Sawandikha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seungwan à, hôm nay em đi đâu thế? Chị cứ tưởng-"

Giọng Irene có chút lo lắng khi đón chờ được Wendy trở về kí túc xá của nhóm trong đêm muộn. Trái với biểu cảm hốt hoảng của Irene là khuôn mặt bình thản của Wendy khi cô từ tốn cởi áo khoác và trả lời.

"Em có hẹn với Sana-ssi nên về có hơi trễ"

"Sao cơ? Không phải em hẹn chị tối nay sẽ chở chị ra ngoài chơi khi mới nhận được bằng lái sao?"

Giọng Irene lớn dần, chị chẳng thể kiềm chế nổi sự giận dữ đã sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

"Này, chị có nghe nhầm không vậy? Em nói là em sẽ lái xe chở Sana-ssi đi chơi mà", Wendy cười cười trước khuôn mặt đã nghệch ra của Irene, cô khẳng định chắc nịch, "Không phải chị đâu"

Ngực Irene phập phồng theo từng lời Wendy nói, chị không thể thôi nhìn được nụ cười hạnh phúc của Wendy khi nhắc đến thành viên của TWICE - Sana.

"Hai người, là mối quan hệ như thế nào?"

Cuối cùng vẫn không nhịn được, giọng Irene chẳng còn nghe ra bất kì sắc thái nào ngoài sự thất vọng. Đôi tay chị buông thỏng, dù rằng những ngón tay đã ghim chặt vào lòng bàn tay mình, đau rát.

"Đúng, tụi em đã quyết định sẽ hẹn hò. Em biết là sẽ có trở ngại, nhưng chắc chắn em sẽ không để nó ảnh hưởng đến nhóm chúng ta, điều này chị cứ yên tâm nhé, trưởng nhóm-ssi"

Irene không biết mình đã khóc từ khi nào, khi bờ môi muốn bật thốt lời nào đó, lại nhận ra vị mặn chát ở đầu môi.

"Hai người-"

"Bọn em đã suy nghĩ tới việc đặt tên cho con gái trong tương lai của tụi em nữa, là Sawandikha. Rất đáng yêu phải không chị?"

Đôi mắt cười cùng núm đồng tiền vốn là thứ mà Irene luôn yêu, giờ đây nó được vẽ ra trên khuôn mặt Wendy nhưng Irene chẳng còn thể cảm nhận được điều gì nữa. Irene lịm đi.

.....

"SAWANDIKHA"

Irene bật thốt thành lời khi đôi mắt đã mở to và nhìn lên trần nhà. 

"Chị đã tỉnh rồi sao Joohyunie?"

Nét mặt lo lắng của Wendy hiện ra trước mặt Irene. Tất cả đều là thật. Đôi mắt Irene nhòe đi với sự thật rằng trời đã sụp tối lúc nào không hay.

"Chị nằm mơ thấy Thái Lan à?"

Ánh mắt Wendy chứa chán sự quan tâm ánh vào trong đôi mắt của Irene. Chị chớp mắt vài cái trước khi đẩy người đang khom người xuống gần mình.

"Không!"

Giọng nói lạnh lùng mà đã lâu Wendy chưa được nghe, Irene ngoái nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Tối mù mịt. 

Trong thấy hướng mắt của Irene nhìn về phía xa xăm, Wendy hiểu được liền thay chị giải đáp.

"Em thấy chị ngủ sâu quá nên khi đi làm về rồi không có gọi chị dậy. Nhưng chị đổ nhiều mồ hôi quá"

Bàn tay Wendy toang chạm đến khuôn mặt xinh đẹp của Irene nhưng đã bị chị xoay mặt và tránh đi.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Giọng điệu Irene uể oải. Sau khi né đi đôi bàn tay lớn của Wendy, Irene cũng liền ngồi dậy.

"Mười giờ rồi", Wendy hơi dè chừng bởi thái độ kì lạ của Irene, cô cố gắng lấy lòng chị, "Chị rửa mặt rồi tụi mình đi dạo xe như đã hứa nhé"

Lại muốn xoa lên khuôn mặt dễ thương sau khi vừa tỉnh giấc kia, nhưng Irene vẫn một mực né tránh. Chị thậm chí còn hất cả bàn tay muốn tiếp xúc với mình kia, thở phì một hơi nặng nhọc khi nói.

"Hôm khác đi. Hôm nay chị mệt"

"Sao vậy Joohyunie? Chị thấy không khỏe chỗ nào à?"

Mặc kệ có bị người yêu hất tay hay không, Wendy vẫn đặt sức khỏe và tinh thần của Irene là ưu tiên. Tuy nhiên, thái độ Irene lạnh nhạt hơn nhiều. Chị đẩy cả người Wendy xuống giường khi nói.

"Chị muốn ở một mình. Em ra ngoài đi"

Lời nói đó làm Wendy trố mắt, bởi vì vốn đây cũng là nơi mà cô trú ngủ. Cả hai vốn chỉ dùng phòng Irene làm nơi sinh hoạt, ngủ nghỉ. Nếu bảo Wendy ra ngoài, thì chắc chắn là đã có chuyện xảy ra rồi.

Bị Irene đẩy ra, Wendy chỉ có thể đứng dậy khi nói.

"Chị giận gì em à? Có thể cho em biết được không?"

Irene chỉ lắc đầu, không chịu giao tiếp ánh mắt nữa. Chị nằm ụp xuống giường một lần nữa, kéo chăn lên thật cao, từ chối mọi hành động sau đó.

Và Wendy bỏ đi ra ngoài thật.

Bởi vì chỉ có cô, mới là hiểu Irene nhất. Nếu Irene đã cần không gian riêng để suy nghĩ, điều chỉnh cảm xúc của riêng mình, tất nhiên Wendy đều sẽ nuông chiều nghe theo.

Sau khi tiếng cửa mở rồi đóng chặt lại, Irene cuối cùng cũng buông chăn xuống. Chị lại thơ thẫn nhìn trần nhà, muốn khóc nhưng cũng không muốn rơi nước mắt.

Irene đã sợ. 

Irene còn sợ hơi khi hơi ấm của mình bỗng chốc rời đi.

Mười giờ, vốn là thời gian căn phòng đầy ắp tiếng cười và niềm hạnh phúc, giờ đây chỉ còn một mình Irene nằm đây, không một tiếng động.

Irene biết rằng Wendy luôn luôn xứng đáng để nhận được yêu thích của mọi người, kể cả là nam hay nữ, Wendy là kiểu người gặp người yêu mà cô vẫn luôn tốt bụng, thân thiện với mọi người như thế.

Chỉ là Irene không nhịn được nghĩ tới cảnh Wendy sẽ ở bên một người nào khác, không phải chị. Chị cảm thấy nghẹt thở ngay từ những giây phút đầu với suy nghĩ đó.

Irene không muốn như thế, không muốn nhìn Wendy bên người khác, thậm chí là không muốn nghĩ tới điều đó nữa.

Màn hình điện thoại vụt sáng cũng là lúc Irene bắt đầu lấy lại nhận thức.

Màn hình điện thoại là ảnh góc nghiêng 45 độ của Irene, là bức ảnh mà Wendy đã đặt hết tâm huyết khi chụp và nhất quyết bắt chị set làm ảnh nền. 

"Chị cười đẹp nhất trong bức ảnh này đó. Nụ cười này chắc chắn là vì em rồi hehe~"

Irene muốn gặp lại người đó, chị còn muốn cười như thế cả đời cơ mà.

Irene hất chăn ra khỏi người, vùng vằng bật dậy. Chị cần phải tìm lại mặt trời của mình.

Nhưng căn nhà im phăng phắt báo hiệu cho Irene biết rằng chị đã làm một chuyện vô cùng sai lầm. Chị đã đuổi người yêu của mình rời đi chỉ vì một giấc mơ quái quỷ chẳng nên có kia.

Chị nhanh chóng tìm lại chiếc dế yêu và gọi đi cho người yêu của mình, lại phát hiện ra người ấy có lẽ vì quá giận mà quên đem theo chiếc điện thoại, cứ thế quay đầu bỏ đi.

Trong lúc Irene còn đang đi lung tung trong phòng chỉ để tự bấm vào lòng bàn tay mình để suy nghĩ ra cách, gặp được Wendy, giải thích cho cô ấy hiểu mọi thứ và dỗ dành cô ấy, tiếng mật mã đã nhập thành công ở cửa kí túc xá vang lên, Irene liều mình để chạy ra ngoài.

Cuối cùng mặt trời cũng trở về bên chị.

Không chần chờ nữa, Irene giang rộng cánh tay chỉ để siết chặt hơi ấm của mình. 

Chị muốn khóc, và nước mắt cũng đã sẵn sàng tuôn rơi.

"Chị còn khó chịu ở đâu à Joohyunie, em có mua bánh gạo cay cho chị nè, đừng giận nữa nhé!"

Bất ngờ vì một lực mạnh ùa vào trong thân thể bé nhỏ của mình, Wendy phải gồng lắm thì mới có thể đứng vững được. Một bên tay còn đang giữ chặt túi bánh gạo nóng hổi mà cô vừa xuống dưới lầu để mua, chỉ còn một tay vuốt ve ở bờ lưng nhỏ nhắn của Irene.

Nghe Wendy nói xong với giọng điệu cưng chiều đó, Irene càng có khí thế òa khóc nhiều hơn nữa.

"Chị xin lỗi-"

Điều Irene có thể nói, sau cùng cũng chỉ có như thế thôi.

Wendy nhẹ đẩy vai Irene ra để chừa khoảng cách cô có thể nhìn thấy cả khuôn mặt chị. Đôi mày Wendy nhíu chặt khi nhìn thấy đuôi mắt đỏ ửng của Irene. 

"Nói xin lỗi cái gì chứ? Không giận em, không khóc là được rồi mà"

Một tay xoa lên đuôi mắt xinh đẹp của Irene, tay còn lại nhanh chóng khoe lên chiến tích mà Wendy thu thập được, cô mỉm cười rạng rỡ khi nói.

"Ăn bánh gạo cay yêu thích rồi chị phải cười lên đấy"

Irene bẽn lẽn gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu.

"Ôm em rồi chị sẽ cười lại"

Không để Wendy đáp lời hay kịp nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình, Irene lại chui tọt vào cái ôm của thân nhiệt cao kia, bắt đầu nghiện ngập hương liễm này.

Wendy cũng liền ngoan ngoãn vòng tay ôm lại tình yêu của mình, lắc lư qua lại theo từng nhịp điệu. Cô cũng không hề hỏi lý do vì sao Irene lại trở nên như thế, cô sẽ để đến lúc Irene thoải mái để kể lại tất cả, hoặc không thì cứ để nó trôi qua như thế nếu Irene cảm thấy tốt hơn.

Irene hít hà trong cần cổ thơm lừng của Wendy, than thở với giọng điệu tha thiết của mình.

"Son Seungwan là dịu dàng với cả thế giới thật đấy"

Làm Wendy phì cười, cô hơi tách nhẹ ra, để đầu mũi hai người có thể chạm lấy nhau.

"Bae Joohyun đang tự nói rằng mình là cả thế giới của Son Seungwan đấy à?"

Làm Joohyun trố mắt, chị còn chưa nghĩ đến chuyện đó, nhưng chẳng kịp đáp trước đôi mắt cười của Wendy đang ngày càng gần mình hơn.

"Nhưng Bae Joohyun nói đúng rồi đấy"

Ừ, Irene thích đáp án đầy. 

Cánh tay câu chặt cần cổ trắng nõn, không chịu chừa thêm khoảng cách nào nữa.

"Ưm... chị có muốn đi dạo xe nữa không?"

"Ngày mai đi, chị chở em đi"

"Em muốn chở chị, em mới lấy bằng lái cơ mà"

"Được, để Seungwanie chở chị"

"Ưm... chị có muốn ăn bánh gạo cay không?"

"Để sau đi"

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro