng đặt nó vào giỏ tre, sau đó mang đến dĩa thịt gà thơm phức.Sa Hạ    rất buồn cười, nàng xem tiểu hồ ly như hài nhi, nàng đem thịt gà tách hết xương rồi đút tới bên miệng cho tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly híp mắt nhìn khuôn mặt mang đợi của Sa Hạ  , nó vươn đầu lưỡi liếm một chút như thử mùi vị "Ngon sao?" Sa Hạ  liền hỏi

Nó nhìn Sa Hạ  rồi từng chút ăn miếng thịt gà  Sa Hạ  cầm, thịt hết nó liếp lám ngón tay Sa Hạ  khiến nàng bị ngứa cười khanh khách. Sau đó, nàng lấy một cái lá đặt vào thịt gà đã xé nhuyễn rồi đặt trước mặt tiểu hồ ly đang nằm ườn trong giỏ tre, nàng bắt đầu ăn phần gà của mình. Lạ thay tiểu hồ ly nằm im nhìnSa Hạ    mà không chịu ăn phần gà trước mặt nó.Sa Hạ    khó hiểu nhìn nó "Ngươi mau ăn, sẽ không nóng đâu, ta đều cho ngươi thổi nguội a"
Tiểu hồ ly chẳng buồn nhìn lá thịt Sa Hạ  đẩy đến sát miệng, nó rên ư ử rồi cuộn tròn lại không thèm nhìn cả người lẫn thịt. Sa Hạ  lo lắng hỏi "Làm sao vậy? ngươi không đói a?" nhưng nó vẫn không thèm để ý Sa Hạ  , nàng đành bỏ mặc nó, tiếp tục ăn phần thịt gà của mình. Nàng tự nhủ có lẽ khi đói nó sẽ ăn. Nhưng đến tối đi ngủ, tiểu hồ ly vẫn không không thèm đụng thêm chút thịt nào. Vậy là hôm sau Sa Hạ  ra dòng sông trước nhà câu cá. Nàng om theo giỏ tre cùng ngồi câu cá, nàng vừa thả câu, vừa kể chuyện xưa của nàng cho tiểu hồ ly nghe. Tại sao nàng cải tranh thành nam nhân, nương nàng khi còn sống thường nấu cho nàng cho nàng những món gì. Hay chỉ hỏi tiểu hồ ly ngươi có phải nhớ nhà có phải nhớ nhà không?

Một người một hồ, một nói, một im lặng nghe cho đến buổi trưa. Sa Hạ  đem số cá câu được ngao canh cá, nàng bày một chén nhỏ, ôm tiểu hồ ly vào lòng dùng muỗng múc một ít đưa tới bên miệng nó, Như ngày hôm trước, nó vươn lưỡi liếm hết những muỗng canh cá  Sa Hạ  uy cho, nhưng khi Sa Hạ  đặt nó lại vào giỏ tre để nó tự ăn thì nó lại cuộn tròn không ăn dù Sa Hạ  có dỗ hay dọa thế nào đi nữa.Ngày kế tiếp, Sa Hạ  thử uy nó một chút khoai luộc, cứ tưởng nó không thèm ăn, không ngờ nó ăn hết chỗ khoai Sa Hạ  cầm uy nó, nhưng sau khi Sa Hạ  đặt xuống bàn nó lại không thèm ăn. Sa Hạ  thử cầm lên đưa đến bên miệng nó, nó lại từng chút liếm láp ăn hết, còn liếm láp taySa Hạ   như vẻ thèm thuồng lắm. Thử vài lần cầm lên uy rồi bỏ xuông, cuối cùng  Sa Hạ  cũng hiểu ra thì ra tiểu hồ ly là muốnSa Hạ  uy nó.Sa Hạ  cười ngây ngốc ôm khối bông trắng tinh đang lười biếng nằm ườn trong giỏ tre lên, dịu dàng vuốt ve nó. Nó cuộn tròn nằm trong lòngSa Hạ  , dụi dụi vào người Sa Hạrồi lim dim ngủ thiếp đi.

Vết thương ở chân của tiểu hồ ly nhanh chóng lành lại, nó bắt đầu bám dính lấy Sa Hạ không đi, Sa Hạ  đi nơi nào nó cũng theo, buổi tối nếu không được Sa Hạ  ôm ngủ nó sẽ cuộn tròn không thèm để ý Sa Hạ  mấy ngày liền, cho tới khi Sa Hạ  chịu xuống nước cho phép nó ngủ cùng mới thôi. Sa Hạ  càng ngày càng sủng nó hơn, đến cả tắm rửa nàng cũng cùng nó. Nàng nhiều năm không ai làm bạn, nay có tiểu hồ ly, nàng rất vui vẻ.Cứ thế nữa năm trôi qua, những ngày gần đây Sa Hạ  rất lo lắng, tiểu hồ ly dường như không được khoẻ, nó suốt ngày nằm rũ trên giường, đến Cả Sa Hạ  tận tay uy cũng chẳng buồn ăn khiến Sa Hạ  lo lắng không thôi. Nàng quyết định sáng mai sẽ mang tiểu hồ ly đi thị tập xem đại phu.

Buổi tối nàng ôm tiểu hồ ly, vuốt ve bụng nó, nó nằm cuộn vào người nàng, mệt mỏi nặng nề ngủ thiếp đi. Sa Hạ  vuốt ve nó đến khi nàng không chịu nổi nữa cũng thiếp đi. Nửa đêm canh ba, nàng bỗng giật mình tỉnh giấc, theo bản năng nàng sờ soạng tìm kiếm tiểu hồ lu, đột nhiên nàng cảm giác mịn màng mát lạnh dễ chịu truyền đến từ lòng bàn tay khiền nàng không nhịn được sờ thêm vài lần. Cảm giác vật bên cạnh ôm lấy eo mình siết chặt, nàng hoảng hốt bật dậy, lập tức xuống giường châm đèn, cầm lấy dao nhỏ nàng đặt trên bàn. Ánh sáng dần lan toả, Sa Hạ  sợ hãi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xích loã ngồi trên giường mình. Nàng ta dụi dụi đôi mắt còn mơ màng vừa tỉnh ngủ hướng nàng rên ư ử, giống hệt tiểu hồ ly nhà nàng.
 Sa Hạ  cau mày nhìn quanh không thấy tiểu hồ ly đâu. Nàng cầm chắc con dao nhỏ hướng về phía nàng kia nôn nóng quát lớn: "Ngươi... ngươi là ai ? Sao lại ở trên giường ta. Tiểu hồ ly của ta đâu?"

"Ư...ư...S....a......H......ạ......" Nàng ta cố nói từng chữ như rất khó khăn. Sa Hạ  kinh ngạc, ngốc ngốc chỉ vào mặt minh " Ngươi biết ta?"
"Ư...ư....Ân" Nàng kia gật đầu ân một tiếng phát ra từ cổ họng rồi gấp gáp, mếu máo tiếp tục"T...a.....t....i....ể....u.....h...ồ....l...y"
Sa Hạ  vẻ mặt không tin nhìn nàng, khiến nàng càng gấp hơn. Nàng vội xuống giường đến gần Sa Hạ, Sa Hạ  bị nàng làm cho hoảng hồn, cầm dao nhỏ hướng nàng ngăn lại, không ngờ nàng phất tay một cái, dao nhỏ liền rời khỏi tay Sa Hạ  văng ra xa.  Sa Hạ  chưa hiểu chuyện gì thì một khối mềm mại đã ngã vào lòng nàng. Nàng ngây người, hai tay để giữa không trung.
Nàng kia cọ cọ mặt vào ngực Sa Hạ  , hai tay ôm siết eoSa Hạ  , rên ư ử "ô....m......" Khó khăn phát ra một tiếng nàng vươn lưỡi liếm khắp mặt  Sa Hạ  giống hệt sở thích thường ngày của tiểu hồ ly.  Sa Hạnghe thấy mùi hương quen thuộc của tiểu hồ ly cộng thêm khuôn mặt bị ướt nhẹp vì bị nàng kia liếm hồi lâu, nàng mới có chút tin tưởng "Thật ngươi là tiểu hồ ly"

"Ư...ư...." Nàng kia rên ư ư như đáp lại. Lúc này  Sa Hạ  mới hạ tay xuống e dè ôm nàng kia, vuốt ve sóng lưng. Cô gái tiểu hồ ly theo thói quen rên ư ư, rúc vào lòng Sa Hạ  cọ cọ, cái đuôi trắng quẫy nhẹ vài cái như mãn nguyện khi Sa Hạ  cưng chiều.
Sa Hạ   định thần ôm tiểu hồ ly trở lại giường. Nằm trên giường, tiểu hồ ly lại rút sát vào người Sa Hạ  , hai tay ôm eo Sa Hạ  , cọ dụi liếm láp cổ Sa Hạ  . Sa Hạ  run rẩy một chút, nàng vẫn chưa quen với việc một cô gái thân mật với mình như vậy. Lúc này  Sa Hạ  mới nhìn thấy rõ lẫn trong suối tóc đen dài óng ả là đôi tai hồ ly nho nhỏ màu trắng. Tiểu hồ ly biến thành hình người nhưng vẫn còn hai tai nhỏ và đuôi lộ ra. Trước đây trên phố Sa Hạ  có nghe một đạo sĩ nói rằng, hồ ly khi tu luyện vài trăm năm sẽ biến thanh hình người.

 Nhân dạng ban đầu vẫn chưa hình thành rõ nên rất dễ dàng nhận ra những dấu vết hay thói quen trước đó khi còn ở dạng thú của nó. Đây là thời kỳ yếu ớt nhất của loài này, chỉ cần gặp nó, cả người thường cũng có thể ra tay sát hại để trừ hậu hoạ về sau. Lúc nghe đến đây, Sa Hạ  cong âm thầm khinh bỉ tên đạo sĩ lợi dụng lúc yếu hại nhất của người khác mà ra tay sát hại.Sa Hạ  thở dài nhìn tiểu hồ ly hình người rúc vào lòng mình. Không ngờ có ngày nàng cũng gặp được sự ly kỳ, nàng vốn không tin chuyện yêu ma nhưng giờ bày ra trước mắt, không thể không tin nữa. Nhưng dù sao nàng vẫn bảo vệ tiểu hồ ly, nó là người thân duy nhất của nàng trên đời này.  Sa Hạ  âm thầm hạ quyết tâm. Nàng ôm tiểu hồ ly ngủ thiếp đi khi bên ngoài mặt trời bắt đầu ló dạng.

Sau khi biến thành nhân dạng, tiểu hồ ly ngày càng thân thiết với ta hơn. Không thể gọi nàng là tiểu hồ ly mãi, ta gọi nàng là Hân nhi. Hân nhi cành trưởng thành càng xinh đẹp nhưng bản năng khi còn là tiểu hồ ly vẫn không thay đổi trừ việc nàng có thể đi bằng hai chân. Nàng không thích mặc y phục, ta phải ép buộc mãi nàng mới chịu mặc y phục do ta may cho nàng, nếu không phải là y phục ta may Hân nhi vẫn nhất định không mặc. Hôm nào ta mang y phục của nàng đi giặt, nàng lại xích lõa quấn quýt lấy ta khiến ta đỏ mặt. Dù ta dụ dỗ thế nào cùng lắm nàng chỉ chịu khoác chiếc áo của ta. Ta đành kiếm tiền ra thị tập mua vải về may thêm cho nàng vài bộ y phục .
Gần đây, ta có cảm giác rất lạ. Tim ta đập thình thịch mỗi khi nhìn Hân Nhi thân mật liếm láp ngón tay hay mặt ta. Khi tắm cho Hân nhi, cả người ta đều nóng rực, không được tự nhiên. Buổi tối Hân nhi rúc vào lòng ta, ta không nhịn được vuốt ve thân thể mát lạnh của Nàng. 

Ta bị bệnh chăng? Hôm sau nhân lúc Hân nhi còn ngủ say, ta vào thị tập xem đại phu. Khi đại phu nghe ta nói biểu hiện của bệnh trạng, hắn cười phá lên bảo ta đang tư xuân con gái nhà ai, hắn lén lút cho ta xem một quyển sách, bên trong chứa đầy hình ảnh dâm mỹ, có cả hai nữ nhân quấn lấy nhau. Ta kinh ngạc không thôi, ta vốn định kiếp này một mình cô độc đến già, không ngờ lại để ta thấy được hai nữ nhân cũng có thể, trong đầu nàng chợt loé lên bộ dáng nhu thuận của Hân nhi.

Sau lần xem phải quyển sách đó, đầu óc ta không ngừng tái hiện những hình ảnh tu nhân giữa hai nữ nhân mỗi khi Hân nhi chui vào lòng ta. Ta bắt đầu thử hôn Hân nhi, Hân nhi lại rất thích ta hôn, thích ta vừa hôn vừa vuốt ve tiểu đuôi của nàng.
"Ân......Sa Hạ ....ưm..." Nghiên nhi rên rỉ như rất thoái mái khi ta vuốt ve đuôi nàng. Chúng ta đang ngồi ở bến sông trước nhà, ta đang câu cá thì nàng chui vào lòng ta, ôm eo ta, tựa vào ngực ta ngồi mãi không chịu xuống. Ta cắn môi khi nàng vươn lưỡi liếm cổ ta, ta không nhịn được cúi đầu hôn môi nàng, trải qua nhiều lần hôn nhau, ta bắt đầu thuần thục hơn trong việc ăn môi nàng. Tay ta vô thức thả rơi cần câu, bắt lấy cái đuôi nhỏ đang ve vẩy của nàng vuốt ve.

"Ân....a...." Nàng càng ôm ta chặt hơn, run rẩy thở dài trong ngực ta. Bị ta hôn lâu, nàng không thở được, cọ nguậy trong lòng ta. Ta luyến tiếc buông môi nàng ra, hôn xuống cổ nàng, ta liếm mút đến khi xuất hiện một vết đỏ chói mắt ta mới dời xuống nơi mềm mại nhô cao của nàng. Cách lớp áo ta vùi đầu hôn hít, há miệng ngậm lấy một bên mềm mại.
"Ân....a....a...." Nàng rên rỉ đứt quãng, hô hấp nặng nề, bấu víu lấy ta. Ta dường như mất hết lý trí, tay bên dưới kéo lên váy dài, tìm đến nội khố, chui vào bên trong ôm trọn nơi giữa hai chân nàng, bóp mạnh.
"Aaaaa...Sa......Hạ....." Nàng gọi lớn tên ta khiến ta giật mỉnh tỉnh lại. Ta ngẩng lên nhìn nàng hô hấp nặng nề, hai má đỏ ửng vì động tình, mê man nhìn ta, môi mấp máy "Sa.....Hạ......~"
Ta thương tiếc áy náy nhìn nàng, ta quả không bằng cầm thú, nàng ngây ngô như vậy, trong sáng như vậy mà ta nhẫn tâm khi dễ nàng, ta đang vấy bẩn tiểu hồ ly non nớt của ta sao. Ta rút tay khỏi nơi tư mật của nàng, đau lòng ôm siết nàng vào lòng, nàng như cũ ngây thơ dụi dụi trong ngực ta, miệng lẩm bẩm gọi tên ta.

Sau lần quá đà đó, ta cố gắng kiềm chế chỉ dừng ở mức vuốt ve hôn nhẹ nàng như sủng vật chứ không dám xằng bậy. Một ngày kia, ta lên núi bẫy thú tìm thêm thức ăn dự trữ cho mùa đông sắp tới. Nàng muốn theo ta nhưng từ khi nàng biến thành nhân dạng, ta vì sợ có người bắt gặp bộ dạng nửa yêu nửa người của nàng mà luôn dụ dỗ nàng ở nhà, không mang nàng theo ra ngoài. Bộ dạng nửa yêu nửa người của nàng nếu bị mấy tên đạo sĩ bắt gặp thì không xong, còn bị người bình thường bắt gặp càng không xong. Ta có nói rằng bộ dáng nàng khiến người kinh diễm chưa? Nàng trong lòng ta luôn luôn xinh đẹp nhất. Lần đi săn này ta không may bị một con lang tấn công, may mắn là ta tránh thoát chỉ bị nó cắn ở vai, nó bị rơi vào chiếc bẫy lớn ta đặt sẵn, ta nhanh chóng giết nó. Ta vui vẻ khi tìm được một bộ da lang mềm mại cho Hân nhi trong mùa đông này. Ta qua loa băng bó vết thương rồi mang đồ vật ta bẫy được hớn hở về nhà với tiểu hồ ly của ta.

Ta vốn định giấu Hân nhi chuyện ta vị thương nhưng ta quên mất tiểu hồ ly có cái mũi rất thính, ta còn ở cách nhà nửa dặm nàng đã xuất hiện trước mặt ta, sà vào lòng ta, bĩu môi ngửi ngửi bên vai bị thương của ta. Ta bất đắc dĩ cười ngượng ngùng dẫn nàng về nhà. Vừa vào nhà, nàng đã nhào vào lòng ta, ngồi trên đùi ta, kéo xuống vạt áo, liếm láp miệng vết thương bên vai ta. "Hân nhi...." Ta cắn răng gọi khẽ khi đầu lưỡi mềm mại của nàng không ngừng cọ xát vai ta. "Rất bẩn...Hân nhi" Ta nôn nóng muốn tách nàng ra nhưng nàng quấn chặt lấy ta không buông, chuyên tâm chăm sóc vết thương của ta. Điều khó hiểu là ta không cảm thấy chút đau đớn nào, ta cảm thấy một luồng khí mát mẻ thư thái đang lan toả khắp người ta.

Buổi tối, ta cảm thấy thân thể phá lệ nóng rực dù trời đã sắp vào đông. Ta gồng người cố gắng kiềm chế cỗ rạo rực khó nhịn đang khuếch đại, dần dần ta mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhưng đến nửa đêm khi trăng ngày càng lên cao, cỗ nóng rực ấy ngày càng lớn dần. Hân nhi cứ không ngừng rúc vào người ta, cọ dụi càng khiến lý trí ta mất dần kiểm soát. Hai tay ta bắt đầu không an phận vuốt ve thân thể xích loã trong lòng. Ta hôn nhẹ khắp khuôn mặt xinh đẹp của nàng, một tay vuốt ve đuôi nàng. Nàng "ân" một tiếng mở mắt mờ mịt nhìn ta.
"Thích sao?" Ta nghe thấy giọng mình lạc đi đầy tà mị.
"ân....Ta thích  Sa Hạ  vuốt ve ta....ưm...a..." Nàng cười nhận chân gật đầu ngây thơ nhìn ta, nhắm hai mắt dụi vào lòng ta, run nhè nhẹ thoải mái.
"Ta sờ nơi này được không?" Ta đưa tay xoa nắn nơi giữa hai chân nàng, ngón tay miết rãnh nhỏ, ấn nhẹ vào hoa hạch.
"Ưm....a....a...." Nàng cắn môi rên rỉ, hai tay ôm cổ tay, ưỡn người thở gấp. "Hân nhi....thật thích Sa Hạ....vuốt ve....ưm...lúc....Hân nhi.....còn là....ư...ưmm....tiểu hồ ly....ha.... Sa Hạ  cũng vuốt ve....hưm....Hân nhi....a...."

Ta mỉm cười nghe nàng khó khăn nói hết, ta hài lòng cúi đầu ngậm vành tai nhọn nhô lên của nàng "A...." Nàng lại rên rỉ lớn hơn, ta biết tai và đuôi là hai vật nhạy cảm nhất của nàng. Ta trườn lên trên người nàng, cúi đầu cọ mũi đùa giỡn tai nàng, một tay ta cầm cái đuôi nhỏ màu trắng tinh êm mịn vuốt ve lên xuống, tay còn lại đặt trên đôi ngọc thố cao vút của nàng nắn bóp, ta cọ đẩy đầu gối ma sát âm hộ nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng run rẩy rên rỉ dưới thân ta. Đầu gối ta đặt ở hạ thân nàng dần ướt đẫm, bên trong nàng phun ra từng dòng nước ấm vào đầu gối ta. Ta thoả mãn cúi đầu hôn môi nàng, thay đầu gối bằng tay ta. Đuôi nàng được ta buông tha liền cong quẫy biểu hiện sự thư sướng. 

Ta mút nhay môi nàng, đầu lưỡi háo hức đâm vào, lùng sục khoang miệng nóng ấm của nàng. Ta dụ dỗ lưỡi nàng cùng lưỡi ta vuốt ve thân mật cọ vuốt. Một tay ta nhiệt tình miết xoa, bóp vuốt một bên ngọc thố của nàng, ta dùng đầu ngón tay, se se vân vê nhũ hoa khiến nàng há miệng thở dốc, ta liền lợi dụng nút cứng lưỡi nàng đặt giữa hai cánh môi ta, đầu nhấp nhô chải vuốt nó, để nó ra vào giao hợp với miệng ta. Ta lắc lắc nhũ hoa đã se cứng nhô cao khiến hạ thân nàng phun nước tình vào tay ta. Ta thoa nước tình lên khắp âm hộ nàng, xoa vuốt, nhu bóp. Ta vuốt ngược lên cố tình để ngón tay giữa miết theo khe hẹp lướt qua hoa hạch yếu ớt.

"Ưm...ưm..." nàng nẩy mông rên rỉ trong miệng ta, ta lại tiếp tục chen ngón giữa vào khe hẹp tách đôi hai cánh hoa, vừa bóp âm hộ vừa miết hoa hạch không ngừng.
Dịch vị và nước tình của nàng dường như thấm vào da thịt ta, cỗ khó chịu bên trong được xoa dịu đôi chút nhưng không đủ để ta thoả mãn. Ta buông tha lưỡi nàng hôn mút xuống cổ, ta hăng say liếm cắn da thịt thơm tho của nàng, bao nhiêu ta vẫn cảm thấy không đủ, hai vai nàng sáng loáng vì dịch vị ta để lại, vô số vết đỏ hiện lên dưới ánh trăng mờ nhạt. Ta dụi mặt vào hõm cổ nàng cọ miết đến khối mềm mại trước ngực. Sự nhu nhuyễn khiến ta thích mê, ta hôn liếm, cắn mút từ rãnh nhỏ đi lên, lưỡi ta rà quanh vầng tròn sẫm màu, ta đưa đẩy đầu lưỡi hờ hững trên đầu nhũ. "ha....ưm....Sa......Hạ.....nhanh lên.....a....thật....khó chịu....ưm...." Nàng rên rỉ nức nở thúc giục ta. Ta nhếch môi tà ác, tiếp tục liếm, thấp hỏi nàng "làm sao...dạy...ta?"
"ân...a....ta....không...ân....không biết....thật khó.....chịu....ưm....Sa Hạ....ha....ha....giúp....aaaa" 

Nàng rên dài thoả mãn, quẩy cái đuôi nhỏ run rẩy thư thái khi ta ngậm lấy hạt nhỏ trước ngực nàng dùng sức bú mạnh. "Ư...ư...ư..." Nàng đê mê nằm im nhắm mắt rên rỉ để ta chăm sóc nơi yếu ớt. Ta dùng lưỡi quét qua lại, chọc ấn nhũ hoa, hồi lâu ta lại cắn nhè nhẹ kéo thả, tay không quên bóp vuốt bên kia. Tay bên dưới gảy đều hoa hạch se cứng. Nước tình càng ngày càng nhiều ướt đẫm một mảng lớn sàng đan phía dưới nàng.Ta như kẻ điên bất ngờ đâm thật mạnh vào mật đạo, xuyên thủng tấm màng mỏng manh của nàng. Nàng đau đớn thét lớn, hai tay bấu víu lấy vai ta, móng tay nàng cắm vào vết thương khiến nó bật máu nhưng ta lại không cảm thấy chút đau đớn nào. Ta tiếp tục rút ra rồi đâm mạnh vào lỗ nhỏ chật hẹp, nàng co hai chân lại chống lên giường nẩy mông nghênh hợp ta xâm chiếm, lòng ta càng nổi dục hoả. Ta dùng sức thay phiên bú nút đôi nhũ hoa của nàng đến thâm tím. Bên dưới không ngừng ra vào, tay ta buông tha khối mềm mại trước ngực nàng mà bắt lấy cái đuôi mềm mại êm mịn của nàng vuốt ve. Điểm nhạy cảm nhất bị ta chơi đùa, nàng run rẩy, ôm chặt vai ta cao trào, bên dưới tuôn ào ạt dòng mật hoa ngọt ngào ướt đẫm tay ta.

Ta ngồi thẳng dậy, thoát hết trung y mỏng trên người. Ta lật người nàng nằm sấp xuống, áp thân ta lên lưng nàng. Ta luồn tay khẩn cấp đút hai ngón tay trở lại mật động ấm áp đang rỉ nước của nàng, tay còn lại đỡ lấy ngực nàng bóp cứng. Ta áp hạ thân vào mông nàng, đuôi nhỏ vì thế bị đặt dưới hạ thân ta. Ta bắt đầu trườn đẩy trên thân nàng, Đuôi dài vì thế cọ xát vào âm hộ ướt đẫm của ta, cảm giác nhột nhạt, mềm mịn lướt trên âm hộ khiến ta sung sướng rên rỉ. Cái đuôi nhạy cảm bị ta dùng âm hộ vuốt ve, nàng sung sướng theo bản năng cong quẫy đuôi khiến phần đuôi dưới quẹt cọ vào phía dưới mông và đùi non của ta.
"Ân....hư......" Ta cắn môi rên rỉ cùng với nàng. Ta hôn gáy và vai nàng, tay liên tục bóp nắn ngọc thố no tròn của nàng. Hạ thân dập cọ khiến ngón tay bên dưới vào sâu trong nàng.
"ha...ha...ha...a.....Sa.....Hạ....ha....ha..." Nàng rên rỉ tên ta trong khoái cảm đê mê của tình dục. Nàng càng rên rỉ ta càng hưng phấn mà dập xuống, đưa đẩy mãnh liệt cọ xát hạ thân khó chịu vào đuôi nàng. Cái đuôi bị ta dập cọ, phun nước tình ướt đẫm một mảng lông trắng tinh. Tay hôn vùi trên gáy và cổ nàng, phả từng hơi nóng vào lỗ tai nhạy cảm của nàng, tay ta kéo vuốt vân vê nhũ hoa, ngực ta ép chặt vào lưng nàng, đầu nhũ thân mật hôn hít tấm lưng quyến rũ của nàng. Ta rên rỉ cọ đẩy cho đến khi cao trào tuôn ào ạt mật dịch ướt  đẫm đôi mông tròn trịa của nàng.

Ta nằm trên người nàng thở hổn hển để mặc mật dịch chảy ra lan khắp hạ thân nàng. Ta thương tiếc hôn sườn mặt nàng đền bù lại những hành hạ của mình với nàng. Ta lật người nàng lại, nhìn khuôn mặt ửng đỏ đờ đẫn trong khoái cảm của nàng. Ta hôn nhẹ môi nàng, nàng vô thức vòng ôm lấy cổ ta "Hừ...." nhẹ. Ta thân mật hôn vuốt xoa nắn dần dần đi xuống. Đoá hoa kiều diễm đỏ tươi sáng loang loáng hiện ra trước mắt ta. Lỗ nhỏ khép mở thoi thóp phả hơi nóng và chảy ra một dòng nước ấm. Ta ôn nhu ấn lên đoá hoa một cái hôn nhẹ, giữ lại thật lâu. "Hưmmmmmm" Ta nghe thấy nàng rên dài khi ta hôn lên nơi đó. Ta hài lòng bắt đầu vươn đầu lưỡi liếm một đường dài, miết dọc từ rãnh mông lên đến hoa viên rậm rạp. Ta đưa đẩy đầu lưỡi xoắn đảo khắp nơi trêu ghẹo âm hộ nàng, đón nhận từng đợt rên rỉ ngọt ngào bất tận từ nàng. Ta ôm hông nàng nâng lên hạ thân nàng, vắt hai chân nàng qua vai ta, bắt đầu vùi đầu tận lực hôn hít, bú nút âm hộ đáng thương của nàng để xoa dịu, bù đắp. 

Cái đuôi nghịch ngợm của nàng không an phận ve vẩy theo từng âm thanh rên rỉ của nàng, nó hờ hững quét qua âm hộ ta khiến ta run rẩy thở dài trong khi ngậm bú lỗ nhỏ nóng bỏng của nàng. Khi lưỡi ta đâm vào bên trong âm đạo chật hẹp của nàng, nàng hét lên nẩy mông nghênh hợp những cái đâm của ta, hai chân nàng vô thức siết lại bám trên người ta, đuôi không ngừng trêu chọc âm hộ ta. Một tay ta giữ đùi nàng, tay còn lại vươn lên nắm lấy một khoả no tròn chà bóp, vuốt kéo tạo thêm khoái cảm cho nàng. Khi bên trong nàng co thắt siết chặt lưỡi ta, ta biết nàng sắp đến, ta liền mò mẫm tìm kiếm hoa hạch của nàng, nhíu chặt nó kéo lên. Nàng lập tức nức nở ngâm rên cọ giật cao trào, phun mật dịch vào mặt ta. Ta sung sướng vừa vuốt ve nàng vừa liếm mút hết những quý giá nàng cho ta. Ta đặt nàng xuống, trườn lên hôn môi nàng, truyền từng ngụm nước bọt pha phẫn hương vị của nàng sang miệng nàng. Nàng nhu thuận nuốt hết những thứ ta uy nàng, để ta thoả thích hôn hít, sờ sẫm, bóp vuốt. Ta thoả mãn ôm nàng vào lòng vuốt ve đuôi nàng dẫn nàng đi vào cõi mộng. Bên ngoài vầng trăng tròn đã dần mờ nhạt, phía Đông hửng đỏ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro