Sesshomaru Và Rin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cách em như đất liền xa cách bể

Nửa đêm sâu nằm lắng sóng phương em

Em thân thuộc sao thành xa lạ thế

Sắp gặp em rồi sóng lại đẩy xa thêm

Anh không ngủ phải vì em đang nhớ

Một trời sao rực cháy giữa đôi ta

Em nhắm mắt cho lòng anh lặng gió

Cho sao trời yên rụng một đêm hoa

Chapter 24

A wish for my love

Sesshoumaru sama, trời đang đổ tuyết đầu mùa rồi đấy, người có thấy không? Những bông tuyết bay lất phất làm cảnh vật như thanh tịnh lại, trong trẻo và yên bình hơn. Không có tin từ chiến trận về nữa nên mọi người cũng an tâm hơn. Những người phụ nữ đang vội vàng gói ghém những chiếc áo ấm chưa kịp gởi cho người ngoài mặt trận để gởi đi. Rin cũng được họ chỉ cho cách làm áo, hay lắm Sesshoumaru sama ạ. Nhưng mà… người thì không cần áo ấm… Rin chỉ gửi cho người chiếc khăn quàng này, người có thể dùng nó gối đầu khi ngủ cũng được.

Đã hơn một năm rồi, Sesshoumaru sama có biết không? Hơn một năm kể từ khi người không cho Rin đi theo người nữa. Rin chưa từng hỏi người lý do… Nhưng một ngày nào đó người sẽ nói cho Rin biết chứ, phải không? Dạo này có rất nhiều chuyện làm cho Rin cảm thấy mơ hồ… Có rất nhiều chuyện phức tạp, không rõ đúng sai… làm cho Rin nhớ những ngày được ở bên người…

Những ngày tháng đó thật hạnh phúc…

Four scene of love and laughter.

I'll be alright being alone.

Four scene of love and laughter.

I'll be alright being alone...

Four scene of love and laughter.

I'll be alright being alone...

Four scene of love and laughter.

I will be okay.

Bây giờ đã khuya lắm rồi. Những ánh lửa hắt bập bùng qua những khe gỗ làm cho cảnh vật ấm áp lại và hoang vắng hơn. Rin không ngủ được và nhớ lại nhiều chuyện. Những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng hiện lên mồn một… Câu trả lời của người, Rin đã rất muốn nghe… Bây giờ hơn bất cứ lúc nào…

Tại sao vậy, Sesshoumaru sama?

Chúng ta đã ở bên nhau suốt bốn mùa, đi qua những cơn gió mùa xuân, giọt mưa mùa hạ, trăng sáng mùa thu và băng giá mùa đông… Nhưng tại sao chúng ta đã chia tay dễ dàng như vậy? Tại sao bây giờ chúng ta không thể ở bên nhau?

Rin nhớ Sesshoumaru sama…

Người đã nói Rin hãy đi tìm một hạnh phúc mới cho mình… sống một cuộc sống bình thường… Nhưng đã bốn mùa nữa trôi qua…

Những ngọn gió mùa xuân vẫn thế…

Những hạt mưa hạ vẫn thế…

Ánh trăng mùa thu vẫn thế…

Và những bông tuyết mùa đông vẫn thế…

Chỉ có người là đã xa rời…

Và Rin không tìm được những gì người gọi là “hạnh phúc”…

Không, Rin không buồn đâu, Sesshoumaru sama à. Rin sẽ vẫn luôn mạnh mẽ, vẫn luôn vui vẻ…

Ở đây, Rin không bị hắt hủi, không bị đối xử tàn tệ… Mọi người đối với Rin rất thân thiện. Rin chăm sóc những thương binh, công việc bận rộn lắm, đến mức vừa đặt lưng xuống là muốn ngủ ngay thôi.

Nhưng những lúc nửa đêm thức dậy… Nhìn lên vầng trăng mờ nhạt ngoài kia… Rin nhớ Sesshoumaru sama…

Người sẽ trở về với Rin chứ?

If I meet my love, and we part,

We'll meet again, like we did before.

The sweet darkness I find

Fumbling around deep in my memories,

I can taste the sweetness of the past.

Although you're not anywhere

I'll be alright,

If I close my eyes to that,

Love won't change,

I believe

Trong bóng tối này, Rin đã nhắm mắt lại… và mơ tới người…

“Hạnh phúc” là gì? Sesshoumaru sama có thể trả lời cho Rin không?

Nếu hạnh phúc phải trả giá bằng sự xa cách người, Rin không cần thứ hạnh phúc đó.

Hôm nay Rin đã nghe một bài hát. Rin không nhớ rõ lắm… “Người con gái đứng trên đồi vắng… và nhìn về phía chân trời xa… Gương mặt người yêu cô cũng không còn nhớ nữa… Và cô gái bật khóc…”

Tại sao có thể quên đi cả gương mặt người mình đã từng yêu thương… vẫn yêu thương?

Thời gian… có thể xóa đi tất cả…

Cũng như Rin đã không nhớ mặt những người thân của mình nữa…

Trong bóng tối này… Rin sợ… Sợ mình sẽ quên mất người… Quên đi những ký ức của chúng ta…

Nếu như… Bốn mùa nữa trôi qua… Lại bốn mùa… bốn mùa nữa… bốn mùa nữa…

Người có quên Rin không?

Quên đi tất cả những ký ức của chúng ta?

When the spring light warms, the flowers bloom

In summer, I gaze at the moon floating on the sea

The fall wind, and the winter snow

With that sigh, I wish to be warmed,

Four seasons with your love

Once again.

The promise of that only wish

Fades away when time passes.

Can you feel me underneath the skin?

If feelings again happened that way,

We'll be alright,

If I just believe,

No matter how far away you are,

Stay with me.

Nhắm mắt lại… Và Rin mơ tới người…

Đi qua lá vàng mùa thu và cơn mưa mùa hạ…

Dòng sông cuốn trôi những cành khô mùa đông và cánh hoa mùa xuân…

Ngay cả ký ức cũng không tồn tại mãi mãi…

Nếu người không trở lại…

Người cũng sẽ quên Rin chứ?

Một ngày nào đó… Nếu Rin không còn ở bên người… Người sẽ quên Rin chứ?

Còn làm được gì… cho những tháng ngày đã qúa xa…?

Rin có sai không… khi ước gì người sẽ phải đau đớn khi nhớ tới Rin… để không quên Rin? Rin có sai không khi muốn người vứt bỏ mọi thứ để đến bên Rin? Rin có sai không khi muốn bật khóc thay vì mỉm cười khi nhớ đến người?

Vì Rin đau… Rin sợ hãi… Rin nghi hoặc… Rin cảm thấy qúa cô đơn…

Ước gì… Sesshoumaru sama ở đây…

Gió lạnh qúa… Những bông tuyết chạm vào đầu ngón tay Rin… tê cứng…

Ngày hôm qua… Rin đã ước một điều ước nữa lên sao băng… Nhưng Rin lại thấy buồn…

Những lời hứa rồi cũng phai đi… Khi chúng không được thực hiện…

Ngày hôm qua… Rin đã thấy một cô gái được báo tin người yêu cô ấy chết trận… Cả hai mẹ con cô ôm nhau khóc… Người mẹ có chồng cũng đã chết ngoài chiến trường…

Hai người họ… đã có tình yêu của người đàn ông họ yêu thương… Còn Rin… Rin có được gì?

Câu trả lời của Sesshoumaru sama… Rin rất muốn nghe…

Trong đêm… Rin nhìn lên bóng mình… và mỉm cười với những ký ức…

The spring flowers sleep as we meet in the night.

I leave a message in the sandy beaches of summer.

The fall rain, the winter tears,

With a show of love, I wish to be warmed,

Four seasons with your love

In a dream.

Time flows into my heart,

And truthfully,

Our every day is already close to a memory.

Love and dreams may be things forgotten

one day, but, my wish is to be warmed.

Four seasons with your love,

Within my heart.

Chúng ta đã ở bên nhau… Suốt bốn mùa…

Người vẫn im lặng… và Rin sẽ hát cho người…

Người bước đi… và Rin chạy theo người…

Người chưa bao giờ nói… nhưng Rin luôn biết người sẽ đợi Rin…

Người sẽ trả lời cho Rin chứ?

Tại sao… người lại quay lưng đi?

Sesshoumaru gấp bức thư lại. Mái tóc lòa xòa đã che kín gương mặt đang cúi xuống của anh. Jaken đứng bên cạnh, nín thở chờ đợi phản ứng của Sesshoumaru . Rin đã dám viết một bức thư như thế…

Im lặng.

Tiếng gió gào thét bên ngoài hang động.

Tiếng lao xao của những yêu quái bên ngoài.

“ Jaken!”

“Hai…”

“ Nói với Rin, ta sẽ đến đó.”

“… Hai, Sesshoumaru sama…”

Còn lại một mình… Sesshoumaru nhìn xuống bức thư đang bị vò nát dưới tay mình…

Cuối cùng… Rin đã hỏi… Câu hỏi đã luôn nhức buốt chực chờ nơi đầu lưỡi nhưng không ai dám mở lời… Và cô luôn là người dám tiến lên trước…

Nhưng anh sẽ trả lời sao đây?

“ Cô ấy đã đi theo ngài vì cái gì?”

Ngươi sẽ trả lời sao đây?

Bàn tay đã đưa ra... Và có nhận lấy hay không?

Ngày xưa... Có một cô bé đã đến bên một youkai đang bị thương nặng trong rừng... Và lần đầu tiên... tên youkai đó không phải ở một mình với vết thương nhức nhối...

Ngày xưa... Có một tên youkai đã mở lời hỏi thăm một đứa bé mồ côi... Và lần đầu tiên... con bé đã cười...

Bốn khung cảnh với tình yêu và tiếng cười

Tôi sẽ ổn thôi khi phải cô đơn…

Bốn khung cảnh với tình yêu và tiếng cười

Tôi sẽ ổn thôi nếu phải cô đơn…

Bốn khung cảnh với tình yêu và tiếng cười

Tôi sẽ ổn thôi nếu phải cô đơn…

Bốn khung cảnh với tình yêu và tiếng cười

Tôi sẽ tốt thôi…

Nếu tôi gặp tình yêu của mình, và chúng ta cách xa

Chúng ta sẽ lại gặp nhau, như trước đây đã gặp

Bóng tối ngọt ngào tôi tìm thấy

Dò dẫm quanh sâu thẳm ký ức tôi

Tôi có thể cảm thấy sự ngọt ngào của qúa khứ

Mặc dù người đã không còn quanh đây

Tôi sẽ ổn thôi

Nếu tôi nhắm mắt lại ,

Tình yêu sẽ không đổi thay.

Tôi tin

Khi ánh nắng mùa xuân sưởi ấm, những bông hoa bung cánh

Trong mùa hạ, tôi ngắm nhìn ánh trăng trôi trên mặt biển khơi

Ngọn gió tràn xuống, và mùa đông đổ tuyết

Trong khung cảnh đó, tôi ước được sưởi ấm

Bốn mùa với tình yêu của người,

Một lần nữa

Lời hứa cho ước muốn duy nhất

Phai nhạt dần khi thời gian trôi.

Người có thể cảm thấy tôi trong từng mạch máu không?

Nếu những tình cảm ấy diễn ra lần nữa như thế

Chúng ta sẽ ổn thôi

Nếu tôi vẫn tin rằng

Dù người có xa cách bao nhiêu

Ở lại bên tôi

Những bông hoa mùa xuân say ngủ khi chúng ta gặp nhau trong màn đêm

Tôi để lại một bức thư trên bãi cát mùa hạ

Mưa rơi, và mùa đông đổ lệ

Với cảnh sắc của tình yêu, tôi ước được sưởi ấm

Bốn mùa với tình yêu của người,

Trong giấc mơ…

Thời gian trôi trong trái tim tôi

Và chân thật

Rằng những tháng ngày của chúng ta đã đóng lại thành ký ức

Tình yêu và những giấc mơ có thể bị lãng quên

một ngày nào đó, nhưng, ước muốn của tôi là được sưởi ấm

Bốn mùa với tình yêu của người

Trong trái tim tôi…

Chapter 25

Decided

“ Sesshoumaru sama …”

Jaken lóp ngóp đi vào. Từng đám tuyết rơi lả tả từ người lão xuống đất. Sesshoumaru ngẩng lên, im lặng.

“ Tôi đã báo cho Rin biết …”

Sesshoumaru gật đầu đứng dậy. Cuộc chiến đã dừng lại vì trời bão tuyết kéo dài có lẽ cả tháng. Đã đến lúc có thể nghỉ ngơi.

Bão tuyết đẩy tất cả cảnh vật xung quanh vào một màu trắng quay cuồng. Không rõ ngày, không rõ đêm. Nhưng mùi máu vẫn còn nồng lại, không thể nào xóa đi…

Không rõ việc này sẽ tiếp tục đến bao giờ? Cuộc chiến vô vị, vô nghĩa!

Sesshoumaru bước ra ngoài trời tuyết, bay đi … về hướng tây.

Nhưng anh cảm thấy … nghi ngại … sợ hãi … điều gì đó anh không biết rõ … Về gặp Rin … đối mặt với cô ấy … ở vị thế gì? Câu hỏi mà anh chưa thể trả lời khi lần đầu tiên để Rin đi … Đã đến lúc phải trả lời …

“ Về”, huh? Đó không phải là nhà, chẳng có nơi nào là nhà với Sesshoumaru này. Nhưng ở đâu có Rin, đó sẽ là nơi anh trở lại. Đó là một lời hứa … hơn cả một lời hứa.

“ Sesshoumaru sama sẽ về với Rin nhé!”

Bóng tối trùm lên cảnh vật một màu trắng xám mờ mờ. Đã khuya lắm rồi… Sesshoumaru đáp xuống ngoài cổng thành, rũ tuyết trên áo …

“ Sesshoumaru sama!”

Giọng Rin vang vọng qua những lớp tuyết dày. Sesshoumaru nhìn lại, Rin từ phía cổng thành chạy bổ ra.

“ Sesshoumaru sama đã về rồi!”

“ Rin”

“ Hai, Sesshoumaru sama …?”

Sesshoumaru cau mày nhìn xuống gương mặt Rin. Môi cô trắng tái đi vì lạnh, tay còn run lập cập. Nhưng ánh mắt cô vẫn sáng bừng lên.

“ Ngươi ở ngoài này bao lây rồi?”

Rin cụp mắt, tỏ vẻ biết lỗi nhưng gương mặt lại hơi hồng lên

“ Nếu không đợi Sesshoumaru sama thì Rin cũng không ngủ được. Rin không sao đâu, Sesshoumaru sama đừng lo.” Cô ngẩng lên, kéo tay Sesshoumaru” Rin đã chuẩn bị chỗ cho Sesshoumaru sama, vào đây …”

Sesshoumaru quay lưng lại

“ Ta không ở chỗ con người. Ta biêt có một hang núi gần đây.”

“ Vậy Rin đi theo Sesshoumaru sama”

Sesshoumaru nhìn thoáng qua Rin, hơi cau mày nhưng gật đầu im lặng. Rin đã quen với việc đi theo anh mà không cần biết đó là đi đâu. Và anh vẫn để cô đi theo … như trước kia …

Ánh lửa bập bùng tỏa hơi ấm nồng lên những vách đá. Hang núi sâu tránh được cái lạnh của bão tuyết bên ngoài. Rin hơ tay trên lửa, cặp mắt cô nhìn Sesshoumaru lại càng sáng hơn. Sesshoumaru tựa đầu vào vách đá, im lặng như thói quen vốn có. Ánh sáng vàng cam nhảy múa, soi những bóng hình đan vào nhau trên vách.

“ Jaken sama không đi cùng với Sesshoumaru sama sao? Ông ấy có việc gì à?”

“ Ừ”

“ Sesshoumaru sama không bị thương chứ? Jaken sama nói ngoài mặt trận rất ác liệt …”

“ Không sao”

Anh đã không cho Jaken nói về những lần suýt chết của anh … Ác liệt hơn bất cứ những gì cô có thể nghĩ …

“ Rin ở đây thấy có rất nhiều người chết và bị thương. Rin chăm sóc cho họ. Nhưng Rin muốn đi theo Sesshoumaru sama …”

Sesshoumaru ngước lên nhìn Rin … Trận chiến ác liệt hơn cô nghĩ nhiều … Cô không sợ mình sẽ nằm trong những người” chết và bị thương” đó sao? Phải, Rin của Sesshoumaru này không biết sợ hãi … trung thành tuyệt đối … Nhưng đâu phải chỉ với mình anh …

Bao giờ thì cô sẽ cưới Kirasagi? Bây giờ đang có chiến tranh, không phải là lúc thích hợp … nhưng sẽ đến lúc thôi … Sesshoumaru cũng không muốn hỏi tới …

“ Bây giờ là nửa đêm rồi, chắc Sesshoumaru sama mệt lắm rồi. Ngài đi nghỉ đi!”

“ Rin, lại đây!”

Ngần ngừ, rồi Rin đứng lên đi tới cạnh Sesshoumaru. Anh khẽ kéo cô nằm xuống bên cạnh.

“ Ngươi cũng nghỉ đi”

Rin mỉm cười nhìn lên Sesshoumaru, má càng hồng hơn

“ Hai, Sesshoumaru sama”

Cô nhắm mắt lại. Rồi hơi thở cô dần chậm lại, đi vào giấc ngủ rất nhanh. Có lẽ cô đã qúa mệt khi phải đứng đợi Sesshoumaru ngoài trời tuyết, chắc là ngay sau khi Jaken đến báo Sesshoumaru sẽ về …

Sesshoumaru thở dài … Tất cả … giống hệt như ngày xưa … như chưa từng có gì xảy ra … Trở về sau mỗi trận chiến … và cô sẽ đợi anh, mỉm cười chào đón anh … Chẳng bao giờ thay đổi …

Nhưng sẽ còn được đến bao giờ?

Sesshoumaru hít sâu vào mùi hương của cô gái bên cạnh. Trong sạch, tinh khôi … như mùi thơm của bông hoa nở lên trong tuyết … Không nghi ngờ … Không vẩn đục … Như một giấc mơ không thể nào với tới …

Không … Có nhiều thứ đã đổi thay … Cảm giác nhức nhối này, nghi hoặc này … từ đâu vậy? Như có một kẻ đang dần dần siết chặt lấy trái tim mình đến khó thở … Không thể vùng vẫy để thoát ra … Vừa dịu dàng vừa ác nghiệt … Như nắm trong tay một giọt sương … Nhìn nó tan đi mà không thể nào giữ lại …

Tình cảm này là gì?

Phải, ta đã biết, Rin là một kẻ rất quan trọng đối với ta … Nhưng mà, là gì …?

Có lúc nào đó, ta, Sesshoumaru này lại phải cân nhắc về một thứ giống như điều này sao?

Rin chuyển mình khẽ trong giấc ngủ, tựa đầu vào ngực Sesshoumaru. Anh choàng ta ôm lấy cô …

Ngày mai … Có lẽ chúng ta sẽ có câu trả lời …

“ Kirasagi sama …”

Zataki bước đến sau lưng Kirasagi. Anh đang nhìn lên bầu trời tuyết trắng vần vũ giữa khuya. Ánh lửa bập bùng trong mắt.

“ Rin san đã đi với Sesshoumaru rồi”

Kirasagi gật đầu. Zataki cố kìm tiêng thở dài. Rin đã nhất quyết ra ngoài chờ, và sau một trận cãi nhau nảy lửa, Kirasagi đã đuổi cô ra ngoài thành … Và Rin không biết có còn quay trở lại không …

“ Sao ngài không cho cô ta uống thuốc độc để giữ cô ta lại?”

Kirasagi rời ánh mắt khỏi cửa sổ, quay lại nhìn Zataki. Khóe miệng anh nhếch lên” Từ bao giờ ngươi giống Kiku qúa vậy?”

“ Biết cách để lấy những gì mình muốn chẳng có gì là không tốt, Kirasagi sama”

Kirasagi lắc đầu

“ Ngươi không hiểu …”

Zataki xoay đốc gươm trong tay, nhún vai

“ Kirasagi sama, tương lai ngài có thể trở thành shogun của Nhật Bản, ngài quên rồi sao? Nhưng ngay bước đầu tiên ngài đã chần chừ như vậy … Nếu ngài không biết cách lấy những gì mình muốn, tham vọng của ngài Zataki này không tin được!”

Bất chấp cái cau mày của Kirasagi, Zataki tiếp tục

“ Có cái gì gọi là cao thượng trên đời này? Người này sẽ có cái mà người kia bị mất, không có sự công bằng. Chỉ cần còn có cơ hội, chúng ta còn có thể cố gắng bằng mọi cách để đoạt lấy. Và tất cả những gì chúng ta có là nhờ chiếm đoạt , ngài biết rõ mà, Kirasagi sama!”

Kirasagi quay lưng nhìn ra ngoài trời. Gió thổi lạnh toát, thấu đến từng thớ thịt … Giá lạnh cả tâm hồn …

“ Cao thượng để làm gì? Khi cô gái mình yêu thích đang ở cùng người đàn ông khác?”

Zataki buông lại một câu trước khi rời khỏi phòng. Tay Kirasagi siết chặt khung cửa … những đầu ngón tay như muốn bật máu …

Một cô gái chết tiệt! Ta chẳng là gì đối với cô ta. Trong khi đó, ta cản cô ta ra ngoài … hoàn toàn vì sợ cô ta sẽ bệnh …

Chẳng có ai đoái hoài đến Kirasagi này … Không một ai!

Vài hạt tuyết đậu vào môi Kirasagi … mặn chát … như mùi máu …

“ Kika, ngươi không định ra ngoài sao?”

“ Đừng chế giễu tôi, Yamagata sama! Ngài vẫn chưa thu đủ máu sao?”

“ Chưa”

“ Thật là phiền! Tôi cũng chỉ đủ sức khống chế thân xác này trong thánh địa Kotsu. Nếu ngài muốn mọi việc được thúc đẩy nhanh hơn thì hãy cho tôi thêm sức mạnh đi!”

Bức tượng phát ra tiếng cười khô khan như tiếng cây khô gãy

“ Ngươi đang khống chế thân xác của một miko, hãy nhớ điều đó! Bây giờ việc của Sesshoumaru sẽ có kẻ khác lo, ngươi không cần bận tâm tới. Hãy tránh xa Sesshoumaru ra!”

Kika cắn môi im lặng, quay lưng bước ra ngoài.

Keikai bảo vệ thánh địa như một lớp sương mỏng phủ mờ mờ bên ngoài. Kika giơ tay chạm vào lớp sương đó, khẽ lắc đầu

“ Keikai … Cuộc sống của ta … Tình yêu của ta … Chỉ là ở trong ngươi … Thế thôi sao?”

Lưới phép thuật tỏa sáng nhè nhẹ . Ánh sáng xanh dương tan vào trời đêm đùng đục xám…

Rin đi trong một khu rừng trắng xóa tuyết . Những cành cây lay khẽ dưới sức nặng của tuyết đóng trên thân . Những bông tuyết nhẹ bay lả tả , phấp phới…

‘ Đây là đâu?’

Rin nhìn quanh. Không gian vắng lặng chết chóc. Không một tiếng chim kêu. Không một bóng sinh vật sống nào… Đây là đâu? Tại sao cô lại đến đây?

“ Đây là thế giới của ta.”

Rin giật mình khi một giọng nói đột ngột vang lên. Trong làn tuyết mờ ảo , bóng một cô gái hiện rõ dần… Mái tóc dài chấm gót buông xõa, bộ áo trắng tinh…

Rin bước lại gần nhưng không thể nào thấy được rõ mặt cô ta. Dường như, một làn sương trắng đang che phủ , bao quanh cô gái đó một làn ánh sáng trắng mờ mờ. Giọng cô ta xuyên qua màn tuyết, chậm rãi

“ Yuki… Tuyết… Chôn vùi trong tuyết… Ngủ sâu trong tuyết… Không bao giờ thức dậy… Karma của ta… là tuyết…”

“ Sao cơ?”

Giọng nói vẫn tiếp tục mà không để ý tới câu hỏi của Rin

“ Người bước vào trong tuyết… Lạnh giá… Mang theo số phận của tuyết… Cô độc… Cô độc ngàn năm trong tuyết… Hận thù… Hận thù muôn đời trong tuyết…”

“ Cô nói gì vậy?”

Bóng cô gái lùi xa dần. Tất cả lại chìm vào một màu trắng đục. Những lời Rin hỏi dội lại , vang âm u

“ GGGGGGGGGGGGGIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII VVVVVVVVVVVVVAAAAAAAAaaY?”

“ Dậy đi!”

Rin giật mình choàng tỉnh. Chỉ là một giấc mộng. Sesshoumaru đang ở trước mặt cô, anh hơi cau mày

“ Sao vậy?”

Rin quẹt mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán , lắc đầu cười gượng

“ Không sao…Chỉ là một giấc mơ lạ…”

Sao tim ta lại đập như thế? Karma… Karma của tuyết… Cô và ta…

Rin nhìn lên Sesshoumaru , cố nở một nụ cười

“Không sao đâu, Sesshoumaru sama…”

Đó là karma của tôi… và cô…

Tuyết rít lên từng hồi thê thiết trong gió …

Chapter 26

Aerials

Sesshoumaru đứng lại giữa khu rừng. Bão tuyết không len vào được thung lũng này, chỉ có thể thi thoảng hất vào trong một vài luồng gió tuyết mỏng manh, hoà lẫn vào những cánh hoa anh đảo hồng thắm vẫn bay lất phất.

Hoa anh đào ở khu rừng này nở quanh năm. Mặt đất dày đặc cánh hoa. Không gian chìm trong một màu hồng man mác. Vài bông tuyết trắng càng tô điểm cho cảnh vật một sắc màu đẹp đến hầu như là không thực.

Rin thích thú nhìn lên những cành hoa xung quanh cô. Trước đây Sesshoumaru đã đẫn cô đến khu rừng này vài lần nhưng chưa bao giờ cô đến vào mùa đông. Nhìn những cánh hoa căng đầy nhựa sống bung cánh trong làn tuyết trắng mỏng thật là tuyệt diệu.

“Đẹp qúa phải không?”

Rin quay lại Sesshoumaru “ Sesshoumaru sama nói gì ạ?”

“Ta đâu có nói gì.” Sesshoumaru khẽ nhướng mắt.

Rõ ràng có giọng nói… Ở đâu vậy? Rin chợt thấy ớn lạnh.

Giọng nói đó… Âm u… như trong giấc mơ…

Tay Rin bất giác nắm chặt lấy vạt áo của Sesshoumaru… Cô run khẽ…

“ Sao vậy?”

Rin lắc đầu trước câu hỏi của Sesshoumaru. Làm sao để giải thích cho anh hiểu đây? Cảm giác này… như có một bóng tối đang lớn dần lên trong tim… Bức bối đến khó thở… Nhưng tại sao lại ngay lúc này? Bây giờ cô đang được ở bên Sesshoumaru cơ mà…

Một trận gió thổi qua, đem theo những bông tuyết trắng bay tản mác, đan vào những cánh hoa hồng, rơi lững lờ xuống hai người ở dưới. Không gian thoang thoảng mùi hoa dìu dịu, mùi tuyết trong trẻo. Sự trong sạch đến hầu như không có thực.

Càng đi sâu vào trong rừng, màu hoa càng nhạt đi, đến lúc gần như là màu trắng. Sesshoumaru dừng lại trước một thác nước lớn đang tung bọt trắng xóa, cầm lấy tay Rin đi vào trong thác.

“Wa…”

Bên trong thác là một khu nhà rộng như một lâu đài nhỏ cùng một khu vườn xinh xắn. Nắng chiếu xiên qua những xách đá xung quanh, nhảy múa lấp lánh qua làn nước, tạo thành một chiếc cầu vồng huyền ảo bắc ngang qua tòa nhà.

“ Sesshoumaru sama, đây là…”

Không trả lời, Sesshoumaru đưa Rin đi qua cây cầu nhỏ bắc ngang qua dòng suối uốn quanh khu nhà, đi vào vườn. Cỏ cây ở đây vẫn tươi tốt dù đang giữa mùa đông. Rin nhìn lên chiếc cầu vồng đang vắt ngang trên đầu, cười nói

“ Rin biết rồi! Đây là tòa nhà của cầu vồng, đúng không Sesshoumaru sama?”

Sesshoumaru dừng lại trước cổng vào tòa nhà. Hành lang lát gỗ dài đã thoáng bám bụi. Những chiếc chuông gió xoay tròn, kêu leng keng khe khẽ.

“Đi qua cầu vồng sẽ tới được hạnh phúc, phải không?”

Rin khẽ chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ của Sesshoumaru. Anh chưa bao giờ nói đến những điều như thế trước kia. “Hạnh phúc”? Hạnh phúc là gì?

Đôi mắt của Sesshoumaru đang nhìn vào mắt cô. Cái nhìn bình thản mà thoáng chút… dịu dàng, phải không?

“ Ngươi có muốn ở đây không?”

Mắt Rin khẽ chớp lần thứ hai. Ở đây?

“ Ngươi có muốn ở đây… với ta không?”

Không gian như ngừng lại. Tiếng thác đổ, tiếng nước reo ngoài kia hầu như không còn nghe được nữa.

Rin nhìn sâu vào mắt Sesshoumaru, tìm kiếm trong mắt anh câu trả lời. Chúng ta sẽ ở đây? Chỉ có chúng ta?

“ Dù ở đâu, chỉ cần Rin được ở bên Sesshoumaru sama .”

Sesshoumaru nhìn vào mắt Rin. Đôi mắt nâu thẫm ấm áp… không hề biết nghi ngờ… Cô mỉm cười nhìn lên anh.

“ Tại sao ngươi không hỏi ta điều gì khác?”

“ Tại sao Sesshoumaru sama cũng không hỏi Rin điều gì khác?”

Tại sao anh lại từ bỏ chiến trường, từ bỏ tất cả những gì anh đang theo đuổi?

Tại sao cô lại có thể từ bỏ “người chồng sắp cưới” cùng thế giới con người đó?

Có cần thiết phải hỏi không?

Tại sao chúng ta lại luôn cần phải biết những lý do? Mà phần lớn chúng đều không là thật?

Tại sao chúng ta lại luôn bắt mình suy nghĩ? Trong khi những suy nghĩ của chúng ta luôn đổi thay?

Tại sao chúng ta luôn để dòng số phận cuốn đi mà không một lần thử dừng lại, nắm lấy tay nhau, để mặc những gì đã mất cuốn theo dòng nước?

Chỉ cần hỏi và trả lời những điều đơn giản nhất… không cần biết đến lý do.

Ta có thể tin mà, phải không?

Người ta luôn có những lựa chọn mà chỉ có họ mới có thể biết được giá trị của nó. Không cần phải hỏi thêm gì khác.

Những tia nước phản chiếu ánh sáng lấp loáng hắt lên nơi hai người đang dứng như những mảnh thủy tinh trong suốt, sáng lấp lánh.

Dường như chúng ta đã đứng ở nơi đây từ lâu, lâu lắm rồi… Trước khi chúng ta từng biết, từng nghĩ tới. Chúng ta đã mơ…

Đi qua cầu vồng để nắm lấy những giấc mơ…

Chỉ có ở nơi đây, nơi tòa nhà của giấc mơ này, nơi của những tháng ngày vĩnh viễn… ta mới có thể nói ra những gì ta không dám nói… Và mơ những gì ta không dám mơ…

Dù ngắn ngủi…

Cuộc sống… Chỉ là một giấc mộng… Tình yêu… là một giấc mộng trong một giấc mộng…

Ta đã trải qua nhiều cơn ác mộng… Và ta không muốn bỏ lỡ đi giấc mộng đẹp nhất đời ta… Duy nhất trong đời ta…

Rin tiến lên phía trước, ôm lấy Sesshoumaru .

“ Rin sẽ mãi mãi ở bên Sesshoumaru sama.”

Mãi mãi…

Đứng đây mãi mãi… dưới cầu vồng…

Mùa đông ngoài kia đã lặng im. Thế giới ngoài kia đã ngừng lại. Để lại đây mãi mãi chỉ là một giấc mơ…

“ Tất cả sẽ tan đi như tuyết…”

Một tiếng nói khẽ khàng như hơi gió quẩn quanh hang núi.

Có thể vì qúa nhỏ nên Rin đã không nghe được…

Jaken bước vào hang núi âm ẩm hơi nóng nồng nặc từ hơi người. Những mảnh thân thể của các kẻ xấu số bị xé nát vứt lung tung xung quanh. Lão cố trấn tĩnh bước lên đối mặt với Hiromatsu- chúa tể miền Đông.

“ Sesshoumaru thách đấu với ta?”

“ Phải, một đấu một. Theo nghi thức truyền thống.”

Hiromatsu “hừ” khẽ. Vì lẽ gì hắn muốn đấu với ta?

“ Tại sao ta phải…”

“Đây là một ý kiến hay đấy chứ , Hiromatsu sama.”

Một giọng nói vẳng từ bên ngoài vào, trầm đục không rõ nam hay nữ. Một bóng người khoác áo trùm bước vào hang. Gót giày kim loại đập vào sàn đá âm thanh rợn người.

Hắn cởi áo trùm ra. Một mái tóc vàng óng đổ xuống chấm hông. Đôi mắt long lanh nâu thẫm… Một cô gái… rất đẹp.

Hiromatsu cau mặt

“ Tsuki , ngươi…”

“ Ta nên nhận lời thách đấu của Sesshoumaru . Nếu không, sẽ trái với phép lịch sự thông thường và còn bị người khác chê cười. Hiromatsu chúa tể không phải là kẻ hèn nhát, neh?”

Trước ánh mắt của Tsuki, Hiromatsu chùn lại trong sự ngạc nhiên của Jaken.

“ Phải… um … được… Ta đồng ý. Hết mùa đông này ta sẽ đấu với hắn.”

Sau khi Jaken đi khỏi, Hiromatsu quay lại phía Tsuki lúc này đang đứng trong góc hang.

“ Ngươi biết là…”

“ Người không đánh lại Sesshoumaru .”

Tsuki mỉm cười, hất mái tóc vàng óng ánh ra sau lưng. Những bông tuyết đang tan phản chiếu trong ánh sáng càng làm cho mái tóc tỏa sáng rực rỡ.

“ Nhưng tôi có cách làm cho Sesshoumaru bị giết.”

“ Cái gì?”

“ Người biết bây giờ hắn đang ở đâu không?”

Ngừng lại một chút quan sát vẻ mặt của Hiromatsu, Tsuki tiếp lời

“ Cùng với con người đó. Một ningen. Đồng minh của hắn sẽ nghĩ thế nào? Tất cả bọn chúng đang ở đây để chết cho một ningen! Không cần phải nói, Sesshoumaru sẽ không tránh khỏi sự phẫn nộ của bọn chúng. Đó là cái giá hắn phải trả cho mối quan hệ đó.”

“ Thế ra lời đồn đại… là thật sao?”

Tsuki nheo mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Hiromatsu

“ Thật. Và cái chết của Sesshoumaru… sẽ cũng là thật! “

“ Tuyệt vời!”

Hiromatsu đập bàn cười ha hả. Vì qúa đắc chí, lão đã bỏ sót một cái nheo mắt của Tsuki thoáng qua nhanh như một tia chớp.

“ Và cái chết của Hiromatsu cũng là thật.”

“ Trở về thôi, Kirasagi sama…”

Kirasagi gật đầu, đi theo Zataki rời khỏi đỉnh núi. Bão tuyết bao vây hai người, như muốn hất họ ngã xuống nền tuyết hầu như không có điểm kết thúc ở dưới.

Kirasagi im lặng.

Zataki im lặng.

Bão tuyết quay cuồng.

Tay Kirasagi nắm chặt lại trong hơi gió lạnh.

“ Zataki !”

“Hai, Kirasagi sama…”

“ Lát nữa bảo Kiku đến gặp ta.”

“ Hai, Kirasagi sama.”

Kirasagi đi về phía trước. Vóc dáng cao lớn của anh đứng thẳng trong bão tuyết.

Chờ đợi… đã đủ rồi. Đã đến lúc Kirasagi này sẽ đoạt lấy tất cả những gì ta muốn. Luôn luôn là như vậy. Không ai cho không ta bất cứ thứ gì.

Những gì ta có hoàn toàn nhờ chính sức mình đoạt lấy. Tất cả…

Trở thành shogun của Nhật Bản.

Thống trị cả youkai và ningen.

Con đường trước mặt dù có mịt mù bão tuyết vẫn phải tiến lên.

Vì ta không thể dừng lại.

Chapter 27

Eternal season ( phần 1)

Chúng tôi đã sống bên nhau qua hết mùa đông ở nơi ngôi nhà của giấc mơ đó. Jaken sama đã đến sau chúng tôi một vài ngày, nhưng lão cũng đi ra ngoài thường xuyên do lệnh của người. Tôi nghĩ, tuy trận chiến đã tạm dừng nhưng còn rất nhiều chuyện người cần phải tính toán.

Tôi chưa bao giờ hỏi người bao giờ sẽ phải trở về chiến trường. Tôi không muốn nghĩ đến điều đó. Và tôi nghĩ rằng người cũng vậy.

Nhưng đôi khi, tôi nhìn thấy người đang nhìn ra ngoài phía xa, qua khung cửa cao nhất của tòa tháp trong khu nhà, nơi duy nhất có thể nhìn ra bên ngoài. Đôi mắt người cau lại, đăm chiêu…

Người không vui khi ở đây sao?

Tôi biết rằng không phải. Cũng đôi mắt đó khi người nhìn tôi, tôi cảm thấy chúng rất ấm áp… dịu dàng…

Tôi biết rằng… Ngoài kia… còn qúa nhiều thứ đang chờ đợi người… chờ đợi chúng ta…

Tôi biết rằng… Người lên tháp để nghe ngóng động tĩnh xung quanh…

Ngay cả ở nơi này, chúng ta cũng không hoàn toàn yên ổn…

Nhưng chỉ cần được ở bên người, với tôi thế là đủ rồi…

Chẳng có gì khác biệt giữa người và tôi. Người vẫn hay lặng im đắm chìm trong những suy nghĩ của người trong khi tôi làm những việc nho nhỏ bên cạnh như chăm sóc nhà cửa, cắm hoa, hay là hát khe khẽ… Đôi lúc người giúp tôi một vài việc như khiêng cái này cái kia, đỡ tôi dậy khi tôi té ngã… Đôi lúc chúng ta đi dạo trong rừng, người sẽ bắt một vài con thú để tôi làm thức ăn. Và đêm đêm, người ngồi trong vườn, nhìn lên ánh trăng mờ nhạt bên ngoài. Tôi đến ngồi bên cạnh người. Chúng ta sẽ nói chuyện về những ngôi sao, về những làn gió… mà thật ra chỉ có tôi nói là nhiều. Thỉnh thoảng người chỉ cho tôi sự chuyển động của các vì sao. Rồi có khi tôi lại ngủ gục bên cạnh người…

Cuộc sống cứ bình an trôi qua như thế…

Mùa đông bên ngoài đã đóng tuyết dày lên những con đường. Thỉnh thoảng tôi vẫn chạy lên tháp nhìn ra cánh đồng tuyết mênh mông đó. Nhưng từ khi người bắt gặp tôi trên đó, ánh mắt người… Tôi đã không còn lên tháp nữa.

Ánh mắt người… Đau đớn… phải không?

Hay chỉ là tôi tưởng tượng ra?

Có đêm ngồi cùng với người trong vườn, tôi đã cầm lấy bàn tay người. Người khẽ giật lại nhưng rồi cũng để yên cho tôi nắm lấy. Bàn tay người… bao giờ cũng lạnh… Chúng ta im lặng nhìn lên bầu trời xa… Bàn tay người trong bàn tay tôi… Tôi có thể sưởi ấm nó lại… một chút thôi… được không?

Chỉ cần người đứng lại chờ tôi…

Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Ấm áp lắm, dịu dàng lắm… nhưng tôi thấy nỗi đau trong mắt người… Tình yêu của tôi vẫn không đủ sao?

Tình yêu của tôi là nỗi đau của người sao?

Những đêm chúng ta ngồi bên nhau cho đến khi trời sáng… Khi tôi thức dậy, đầu vẫn còn tựa vào vai người… tôi đã ước giá mà tôi đừng bao giờ thức dậy…

Để giấc mơ vẫn là một giấc mơ…

Hãy để tuyết ngoài kia đóng chặt những năm tháng này xuống dứơi lớp vỏ thủy tinh băng giá đó… Để chúng mãi tỏa sáng, không vết xước trầy… Mãi mãi… trong tôi…

Tôi biết, một ngày nào đó người cũng sẽ lại ra đi…

Mùa đông hãy đổ tuyết xuống, gói chặt những giấc mơ này… thành một mùa… vĩnh cửu…

Đôi lúc tôi muốn ôm lấy người… Cả hai sẽ đứng mãi như vậy… Không cần gì cả… Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy…

Hôm nay tôi lại lén lên tháp trong lúc người còn trong phòng. Màn đêm vừa qua, ánh mặt trời trượt dài trên lớp băng mỏng trên hồ. Đâu đó, vài mầm cây đã tách đất bật lên… Mùa đông sắp qua rồi…

“ Rin!”

Người gọi tôi. Tôi quay lại, mỉm cười để che giấu sự lúng túng của mình. Người đứng đó, vóc dáng cao lớn che khuất hầu hết cánh cửa, làm ánh sáng hắt vào trở nên nhợt nhạt. Trong bóng tối đó, ánh mắt người cũng tối đi, hầu như không nhìn thấy được.

Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó…

Người không tiến lên trước. Tôi cũng không biết phải nói gì. Chúng ta cứ đứng im như thế… Cặp mắt người nhìn tôi… Lạnh giá còn hơn cả tuyết ngoài kia…

“ Xin lỗi… Sesshoumaru sama…”

Chẳng hiểu tại sao tôi lại nói như thế. Xin lỗi… vì chuyện gì?

Người vẫn lặng im nhìn tôi, rồi quay lưng đi xuống tháp. Cầu thang dài hun hút tối nuốt chửng bóng người… Còn lại một mình, tôi nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt… Không hiểu sao, nước mắt cứ lăn dài…

Mùa đông đã sắp đi qua rồi…

Cả ngày hôm đó, tôi không nhìn thấy người… Tôi đã chạy đi khắp nơi tìm người. Trong khu rừng… Trên núi… Và thậm chí cả cánh đồng tuyết ngoài kia… Chân tay tôi tê cứng đi trong gió lạnh. Tuyết rơi ào ạt… che khuất tầm mắt… Tôi cứ chạy mãi… chạy mãi…

Cho đến khi tôi không thể chạy được nữa…

Đầu gối tôi đập xuống tuyết, tê cóng đến không còn cảm giác. Tôi nhìn lên bóng hoàng hôn đã nhuộm tím chân trời. Đừng rời xa tôi…

“ Rin…”

Tôi quay lại. Người đứng đó, đằng sau tôi. Tuyết đóng trên tóc, trên áo người những mảng dày.

“ Sao ngươi lại ra đây?”

Tôi không thể nào mở miệng được để trả lời người. Thậm chí cũng không thể bật khóc. Không thể đưa tay lên… Tôi chỉ nhìn người… Nhìn đôi mắt người…

Đừng nhìn tôi như thế…

Người im lặng đưa tôi về. Quấn chặt tôi trong một lớp chăn dày, sưởi ấm tôi bên bếp lửa. Tôi lặng im nhìn người, nhìn ánh lửa bập bùng soi trên mái tóc người, trong ánh mắt người…

“ Ngươi muốn rời khỏi đây phải không?”

Tôi nhìn lên người, thảng thốt. Sao người lại nói thế?

“ Thế thì ta không cản ngươi. Nếu muốn, đi đi!”

Với những lời cuối, người quay lưng rời khỏi phòng.

Môi tôi tê cứng trong cái lặng im chết chóc người vừa tạo ra.

“ Đừng bỏ đi, Sesshoumaru sama!”

Những lời đó thoát khỏi môi tôi như một tiếng thầm thì. Nhưng người đã đứng lại. Tôi bắt đôi chân run rẩy của mình đứng dậy, tiến đến bên người…

Đôi tay tê lạnh của tôi ôm lấy người từ phía sau.

“Rin xin lỗi, Sesshoumaru sama… Đáng lẽ… Rin không nên lên trên đó… Không phải Rin muốn ra ngoài… Rin chỉ muốn… xem bao giờ mùa đông sẽ kết thúc… Để người… không rời xa Rin… Đừng bỏ đi , Sesshoumaru sama…”

Người thở dài, cúi đầu nhìn bàn tay tôi đang ôm lấy người. Bàn tay người đặt lên tay tôi…

“ Ngốc nghếch.”

Tôi vùi mặt vào vai người. Cắn môi để không bật khóc.

Người nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra.

“ Đừng quay lại, Sesshoumaru sama. Làm ơn…”

“ Sao?”

“ Rin không muốn thấy… ánh mắt ngài… Đừng nhìn Rin với ánh mắt như thế… Rin sẽ đau lòng lắm… Đừng đau lòng… vì Rin…”

“… Rin…”

Người lại thở dài. Người quay lại, nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi.

“ Ngày mai… ta phải đi rồi…”

Thậm chí, tôi không thể run lên được nữa. Tôi khẽ gật đầu, như một cái máy

“ Rin hiểu…”

“ NGƯƠI KHÔNG HIỂU!”

Giọng người gay gắt làm tôi ngẩng lên, bàng hoàng. Người thả tay tôi ra, quay lưng lại phía cửa sổ đen thẫm phản chiếu trời sao bên ngoài.

“ Đừng có cười mãi như vậy! Ngươi… đúng là ngốc nghếch! Ngươi tưởng ngươi cười ta sẽ vui sao?”

“ Thế thì Rin có thể làm gì, Sesshoumaru sama?”

Ánh mắt tôi chết lặng trên hình dáng người. Nếu không cười… tôi sẽ làm gì đây? Tôi có thể bật khóc sao? Có thể giữ người lại được sao?

Đột nhiên… Tôi nhận ra…

Tình yêu của tôi… thật sự là một nỗi đau…

Chỉ có thể che giấu đi bằng những khoảng thời gian ngắn ngủi… Bằng sự xa cách, bằng những nhung nhớ, mộng tưởng… Nhưng trong một khoảng thời gian dài như thế này… Vết thương sẽ vỡ ra… Nhức nhối… Chúng ta sống bên nhau bằng những ký ức, những tình cảm không thể bộc lộ, bằng những nỗi đau thầm lặng. Ở bên tôi, người đã đau…

Tại sao?

Chẳng phải chúng ta đã từng sống bên nhau rất hạnh phúc đó sao? Chẳng phải chúng ta đã sống bên nhau từng ấy năm sao?

Có gì thay đổi giữa chúng ta?

Chiến tranh… Xa cách… Hận thù… Sợ hãi… Khổ đau…

Đã nhấn chìm những tháng ngày hạnh phúc đó vào lớp băng giá muôn đời…

Và chúng ta…

Chúng ta nhận ra rằng không thể cách xa nhau… trong khi chúng ta phải cách xa… Trong ngọn gió của số phận thổi không ngừng… những khổ đau lại càng thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng chúng ta… Khoảng thời gian xa cách càng làm chúng ta nhận rõ mình, nhận rõ tình cảm của chúng ta…

Nhưng chúng ta là ai? Chúa tể miền tây và một cô gái mồ côi. Một youkai hùng mạnh và một ningen bé nhỏ. Một kẻ căm ghét con người và một con người…

Tôi chỉ có thể cười lên chứ không thể khóc. Khi tôi chạy đi trong tuyết tìm người… có lúc tôi muốn tuyết hãy nhấn chìm tôi xuống lớp băng giá lạnh lẽo của nó… Đóng tôi vào cái hộp thủy tinh trong suốt đó… Cho những mảnh vụn thủy tinh đâm vào tim tôi… nhức nhối… Như tình yêu tôi dành cho người…

Bao giờ trong chúng ta cũng có dự cảm phải cách xa… Bao giờ giữa chúng ta cũng tồn tại một nỗi đau… Tại sao?

Vì ngày ấy người đã bỏ rơi tôi lại… Để cho tôi biết thế nào là cuộc sống… thế nào là nỗi hy vọng mòn mỏi… Nỗi đau… Để cho tôi thấy… nỗi đau của người…

Người đã giết chết giấc mộng bé thơ của tôi từ ngày người bỏ rơi tôi…

Những ngày tháng ấy như một qủa cầu thủy tinh.. đã vỡ tan rồi… do chính người đập vỡ…

Tôi chỉ có thể cười chứ không thể khóc… Khi những mảnh vỡ thủy tinh cắt vào tay tôi… khi tôi đang cố nhặt chúng lại…

Tôi chỉ có thể cười chứ không thể khóc… Khi tôi ở bên người những ngày qua… Khi tôi ôm lấy người… nhận thấy nỗi bất an trong người…

Tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm gì được nữa?

Khi những lời yêu thương cũng hóa ra vô dụng… Khi những nụ cười cũng tựa vết dao đâm…

Người quay lại nhìn tôi. Trong ánh mắt người, một ngọn lửa nào đó mà tôi chưa từng thấy đang sáng lên… Ánh lửa… lạnh như băng…

“ Ta… căm ghét ngươi!”

Đột nhiên

Tôi bật cười.

Tôi đến bên người. Tay tôi ôm lấy gương mặt của người… Tay tôi hay làn da người… cái nào lạnh hơn?

“ Vậy thì… Hãy giết Rin đi, Sesshoumaru sama.”

Mắt tôi nhìn thẳng vào mắt người, tìm kiếm bóng hình tôi trong đó. Hết rồi…

Hết rồi sự bình an giả tạo của chúng ta… Hãy để vết thương đó vỡ ra… Nó có thể giết chết chúng ta…

Hay là làm chúng ta sống lại…

Cánh cửa dĩ vãng đã đóng lại rồi… Và chúng ta sẽ phải sống với hiện tại… Đối mặt với nỗi đau này… Tình yêu này… Phải, tôi yêu người! Không phải tình cảm của một đứa bé, mà tôi CẦN người ở bên tôi.

Chúng ta luôn sợ hãi câu trả lời, nhưng chúng ta cần có chúng.

“ Câu trả lời của người… Rin rất muốn nghe.”

Chapter 28

Eternal season ( phần 2)

“ Câu trả lời của người… Rin rất muốn nghe.”

Đôi mắt ngươi nhìn thẳng vào ta. Cái nhìn… Không đau đớn, không buồn rầu… Chỉ kiên quyết… và yêu thương…

Không biết từ bao giờ, ta đã thấy… sợ ánh mắt ngươi.

Ngọn lửa dịu dàng trong đó, đôi lúc lại như muốn đốt cháy ta, hủy diệt ta…

Ta… căm ghét ngươi !

Vì ta không thể rời xa ngươi. Vì ta không thể cưỡng lại ngọn lửa ấm áp dịu dàng của ngươi. Ngay từ khi ngươi đi theo ta… ta đã không thể rời xa ngươi.

Ta luôn chạy đến bên ngươi khi ngươi cần. Ta luôn làm mọi thứ vì ngươi.

Ta căm ghét chính ta vì ngươi.

Ta đã trở về với ngươi để tìm lại những ngày tháng yên bình trước đây. . Ta hy vọng có thể sống bên ngươi… Có thể tìm cho ta một khoảng yên lặng trong cơn bão tố bên ngoài. Ta hy vọng có thể quay lại những ngày xưa… Nhưng rồi ta nhận ra là không thể…

Ta không thể rời xa ngươi…

Từng ngày một, khi những nụ cười của ngươi mang cả vào trong những giấc mơ ta, ta lại nhớ đến những hình ảnh đẫm máu mà ta đã trải qua. Khi tiếng hát của ngươi khe khẽ thì thầm bên tai ta, ta lại nhớ đến những tiếng hấp hối cuối cùng của Ishido, của những kẻ đang chết đi ngoài kia. Và có lúc nửa đêm ta lơ mơ nhìn thấy chính bóng mình gục xuống...

Ta, Sesshoumaru này, lại sợ chết sao?

Không. Chỉ là... ta sợ phải rời xa ngươi.

Trong những đêm ngươi say ngủ bên ta, ta đã im lặng ôm lấy ngươi… Cắn môi đến bật máu…

Không thể lại gần mà cũng không thể rời xa…

Nếu như... Ngươi bỏ ta mà đi có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng trong tất cả những thứ tồn tại trên đời này, chỉ có ngươi là ở lại bên ta. Chỉ có ngươi quan tâm đến ta... yêu thương ta... Chỉ có ngươi là kẻ ta quan tâm.

Ngươi có thể rời bỏ mọi thứ vì ta… Ta cũng có thể vì ngươi làm tất cả… Ngoại trừ… đem hạnh phúc đến cho ngươi… Nhưng một cô gái như ngươi cần điều gì? Tình cảm của ngươi dành cho ta… Ngươi đã quay lưng lại với cuộc sống bình thường của một con người để đi theo ta... Trong khi ta chẳng làm được gì cho ngươi.

Ta sợ… Có một ngày ngươi sẽ căm ghét ta như ta đã căm ghét ngươi… Như ta căm ghét ta…

Khi ta nhìn ngươi lên tháp, ta đã nghĩ ngươi muốn rời khỏi đây… Ta đã đau…

Và ta căm ghét ta vì điều đó.

Ngươi có thể dễ dàng nói rằng ngươi yêu ta, ngươi có thể dễ dàng xin ta ở lại với ngươi… Nhưng còn ta? Ta có thể sao?

Ta là một youkai…

Ta tưởng mình có thể vứt bỏ được mọi thứ để đến bên ngươi. Nhưng khi ta nhìn ngươi… ta biết rằng ta không thể…

Tất cả sự tự hào của ta một ngày nào đó sẽ vỡ tan tành dưới chân ngươi, với nụ cười của ngươi. Tất cả những gì tạo nên ta sẽ tan biến… Và ta sẽ không thể tồn tại, không thể bảo vệ ngươi… Ta sẽ phải sống với điều gì? Ta sẽ phải sống ra sao đây?

Ta đã để ngươi lại vì ta không muốn hủy diệt cuộc sống của hai chúng ta. Nhưng chính ta đã là người quay lại, yêu cầu ngươi theo ta. Và ngươi đã đón nhận ta. Chúng ta đã sai sao, ngay từ khi bắt đầu...? Nếu như có thể quay lưng đi, chẳng tốt hơn sao? Tại sao cần phải gặp lại nhau? Tại sao cứ cần phải bên nhau? Tại sao cứ phải nhớ đến nhau? Ta đã từng quay lưng đi, dửng dưng bỏ qua rất nhiều thứ... Cuộc sống con người vốn ngắn ngủi như thế, ngươi vẫn có thể hy sinh vì ta sao?

Đừng cứ mỉm cười như vậy với ta. Đừng hy sinh vì ta. Đừng yêu thương ta.

Ta đã lặng im nhìn ngươi chạy dưới tuyết tìm ta. Tim ta cũng giá lạnh đi trong gió . Ta vừa muốn chạy đến bên ngươi… lại vừa muốn quay lưng bỏ đi.

Ta biết, trong ta luôn có một khoảng nào đó… tăm tối, lạnh lùng… tàn nhẫn. Khoảng trống đó không cho phép ta tiếp nhận một tình cảm nào… Không cho phép ta… yêu thương một ai…

Phải, ta căm ghét ngươi… Vì ta yêu ngươi… Câu trả lời khiến ta phải bàng hoàng!

Ta muốn bóp nát ngươi dưới bàn tay ta… để ngươi mãi mãi thuộc về ta… để ta không phải yêu thương ngươi.

Ta muốn…

Câu trả lời của ta? Cho tất cả những lý do...

Ta muốn sống yên bình như thế này với ngươi… Mãi mãi… Ta muốn ngươi thuộc về ta... Ta muốn ngươi chỉ là của ta... Mãi mãi...

Nhưng nếu không thể… Khi ngươi rời xa ta mà đi… Cuối cùng ta sẽ còn lại gì? Một trái tim vỡ nát và một hình hài dị dạng... Ta là một kẻ sát sinh và ta sẽ phải sống hết một kiếp dưới hình dạng đó, không thể nào thoát ra... Thế giới ngoài kia không có chỗ cho ta yên nghỉ... cho đến ngày ta chết đi... Ngươi không thể ở bên ta. Mãi mãi sao? Không, không bao giờ là mãi mãi. Không thể là mãi mãi.

Mùa đông đang gào thét ngoài kia những tiếng cuối cùng trước khi bị đẩy lùi. Còn trái tim ta cũng đang gào thét… mùa đông hay mùa xuân sẽ đến?

Ngươi bảo ta giết ngươi? Tại sao? Ngươi biết rằng ta không thể.

Ngươi lại mỉm cười. Ngươi cúi đầu, mi mắt chớp khẽ

“ Đáng lẽ… Sesshoumaru sama nên để Rin chết ở khu rừng đó…”

Không có trái tim có lẽ sẽ tốt hơn…

Nhưng ta đã ôm lấy ngươi, ghì chặt ngươi vào lòng.

“ Sesshoumaru sama…”

Ngươi khe khẽ kêu lên vì bất ngờ. Ta cúi xuống mái tóc dài thơm nhẹ mùi tuyết của ngươi. Đừng nói dối nữa!...Ta không muốn rời xa ngươi… Ngày mai… Không biết ta sẽ sống hay chết…

Điều ta căm ghét nhất… là ta không thể rời xa ngươi… Ta đã cảm thấy sợ hãi… Nếu ta ra đi… bỏ ngươi lại một mình…Như cha ta đã bỏ rơi mẹ con Inuyasha giữa cuộc đời đơn độc này… Ta không đành lòng… Đừng đau lòng… vì ta…

Đau. Tại sao ngươi lại đến bên ta? Cứ để ta sống như trước nay ta đã sống có tốt hơn không. Không cảm xúc, không tình thương. Không biết đến điều gì. Cứ sống và chết đi như thế, trong số phận của một kẻ sát sinh. Có đau cũng không thể nhận ra. Có cô độc cũng không thể biết. Rồi đến khi chết đi cũng chỉ buông kiếm xuống và nhắm mắt lại. An nhiên sống và chết như thế, chẳng phải tốt hơn sao? Một ngọn gió đừng nên dừng lại ở bất cứ nơi đâu qúa lâu, đừng nên để tâm đến bất cứ điều gì, vì như thế nó sẽ tan biến. Tình cảm sẽ hủy diệt cuộc sống của ta, trái tim của ta.

Nhưng ta không phải là ngọn gió. Ngươi đã đến và đem đến cho ta sự yên bình ta chưa bao giờ có... những tình cảm ta chưa bao giờ có...

Nhưng ta có thể làm được gì cho ngươi? Những ngày qua, ta chỉ có thể lặng im nhìn nụ cười của ngươi… Hạnh phúc sao vẫn vương vấn nỗi mơ hồ đau đớn… Ta có thể làm được gì cho kẻ đã bỏ đi tất cả mọi thứ vì ta?

Ta cúi xuống bờ vai gầy của ngươi. Ngươi khẽ run lên. Ta ngước lên nhìn ngươi. Trong đôi mắt ngươi, ta nhìn thấy điều mà ta chưa từng cảm thấy trước kia…

Đôi bàn tay bé nhỏ giá lạnh của ngươi ôm lấy vai ta.

Môi ngươi nhẹ lướt qua đôi môi ta. Không phải nụ hôn khi ngươi tạm biệt ta khi trước… Cái hôn làm run rẩy cả tâm linh…

Ta lắc đầu, đẩy ngươi ra

“ Không được!”

Ngươi ôm lấy mặt ta, hướng ánh mắt ta nhìn thẳng vào ngươi.

“ Nhìn Rin đi, và trả lời Rin đi, Sesshoumaru sama! Nhìn thẳng vào TÔI đi!”

Hình ảnh lần đầu tiên ta gặp ngươi. Một con bé dơ bẩn, câm lặng. Hình ảnh ngươi nằm chết trong vũng máu với đôi mắt tái dại. Hình ảnh ngươi mở đôi mắt to nâu thẫm nhìn lên ta. Hình ảnh người chạy quanh cánh đồng hoa. Hình ảnh ngươi mỉm cười với ta giữa những chiến trận. Hình ảnh ngươi nhìn ta thảnh thốt qua màn mưa khi ta bỏ ngươi lại. Hình ảnh ngươi gục ngã giữa những cánh hoa anh đào. Hình ảnh ngươi giữa ánh sáng bình minh rạng rỡ. Hình ảnh ngươi trong ánh trăng dịu dàng say ngủ bên ta…

Và ngươi đang đứng trước mặt ta… Những ngày tháng đã trôi qua, và đã để ngươi lại bên ta… rồi cũng sẽ đưa ngươi rời khỏi ta… Nếu như ta không giữ ngươi lại cho ta, tất cả sẽ chỉ còn là ảo mộng. Ngươi rồi cũng sẽ tan đi... Ta có thể để ngươi mất đi như thế sao? Không!

Tại sao ta lại không được yêu thương ngươi? Tại sao ta lại không được ôm lấy ngươi?

“ Chúng ta chịu đựng chưa đủ sao, Sesshoumaru sama? Chúng ta chạy trốn chưa đủ sao, Sesshoumaru sama? Trả lời tôi đi, Sesshoumaru sama!”

Giọng ngươi run lên, như băng rạn

“ Tôi yêu người. Như vậy không đủ sao, Sesshoumaru sama?”

Đôi mắt ngươi cau lại, long lanh nước

“ Ngày mai người lại đi rồi. Vậy mà người lại muốn rời xa tôi nữa sao? Tôi yêu người, thế không đủ sao, Sesshoumaru sama?”

“ Đừng khóc, Rin”

Ta cúi xuống, hôn lên đôi mắt ngươi. Vị nước mắt mặn chát đọng nơi đầu lưỡi làm cho ta càng muốn siết chặt ngươi vào lòng. Ngươi… thuộc về ta…Tất cả... Ngươi có đáng cho ta hy sinh vì ngươi không? Có thể. Chỉ cần ngươi yêu ta, thế là đủ rồi. Chỉ cần giây phút này ngươi ở bên ta, thế là đủ rồi. Ta đã sống qúa nhiều và đã mất qúa nhiều trong khi ta chưa kịp giữ lại. Ta sẽ không để mất ngươi. Ta không bao giờ là một kẻ chạy trốn. Ta luôn phải có cái mà ta muốn, bằng bất cứ giá nào. Và bây giờ, ta muốn có ngươi. Bất kể cái giá phải trả là gì.

“ Tôi luôn muốn tỏ ra dũng cảm chỉ vì người… Nhưng người luôn làm cho tôi muốn bật khóc…” Ngươi vùi mặt vào vai ta.

Ta gật đầu

“ Thế ta làm được gì cho ngươi đây, Rin?”

“ Người có thể yêu tôi không?”

Im lặng.

Ngươi cười khẽ, đẩy tay ta ra

“ Rin hiểu mà…”

Ta giật tay ngươi lại. Áp môi ta lên đôi môi đang run rẩy của ngươi. Vị mặn đắng của nước mắt vẫn còn vương vấn. Bàn tay ngươi bấu chặt vào vai ta…

Cả vũ trụ như ngừng lại… Chỉ còn ta và ngươi…

Nhắm mắt lại và để cơn say đắm này nuốt chửng ta. Ta không còn muốn suy nghĩ gì nữa. Bây giờ… Hoặc không bao giờ…

Chỉ cần buông tay ra… Tất cả sẽ không còn trở lại nữa…

Chỉ cần buông tay ra… Tất cả sẽ tan biến…

Ánh lửa bập bùng chợt cháy sáng lên.

Ta nhìn sâu vào mắt ngươi. Ở đó, ta luôn thấy một tình yêu ấm áp… dành cho ta… Tại sao ngươi lại có thể yêu thương ta? Ta không bao giờ hiểu…

Khi ta chạm vào ngươi… Những giá trị mà ta từng tôn thờ bị vỡ nát đi từng chút một… Chỉ vì một mình ngươi thôi… Nếu có điều gì ta có thể làm được… vì ngươi…

Nhắm mắt lại. Ta không còn muốn nghĩ gì nữa.

Ngoài kia, trận bão tuyết mùa xuân đang dội vào những vách đá, gào thét dữ dội. Ta không còn muốn nghĩ gì nữa…

Ta chưa từng nói cho ngươi biết… Ngươi là ai đối với ta…

Rin… là Rin.

Chỉ có thế thôi, được không? Chỉ cần ngươi là như thế. Đừng là ai hết! Không là yêu quái. Không là con người. Chỉ là kẻ sẽ luôn ở bên ta.

Chỉ có thế thôi. Và ở lại bên ta.

Chỉ cần có thế thôi.

Mùa đông… hãy đóng chặt những năm tháng này xuống lớp thủy tinh băng giá đó. Để nó mãi mãi tỏa sáng lung linh… dẫu chính chúng ta cũng không thể chạm vào… Để những giây phút này trở thành mãi mãi.

Mùa đông ngoài kia đã lặng im… Trái tim ta đã lặng im… Ánh lửa cũng đã thôi nhảy múa.

Ta có thể nghe những tiếng chồi cây đang tách đất nảy mầm. Ta có thể nghe tiếng những dòng sông cựa mình dưới lớp băng đang rạn vỡ. Ta có thể nghe tiếng trời đất đang trở mình vào mùa xuân.

Ta có thể nghe từng thời khắc chia ly sắp đến…

Ta có thể nghe từng nhịp tim của chúng ta đang đập.

Ta có thể nghe lời thì thầm của ngươi

“ Tôi yêu người…”

Câu trả lời cho tất cả lý do của chúng ta.

Mùa đông… Hãy đóng chặt chúng tôi giây phút này xuống lớp băng hà vĩnh cửu…

Chapter 29

Wait for me, eien ni

*eien ni= forever

“ Tôi yêu người…”

Rin thì thầm. Những ngón tay buốt lạnh của cô đan vào tóc anh, tìm kiếm ở đó một hơi ấm dịu dàng. Cô lắng nghe từng nhịp tim đập của anh… bình an. Không cuồng nộ… không sợ hãi…

Cả hai cứ đứng như thế… không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua. Cứ lặng im như thế… lắng nghe những nhịp tim đang đập… Bối rối trong những tình cảm mới được soi sáng… Hạnh phúc khi được ở bên nhau… Sự đau đớn dịu ngọt của sự cách xa…

Không gian như đang chìm trong sắc thủy tinh trong suốt mỏng manh… Chỉ cần khẽ đụng vào là sẽ rạn vỡ. Thậm chí tiếng thở cũng khẽ khàng lại.

“ Sesshoumaru sama…” Cuối cùng Rin cũng nhẹ nhàng lên tiếng

“Hmn…?”

“ Ngài có thể… yêu Rin chứ?”

Im lặng.

Rin mỉm cười. Cô nhón chân lên, hôn anh. Cái hôn say đắm, khắc khoải… mang cả vị ngọt của hương hoa và vị đắng cay của mật đắng. Cái hôn của cả ác qủy và thiên thần… Cái hôn làm con người chao đảo đến tận cùng của tâm linh…

Cả hai kiếm tìm nhau trong cái hôn đó… Như không có ngày mai sẽ đến… Như không có bất cứ điều gì còn tồn tại trên đời… Những bờ môi vội vàng… Những hơi thở gấp gáp… Những vòng tay xoắn chặt…

Đam mê và khổ đau. Yêu thương và căm ghét. Tất cả cuộn xoáy lại, dâng trào lên đến mức làm con tim ta không thể đập được nữa. Như một cái chết lâm sàng cho trí não ta. Ta như bị đẩy xuống một hố nước xoáy không thể nào thở nổi mà con người đó là nơi duy nhất ta có thể bám víu vào…

Nỗi cô đơn của chúng ta… đã có từ trước khi chúng ta sinh ra… Từ khi chúng ta còn là những linh hồn bơ vơ giữa mông lung trời đất… Bây giờ dường như đang thét gào đòi giải thoát. Linh hồn chúng ta đang kêu gào hòa làm một.

Nỗi đau đớn của chúng ta… đã có ngay từ khi chúng ta được thai nghén để bắt đầu kiếp sống này… Đang quằn quại đòi xoa dịu, đòi được tan biến.

Nỗi buồn thương của chúng ta… đã có ngay từ khi chúng ta cất tiếng khóc chào đời… đang than van được phá vỡ.

Vết thương của chúng ta… Nỗi đau của chúng ta… Đã vỡ nát… tung ra những mảnh thủy tinh đầy máu… Câm lặng không một tiếng than van…

Chúng ta đã đi qua qúa nhiều chặng đường… Cố kiếm tìm một phương thuốc để băng lại những vết thương này… nhưng những mảnh vỡ đã nằm trong da thịt mãi mãi không lành…

Một lần thôi… Nó có thể giết chết chúng ta… Hay là sẽ cứu sống chúng ta…

Chúng ta luôn là những kẻ bộ hành trên con đường tuyết trắng với bóng đêm bao phủ, đi về phía trước chỉ vì chúng ta không thể ngừng lại. Gió và tuyết ném chúng ta vào guồng xoáy quay cuồng và đớn đau. Chúng ta chỉ có thể tiến tới, cắn môi để ngăn mình đừng rên lên... cho đến khi giá lạnh làm tất cả giác quan của chúng ta tê cứng. Không đau. Không buồn. Không sợ hãi...

Cho đến khi chúng ta đến được nơi có ánh lửa... Hơi ấm của nó làm chúng ta sợ còn hơn cả băng tuyết ngoài kia... Hơi ấm của nó làm những vết thương vỡ miệng, làm cho ta cảm thấy cơn đau trở lại chiếm lấy toàn thân... Cơn đau đến mụ mị đầu óc. Đau đến không thể khóc lên...

Lửa không làm ta đau. Nhưng làm ta sợ hãi. Và ta cũng không thể quay trở lại với băng tuyết. Giá lạnh sẽ giết chết chúng ta với những vết thương này.

Cắn môi lại để những vết thương vỡ ra... Hay là trở lại lấp vùi trong băng giá? Hỡi linh hồn của chúng ta...

Linh hồn chúng ta đi giữa hoang liêu của hận thù và cô độc, của thế giới mênh mông không một chỗ dừng chân… Linh hồn chúng ta là những mảnh bụi vỡ tan bay lang thang qua khung trời đầy sao vụn không một nơi để đứng lại… Linh hồn chúng ta trôi nổi giữa đại dương muôn trùng lớp sóng của số phận không một giây được bình an…

Cho đến khi chúng ta gặp nhau…

Hãy cho nỗi đau này đốt cháy chúng ta… Đốt cháy đến tận cùng mảnh vỡ cát bụi của tâm linh…

Không thể khóc vì chúng ta đau. Không thể cười vì những lời vô nghĩa.

Tan đi một lần trong nụ hôn trống rỗng những hận thù, những khổ đau…

Đi qua lá vàng mùa thu và cơn mưa mùa hạ…

Ánh mắt nào còn vương vấn lại những tháng năm… Biết rằng tất cả không phải là vô tận… Biết rằng rồi hoa cũng tàn, trăng cũng khuyết và tuyết rồi cũng tan đi… Tất cả rồi chỉ còn là những mảnh thủy tinh vỡ… Long lanh… không một tiếng thở dài… Đâm vào những vết thương vừa liền miệng…

Không thể nào khóc lên…

Vội vàng sao khi đêm qua qúa nhanh và ngày đã vội tới. Thời gian chẳng dành lại cho chúng ta một đôi lần luyến tiếc những ngày qua. Nắm chặt những làn gió mong manh đang còn ở lại… Những lời yêu thương vốn chẳng phải là những gì tồn tại mãi mãi với thời gian…

Chỉ là ta muốn tin như thế…

Một lần thôi…

Rồi sẽ có một ngày ta giữ lại mảnh thủy tinh trong suốt đó trong tim… sống với nỗi đau nhức buốt và nỗi khao khát lặng thầm… với vẻ long lanh trong veo như nước mắt của những ký ức … Những mảnh thủy tinh mà khi chạm tay vào ta sẽ nhói đau…

Rồi sẽ có một ngày linh hồn ta lại trở về với chặng đường dài đơn độc… Nhưng khi tim ta nhỏ máu… Ta biết rằng người còn ở bên ta…một ngọn lửa bé nhỏ bên ta...

Ngày mai… Chỉ ngày mai thôi… Con đường số phận sẽ được quyết định.

Ngày mai… Ta sẽ phải chấm dứt tất cả những gì ta đã bắt đầu…

Thời gian trôi như một tiếng thở dài.

Ta cắn vào môi người trong cái hôn vội vã… Bàn tay ta như muốn bóp nát người trong nỗi đớn đau tê liệt… Nhắm mắt lại, ta không còn muốn nghĩ gì nữa.

Những ngọn đèn lung lay trong gió, tắt dần… như tiếng thở dài cuối cùng của thời gian…

Hạnh phúc ư, hay là đau khổ? Chỉ là ta cảm thấy thế mà thôi. Người ở bên ta... thế là đủ...

Trong cơn đau này, ta cảm nhận được niềm hạnh phúc...

Chap 29 (tiếp)

“ Neh, Sesshoumaru sama…”

“ Cái gì?”

Rin dừng lại trước những ngôi mộ nhỏ bên đường. Những bông hoa dại mùa xuân nở muộn đã phủ lên chúng một vẻ cô đơn vắng lặng. Những bia mộ cũng chẳng có tên. Rin ngồi xuống trước chúng. Bàn tay cô bé tám tuổi vạch lên bia mộ những đường nét vu vơ… Tên của chính mình…

“ Sau này… Nếu Rin chết đi… Sesshoumaru sama đừng quên Rin nhé!”

Rin dừng lại. Cánh rừng hoa anh đào hồng thắm trong nắng ban mai sau lưng cô. Sesshoumaru vẫn đi trước, không quay lại.

“ Neh, Sesshoumaru sama…”

Anh dừng lại “ Cái gì?”

“ Sau này… Nếu Rin chết đi…”

Tim anh đột nhiên đứng sững lại trong một nhịp đập bất ngờ… Câu nói… ngày xưa chúng ta đã nói…

“ Hãy chôn Rin ở khu rừng này nhé!”

Sesshoumaru quay lại. Rin đứng đó, qúa bé nhỏ, như tan đi vào khu rừng mênh mông sau lưng cô.

“ Rin biết… Rin không phải là youkai, Rin không xứng được chôn ở đây… Nhưng mà chỉ ở bìa rừng thôi cũng được.”

“ Ngươi muốn đợi ta?” Ánh mắt Sesshoumaru thoáng qua một ánh nhìn khó đoán định.

“ Rin đã nói… sẽ đợi Sesshoumaru sama… Eien ni…”

Trận gió đầu xuân đã mang theo chút hơi ấm thổi qua… Những dòng tuyết tan chảy róc rách qua khe đá.

“ Sesshoumaru sama!”

Jaken cưỡi con rồng hai đầu AnUn quay lại. Tiếng kêu của lão vọng đinh tai qua những vách đá.

“ Đến giờ rồi, Sesshoumaru sama!”

Sesshoumaru quay lại nhìn Rin… Muốn thu gọn tất cả những ký ức về cô lại trong một lần… Cô nhìn anh, mỉm cười. Như những ngày đã qua…

Sesshoumaru gật đầu, quay đi. Những lời cuối cùng anh nói tan vào trong gió thoảng

“Eien ni”

Rin khẽ chớp mắt.

Bóng anh thoáng chốc đã mờ khuất trong làn sương.

“ Hai, Sesshoumaru sama.”

“ Jaken, thế nào rồi?”

“ Mọi việc đã được thu xếp xong, thưa Sesshoumaru sama.”

Sesshoumaru gật đầu. Giải quyết xong Hiromatsu cùng những kẻ quan trọng… Chấm dứt cuộc chiến này… Càng nhanh càng tốt. Sau đó…

“ Sesshoumaru sama…”

Sesshoumaru quay sang gã yêu quái xanh. Lão đang trố đôi mắt thô lố nhìn anh, thắc mắc

“ Ngài chưa quên đấy chứ? Câu nói của ngài…”

“ Cái gì?”

“ Xây dựng một vương quốc mà ngài thống trị. Vượt qua những gì cha ngài đã làm được, với sức mạnh của chính ngài… Ngài chưa quên đấy chứ?”

“ Không”

Tất cả những gì ta đã theo đuổi, ta sẽ không bỏ cuộc. Đó là ước muốn cao nhất của ta. Thống trị. Vượt lên tất cả những gì cha ta đã làm được… và đã bỏ dở. Trong bao nhiêu năm, ta đi tìm sức mạnh chỉ vì mục đích duy nhất đó. Và ta vẫn đang cố gắng vì nó.

Jaken hít sâu vào một hơi dài trước khi ngập ngừng

“ Sesshoumaru sama, Jaken muốn kể cho ngài một chuyện…”

“ Ngày xưa, khi Rin hỏi tôi về mục đích của ngài sau khi đánh bại Naraku… Sau khi biết là ngài muốn xây dựng một vương quốc mà ngài là chúa tể và tôi là kẻ tùy tùng trung thành nhất… Cô ấy đã hỏi vị trí của cô ấy trong đó sẽ là gì… Và tôi… đã… trả lời…”

“ Lúc mà vương quốc được tạo ra… Cô ấy đã chết lâu rồi…”

Sesshoumaru đứng lại.

Trong tương lai của anh… Trên con đường anh chọn… Không có hình bóng của Rin…

Trong giấc mơ của anh… Không có cô…

Ngôi nhà và người con gái anh bỏ lại phía sau… Là một giấc mơ ngắn ngủi…

Rin đã biết… và vẫn biết…

“ Nếu Rin chết đi. Sesshoumaru sama đừng quên Rin…”

“ Rin sẽ đợi Sesshoumaru sama, mãi mãi…”

Trong giấc mơ của anh, làm sao để có cô?

Khi giấc mơ lớn của anh hoàn thành… Giấc mơ nhỏ bé kia đã biến mất… từ lâu rồi…

Đứng lặng im trong mùa tuyết đang tan này… giữa hai con đường…

Sesshoumaru đi về phía trước.

Làm sao để ta có thể dừng lại được nữa? Ta đã cố nắm lấy những giấc mơ… đến hết mức ta có thể… Trong số phận của một youkai như ta...

Ta đang làm mọi cách để bảo vệ em, bảo vệ giấc mơ của chúng ta… để chúng có thể kéo dài hơn một chút…

Hôm nay và ngày mai… Những tháng ngày rồi sẽ lùi xa… Giấc mộng sẽ lại tiếp diễn… Vương quốc và nền thống trị tuyệt đối… Giấc mơ sẽ vùi lấp giấc mơ…

Rồi sẽ đến một ngày… Ta sẽ giữ những ký ức mang màu của nước mắt này trong một góc mùa đông của trái tim… Đừng để nó tan biến…

Rồi sẽ đến một ngày… Ta sẽ đến thăm em giữa những cánh hoa anh đào bay…

Rồi sẽ đến một ngày… Ta sẽ đau như hôm nay.

Giá như… có thể dừng lại…

Và khóc lên một lần.

Khi những giấc mơ vỡ tan.

“ Rin, đợi ta… Eien ni! “

Ta đang đi đến với cuộc chiến phía trước. Đến với những gì đang tạo thành giấc mơ lớn của ta… Đến với những tranh chấp và hận thù.

Chờ ta…

Chapter 30

Crimson blood and white snow

Hiromatsu đến chiến trường với vẻ thong dong kỳ lạ. Tsuki đi theo sau lão. Bộ áo trùm của cô ta quét qua thềm tuyết ẩm ướt, sáng lên dưới ánh nắng những tia lân tinh. Jaken nép vào sau lưng Sesshoumaru, run rẩy nhìn hàng đoàn yêu quái tiến tới sau lưng Hiromatsu.

Đằng sau, Yoshinaga cũng đã bày quân hỗ trợ Sesshoumaru. Hôm nay, cô ta có một vẻ mặt nghiêm trọng hơn bình thường. Vẻ giễu cợt đã biến mất trên môi cô.

Không một lời tuyên chiến , Hiromatsu lao về trước. Cây thương trên tay lão phóng vụt đến ngực Sesshoumaru. Anh đỡ đòn đánh đó dễ dàng, hất trả lại. Thanh kiếm trên tay anh phát ra tia sáng xanh rợn người.

Quân hai bên đứng yên như bị thôi miên vào những đòn đánh của chủ tướng chúng.

Những tia sáng liên tục nhá lên, cùng với những tiếng nổ đinh tai.

Những đám tuyết chưa kịp tan xoáy tròn trong cơn bão lốc điên cuồng…

Zataki dừng lại ngoài cánh đồng tuyết, nhìn sang Kiku

“ Ở đây à? Tôi có thấy gì đâu.”

“ Có một lưới phép thuật ở đây. Không cần phải vào. Chắc chắn bên trong có thể nhìn ra đây. Cô ta sẽ ra.”

Kiku rút trong obi ra một mảnh trăng bằng bạc. Cô khẽ lắc nó trong tay, thì thầm

“ Yuki…”

CHOANG!

Rin khụy xuống, bình hoa trên tay cô rơi xuống đất vỡ tan. Một cơn đau buốt thấu đến tận óc, làm mờ cả mắt cô.

“ Yuki… ra đây đi…”

Ai? Ai đang gọi ta…?

Dường như vô thức, Rin đứng lên, đi ra ngoài. Qua cửa , qua thác, qua khu rừng… Những bước chân tự dắt cô đi, trong khi đầu óc cô như mụ mị.

Có chuyện gì đang diễn ra?

Kiku và Zataki chạy tới chỗ Rin đang đứng. Cô nhìn qua họ bằng cặp mắt thất thần không cảm xúc. Kiku đưa mảnh trăng bạc về phía trước

“ Rin san…”

Rin chạm vào mảnh trăng đó.

Cô ngã xuống.

“ Cô ta sao vậy?” Zataki hốt hoảng hỏi

“ Không sao. Bây giờ chúng ta có thể đưa cô ta về thánh địa được rồi.”

Kiku cất mảnh trăng bạc vào obi, lạnh lùng trả lời.

Trời đã ngả về chiều. Mặt trời lơ lửng trên lưng chừng núi, hắt lại những tia sáng vàng vọt. Trận chiến cũng đã gần kết thúc.

Cây thương của Hiromatsu đã gãy đôi. Lão ngã xuống nền tuyết trắng, ôm lấy cánh tay đầy máu thở hổn hển. Sesshoumaru lầm lì tiến lại, đưa gươm vào cổ lão.

“ Thua chưa, Hiromatsu?”

Những gì lão đáp lại không như anh mong đợi. Hiromatsu chỉ thì thầm trong miệng

“ Tsuki… Ngươi đã nói…”

Mắt lão hướng về phía Tsuki vừa đứng. Cô ta đã mất dạng. Đám quân lính cũng đang nháo nhác lộn xộn trước tình thế này. Nửa muốn tiến tới ăn thua đủ, nửa muốn bỏ chạy. Nghe theo lời Tsuki, lão không chuẩn bị gì nhiều nên chắc chắn đám quân đó không địch lại nổi quân của Sesshoumaru. Tsuki… Ngươi đã phản ta sao?

“ Giết Hiromatsu đi, Sesshoumaru sama!”

Yoshinaga từ sau tiến ra bên cạnh Sesshoumaru. Thanh kiếm trong tay cô ta cũng đã tuốt ra, ánh sáng bạc lóe lên như kim cương. Nhanh như chớp, thanh kiếm đó đã chặt gọn đầu Hiromatsu trước khi lão và cả Sesshoumaru kịp chớp mắt.

“ Yoshinaga! Ngươi…”

PHẬP!

Yoshinaga trở thanh kiếm đâm thẳng vào bụng Sesshoumaru. Một hành động bất ngờ không hề nghĩ tới ở khoảng cách qúa gần nên anh không kịp trở tay. Thanh kiếm của Yoshinaga đâm xuyên qua mấy lần áo giáp, thấu ra sau lưng anh.

Sesshoumaru khụy xuống, ôm lấy vết thương. Thanh kiếm của anh đưa lên nhưng Yoshinaga đã nhảy tránh được.

“ Ngươi… Tại sao…?”

“ Sesshoumaru sama, chúng tôi có thể tha thứ cho kẻ thù nhưng không thể tha thứ cho kẻ phản bội. Ngài đã phản bội chúng tôi bằng cách sống với một ningen! Cái chết của cha tôi cũng vì một ningen! Ngài coi thường chúng tôi qúa lắm, Sesshoumaru sama!”

Xung quanh im lặng. Tất cả ánh mắt của bọn youkai nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt bình thản. Yoshinaga hạ thanh kiếm xuống, khuôn mặt cô ta vẫn lầm lì vô cảm

“ Cám ơn ngài vì những đóng góp đã qua và vì đã giết Hiromatsu cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ để ngài chết toàn thây.”

Mắt Sesshoumaru mờ đi trong cơn đau đến tái dại cả người. Một ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên như muốn thiêu cháy anh. Đau đớn… và căm hận.

Yoshinaga hất đầu về phía bọn tùy tùng

“ Giết hết bọn tàn quân của Hiromatsu! Lên đi!”

Với tiếng hò reo inh ỏi đầy phấn khích, bọn yêu quái tràn lên, tiếp tục trò chơi chém giết say máu của chúng. Trước mắt Sesshoumaru mờ đi, tràn ngập một màu đỏ thẫm của máu. Anh gục xuống tuyết. Yoshinaga nhếch môi, khẽ cười

“ Lẽ ra ngài phải nhớ bài học của cha ngài chứ, Sesshoumaru sama! Ngày đó, vì mối quan hệ với một ningen, ông ta đã bị bỏ rơi trong trận chiến với bọn rồng địa ngục Ryuukossei. Nếu không bị thương nặng từ trận chiến đó, Inutaisho vĩ đại chưa chắc đã chết dưới tay bọn ningen. Được chết bởi tay chúng tôi thì ngài còn may mắn lắm, Sesshoumaru sama.”

Bọn phản phúc các người…

Yoshinaga giơ thanh gương lên, bình thản

“ Để tôi cho người nhát ân huệ cuối cùng, Sesshoumaru sama…”

Rin thức dậy khi trời đã chuyển về đêm. Đầu cô nhẹ bỗng đi trong không khí lạnh buốt xung quanh. Đây là đâu…

Cô đang nằm giữa cánh đồng trống heo hút gió. Những cành cây đâm vào bầu trời những nhát chém kì dị. Cô biết nơi này…

Thánh địa Kotsu…

Rin đứng dậy, cố định hướng trong màn đêm tối tăm. Tại sao mình lại ở đây?

Gió huýt lên một hồi dài rởn tóc gáy qua những khe đá. Khí đen cuồn cuộn bốc lên, cuộn xoáy vào nhau. Nhấn chìm tất cả trong một màn đêm đen đặc giơ tay không thấy ngón.

“ SAO CÁC NGƯỜI LẠI ĐƯA TA ĐẾN ĐÂY? CÁC NGƯỜI LÀ AI? RA ĐÂY ĐI!”

Rin hét lên nhưng chỉ có tiếng gió kêu khóc âm u đáp lời cô…

“ Yamagata sama, việc thế nào rồi?”

Kẻ khoác áo trùm bước vào đền, thảy một bọc vải xuống đất.

“ Cho cô ta xem cái này!”

Kika mở bọc vải ra. Mắt cô ta trợn tròn trong kinh ngạc

“ Đây là… Ngài đã…”

“ Rồi ta sẽ hồi sinh hắn. Sau khi được hồi sinh hắn sẽ hoàn toàn là người của ngươi. Điều đó không tốt hơn sao, Kika?”

Kika khẽ gật đầu. Cô ta thả rơi bọc vải xuống đất, quay lại nơi mà ánh sáng xanh lục đang tỏa sáng trong góc đền. Trong luồng sáng thấp thoáng vài tia đỏ như máu.

“ Giờ thì chúng ta bắt đầu vào việc được chưa, Yamagata sama?”

Yamagata sẽ gật đầu, đưa ra một vầng trăng bạc. Kika đón lấy, ném nó vào luồng sáng đang bốc lên. Vầng trăng tan đi như bọt. Luồng sáng xoáy tròn, cuồn cuộn như sóng…

Rồi bất ngờ, nó tỏa sáng rực rỡ. Ánh sáng phát ra lóa cả mắt, kèm theo những tiếng nổ nhỏ như pháo. Ngôi đền như cháy sáng trong làn ánh sáng xanh ma quái mà lạnh lẽo. Kika khẽ rùng mình. Lạnh… như tuyết…

“ Tsuki đấy… Phải không?”

Yamagata tiến về trước, đến nơi giọng nói phát ra. Một bóng hình mờ ảo đang hiện ra… Trắng xóa như tuyết.

Cái áo khoác đã bị hất về phía sau, để lộ mái tóc vàng óng như tơ…

“ Yuki… Người đã tỉnh lại…”

Cái bóng trắng khẽ lắc đầu

“ Tại sao ngươi lại hồi sinh ta? Để ta yên nghỉ đi, có được không?Ta không còn muốn nghĩ gì nữa…”

“ Thế còn tôi, Yuki sama? Tôi sẽ sống ra sao khi không có người? Tôi đã hứa là sẽ hồi sinh cho người, tôi đã giữ lời…”

“ Ta không cần lời hứa của ngươi!”

Cái bóng trắng quay đi, rồi tan biến. Ánh sáng xanh cũng nhạt dần rồi tụ lại thành một luồng sáng yếu ớt như cũ.

Tsuki đứng im, cắn môi. Từ đôi mắt cô ta, hai hàng lệ chảy xuống, lăn dài trên má. Kika ngập ngừng

“ Việc không tốt rồi hả, Yamagata sama?”

“KHÔNG!”

Tsuki hất chiếc áo trùm lên che kín đầu, đi ra cửa

“ Rồi ta sẽ có cách… Bây giờ cứ làm việc của cô đi!”

“ Vâng…”

Tsuki đi ra thánh địa. Cô ta nhìn về phía luồng khí đen u ám đang che phủ chân trời. Một nụ cười thoáng qua

“ Rồi chúng ta sẽ sống hạnh phúc… Yuki sama…”

“ Yuki là tuyết. Karma của tuyết là lạnh lẽo. Tsuki là trăng. Karma của trăng là đơn độc. Yuki và Tsuki… Karma của các người là bất hạnh…”

Karma… Ta muốn thử xem chúng có thể theo đuổi được ta đến khi nào… Ta sẽ thoát khỏi chúng… và đem hạnh phúc đến cho người…

Dù cho cả thế giới này có sụp đổ…

Chapter 31

Darkness in my heart

Ánh sáng bình minh đầu tiên đã chạm vào lớp sương mờ đen đúa. Rồi rất nhanh, chúng nhường chỗ cho ánh sáng ban mai trắng xóa màu của tuyết. Rin ngồi trên tảng đá, mắt cô khẽ chớp dưới ánh nắng…

Không còn sức để có thể cử động…

“ Sợ lắm hả, cô bé?”

Kika đến trước mặt Rin. Đôi chân cô ta đi nhẹ bỗng như không hề chạm đất. Rin chỉ ngước mắt nhìn cô ta, mím đôi môi đang run rẩy…

“ Một đêm trong bóng tối, nghe những tiếng kêu khóc từ địa ngục, nghe những tiếng kêu gào của dã thú… Chỉ có một mình… Không nhìn thấy gì, không biết phải làm gì, không thể đi đâu… Thấy thế nào, hay chứ?”

“ Cô… muốn gì?” Giọng Rin nhỏ như thầm thì. Cô không còn nhận ra giọng mình nữa.

Kika khẽ cười, như không nghe câu hỏi của Rin

“ Và trong bóng tối đó, nỗi sợ hãi sẽ nuốt chửng trái tim con người… Nỗi cô độc sẽ ăn mòn tâm trí họ… Sự tức giận, căm hận đến cùng cực sẽ đốt cháy họ… Sự giá lạnh làm tê liệt tất cả mọi tình cảm của họ… Đó là địa ngục mà cô đã từng trải qua chỉ có một đêm đấy. Cảm thấy thích thú chứ?”

“ Kiku, cô muốn gì?” Rin quát lên

Kika khẽ nheo mày.

“ Vì tôi đang nghĩ đến một kẻ đang phải ở dưới địa ngục đó nên hơi… đa cảm thôi…”

Cô ta ném bọc vải xuống trước mặt Rin

“ Có cái này gửi cho cô!”

Bọc vải xổ ra.

Mắt Rin hầu như không còn mở lớn hơn được nữa. Cô chết lặng đi trong kinh ngạc…

Áo của Sesshoumaru… Nhuộm đầy máu…

Rin run run đưa tay chạm vào lớp vải đã qúa thân quen với cô đó… Mùi hương thân thuộc thậm chí vẫn còn vương lại, trộn lẫn vào mùi máu… mùi máu của anh. Cái áo đã rách vài chỗ, rõ ràng là nhát kiếm chém…

“ Hắn đã chết rồi!”

Kika mỉm cười trước vẻ chết lặng của Rin. Cô thậm chí không thể ngước mắt khỏi tấm áo để nhìn lên. Đây là vết chỉ cô đã may lại cho anh… Đây là hoa văn cô đã làm xước khi lỡ tay cào vào nó… Đây là… áo của anh…

“ Hắn đã bị chính những kẻ đồng minh với mình giết chết… Vì cô! Bọn chúng không thể chấp nhận một kẻ lãnh đạo yêu một ningen! Chúng không thể tha thứ cho kẻ đã bán đứng chúng vì một ningen!”

Những lời của Kika chạm vào Rin, dội lại, và cắm sâu vào như những mũi dao.

Thậm chí cô không thể run lên được nữa. Xung quanh mọi thứ dường như sụp đổ, đang tan biến… vào trong bóng tối… vô tận…

Người đã hứa… sẽ trở về với tôi mà…

Người đã bảo… tôi đợi người cơ mà…

Người đã bảo… chúng ta sẽ sống chung với nhau cơ mà…

Người đã bảo… khi về người sẽ đem cho tôi một chiếc lược mới…

Người đã bảo…

Không, người không bao giờ chết. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi không tin!

“ Xác hắn bị chém nát ra trăm mảnh… Không còn gì để đem về cho cô ngoài chiếc áo này!”

Tôi không tin!

“ Ngay cả xương cũng bị bọn youkai nuốt sạch!”

Không. Không. Không.

“ Tất cả chỉ vì cô!”

Tôi…?

Tôi…

Tôi.

Rin ghì chặt chiếc áo của Sesshoumaru vào ngực. Không còn cảm giác… Không còn chút phản ứng nào…

Không một giọt nước mắt nào trong đôi mắt không còn sự sống đó…

“ Cho cô ta đi sao?”

“ Bây giờ cô ta như một cái xác không hồn. Chỉ cần theo dõi cô ta là đủ. Cứ để cô ta vùng vẫy trong bóng tối… Cho đến khi nó nuốt chửng cô ta.”

Zataki hơi cau mày trước giọng nói bình thản của Kiku.

“ Kirasagi sama không biết việc này à?”

“ Ngài không cần biết. Nhưng ngài đã nói với tôi: Làm bất cứ những gì cô muốn! Và chúng ta cũng chỉ làm vì ngài thôi.”

Zataki nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của Rin trên con đường đầy tuyết. Khẽ thở dài…

Tàn nhẫn… Vì chúng ta sinh ra làm một con người…

Nếu có trách, hãy trách tại sao cô lại sinh ra trên đời này!

Bóng tối…

Bóng tối…

Xung quanh tôi là bóng tối… Chìm ngập, nhầy nhụa, trống rỗng, lạnh lẽo… Tôi không thể thở nổi…

Tôi ngồi ngoài bìa rừng này đã ba ngày, đợi… Ít ra Jaken sama sẽ trở về…

Và lão đã về. Vắt ngang qua lưng AnUn, nhìn tôi với ánh mắt… của chính tôi… Chúng tôi nhìn nhau như thế… Không một lời nào cất lên…

Tôi nhắm mắt lại. Và khi tôi mở mắt ra, Jaken đã đi mất. Lão đi đâu, tôi cũng không biết…

Tôi không còn muốn biết gì nữa…

Ngủ đi một chút… Để cho bóng tối nuốt chửng… Không đau đớn.

Không đau đớn hơn được nữa…

Tất cả chìm vào bóng tối…

Kể cả hình bóng người cũng chìm vào bóng tối…

Ngồi đây, có lúc tôi đã lơ đãng nhìn quanh khu rừng anh đào… và tất cả những gì tôi thấy chỉ là một khoảng không rỗng tuếch… Đôi lúc tôi mường tượng hình bóng người đi trong đó… Nhưng tôi không thể nhớ ra hình dáng người… Tất cả những ký ức, những kỷ niệm ở nơi đây cũng hầu như bị xóa sạch trong bóng tối…

Người đã hứa với tôi… Nhưng người đã không thực hiện…

Tôi muốn khóc lên.

Tôi muốn cười lên.

Tôi muốn hét lên.

Tôi muốn gào lên.

Và tôi không thể cử động. Và tôi câm lặng. Và tôi cứ ngồi đó…

Tôi nghĩ gì? Không gì cả.

Tôi cảm thấy gì? Không gì cả.

Nhắm mắt lại và để cho bóng tối nuốt chửng tôi…

Và khi mở mắt ra, tôi đã ở ngoài bìa rừng. AnUn đã kéo tôi ra đó để tránh một cơn tuyết lở. Con vật thông minh… của người…

Nhưng giá nó để tôi bị vùi luôn trong tuyết đi thì hay hơn…

Tôi đứng dậy. Chân tôi run rẩy… AnUn nhìn tôi như dò hỏi.

Tôi đi chết. Điều tôi muốn nhất bây giờ là để bóng tối bao phủ mình… Vĩnh viễn…

Tôi bước ra cánh đồng tuyết… Đường này sẽ đến một vực núi. Ừ, ngủ đi ở chỗ đó cũng tốt…

CREEEKKK!!!!!!!!!!!!!

AnUn chợt gào lên. Tôi nhìn lại. Một youkai nhền nhện đang sà tới chỗ tôi. AnUn nhảy ra, lấy thân mình nó che cho tôi. Một chân con nhền nhện hất lên, đâm xuyên qua một bên vai con vật trung thành. AnUn ngã vật xuống. Ánh mắt nó nhìn tôi, rồi lại nhìn về hướng khu rừng…

Khu rừng đó có lưới phép thuật bảo vệ… Nó muốn tôi chạy vào đó…

Con yêu chợt cất lên tiếng cười the thé

“ A, con người của tên cẩu đần Sesshoumaru đây hả?”

Đột nhiên, mọi giác quan trở lại với tôi.

Tức giận. Căm hận. Thù ghét.

Nó là gì mà dám gọi người như thế? Nó… và những kẻ khác, đã giết người. ”Thậm chí xương cũng bị chúng nuốt sạch!”

Tất cả bọn chúng… sau khi giết người… vẫn đang còn sống, vẫn đang cười cợt người…

Tôi nhìn sang AnUn. Nó đang rít lên những tiếng thảm thiết. Nó đang bảo vệ tôi… Vì người…

Tôi rút con dao trong obi ra.

Con yêu nhảy tới chỗ tôi. Tôi nhảy tránh sang bên. Không hiểu ở đâu tôi có sức mạnh đó, sự nhanh nhẹn đó. Sự nhanh nhẹn của địa ngục. Khi tôi cử động, tôi cảm thấy dường như màn sương đen đêm đó như đang thoát ra từ mỗi thớ thịt. Mặc kệ, tôi sẵn sàng bán cả linh hồn mình cho địa ngục!

Tôi nhắm vào con yêu đó đâm thẳng tới.

Mũi dao đâm lút cán, xuyên thấu lồng ngực của nó.

Tôi mím môi rút dao ra. Đâm liên tiếp vào nó. Tiếng kêu gào của nó làm tôi càng như mê muội đi. Trước mắt tôi chỉ một màu đỏ thẫm của máu… Bắn tung vào đêm đen trong tim tôi… Trước mắt tôi chỉ thấy hình bóng người... chìm trong máu... Đau... Đau lắm phải không? Tăm tối... Xung quanh chỉ là một màu tăm tối...

Khi tôi ngừng lại… Xác hắn đã nát bấy dưới tay tôi. Tay tôi… nhuộm đỏ máu… Đỏ… Không thể nào đỏ hơn…

Tôi buông rơi con dao. Bàng hoàng. Tôi muốn ói trước đống lầy nhầy tôi đã tạo ra… Thi thể của một sinh vật…

Không. Không phải tôi đã làm điều đó.

Tôi chạy đi. Nhảy xuống dòng sông đang tan băng. Lạnh đến tê cứng người. Mặc kệ. Tôi cần phải rửa sạch máu đang bám đầy thân tôi… Tẩy sạch cái cảm giác say máu đến kinh hoàng đã bao phủ tôi.

Hận. Tôi chưa từng hận cái gì như thế trong đời tôi.

Tôi lên khỏi dòng sông, run rẩy trong cái lạnh đang tê liệt mọi giác quan tôi. Nhưng trong tôi, ngọn lửa vẫn đang ngùn ngụt cháy. Tôi khụy xuống bờ sông, ói thốc ra tất cả những nỗi kinh tởm mà thi thể đó đem lại cho tôi… Đến khi tôi không còn cảm thấy gì nữa.

Tôi nằm vật xuống, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh mờ phía trên. Ánh nắng tỏa sáng rực phía sau những đám mây. Mùa xuân…

“ Mùa xuân đến, Rin sẽ hái hoa cho Sesshoumaru sama…”

Tôi bật cười. Và tôi khóc.

Đã không thể rồi… Không bao giờ có thể nữa rồi…

Tay tôi vò nát một bông hoa dại vừa đâm chồi bên bờ sông. Vô dụng, tất cả! Để làm gì nữa chứ?

Tôi khóc.

Nước mắt cứ thế tuôn trào… Không thể ngừng lại…

Người đã nói với tôi người sẽ trở về…

Người đã nói với tôi chúng ta sẽ sống bên nhau…

“ Tất cả chỉ vì cô!”

Tôi…. Vì tôi…

AnUn đến bên tôi, tựa đầu nó vào vai tôi, rên khẽ. Tôi nhìn vết thương đang rỉ máu của nó, gật đầu. Tôi băng bó cho nó.

Khi tay tôi chạm vào những bệt máu còn âm ẩm ấy, tôi khẽ run lên… Cảm giác hận thù ấy vẫn còn nguyên vẹn trong tôi… Ngọn lửa ấy đang cháy rừng rực… Ngày càng lớn…

Tôi ôm lấy AnUn. Đây là những gì người còn để lại… Cuối cùng chỉ còn lại chúng tôi… Chỉ còn lại tôi… Tôi sẽ làm gì đây?

Tôi tựa vào mình AnUn, nhắm mắt lại. Tôi muốn ngủ đi… một lúc nữa…

Để ngọn lửa trong tôi dịu bớt…

Và bóng tối không còn làm tôi sợ hãi…

Vì nó đã ở trong tim tôi…

Chapter 32

Moon and snow

Rin đi vào một khu rừng đầy tuyết. Đây là nơi cô đã tới trước kia… trong giấc mơ…

Những gốc cây cao lớn vẫn đứng trầm mặc trong tuyết. Cảnh vật vẫn lặng im.

Và Rin cũng chẳng còn muốn tìm hiểu gì nữa. Ừ, thì mơ… Để xem giấc mơ sẽ dẫn đến đâu…

“ Cô có muốn nghe ta kể một chuyện không?”

Không biết từ bao giờ, một cô gái mặc đồ trắng đã đến bên cô. Rin chỉ liếc mắt nhìn qua, không biểu lộ chút xúc cảm gì trên gương mặt. Cô gái có mái tóc dài chấm gót đang quay lưng lại phía cô, giọng cô ta như một tiếng thì thầm

“ Câu chuyện truyền thuyết về trăng và tuyết. Karma của chúng ta…”

Karma… Karma của chúng ta… Không cần cô phải nói tôi cũng biết! Karma của tôi là đơn độc, là giá lạnh, là cô đơn… Thế đã được chưa?

Rin khẽ cau mày. Cô dựa vào một tảng đá, nhắm mắt lại. Có thể ta sẽ có giấc mơ khác… Không phải là khoảng trắng giá lạnh đến nhức mắt này…

Cô gái quay lại nhìn Rin.

Một gương mặt đẹp lạnh lẽo… như tuyết. Cặp mắt đen thẫm và đôi môi mím chặt. Làn da trắng tái… Trắng hơn tuyết.

“ Ta là Yuki… Tuyết. Người mang karma của tuyết.”

Rin gật đầu khẽ. Thế thì sao? Đầu óc cô không còn muốn suy nghĩ gì nữa rồi…

“ Ngày xưa, hai linh hồn bị cầm giữ trong thánh địa đã trốn thoát. Nửa đường, chúng bị người canh giữ thánh địa bắn một mũi tên vỡ tan. Những mảnh vỡ này bắn khắp vũ trụ, trở thành những mảnh linh hồn không tan… Không, chúng không phải là linh hồn. Chúng chỉ là một phần của linh hồn… Lúc ấy, người canh giữ thánh địa đã có một lời nguyền với chúng…”

Rin nhắm mắt lại lần nữa. Bóng tối lại chực chờ ập vào trí não cô.

“ Những mảnh vỡ sẽ mang karma của tuyết và trăng. Karma của trăng là đơn độc. Karma của tuyết là lạnh lẽo. Trăng sẽ phải sống hết một kiếp trong cô đơn. Tuyết sẽ chôn vùi một đời trong bất hạnh… Cho đến khi những mảnh linh hồn này có thể tan đi…”

Những lời nói của Yuki chỉ còn như những làn gió thoảng bên tai Rin

“ Chúng ta là tuyết… Và những kẻ ta yêu thương sẽ là trăng…”

Màn tuyết lại xoay tròn, xoay tròn… Rồi lại chìm vào bóng tối…

“ Cô ấy ổn chứ?”

“ Ra được mồ hôi là tốt rồi, may mà chưa bị viêm phổi. Ngài có thể vào thăm cô ấy được rồi, Kirasagi sama.”

Kirasagi gật đầu, bước vào căn phòng Rin đang nằm. Cô vẫn chưa tỉnh, chiếc khăn ấm vẫn đắp trên trán. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt tái mét.

Kirasagi thở dài, qùy xuống ngồi bên cô. Ngập ngững, anh cầm bàn tay gầy guộc của cô lên… Nắm chặt nó trong tay mình…

Lạnh qúa. Bàn tay dường như mang cả hơi lạnh của tử khí…

Mấy hôm trước, khi anh phát hiện ra cô ngồi cùng con vật đó bên bờ sông, hơi thở của cô đã yếu lắm rồi… Vất vả mấy hôm nay, các thầy thuốc mới cứu được cô. Nhưng bây giờ, trông cô vẫn như một xác chết…

Kirasagi khẽ rùng mình, áp bàn tay cô lên má, mong có thể sưởi ấm nó được thêm một chút. Đừng chết…

Ngay sau khi nghe tin Kiku báo về Sesshoumaru, anh đã chạy đến nơi Rin đang ở, hy vọng có thể tìm thấy cô. Và đây là tất cả những gì còn lại của một cô gái tươi vui trước đây…

Số phận! Tại sao ngươi lại ác nghiệt như vậy- với chúng tôi?

Anh có thể cứu sống thể xác cô, nhưng còn trái tim cô? Khi cô tỉnh lại để đối diện với anh, anh có thể làm gì đây?

Rin khẽ cau mày. Mắt cô chớp vài lần, rồi mở ra. Cô hơi nhíu mắt lại trước ánh sáng đang tràn ngập trong phòng. Đầu óc cô mụ mị trong một cơn đau nhức đến không thở nổi… Đây là đâu vậy?…

“ Rin san, cô tỉnh rồi!”

Giọng nói này là… Kirasagi ?

Sao ta lại ở đây?

Căn phòng này… trong lâu đài của Kirasagi ?

Sao ta lại ở đây? Ta đã rời khỏi nó rồi mà. Sao ta lại đau nhức khắp mình thế này? Ta bị thương sao?

Phải rồi. Kirasagi đã bắn ta… Và ta đã bất tỉnh một thời gian dài… dài lắm… Nhưng mà… ta đã tỉnh dậy… và có nhiều chuyện đã xảy ra…

Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao?

Phải rồi. Ta vẫn còn nằm trên giường bệnh để dưỡng thương. Ta chỉ mơ thôi… Tất cả… Tất cả…

Phải không?

Mắt Rin chớp vài lần, rồi nhìn sang Kirasagi. Anh đang nhìn cô. Không phải cái nhìn của một daimyo kiêu ngạo như trước nay… Cái nhìn có phần đau đớn… và thương xót… Sao lại nhìn tôi như thế?

“ Rin san, cô không sao chứ?”

Anh ta đang hỏi thăm tôi sao? Chuyện gì thế?

Rin nhắm mắt lại. Đầu cô như muốn nổ tung ra trong những cơn nhức buốt. Kirasagi kéo lại chăn cho cô, gật đầu

“ Cô ngủ một chút nữa đi, Rin san.”

Ừ, tôi ngủ đây…

“ Karma của tuyết là lạnh lẽo. Karma của trăng là đơn độc… “

Karma… Karma… Là gì vậy? Câu này tôi đã nghe ở đâu nhỉ?

Mắt Rin chợt mở bừng lên. Sesshoumaru sama…

Cô bật ngồi dậy nhưng lại ngã sấp về phía trước. Kirasagi vội đỡ cô lại

“ Rin san!”

Rin nhìn quanh. Rồi cô nhìn lên Kirasagi. Tay cô túm lấy cổ áo của Kirasagi, lắc mạnh.

“ Rin san, có chuyện gì?…”

Nhưng Rin chỉ lắc đầu. Không một tiếng nói nào thoát ra được từ cổ họng cô. Đôi mắt cô nhìn Kirasagi như thất thần. Nửa như van xin, nửa như gào thét.

“ Cô ấy đang tìm cái này chăng, Kirasagi sama?”

Kiku bước đến từ phía sau cánh cửa. Tay cô ta cầm một bọc vải đẫm máu. Áo của Sesshoumaru…

Rin chồm lên phía trước, giật lấy bọc vải đó.

Là thật! Tất cả là thật! Tôi không mơ!

Người đã…

Rin ghì bọc vải vào ngực, co mình lại vào góc tường tối nhất trong căn phòng. Đầu cô cúi gục xuống. Câm lặng.

“ Rin san…” Kirasagi ngập ngừng. Kiku chỉ khẽ lắc đầu với anh

“ Cứ để cô ta một mình một lát, Kirasagi sama!”

Hãy để tôi một mình… Trong bóng tối…

Tiếng đàn samisen văng vẳng qua bóng tối như dòng nước chảy róc rách. Rin ngồi trong căn phòng tối, tay cô vẫn ôm chặt bọc áo. Mùi máu của người… một phần thân thể người…

Lạnh qúa, Sesshoumaru sama…

Đêm đó, người vuốt khẽ những ngọn tóc lòa xòa quanh mặt tôi… Người đã ôm lấy tôi… Trong vòng tay người… ấm áp… tôi đã mơ nhiều giấc mơ rất đẹp…

Chúng ta sẽ sống bên nhau… suốt bốn mùa… Tôi sẽ sống suốt bốn mùa trong vòng tay người…

Nhưng giờ đây tôi chỉ còn có một mình…

Và đây là tất cả những gì tôi còn lại…

Có tiếng kéo cửa khe khẽ. Kirasagi bước vào, tay anh cầm một phần cơm. Im lặng, anh đặt khay cơm xuống trước mặt Rin

“ Ăn một chút đi, Rin san!”

Không có phản ứng nào đáp lại.

Kirasagi kéo tay Rin. Cô gạt tay anh ra.

“ Cô không ăn mấy ngày rồi. Không thể như thế này mãi được! Cô còn phải sống chứ!”

Sống? Sống để làm gì?

Rin gục đầu xuống hai đầu gối, khoanh tay cuộn người lại. Để yên tôi một mình!

Kirasagi thở dài bất lực. Anh ngồi đó, cũng không biết phải làm gì với cô gái trước mặt.

Rồi anh nổi giận.

Cô gái này đang tự hủy hoại mình vì một tên youkai. Và anh, daimyo Kirasagi phải ngồi đó mà an ủi cô ta sao?

Kirasagi giật lấy bọc vải trong tay Rin, quát lên

“ BỎ CÁI THỨ NÀY RA ĐI!”

Cô không ngẩng lên. Chậm chạp, như một thân thể bằng gỗ, ánh mắt cô ngước lên Kirasagi.

Anh đánh rơi bọc áo xuống sàn nhà.

Ánh mắt cô… vô hồn… trống rỗng… Như màn đêm. Không màu. Không sắc. Làm rợn cả tóc gáy người đối diện.

“ Rin…”

Một cái cau mày thoáng qua, Rin đứng dậy đi tới chỗ bọc áo. Kirasagi giật lấy nó, giấu ra sau lưng anh, lắc đầu

“ Đủ rồi, Rin san!”

Không nói không rằng, Rin lao tới giật lại bọc áo. Kirasagi tránh sang bên, kinh ngạc vì tốc độ của cô. Đâu đó trong ánh mắt cô, một bóng tối khác phủ lên…

CHOANG!

Rin lao tới rút thanh kiếm đang đeo bên hông Kirasagi, chém tới. Kirasagi bàng hoàng nhảy tránh. Mũi kiếm sượt qua ngực anh, để lại một đường rạch dài đầm máu.

“RIN SAN!”

Kirasagi quát lên. Mắt Rin chạm vào vết thương đang chảy máu ròng ròng trên ngực anh, cô đứng sững lại. Thanh kiếm trong tay cô rơi xuống đất, dưới đôi chân đang run lên của cô.

Kirasagi quát

“ Từ bao giờ cô thành một kẻ nói chuyện bằng đao kiếm với người khác vậy hả? Từ bao giờ cô thành kẻ giết người không chớp mắt vậy hả?”

Không. Không phải tôi!

Không. Đó là tôi. Tôi đã muốn… giết anh ta…

Rin ngơ ngẩn nhìn Kirasagi đứng lên đến bên cô. Anh nhặt thanh kiếm dưới đất lên, khẽ nhăn mặt vì vết thương máu vẫn nhỏ ròng ròng, thấm đẫm cả mấy lần áo.

Từ bao giờ tôi đã có thể xuống tay như vậy…

Kirasagi bước ra khỏi phòng, quay lại nói với cô

“ Thức ăn đó, ăn hay không, tùy cô. Làm những gì cô muốn đi!”

Cánh cửa kéo sập lại, trả cô về với bóng tối.

Bàn tay run rẩy của cô đưa lên trước mắt. Vài giọt máu nhỏ còn bám vào ngón tay. Máu…

Từ bao giờ tôi đã muốn làm tổn thương người khác?

Từ ngày tôi bị tổn thương. Tôi đau. Và tôi…

Tôi muốn những người khác phải đau sao?

Không… và có…

Tôi biết người đã đau như thế nào… tôi đã đau như thế nào… Nhưng còn những người kia… những kẻ kia… họ không đau…

Tôi muốn họ đau sao? Họ có tội lỗi gì? Họ đã làm gì sao? Không.

Còn những kẻ đã làm chúng ta đau… Chúng có đau không? Không.

Nhưng tôi sẽ làm gì? Tôi có thể làm gì? Tôi phải làm gì bây giờ? Khi những tháng ngày sắp tới của tôi chỉ chìm trong bóng tối. Khi tôi cũng không biết tôi đang sống để làm gì. Tôi sẽ phải sống thế nào đây?

Tôi sẽ phải sống sao?

Tại sao tôi phải sống?

Tôi sẽ sống thế nào với bóng tối đang tràn ngập trong tim tôi? Nếu tôi muốn làm tổn thương người khác… giết người khác… một lần nữa… Sẽ ra sao đây? Tôi sẽ biến thành một ác qủy trả thù sao?

Không. Không. Không.

Nhưng tôi hận. Tôi đau. Tôi không đành lòng…

Tại sao? Tại sao số phận của tôi lại như thế? Tại sao tôi luôn phải ở một mình? Tại sao tất cả những người tôi yêu thương đều bỏ tôi mà đi… đều chết thê thảm như thế? Tôi đã làm gì?

Tôi đã cố gắng để sống. Tôi đã cố gắng để yêu thương. Tôi đã làm tất cả những gì tôi có thể. Tại sao lại là tôi? Tại sao tất cả bọn họ đều chết… chỉ VÌ TÔI?

Đừng ai đến trước mặt tôi bây giờ.Đừng ai đến bên tôi bây giờ. Tất cả sẽ CHẾT… chết hết. Không còn một ai… Không có một ai…

Đột nhiên cô bật cười.

Đó là karma của tôi đó, phải không, Yuki sama? Cô định nói thế phải không?

Cả thế giới này không có nơi nào cho tôi. Tôi chỉ là kẻ gây tổn thương và chết chóc cho kẻ khác. Chừng nào tôi còn sống… Karma của tuyết…

Thế thì tôi sống để làm gì nữa?

Rin nhìn quanh, rút sợi dây trên xà nhà xuống.

Chapter 33

Moonlight shadow

Trong bóng tối đó, nỗi sợ hãi sẽ nuốt chửng trái tim con người… Nỗi cô độc sẽ ăn mòn tâm trí họ… Sự tức giận, căm hận đến cùng cực sẽ đốt cháy họ… Sự giá lạnh làm tê liệt tất cả mọi tình cảm của họ… Đó là địa ngục….

Bóng tối… Bóng tối chìm ngập tôi…

Hai năm sau…

Một khung cảnh hoang tàn trải dọc Nhật Bản. Cuộc chiến của các daimyo đã đến hồi kết thúc nhưng cuộc chiến của các yêu quái vẫn còn dai dẳng. Kirasagi đã chiếm được hầu hết những căn cứ hiểm yếu và đang áp đảo các daimyo khác. Nhưng anh đã không thể tiến lên được vùng đất Kosi miền cực đông, nơi mà toàn bộ lực lượng quân lính con người và yêu quái đang tử thủ.

Cuộc chiến làm yêu khí và tử khí ngày càng bốc cao trên khắp nước Nhật. Yêu quái hoành hành tràn lan. Những tiếng rên xiết, khóc than có thể nghe thấy khắp nơi. Tang thương. Tang thương đã nhấn chìm Nhật Bản xuống đáy mộ của địa ngục.

Đêm đêm, khi người ta nhìn về phía Tây, sẽ thấy một luồng linh lực trắng xóa bốc lên. Ngày qua ngày, luồng sáng này càng mạnh. Các yêu quái run rẩy sợ hãi khi thấy nó nhưng con người thì lại coi đó là niềm an ủi… Thánh địa sắp sống lại. Hòa bình và yên ổn sẽ đến…

Nhưng trong hy vọng đó, con người vẫn phải đối mặt với màn đêm chết chóc đang bao trùm họ. Những cặp mắt đỏ ngầu, những hàm răng nhọn hoắt chực chờ trong bóng tối. Những tiếng hú man dại hay tiếng cười đinh tai trộn lẫn với tiếng kêu thét của kẻ xấu số vẫn làm người ta lạnh gáy.

Và ban ngày, gươm vẫn khua trên các chiến trường. Máu vẫn đổ và đầu vẫn rơi.

Đầu mùa đông, cuộc chiến chuẩn bị dừng lại theo thông lệ. Mọi người đóng cửa nép chặt trong nhà. Run rẩy sống những ngày an bình…

Dọc con đường phủ đầy tuyết trắng, bóng một cô gái mặc áo xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Mái tóc đen nhánh thả dài bồng bềnh quét qua thanh gươm nạm ngọc trắng lóa. Cặp mắt xanh sáng như ngọc qúet qua toàn bộ cảnh vật trước mắt cái nhìn tưởng như hờ hững mà tinh sắc không bỏ qua bất cứ một cử động nhỏ nào.

Cô ta im lặng đi đến đỉnh núi. Tuyết rơi lất phất qua những nhánh cây gầy guộc đen nhánh. Hoàng hôn phủ tím chân trời. Màu tím an bình mà day dứt, khắc khoải…

“ Sesshoumaru sama…”

Lẫn trong tuyết trắng là một bóng người đang đứng. Mái tóc cùng bộ đồ trắng hòa anh vào trong màn tuyết dày đặc. Sesshoumaru chỉ khẽ gật đầu, cho biết là đã thấy cô đến.

“ Chúng ta đã đến lúc phải tấn công vào thánh địa đó.”

“ Ai?”

Không một tiếng nào thừa. Ai sẽ tấn công vào nơi thánh địa có lưới phép thuật thanh tẩy đó? Ai sẽ có thể tấn công vào đó?

Yoshinaga mím môi

“ Chỉ cần tìm được Tsuki…”

“ Vậy thì hãy tìm đi!”

Sesshoumaru quay lại. Ánh mắt giá lạnh còn hơn cả băng tuyết làm Yoshinaga rùng mình.

Tsuki đã biến mất mà không để lại dấu vết gì hơn một năm trước. Và từ đó, thánh địa ngày càng mạnh. Nếu thánh địa thực sự thức tỉnh, tất cả yêu quái sẽ chết. Tất cả yêu quái sẽ tuyệt diệt!

Cho nên chúng ta phải ngăn nó lại. Nhưng bằng cách nào?

Cô khẽ thở dài. Chúng ta đã lùng tìm Tsuki đến hết mức có thể. Nhưng dường như cô ta đã tan vào trong không khí. Vào trong thánh địa Kotsu…

Một yêu quái có thể bước vào nơi đó sao? Không thể.

“ Tôi nghĩ ngài nên đi tìm Kirasagi để biết thêm về nơi đó.”

“ Hắn sẽ nói với ta sao?”

Sesshoumaru quay nhìn bóng hoàng hôn tím. Kirasagi… hắn sẽ không lộ ra bất cứ điều gì… Và thậm chí bây giờ ta cũng không thể chạm vào hắn. Thánh địa đã bao bọc khu vực của Kirasagi. Hắn bây giờ đã an toàn trong cái thành lũy thần thánh đó… Cười nhạo ta…

Yoshinaga gật đầu

“ Phải… Và ngài cũng chưa tiện lộ diện…”

Sesshoumaru hừ khẽ. Sesshoumaru này mà phải lẩn trốn sao? Nhưng mà qủa thật ta đang phải làm như vậy. Chỉ cần Tsuki biết ta còn sống, cô ả sẽ khống chế linh hồn ta… bằng pháp lực của thánh địa.

Hai năm trước, khi Yoshinaga đưa anh dở sống dở chết từ chiến trận trở về, cô đã phải dùng thanh kiếm của mình dựng một lưới phép thuật cực mạnh để bảo vệ anh. Trong suốt 3 tháng trời sau đó, anh đã phải vật lộn với ma pháp của Tsuki không để cho cô ta trục xuất linh hồn mình. Yoshinaga đã mượn một phép thuật cổ xưa để giả rằng linh hồn anh đã đầu thai, sự hành hạ đó mới kết thúc. Yêu nữ khốn kiếp!

Vì vậy nên anh đã lạc mất Rin…

Yoshinaga đã bí mật cho người đi tìm Rin và Jaken nhưng không tìm thấy Rin.

Jaken cũng không biết Rin đang ở đâu. Lão tưởng rằng anh đã chết nên nhảy xuống núi tự tử, cuối cùng lại cắm đầu vào một đám tuyết phải nhờ người kéo lên, bất tỉnh ba ngày liền.

AnUn cũng thất lạc theo Rin.

Bóng tối nhanh chóng phủ trùm lên vạn vật. Mảnh trăng tròn mờ mờ đã hiện ra phía cuối chân trời. Gió tuyết vẫn lồng lộng thổi…

“Sesshoumaru sama, trời đang đổ tuyết đầu mùa rồi đấy, người có thấy không?“

Ừ, lại một mùa tuyết rơi nữa rồi. Giờ Rin có thấy không? Người đang ở đâu vậy?

Sesshoumaru nhìn ra phía những mái nhà đằng xa. Người có ở đó không?

Ta đã mất dấu người… Thật lạ lùng…

Không một dấu vết nào còn lại, thế là sao? Dường như người cũng tan biến vào trong không khí rồi…

Người đã nói là sẽ đợi ta cơ mà…

Ngươi chưa chết, không chết. Ta biết.

Nhưng nếu ngươi biết ta đã chết rồi thì sao? Ngươi có ổn không?

Kuso!

Phải chi ta phá vỡ được cái vỏ bọc quái qủy này để nói lên cho cả thế giới này biết rằng ta vẫn còn sống. Để Rin có thể biết mà chạy đến bên ta.

Không thể.

Nhưng Rin sẽ chờ ta mà… Phải không?

“ Uống một chút đi, Sesshoumaru sama!”

Sesshoumaru nhận lấy bình rượu từ tay Yoshinaga, uống một hớp. Phải, bây giờ thì anh cần có nó, để suy nghĩ minh mẫn hơn về tình thế trước mặt… và để quên… Quên đi nỗi lo lắng và khổ sở…

Hai năm rồi…

Giờ cô đang ở đâu? Giữa thế giới mênh mông tuyết trắng này… Cô chưa quên anh chứ?

“ Tôi yêu người…”

Trái tim không tồn tại mãi mãi… Thế sao?

Bao vòng tay ôm xiết vẫn xa nhau nghìn xanh

Sesshoumaru uống thêm một ngụm rượu nữa. Hơi nóng của nó phả lên trong anh cái lơ mơ dễ chịu. Anh dựa vào tảng đá, nhìn lên mảnh trăng trắng xóa trên kia. Tất cả mập mờ đi trong những ký ức…

Đời dâng như triều dâng, em vút bay với cơn bão lớn

Tiếng ca đã bay đi rồi

Dấu chân người vùi quên dưới chân đồi

Yoshinaga đã im lặng bỏ đi, để anh lại một mình. Và Sesshoumaru cứ uống… Uống cạn đi những đau thương khắc khoải trong tim mình…

Ngày mai… Ta sẽ cho người đi đến vùng phía Nam để tìm tung tích Tsuki. Và ta sẽ đi về phía bắc… Ta không tin rồi cô ta sẽ không lộ mặt.

Và tìm Rin…

Người vẫn chờ ta chứ? Còn ta, ta vẫn chờ… Từng ngày một, ta hy vọng có thể gặp lại nhau…

Trăng vẫn là trăng như ngày xưa... Hai năm rồi, không một tung tích, một dấu vết nào. Thế là sao?

Đôi lúc, ta thấy sợ... Nếu như...

Trăng nhợt nhạt không sáng nổi những bóng tuyết phủ trùm vạn vật. Ta có thể làm được gì khác đây? Ngoài tìm kiếm... và đợi...

Chờ em nơi thềm trăng

Như giấc xưa áo hoa tóc rối

Biết em có khi không còn

Giấc mơ tròn mình ta ôm trong hồn

Áo hoa xưa giờ tan thành mây

Tóc xanh tan thành mưa đổ xuống đời ta từ đây

Trăng tròn rồi. Rin có thấy không?

Ta vẫn đợi… Người có biết không?

Kirasagi bước vào thành. Những người hầu chạy ra, đỡ lấy áo khoác cho anh.

“ Kirasagi sama đã về.”

Một bà già chạy ra, cúi đầu chào anh. Kirasagi gật đầu.

“ Phu nhân đâu?”

“ Phu nhân còn ở trong thánh địa, thưa Kirasagi sama. Để tôi cho người đi gọi phu nhân.”

“ Không, ta sẽ đến đó.”

Kirasagi bước qua một đường hầm độc đạo xuyên từ lâu đài vào thánh địa. Con đường này làm đặc biệt… cho cô.

Anh đi qua khoảng đất trống trải, bước vào ngôi đền. Bóng một cô gái đang ngồi xếp bằng mờ nhạt ẩn hiện trong làn sương mờ đục.

Kirasagi ho khẽ.

“ Rin…”

Cô gái quay lại. Im lặng tiến đến bên anh. Làn da cô ta xanh tái trong làn sương.

Và cặp mắt nâu hầu như vô hồn.

“Sứ giả của Thiên hoàng cần gặp vợ chồng ta. Đi chuẩn bị thôi!”

Rin gật đầu, bước theo Kirasagi.

Ngang qua khoảng đất trống ngoài đền, cô dừng lại, ngước mắt nhìn lên mảnh trăng trên cao.

Nhợt nhạt. Tăm tối.

Không phải là trăng khuyết…

“ Rin san!”

Tiếng Kirasagi gọi phía trước. Rin lại gật đầu, đi theo anh.

Trăng cũng đã chẳng còn là trăng… Từ ngày người ra đi…

 

Chapter 34

Do you remember?

Ở một nơi nào đó, khi những giấc mơ bị lãng quên.

Ở một nơi nào đó, khi những tình yêu bị bỏ lại…

Tuyết sẽ rơi…

Tiếng đàn samisen văng vẳng hòa cùng với giọng người ca nữ. Rin vịn tay vào cửa sổ, nhìn ra ngoài trời.

Tuyết đang rơi trên khắp cả nhân gian…

Bây giờ, sao giống như lúc tôi ngồi trong căn phòng tối đó, ôm lấy mảnh áo của người… Cũng tiếng đàn này, và cũng có thể là bài hát này?

Không, có lẽ tôi lầm…

Nhưng mà, đôi khi qúa khứ cứ về hòa cùng với hiện tại. Và tôi không nhận ra đâu là thực và đâu là mộng. Tôi cứ sống như đang mơ… Một giấc mơ mà tôi không thể tỉnh lại.

“ Chào phu nhân.”

Sứ giả của Thiên hoàng đến bên Rin , cúi đầu chào. Ông ta to béo, chừng lục tuần. Trong ánh mắt ti hí đó, cái nhìn thèm khát vẫn lộ rõ. Thèm khát mọi thứ… quyền lực và… đàn bà.

Kirasagi đến sau lưng ông ta, lịch sự kéo Rin về phía mình

“ Xin lỗi, Kyo san. Phu nhân tôi mắc bệnh sợ nói chuyện với người lạ.”

Kyo nheo mắt nhìn Kirasagi

“ Nhưng tôi nghe nói phu nhân bị câm cơ mà.”

Xoạch!

Rin rút thanh kiếm đeo bên thắt lưng của Kyo ra, đâm thẳng vào cổ lão.

“ Rin san!”

Nghe tiếng hét của Kirasagi, Rin dừng lại. Thanh kiếm trên tay cô hạ xuống giữa ngực của tên quan đang tái mét mặt vì sợ.

“ Chỉ là hiểu lầm thôi, đừng làm thế, Rin san!”

Rin ném thanh kiếm xuống, quay người bỏ đi. Căn phòng dạ tiệc lặng phắc nhìn theo bước chân cô. Những kẻ tùy tùng đã qúa quen với hoàn cảnh này, biết rõ tốt nhất đừng lộ vẻ căng thẳng hay sợ hãi. Như vậy chỉ làm chọc tức thêm cả hai người, Kirasagi và Rin.

Rin đi qua đám người đó. Như một tượng gỗ.

Chẳng có chuyện gì để tức giận. Chẳng qua là một thói quen… Thói quen đe dọa kẻ khác…

Đừng ai đến gần tôi.

Kirasagi cầm ngọn đèn bước vào căn phòng tối đen như mực. Rin vẫn đang ngồi ở góc phòng. Mắt cô nhìn trân trân vào bóng tối. Khi những ánh sáng lay động chạm vào mi mắt, cô nhìn sang anh. Gương mặt trắng tái đỡ nhợt nhạt đi trong ánh sáng vàng, dường như dịu dàng lại.

“ Rin san , ăn gì nữa không? Ta sẽ bảo người làm cho.”

Rin khẽ lắc đầu. Kirasagi đi vòng quanh phòng, thắp những ngọn nến. Giọng anh vẫn nhẹ nhàng

“ Đã nói đừng rúc vào phòng tối mãi như thế. Không tốt đâu.”

Vẫn chỉ có sự im lặng đáp lời anh. Kirasagi cũng không khó chịu. Anh đã quen với sự câm lặng này. Anh ngồi xuống bên cô, lấy giấy ra viết.

Tiếng đàn samisen vẫn văng vẳng.

Ánh mắt cô nhìn đăm đắm vào khoảng không giữa những bức tường. Không một cử động. Ánh sáng mờ phủ lên cô như đang biến cô thành một bức tượng.

Thời gian cứ trôi.

Cuối cùng, Kirasagi gấp những mảnh giấy lại. Anh vươn vai mệt mỏi.

“ Đi ngủ thôi.”

Và anh đi ra cửa. Ánh mắt cô nhìn theo anh, đâu đó một nét cau mày…

“ Tại sao?”

Giọng nói rất khẽ, dường như đã không được thốt ra từ lâu lắm rồi. Đến mức người nói cũng quên mất cách phát âm.

Kirasagi quay lại, nét ngạc nhiên hiện lên trong mắt

“ Cái gì?”

“ Tại sao cứ đến đây?”

Cô nói chuyện với anh mà ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng không. Anh nhìn cô gái bé nhỏ ngồi đó… Vẻ cô độc đến bi thương hiện lên qua từng cử chỉ… Anh thở dài

“ Vì tôi không thể để em một mình.”

Mắt anh nhìn thoáng qua góc phòng. Bọc áo đẫm máu vẫn ở đó. Những vệt máu khô đen lại, phản chiếu trong ánh sáng như thu cả bóng tối…

“ Đừng lo cho tôi. Em nghỉ đi!”

Và anh đóng cửa, để cô lại một mình.

Chậm chạp, cô đứng lên thổi tắt những ngọn nến, bước ra ngoài.

Cô đi qua cửa sau lâu đài, nơi ít người gác để không ai phát hiện cô. Cứ thế, như một bóng ma, cô đến cánh đồng tuyết. Trong đêm, tất cả chìm trong một màu xám. Tuyết vẫn bay. Gió vẫn lạnh cắt da.

Cô vẫn đi. Đi mãi. Ánh mắt cô vẫn nhìn về phía trước. Giá lạnh bủa vây lấy cô. Những cơn gió như những vết dao đang rạch nát thân thể cô.

Lạnh ư? Có thể lạnh hơn được nữa không?

Đau ư? Có thể đau hơn được nữa không?

Kami sama, ngài có thể hành hạ tôi được hơn nữa không? Cứ đâm đi, cứ chém đi… và cứ cười đi. Ngài có thể mà, phải không? Cười đi vì tôi vẫn còn sống để đối mặt với ngài…

Nhưng cũng chẳng còn bao lâu nữa…

Rin ngẩng mặt nhìn lên cột khói trắng cuồn cuộn của thánh địa Kotsu. Nơi đó đang nuốt dần linh hồn tôi… từng ngày một…

Gió ơi, hãy thổi lên đi! Cứ cuốn tôi vào cơn đau thắt quằn quại này! Cũng chẳng được bao lâu nữa đâu! Hãy cứ hành hạ tôi, chà đạp tôi đi!

Hãy để tôi biết mình còn sống.

Hãy để tôi tìm lại cảm giác của tôi, chứ không phải là một bóng ma sống dật dờ. Hãy để cho tôi có thể trở về với chính tôi. Để tôi có thể nhớ đến người…

Thánh địa Kotsu… Từng ngày tôi ở trong đó, tôi mất đi từng chút một tâm thức của tôi… ký ức của tôi… Rồi đến một ngày tôi sẽ hóa thành một xác khô trống rỗng…

Không ai biết điều này. Tôi có thể nói với ai?

Đồng loại của tôi… Chính họ đã đẩy tôi vào đó. Họ đã không để cho tôi chết… và cũng không để cho tôi sống.

Trong cơn bão tuyết vần vũ đó, cô đứng lại, run run khoanh tay ôm lấy chính mình…

Tiếng nức nở thoát ra. Nhưng không giọt nước mắt nào rơi.

 

“ Lão đây, Sesshoumaru sama!”

Jaken nhảy lên. Đầu trượng của lão lôi theo một con người to béo đang dúm dó lại vì sợ.

“ Lão đi ra từ lâu đài của Kirasagi. Hình như là một quan chức cao cấp!”

Sesshoumaru khẽ gật đầu. Anh bước đến bên hình hài nung núc thịt đang co rúm lại đó. Giọng nói trầm của anh càng làm lão run lên như cầy sấy

“ Ngươi là ai?”

Jaken gõ gậy vào đầu lão

“ Sesshoumaru sama hỏi sao không trả lời?”

“ Kyo… Kumio… Sứ giả của … Đức thiên… hoàng…” Lão lắp bắp trả lời.

Sesshoumaru nhếch mép. Một quan chức cao cấp. Có giá trị đây… Lão chắc chắn phải biết rất nhiều về việc làm của Kirasagi.

“ Jaken, hỏi lão!”

“ Vâng, Sesshoumaru sama!”

Phải mất vài tiếng để Jaken có thể hỏi được gã béo đang sợ mất mật này vài điều cơ bản. Lão chủ yếu chỉ biết được về hoạt động quân sự của Kirasagi, còn lại đều mập mờ.

Jaken quát lên chán nản

“ Sao ngươi chẳng biết gì hết vậy?”

“ Xin lỗi… mononoke sama… Nhưng mà… tôi có việc phải… tôi có mâu thuẫn với… phu nhân của hắn… nên tôi tức giận… bỏ về sớm… tôi không biết… gì nhiều…”

Đang nhìn lơ đãng ra phía núi, Sesshoumaru quay lại. Phu nhân của Kirasagi ?

“ Mâu thuẫn gì?” Jaken hỏi.

“ Tôi nghe nói… cô ta bị câm… nên tò mò hỏi… Nhưng mà… con bé Rin đó… nó…”

Cặp mắt to thô lố của Jaken làm Kyo ngưng bặt tràng lắp bắp của lão. Jaken nhìn sang Sesshoumaru. Anh cũng đã đứng dậy đến bên hai người. Cặp mắt vàng hổ phách của anh dò xét Kyo. Im lặng, anh cúi xuống, rút thanh kiếm lão đang đeo bên mình ra.

Anh đưa chuôi kiếm lên mũi.

PHẬP!

Thanh kiếm bay cắm thẳng vào một gốc cây. Tuyết bám trên tán cây rùng rùng rơi xuống. Sesshoumaru quay lưng đi, cau mày nhìn về phía lâu đài của Kirasagi khuất trong màn sương. Jaken luống cuống chạy theo.

“ Sesshoumaru sama… Rin…”

Đột nhiên, anh cười.

Rin đang ở trong lâu đài đó. Phu nhân của Kirasagi , hả?

Đợi ta? Đợi ta như thế đó sao?

Ta đã bỏ đi tất cả vì cô. Ta đã suýt chết vì cô. Ta đã… đau khổ bao nhiêu vì cô. Ta đã lo lắng cho cô. Tất cả… để được cái gì?

Dối trá! Tất cả chỉ là dối trá!

Mãi mãi ư? Mới chỉ có hai năm thôi… Đó là mãi mãi à?

Yêu thương sao? Giờ cô đang ở bên người đàn ông khác, cô vẫn có thể nói yêu thương ta sao?

Không.

Tất cả chỉ là dối trá!

Cô còn nhớ gì đến ta? Cô còn để tâm gì đến ta dù chỉ trong một góc tim cô?

Phải, trước kia cô cũng đã từng chọn Kirasagi… Không có ta thì cô trở về bên hắn. Kết cục qúa tốt đẹp, neh?

Ta muốn cười… Một tràng cười thật dài… như tiếng gào trong tim ta…

“ Tôi yêu người…”

Những lời yêu thương đó… Chẳng lẽ cũng là dối trá sao?

Đêm đó… cũng là dối trá sao?

Tất cả… cũng chỉ là dối trá sao?

 

Chapter 34

The liar

Kyo bước qua cánh cửa gỗ vào ngôi đền trong thánh địa. Hơi sương ẩm giá lạnh làm cho lão khẽ rùng mình. Tại sao có người có thể ở đây được chứ?

Nghe tiếng động, Rin quay lại. Ánh mắt cô lướt qua lão… Không còn là màu nâu thường ngày… Dường như có một ánh sáng bạc đang loé lên trong đồng tử đôi mắt to tròn đó… Lạnh như băng.

“ Có một buổi lễ được tổ chức, mời phu nhân ra ngoài.” Kyo cúi đầu với cô theo đúng phép lịch sự.

Im lặng. Cô đi theo lão.

Kyo run rẩy đi. Những tên yêu quái đó đã khống chế lão buộc phải làm việc này. Nhưng sau đó chúng có thả lão ra không? Và cả cô gái câm này nữa…

Cô ta đang đi sau lão ra khỏi thánh địa. Nhưng lão cảm thấy một hơi lạnh đang bao trùm cả hai người còn khó chịu hơn là màn sương trong đó. Hơi lạnh từ cô gái này… Cô ta là kẻ qủy quái nào vậy? Tại sao Kirasagi lại lấy cô ta?

Hai năm trước, khi Kirasagi thông báo về lễ cưới, những daimyo khác không khỏi kinh ngạc. Một daimyo hùng mạnh như Kirasagi lại kết hôn với một cô gái không thân thích, không quyền lực, thậm chí cũng chẳng có một nơi nào gọi là nhà. Tại sao vậy?

Cô ta đẹp. Nhưng cũng chẳng phải nghiêng nước nghiêng thành. Cái vẻ tái nhợt và khô cứng của cô ta làm người khác phải… sợ hãi. Cứ như đang nhìn vào một bóng ma. Hay đó là “sở thích” của Kirasagi? Và tên youkai đó… Hắn cần gì ở cô ta?

Cái tên youkai trắng đó... Hắn dường như đang tức điên lên… Ánh mắt và giọng nói của hắn…

Lão lại rùng mình. Kami sama, xin ngài hãy phù hộ tôi…

Cả hai cứ đi trong im lặng. Kyo cắm cúi đi đến bên bìa rừng. Đó là nơi tên youkai đã hẹn…

Soạt!

Tiếng kim loại vang lên sau lưng lão. Nhanh chóng sau đó, ánh thép lạnh dí vào cổ lão. Rin cầm thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, cau mày nhìn Kyo. Tay cô nhấn sâu lưỡi kiếm vào cổ lão. Lão đang muốn đưa ta đi đâu đây?

Kyo hoảng sợ lắp bắp

“ Phu nhân… có chuyện gì vậy?”

Không nói gì, Rin chỉ nhìn quanh khu rừng. Đây là nơi lưới phép thuật của thánh địa đã yếu đi nhiều. Tại sao lão muốn đưa ta ra đây?

Kyo ngoái cổ nhìn lại phía sau. Tên youkai đó ở đâu mất rồi?

Thanh kiếm của Rin ấn sâu vào. Một dòng máu đỏ từ từ ứa ra. Lão rên rỉ lắp bắp

“ Đừng… đừng giết tôi… Làm ơn… phu nhân…”

Khuôn mặt cô vẫn lạnh như băng. Mũi kiếm ấn sâu vào thêm một chút…

“ Rin”

Tay cô ngừng lại. Tiếng gọi đó… Jaken!

Đúng là Jaken. Lão đang trố mắt nhìn cô qua những đụn tuyết đang che phủ khu rừng. Cái nhìn vừa lạ lẫm vừa… hoảng sợ.

Thầm thì, như một người câm đang tập nói, cô tiến lại phía Jaken

“ Jaken sama…”

Kyo khụy xuống tuyết. Mắt lão vẫn mở tròn, run rẩy trong cơn kinh hãi tột độ.

Cô đứng đó, tay vẫn cầm thanh kiếm ri rỉ máu. Bộ quần áo trắng toát. Làn da trắng toát. Cặp mắt dường như cũng không màu. Mái tóc đen dài không buộc thổi tung phía sau tô điểm cho cô cái vẻ lạnh lẽo của địa ngục. Bất giác, Jaken lùi lại một bước.

Đây… đây là Rin sao? Không… không thể nào!

Ánh mắt cô chợt ngước nhìn lên… đến hình bóng phía sau Jaken. Mi mắt cô khẽ chớp… run rẩy…

Anh đứng đó. Đang nhìn cô. Vẫn như ngày xưa…

Mái tóc trắng dài bay trong gió. Đôi mắt vàng bình thản.

Ảo ảnh sao?

Không. Là thực. Cô có thể nhìn thấy những bông tuyết đang đáp lên mái tóc anh. Những cành cây khẽ chạm vào tay áo rộng bay phất phơ của anh. Và đôi mắt đó…

Đôi mắt như đang nhìn một người xa lạ… Như nhìn một bóng ma…

Cô để thanh kiếm rơi xuống tuyết. Đứng chôn chân tại chỗ. Đầu óc cô trống rỗng. Cô nhìn trân trân vào hai hình bóng quen thuộc trước mặt mình…

 

Yama no naka

Mori no naka

Kaze no naka

Yume no naka

Sesshoumaru-sama doko ni iru

Jaken-sama wo shita naete

Watashi wa hitori de machimashou

Sesshoumaru-sama omodori wo

Cô bé con tung những cành cây trong tay, miệng vẫn khe khẽ hát. Con rồng hai đầu bên cạnh nhắm mắt lơ mơ ngủ.

“ Rin”

“ Sesshoumaru sama! Jaken sama!”

Cô bé hớn hở quay lại. Hình bóng hai người thân yêu đang đến trước mặt cô.

“ Mọi người về rồi!”

Giờ đây, không một câu nào được thốt ra. Cả hai bên chỉ nhìn nhau… như nhìn vào những bóng ma…

Sesshoumaru cau mày. Trước mặt anh… là cô đó sao?

Rin… Rin có thể có ánh mắt đó sao? Rin có thể có bộ dạng đó sao? Rin có thể… cầm kiếm giết người lạnh lùng đến thế sao?

Khi thoáng thấy cô ở xa, anh đã không tin vào mắt mình khi nhìn hình dáng trắng nhợt như bóng ma của cô.

Và anh càng không thể tin vào mắt mình khi cô lạnh lùng rút kiếm đâm kẻ đã dẫn cô đến đây. Với đôi mắt lạnh như băng. Không, đôi mắt chứa đầy tử khí!

Rin đó sao?

Nếu không có Jaken hoảng sợ kêu tên cô và cô đã đáp lại bằng tiếng gọi” Jaken sama” quen thuộc, anh không thể cho rằng người đang đứng trước mặt mình là Rin của anh…

Tất cả sự hờn ghen của anh tàn lụi đi trong một thoáng, thay bằng nỗi lo lắng đến hoảng sợ. Có chuyện gì đã xảy ra cho cô?

Mắt Rin khẽ chớp vài lần nữa. Cuối cùng, giọng nói trầm khan do lâu ngày không nói chuyện thoát ra cổ họng cô

“ Sesshoumaru sama…”

Đây cũng không phải giọng nói của cô. Không phải giọng nói trong trẻo và tinh nghịch của cô.

Sesshoumaru tiến lên đến trước mặt cô. Tay anh khẽ chạm vào má cô. Lạnh. Như sương đang tan dần vào trong từng thớ thịt bàn tay anh. Đây là Rin sao?

Cô đưa tay mình chạm vào tay anh. Là thực. Anh vẫn còn sống.

Đâu đó trong đôi mắt cô, sự sống trở lại, bừng lên. Cặp mắt cô trở lại sắc nâu ấm áp… trong một thoáng…

Anh nắm lấy tay cô

“ Đi ra đây, Rin!”

Cô vẫn đứng yên. Bàn tay trơn lạnh của cô trượt khỏi tay anh.

“ Không!”

Sesshoumaru quay lại, bàng hoàng. Rin đã không nghe lời anh… Cô đứng đó, với đôi mắt vô hồn. Nhìn anh như một người xa lạ.

“ Ngươi…”

“ Ngài muốn gì, Sesshoumaru sama?” Rin hỏi anh bằng giọng đều đều mà rợn người vì sự sắc lạnh trong nó.

“ Ngài đã biến đi đâu trong suốt hai năm nay? Ngài giả chết, hả? Ngài bỏ tôi lại một mình như thế đó. Và ngài muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ngài quan tâm đến tôi như thế đó hả? Bây giờ thì ngài cần tìm tôi để làm gì nữa, Sesshoumaru sama?”

“ RIN!”

Anh quát lên. Mắt anh bừng bừng trong tức giận. Sao cô dám nói chuyện với anh bằng một giọng như thế?

Cô khẽ nhếch mép, tiến lại gần anh. Bàn tay cô đặt lên vai anh làm điểm tựa cho cô tiến tới… hôn anh. Đôi môi cô cũng lạnh như sương, chạm vào môi anh như bông tuyết. Bất giác, anh nắm lấy cánh tay cô.

Lạnh. Dường như chỉ cần anh chạm vào một chút nữa… cô sẽ tan đi. Như đôi môi cô cũng đang tan đi trên môi anh. Cái hôn của một bóng ma.

Cô gạt tay anh ra, lùi lại. Vẫn cái nụ-cười-không-cười đó, cô khẽ cau mày

“ Ngài muốn tìm một cô gái để giải trí chứ gì, Sesshoumaru sama? Cũng như ngày xưa tôi là con thú cưng cho ngài. Ngài gọi thì nó đến, ngài đuổi thì nó cụp đuôi chạy.Ngài chưa bao giờ quan tâm đến nó nghĩ gì, cần gì. Ngài chỉ quan tâm đến ý muốn của ngài thôi! Xin lỗi, Sesshoumaru sama, ngài có thể đến kỹ viện mà tìm loại con gái đó. Tôi đã có chồng!”

“Rin…”

Jaken rên rỉ khi nhìn ánh mắt hai người đang quắc lên với nhau. Bàn tay Sesshoumaru nắm lại, kêu răng rắc.

Rin im lặng quay đi. Chẳng mấy chốc, bóng cô mờ khuất vào làn tuyết dày đặc.

“ Sesshoumaru sama…”

Sesshoumaru nhìn trân trân vào màn tuyết trắng trước mặt. Anh không còn nghe thấy Jaken nói gì nữa. Thậm chí, anh cũng chẳng cảm thấy gì nữa… Ngoài ngọn lửa cuồng nộ đang thiêu đốt anh. Phản bội! Kẻ phản bội! Anh muốn chạy theo xé nát hình bóng trước mặt mình… nhưng chân anh vẫn đứng yên tại chỗ. Chỉ có mắt anh đang nóng rát lên như muốn nhỏ máu…

Có tiếng động khẽ phía sau hai người. Kyo đã hoàn hồn, đang tìm cách chạy trốn.

Chậm chạp, Sesshoumaru quay lại. Nhìn lão bằng ánh mắt dửng dưng…

Và nhanh như chớp, tay anh xẻ đôi ngực lão. Hai mảnh thân thể đập xuống tuyết trong khi máu vẫn bắn lên trên không.

Anh đạp qua cái xác đó, đi vào rừng. Máu vẫn nhỏ ròng ròng từ những ngón tay anh. Jaken bối rối chạy theo sau, không biết phải làm gì.

Khi đã đi sâu vào rừng, thoát khỏi sức ảnh hưởng của lưới phép thuật, anh ngồi xuống một tảng đá.

Và ở đó, anh để sự cuồng nộ đau đớn nhấn chìm mình.

Phản bội. Tất cả!

Tình cảm! Đó là tất cả những gì nó có thể đem lại đó sao? Ngu ngốc!

Ta đã đánh mất tất cả vì cô. Và đây là tất cả những gì ta có. Cô đã chế giễu và nhục mạ ta. Cô đã phản bội ta!

Vì ta đã qúa ngu ngốc tin vào cô. Đã qúa ngu ngốc để những tình cảm ấy làm ta mê muội.

Ngu ngốc! Tất cả!

“Sesshoumaru chan…Chỉ có sức mạnh mới thực sự là chỗ dựa của một youkai!”

Người nói đúng. Vì ta đã không nghe lời người, ta mới nhận lấy kết cục như hôm nay. Loài người, tất cả chỉ là bọn phản bội!

Ta đã nghĩ rằng... ngoại trừ cô...

Ta đã nghĩ rằng trên thế giới này, dù ta có đánh mất đi tất cả... ta vẫn còn lại cô...

Ta đã nghĩ rằng cô yêu thương ta... Mãi mãi...

Nhưng cô cũng chỉ là một con người... Có trái tim đáng nguyền rủa của con người... Phản bội!

Vết thương cũ dưới ngực anh lại nhói lên.

Và anh cười.

Tiếng cười dội âm âm trong khu rừng. Như tiếng gió hú lạnh đến đớn đau.

Cô không đi về lâu đài. Bước chân dẫn cô vào thánh địa, đến trước một ngôi mộ nhỏ. Tuyết đã phủ trùm lên cả bia mộ của nó. Cô dựa vào ngôi mộ, nhắm mắt lại. Để mặc cho gió tuyết quay cuồng xung quanh.

“ Tôi đã làm đúng phải không, Yuki sama…?”

Đáp lời cô chỉ có tiếng khóc than của đất trời. Tuyết rơi như nước mắt đông cứng… đang rơi...

Chapter 36

Water under the bridge

Long as I remember the rain's been coming down.

Clouds of mystery pouring confusion on the ground.

Good men through the ages,trying to find the sun,

and I wonder, still I wonder,who'll stop the rain.

Still the rain kept pouring, falling in my ears,

and I wonder, still I wonder who'll stop the rain

Yoshinaga đưa cho Sesshoumaru một qủa cầu tuyết trắng lóa như kim cương. Anh ngước nhìn , khẽ nhướng mày dò hỏi.

“ Đây là qủa cầu bảo vệ linh hồn. Thuộc hạ của tôi đã lấy được trong cổ mộ một vị thần. Có nó, không kẻ nào có thể khống chế được linh hồn ngài nữa. Chúng ta có thể chính thức bước ra ngoài truy đuổi Tsuki.”

Anh gật đầu, nhận lấy qủa cầu. Phía sau, Jaken ngập ngừng

“ Nhưng còn chuyện trước đây…”

Sesshoumaru liếc nhìn, lão im bặt. Chuyện trước đây đám yêu quái đã muốn giết anh… vì Rin… Yoshinaga cau mày, thận trọng

“ Có thể ép chúng theo chúng ta. Chúng sẽ không thể phản lại tôi.”

Sesshoumaru hừ khẽ. Anh sẽ phải phụ thuộc vào một cô gái sao? Yoshinaga đoán được cái nhìn của Sesshoumaru, chỉ nhún vai

“ Còn nếu ngài muốn chúng tin ngài, dễ lắm!”

“ Cái gì?”

“ Giết cô gái đó đi! Chính tay ngài giết cô ta! Và bảo rằng tất cả chỉ là một vở kịch để dụ Tsuki. Tất cả sẽ đâu vào đấy!”

“ Cô nói cái quái gì vậy?” Jaken quát lên.

“ Im đi!”

Sesshoumaru quay sang Jaken, giọng anh trầm lại đáng sợ. Anh đứng dậy, đi ra ngoài cửa hang. Tuyết đã tan gần hết, chỉ còn vài vệt đọng lại trên những hố sâu. Núi đã điểm vài vệt xanh non của cây lá.

Yoshinaga đi theo anh, vẫn cái nhếch môi kiêu kì mà giễu cợt đó

“ Ngài nghĩ sao, Sesshoumaru sama?”

Anh ngẩng nhìn trời, không trả lời. Vài sợi tóc trắng bạc bay nhẹ trong cơn gió mơn man qua gương mặt vô cảm. Yoshinaga khẽ cười

“ Trước đây đã từng có người nói với tôi như thế. Và ngài biết tôi đã làm gì không? Tôi đã giết kẻ đó, bằng chính bàn tay tôi.”

“ Và sau đó khóc lóc với ta?” Anh lạnh lùng nhìn sang cô gái mắt xanh bên cạnh. Cô ta chỉ mỉm cười, bình thản

“ Không. Tôi không khóc vì hắn. Tôi khóc vì tôi… Ngài sẽ lựa chọn sao đây, Sesshoumaru sama?”

Ánh mắt vô hồn của anh vẫn nhìn ra phía những ngọn núi phía xa. Chút bụi phấn hoa mờ đi trong nắng… Yoshinaga nhìn theo hướng nhìn của anh, khẽ khàng

“Vẫn còn một khả năng khác…”

“… Là… ngài lấy tôi.”

Trời xanh nhẹ nhàng điểm vài cụm mây trắng nõn. Trên cánh đồng, vài khóm hoa đã bung cánh. Dưới chân cầu, nước chảy róc rách, cuốn theo vài cánh hoa mai nở sớm. Nắng đáp lên những chiếc lá xanh non, lấp lánh màu thủy tinh trong suốt.

Cô ngồi im lặng. Vẻ cô tịch tách biệt cô với khung cảnh rực rỡ bên ngoài. Nắng dường như cũng mất hút trong đôi mắt sâu mà vô hồn đó. Những làn ánh sáng hắt lên từ dòng nước đang chảy chỉ làm cho vẻ lạnh lùng của cô sáng thêm, băng giá thêm.

“ Rin san.”

Cô ngước lên. Kiku đến trước mặt cô, vẫn mặc bộ đồ đi đường và tay còn cầm cung tên. Cô ta vừa đi công việc cho Kirasagi về.

Trên gương mặt Kiku có một cảm xúc gì đó mà Rin không thể đoán được. Bối rối… hay là… nghi ngờ? Kiku đến trước mặt cô, khẽ thì thầm

“ Lão yêu quái Jaken nói cần gặp cô ở ngoài đồng vào ngày trăng rằm. Trước khi lão đi xa...”

Rin chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống. Jaken… Anh... Anh cần gặp cô… Để làm gì? Anh lại ra đi sao?

Kiku nhìn thoáng qua cô, rồi quay lưng đi

“ Tôi nghĩ không nên báo cho Kirasagi sama. Còn lại, cô tự quyết định!”

“ Kiku san…”

Nghe tiếng gọi của Rin, Kiku quay lại. Rin nhìn ra phía chân cầu lấp lánh bóng nước, thầm thì

“ Nói với… lão, tôi sẽ không tới.”

Kiku khẽ chớp mắt. Sesshoumaru đã chết, Jaken có chuyện gì cần gặp Rin nữa? Vì muốn biết lý do, cô đã báo cho Rin, mong có một phản ứng nào đó. Nhưng dường như Rin cũng không muốn đối mặt với những chuyện trước kia… Phải không? Hay là…

Lúc gặp Jaken, lão cũng có vẻ gì đó là lạ. Sợ sệt và hoang mang… Không phải vì cô mà là… có ai đã buộc lão làm gì đó. Nhưng có chuyện gì?

Và thái độ của Rin hồi nãy… Sợ hãi… Phải không?

Nhưng Kiku im lặng quay đi. Dù sao thì cũng chẳng phải việc của ta.

Đến đằng xa, bất chợt cô ngoái nhìn lại. Cô gái vẫn ngồi đó, đầu gục xuống hai bàn tay khoanh quay gối. Đôi vai cô ta khẽ run rẩy…

Ngập tan trong làn nắng trắng xóa của mùa xuân… như một mảng tuyết . Không bao giờ thoát khỏi mùa đông.

Mưa. Cơn mưa mùa xuân không qúa lớn nhưng lạnh ngắt. Ngày trăng rằm nhưng không một ánh trăng. Đất trời tối sầm trong một màn mưa lạnh như băng.

Sesshoumaru đứng giữa cánh đồng. Nước mưa xối dọc trên thân thể anh. Mắt anh nhìn dõi vào khoảng không trước mặt… Không một bóng người.

Trời đã gần sáng. Màu xanh xám của những đám mây dần ửng lên, thay thế cho sắc đỏ nâu tăm tối.

Và cô không tới…

Không còn điều gì để nói. Không muốn giải thích thêm một lời.

Cô đã dứt bỏ anh ra khỏi cuộc đời cô mà không cần một lần ngoái lại.

Anh vẫn muốn tin có một lý do cho cô… Cho vẻ xanh tái đến thê lương của cô… Nhưng tất cả chỉ là con đường cô đã chọn… Quay lưng lại với anh.

Phản bội.

Phản bội tất cả những lời cô đã hứa. Phản bội tất cả niềm tin mà anh đã đặt vào cô. Phản bội lại tất cả những gì anh đã làm cho cô.

Chế giễu và nhục mạ sự ngu ngốc của anh.

Ngu ngốc vì đã lấy hình ảnh cô để làm điểm tựa vượt qua cái đau đến xé nát người trong ngưỡng cửa sống và chết khi chống lại phép thuật của Tsuki.

Ngu ngốc vì đã tìm kiếm cô trong bao nhiêu ngày qua.

Ngu ngốc vì đã chờ đợi cô suốt đêm trong mưa.

Anh, taiyoukai Sesshoumaru, mà phải chờ đợi một kẻ phản bội dơ bẩn sao?

Anh đã đến đây vì muốn tin vào một cơ hội cuối cùng cho cô. Nhưng cô đã không còn muốn gặp anh.

“ Tôi đã có chồng!”

Cô đã tìm được một gia đình. Cô đã có được tất cả những gì con người thèm khát: quyền lực, tiền tài, tình yêu… Và cô đã dứt bỏ anh ra khỏi cuộc đời cô… Như một miếng giẻ rách.

Anh, Sesshoumaru này, có thể chịu được sự lăng mạ đó sao?

Cô giờ này hẳn đang ở bên Kirasagi, cười nhạo anh không thể vượt qua nổi lưới phép thuật quái qủy đó để trừng phạt kẻ đã dám trái lời anh.

Ngày đó, trên cánh đồng này, cô đã ôm lấy anh, nói rằng cô yêu anh…

Tất cả chỉ là những lời dối trá!

Không còn những ánh sáng đom đóm huyền ảo. Không còn những lời yêu thương. Không còn những ngày tháng ấy.

Chỉ còn màn mưa lạnh giá xóa sạch tất cả, nhấn chìm tất cả, phủ định tất cả.

Chỉ còn làn nước cuốn trôi đi…

Anh giơ tay lên, ánh sáng xanh rực phát ra trên những ngón tay…

Nhưng rồi anh bỏ tay xuống. Chậm chạp, anh quay lưng lại rời xa phía con đường đến nơi cô ở… Đi…

Lần cuối cùng… Anh vẫn không muốn phá nát nơi này. Để làm gì chứ?

Có phải vì cơn mưa không mà ngọn lửa trong lòng anh cũng chẳng còn cháy nữa? Chỉ còn khoảng trống, lạnh băng…

Không tức giận. Không buồn rầu. Chỉ đau.

Đau đến mức như không đau.

Ánh nắng bình minh tỏa sáng ngược lại phía anh đi, viền quanh anh luồng hào quang sáng rực tím sẫm.

Và ánh sáng lọc qua những hạt mưa đang rơi… lấp lánh… như những mảnh thủy tinh.

Ngày đó, mưa thủy tinh đã rơi…

…………………………………………�� �……….

Cô ngồi bó gối trong căn nhà thủy tạ trên sông. Mắt cô vẫn ngơ ngẩn nhìn lên màn mưa đang dệt mờ phía trước. Trong ánh nắng sớm, những giọt mưa rơi xuống mặt nước tạo thành những vòng xoáy xanh sẫm, trong suốt.

Cô để tâm lắng nghe từng hạt mưa một… Suốt đêm…

Ừ, giọt mưa rơi cũng khác nhau. Giọt rơi khẽ khàng, giọt lại bị gió hất tung qúa mạnh. Bao nhiêu giọt mưa đã rơi… chẳng giọt nào giống giọt nào…

Nước mắt cũng chẳng bao giờ có thể giống nhau…

Cô khẽ chớp mắt. Ánh sáng xanh mờ lạnh lẽo làm cho cô khẽ rùng mình.

Giờ này… có lẽ người đã đi xa…

Hãy đi thật xa…

Đừng đau lòng vì tôi nữa. Cứ căm ghét tôi. Cứ nguyền rủa tôi. Cứ coi như tôi là một mảnh đời sai lầm tệ hại nhất của người… Và quên tôi đi…

Hãy để tôi ở đây một mình… Tôi có thể chịu được… đến hơi thở cuối cùng của tôi… Tôi vui lắm, vì người vẫn còn sống. Khi nhìn thấy người, nếu như trước kia thì tôi đã nhảy lên mà ôm lấy người rồi. Đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn còn tự hỏi mình có mơ là đã gặp người hay không. Người vẫn còn sống. Vẫn còn sống…

Tôi có thể chịu đựng được… Đến hơi thở cuối cùng của tôi… Vì người vẫn còn sống. Tôi có thể ôm hình bóng người trong tim để mỉm cười… cho đến hơi thở cuối cùng của tôi…

Cho nên, đừng đau lòng vì tôi.

Tôi đã gây cho người tổn thương đủ rồi. Tôi đã tạo rắc rối cho người đủ rồi.

Nếu như cuộc sống của tôi chỉ để gây tổn thương cho những người tôi yêu … Tôi chấp nhận cuộc sống này- một mình, và chỉ một mình.

Nước đang chảy xuôi dưới chân cầu… Ngàn hạt mưa lẫn vào trong dòng nước… Nước mắt rồi cũng chẳng thể nhận ra…

Nước đang chảy xuôi dưới chân cầu… Những ngày tháng hạnh phúc xa xưa đã trôi về đâu rồi nhỉ? Rồi tất cả sẽ lại đổ ra biển lớn… Rồi lại thành những hạt mưa… trên khắp nhân gian.

Nước đang chảy xuôi dưới chân cầu… Nếu còn điều gì tôi có thể làm được cho người… Xin dòng nước này hãy chở lời nguyện cầu lặng thầm của tôi đến người… Bình an…

Nước đang chảy xuôi dưới chân cầu… Tôi yêu người… Cho đến hơi thở cuối cùng của tôi.

Mưa. Những hạt mưa lấp lánh như ngàn giọt nước mắt thủy tinh.

Rơi. Và vụn vỡ.

Ngày ấy, mưa thủy tinh đã rơi…

 

Ngày ấy, chỉ còn cơn mưa rơi giữa hai ta. Chỉ còn những ký ức đang chảy xuôi theo dòng nước. Đếm từng hạt mưa rơi như những hạt thời gian đã chảy qua những ngón tay, để biết rằng ta đã cách xa nhau...

Ngày ấy, chỉ còn cơn mưa rơi giữa hai ta. Để biết rằng những gì đã qua không còn trở lại...

Ngày ấy, chỉ còn cơn mưa rơi giữa hai ta. Những năm tháng nào đã trôi qua... Những lời yêu thương cũng đã lùi sâu vào dĩ vãng... Ôm trong ta một nỗi đau vùi...

Mưa. Mưa thủy tinh... Mảnh vỡ của ký ức hay là nỗi buồn đang xé nát hồn ta?

Mưa. Mưa thủy tinh...

Những năm tháng đẹp đẽ như thủy tinh... đang vỡ...

 

Chapter 37

Broken crystal star

Kika chạy vội vào ngôi đền trong thánh địa Kotsu. Bộ áo đi đường của cô ta vẫn còn bám đầy bụi. Tsuki quay lại, bộ áo trùm của cô ta lúc này không còn che kín đầu, để lộ mái tóc vàng óng. Kika dừng lại ngoài cửa đền, ôm ngực

“ Yamagata sama! Se…Sesshou…maru… “

“ Cái gì?” Tsuki khẽ cau mày.

“ Hắn đã xuất hiện ở thành Kosi! Cùng với quân lính của Yoshinaga! Hắn vẫn chưa chết!”

“ SAO!”

Tsuki bàng hoàng nhắc lại. Mắt cô ta lướt qua Rin đang ngồi trong góc, vẻ mặt cô vẫn lạnh như băng. Tsuki đi đến trước mặt Rin, rít khẽ

“ Đi ra ngoài!”

Rin nhìn lên. Đôi môi cô nhếch nhẹ

“ Các người mới phải đi ra. Đây là chỗ của ta. ĐI.RA!”

Tsuki trừng mắt nhìn vẻ thản nhiên của Rin, rồi tức tối quay lưng đi ra ngoài đền. Kika chạy theo sau. Đến khoảng đất trống, Tsuki quay lại nhìn Kika, gằn giọng

“ Ngươi thấy hắn sao?”

“ Phải. Quân miền tây đang bị đánh úp phải rút chạy thì hắn xuất hiện, đánh lui quân trong thành Kosi. Chắc chắn đó là hắn. Hắn đã giả chết hai năm nay!”

“ Bây giờ hẳn là hắn đã có cách thoát khỏi sự khống chế của ta… Hắn đã cứu đám yêu quái đó, hẳn là để chúng biết ơn mà thần phục hắn như trước kia.”

“ Đúng vậy. Giờ bọn chúng đã chấp nhận hắn trở lại.” Kika cau mày tức tối ”Không loại trừ khả năng đây là một mánh lới nữa của Yoshinaga.”

Tsuki cúi đầu lặng im suy nghĩ. Yoshinaga… Con bé đó là nguyên nhân mọi thất bại của ta. Lạnh lùng và tàn nhẫn như Ishido nhưng lại có sự tinh khôn của loài cáo và mang hàng ngàn bộ mặt như một diễn viên. Một kẻ không thể nào nắm được cô ta nghĩ gì. Khi ta tung tin Sesshoumaru sống với một con người, ta đã tưởng chẳng có ai bảo vệ hắn… Nếu như Ishido còn sống, Sesshoumaru chắc chắn đã chết. Nhưng Hiromatsu đã giết chết Ishido… Và thay vào đó là đứa con gái qủy quyệt Yoshinaga của lão ta…

Yoshinaga… Trong hai năm qua, cô ta đã sử dụng một chiến thuật qủy quái để cầm chân ta nơi thành Kosi, không thể tiến lên. Ta cứ nghĩ là giải quyết xong Sesshoumaru là có thể dễ dàng giải quyết với những kẻ còn lại. Nhưng vẫn còn Yoshinaga…

Ngày nào còn Yoshinaga đứng cạnh Sesshoumaru, ngày đó ta chưa thể chiến thắng.

Tsuki đến trước một ngôi mộ. Giữa vẻ âm u cô tịch của khu thánh địa này, ngôi mộ lại càng tăng thêm vẻ thê lương. Tay cô ta đặt lên tấm bia đã mòn với thời gian không còn đọc rõ chữ, thì thầm

“ Đã đến lúc phải nhờ đến người rồi, Yuki sama…”

………………………………..

Ánh tà dương đã rực vàng chân trời. Rin nhìn ra phía những đám mây tím xám đó, khẽ thở dài. Mắt cô vẫn giữ vẻ thản nhiên đối lập với những lo lắng trong lòng.

Anh đã trở lại chiến trận. Lần này thì anh sẽ ổn chứ? Cũng như ngày xưa, cô bao giờ cũng lo lắng mỗi khi anh ra đi. Nhưng cô không bao giờ có thể ngăn được anh… Số phận của một youkai…

“ Rin san…”

Không biết từ bao giờ Kirasagi đã đến bên cạnh Rin. Anh dựa vào cột tháp, nhìn cô bằng đôi mắt kỳ lạ… Buồn… phải không?

“ Cô nghe tin gì chưa? Sesshoumaru…”

Cô khẽ gật đầu. Dường như bên cô có tiếng thở dài. Kirasagi im lặng một lúc lâu, rồi ngập ngừng

“ Cô sẽ đến đó chứ?”

Cô lắc đầu.

“ Tại sao? Chẳng phải cô muốn gặp hắn ta à? Nếu cô muốn đi… Ta sẽ cho cô đi.”

Rin quay lại nhìn Kirasagi. Lần đầu tiên trong hai năm qua, anh thấy trong mắt cô một ánh nhìn… dịu dàng… dành cho anh. Cô lại quay nhìn ánh hoàng hôn đang dần tắt phía chân trời.

“ Kirasagi sama… Anh còn nhớ ngày trước anh đã nói gì về Kiku chứ? Cô ta và thánh địa đó là một… và bây giờ… tôi cũng vậy. Tôi có thể thoát ra khỏi nó được sao? Hận… Nhưng không biết là phải hận cái gì… Sống… Nhưng không biết phải sống thế nào…Tôi của hai năm trước đã chết rồi. Làm sao tôi có thể đến bên người đó được nữa.”

Gió thổi. Những cánh hoa anh đào nở sớm bay lả tả, thành màu tím thẫm trong nắng chiều. Mái nhà nghiêng nghiêng, đổ bóng xuống hai người bên dưới. Thời gian đã trôi qua… và không bao giờ còn trở lại. Đã bao nhiêu buổi chiều đã qua như thế, và chúng ta đã từng đứng đây bao lần… Bốn mùa… Và bốn mùa nữa… Nhìn về phía chân trời xa…

“ Cô có hận tôi không?” Kirasagi khẽ khàng ”Hận tôi vì đã cứu sống cô.”

“ Tôi không biết.”

Anh nhìn sang cô gái bên cạnh. Vẫn vẻ lạnh lùng điềm đạm đến nhói lòng đó. Cô đã học được cho mình cách che giấu tất cả các cảm xúc, cách để sống… để tàn nhẫn… và để chết… cô đơn. Anh đã sai khi cứu sống cô hai năm trước sao?

Cô gái hai năm trước… đã chết rồi.

Chết trong hoa và tuyết. Chết trong thân xác vẫn còn cử động kia. Từng ngày một…

“ Sau này cô định thế nào?”

Rin cúi đầu. Ánh nắng cuối cùng của ngày hắt vào mái tóc cô, ánh lên sắc đen mơ hồ. Sau này…

“ Tôi có thể quyết định được sao?” Một tiếng cười khẽ vang lên, khô hanh như nắng. Cô bước lại về hướng thánh địa. Sau này… tôi sẽ được chôn trong đó… Sau khi xong tất cả mọi việc…

Phía sau cô, những ngôi sao mờ bắt đầu nạm lên bầu trời sắc thủy tinh.

 

Yoshinaga bước vào lều, tay cầm bình sake to gần bằng một nửa cô. Sesshoumaru ngẩng lên, hạ thanh kiếm đang cầm trên tay xuống.

“ Sesshoumaru sama, vết thương không sao chứ?”

“ Không.”

Yoshinaga gật gù

“ Thế thì tốt. Tôi mang rượu cho ngài đây.”

“ Ta không uống.”

Cô nhướng mắt, nhưng im lặng nhún vai bỏ bình rượu ra ngoài. Sesshoumaru dựa lưng vào thành lều. Vết thương sau lưng anh nhói lên bỏng rát. Trận chiến ngày càng khốc liệt hơn. Và anh càng ngày càng phải chiến đấu nhiều hơn… Để chứng tỏ sự quay lại của anh…

Yoshinaga ngồi xuống cạnh anh, cười khẽ

“ Đau lắm hả? Phải chi ngài lấy tôi rồi có tốt hơn không. Ngài sẽ chỉ đứng mà chỉ tay năm ngón như tôi vậy!”

Sesshoumaru không trả lời. Anh không bao giờ là loại người dựa vào người khác, sử dụng thủ đoạn để làm việc. Lấy Yoshinaga, đó là điều cuối cùng mà anh nghĩ tới. Lấy một người phụ nữ… là điều cuối cùng mà anh nghĩ tới.

Yoshinaga chống tay lên gối, nhìn anh tò mò

“ Ngài có biết là có bao nhiêu người muốn lấy tôi không?”

“ Lấy một người sau này sẽ vì công việc gì đó mà sẵn sàng giết mình hả?”

Nghe câu trả lời của Sesshoumaru , cô bật cười to. Nhưng rồi cô cau mày, chồm tới nhìn thẳng vào mắt anh. Cặp mắt cô… giận dữ.

“ Nếu như ngài không hiểu thì đừng nói, Sesshoumaru sama! Nếu không…”

“ Nếu không ngươi làm gì?” Sesshoumaru nhướng mày. Hai năm nay, anh đã qúa quen với tính cách thất thường của Yoshinaga. Phải, cũng có thể coi cô ta là một người bạn… dù đôi lúc khá khó chịu.

Bất ngờ, Yoshinaga tiến tới trước, hôn lên môi anh. Sesshoumaru giật mình, đẩy cô ra. Cô va vào thành lều phía sau, bật cười.

“ Nếu không tôi sẽ yêu ngài đấy, Sesshoumaru sama!”

“ Đừng đùa!”

Sesshoumaru ngả lưng về phía sau, lấy lại dáng vẻ bình thản như trước. Yoshinaga đứng lên, nhún vai

“ Có thể. Nhưng đùa mà ngài vui vẻ lên một chút thì cũng được thôi.”

Cô đi ra khỏi lều, vẫy tay ra phía sau

“ Ngủ ngon nhé, Sesshoumaru sama!”

Anh nhìn theo bóng cô đi khuất… Hơi ấm môi cô vẫn còn vương vấn trên môi anh. Anh biết… Không phải là cô đùa…

Nhưng thế thì sao? Anh sẽ không bao giờ yêu cô. Không bao giờ yêu thương một ai nữa.

Trái tim không phải là thứ tồn tại mãi mãi…

Anh đã hiểu rõ hơn ai hết…

…………………………………………

Chiếc gương lớn giữa phòng phản chiếu hình ảnh Yoshinaga hôn Sesshoumaru. Ba người ngồi quanh đó im lặng. Kika rít lên khe khẽ trong ghen tức. Tsuki nhìn sang Rin. Trong bóng tối, đôi mắt cô không rõ màu sắc. Chỉ thấy thoáng qua một cái cắn môi nhè nhẹ…

Tsuki phất tay. Hình ảnh trên tấm gương tan biến. Cô ta quay sang hai người bên cạnh, cười khẽ

“ Đó là Yoshinaga, kẻ đã ở bên cạnh Sesshoumaru hai năm nay. Và cũng như các người thấy, mối quan hệ của chúng… Có tin đồn là Sesshoumaru sẽ lấy Yoshinaga nay mai để củng cố quyền lực của mình… Rin!”

Rin đã im lặng đứng dậy đi ra ngoài. Nghe tiếng gọi của Tsuki, cô đứng lại, nhưng vẫn quay lưng lại cô ta. Tsuki đến bên cô, cau có

“ Chẳng lẽ cô không cảm thấy gì hả? Hắn đang sắp lấy một cô gái khác. Hắn bỏ rơi cô!”

“ Tôi bỏ rơi người trước!” Rin khẽ chớp mắt

Tsuki bật cười

“ Đừng ngây thơ qúa, Rin san! Hắn đã ở bên cạnh cô ta trước kia rồi, từ khi hắn còn bắt cô đợi hắn ở ngoài cơ! Và hai năm nay chúng đã sống với nhau. Đi đâu cũng có nhau. Trong khi đó thì cô ở đây mà than khóc cho hắn. Hắn có để tâm đến cô không?”

Rin cau mày giật tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Tsuki, nhưng cô ta không buông tha cô

“ Có thể là để tâm. Nhưng mà là kiểu để tâm gì? Hắn có bao giờ nói yêu cô chưa? Hắn có bao giờ nói muốn lấy cô chưa? Hay là hắn chỉ bắt cô đợi hắn về như một con chó đợi chủ? Hãy nhìn cách đối xử với cô gái đó bây giờ mà so sánh xem!”

“ Dù cô có ở bên hắn bao nhiêu lâu đi nữa hắn cũng sẽ không bao giờ lấy cô. Vì cô là một con người dơ bẩn, đáng khinh! Vì cô chẳng có gì để giúp đỡ được hắn! Vì ở bên cô là một nỗi nhục đối với hắn! Hắn chưa bao giờ dám xuất hiện cùng cô ở ngoài. Có đúng thế không? Hắn không bao giờ yêu cô! Hắn không bao giờ muốn lấy cô! Cô chỉ là một kẻ đi theo hắn mà hắn thấy thích! Một đồ chơi giải trí đối với hắn! ”

“ IM ĐI!”

Rin quát lên. Tsuki dường như nắm được điểm yếu của cô, cười đắc thắng.

“ Hãy so sánh cô với kẻ kia xem! Xinh đẹp, tài năng, quyền qúy, cao sang! Cô ta có thể đem cho hắn tất cả những gì hắn cần! Và cô ta đã thay thế chỗ cô! Không, cô ta luôn luôn ở đó, chỉ có cô là kẻ vụng trộm mà thôi!”

SOẠT!

Thanh kiếm sáng lóa trên tay Rin chỉ thẳng vào cổ Tsuki. Tay kiếm của cô run lên… Cảm giác mà cô đã đánh mất rất lâu… Giận dữ…

Cô hạ thanh kiếm xuống, tiếp tục quay lưng đi ra ngoài. Nhưng mọi thứ trước mắt cô đang mờ đi trong màn sương trắng nhức buốt của thánh địa… Tsuki cũng không đuổi theo. Cô ta quay sang Kika, thầm thì to nhỏ…

Rin đến trước mộ của Yuki. Thanh kiếm trên tay cô rơi xuống đất… để cô hoàn toàn gục ngã xuống bên ngôi mộ. Đột nhiên, tất cả sức lực của cô tan biến.

Bầu trời sao lấp lánh tỏa rộng bên trên cô. Nhấp nháy đến nhức mắt. Xa xa, một tia sáng vụt qua. Sao băng…

Nhưng cô đã quên thói quen ước nguyện của mình mất rồi.

Cô không còn sức để làm gì nữa… chịu đựng gì nữa… Để làm gì? Vô ích.

Anh đã quên cô. Quên thật rồi.

Chẳng phải cô đã ước muốn điều đó sao? Cô đã cầu chúc cho anh tìm được một cuộc sống mới và quên cô đi…

Nhưng lòng vẫn cứ đau.

Tsuki không sai hoàn toàn. Phải, dù cô có ở bên anh mãi mãi, anh vẫn không thể yêu thương cô… như cô muốn. Cô mãi mãi vẫn chỉ là một bến bờ ghé tạm của anh. Anh không bao giờ muốn lấy cô. Không bao giờ tự hào về cô… Không bao giờ có thể nắm tay cô đi ra ngoài…

Và khi cô rời xa anh… Sẽ có kẻ khác thay vào chỗ đó… Không, người đó sẽ ở một vị trí mà cô không bao giờ có thể với tới được. Bọn họ sẽ sống bên nhau… Hạnh phúc… Mãi mãi…

Qủa thực là hạnh phúc mãi mãi… Điều cô không bao giờ có.

Tất cả những gì cô chịu đựng vì anh… Cuối cùng kết qủa cũng chỉ có thế thôi. Dù sớm hay muộn, kết qủa cũng chỉ có thế thôi.

Dù có ở bên anh thêm 10 năm, 50 năm… Kết qủa cũng chỉ có thế thôi.

“ Hận… Nhưng không biết là phải hận cái gì…”

Đó là karma của tôi…

Linh hồn tôi sẽ bị lấp vùi trong tuyết mãi mãi… Và người sẽ hạnh phúc… bên kẻ đó… mãi mãi…

Thêm nhiều ngôi sao băng nữa rơi. Rơi như trời sao đang vỡ nát.

Rin nhắm mắt, dựa lưng vào ngôi mộ. Cô không muốn nhìn trời sao này nữa.

Ánh sáng trắng phát ra nhè nhẹ từ ngôi mộ.

Và từ từ… Nó bao phủ lấy cô. Một tiếng gọi vang vọng trong gió.

“ Yuki…………….”

Từ đằng xa, Tsuki nhìn lại, khẽ mỉm cười…

 

Chapter 38

Cherry blossoms of night

Yoshinaga khoanh tay nhìn ra phía xa. Những cánh hoa anh đào rơi nhẹ trên tóc cô, khảm vào mái tóc đen huyền như màn đêm một sắc hồng tươi kỳ lạ. Tay áo và dây lưng của cô bay phất phơ trong gió, đem đến cho cô vẻ phiêu diêu của một vị nữ thần.

Nhưng đối lập với vẻ bình thản đó, Yoshinaga không hề cảm thấy dễ chịu.

Cô ghét những nơi như thế này. Vô cùng căm ghét. Mùi máu tanh, và những cuộc chém giết… ý nghĩa gì cơ chứ?

Nhưng người ta nhiều khi phải làm những việc mà người ta không muốn. Và cô là một youkai… Không có con đường nào khác…

“ Yoshi-chan, giết hắn đi!”

Lời cha cô khuyến khích cho cuộc chém giết đầu tiên vẫn còn văng vẳng bên tai… không thể nào quên… Và mỗi khi cô chạm đến thanh kiếm mà cha cô để lại này, những lời đó lại vang vọng.

Giết hay bị giết… Chỉ có một lựa chọn. Cũng như trong cuộc chiến này…

Cô nhìn lại phía lều Sesshoumaru đang ở, khẽ thở dài…

Chúng ta… Có lẽ đã sinh lầm rồi. Chỗ của chúng ta không phải ở đây. Nếu như có kiếp sau…

Một luồng gió nhẹ thổi qua. Yoshinaga quay lại, tay lập tức với lấy thanh kiếm. Một hình bóng mờ mờ hiện ra sau những hàng cây anh đào.

Vô khí, vô sắc. Không thể rõ là người hay yêu.

Yoshinaga cảnh giác tuốt kiếm ra, quát khẽ

“ Ai đấy?”

Cái bóng trắng đó lại gần cô. Một cô gái- con người, mặc toàn đồ trắng. Mái tóc đen của cô ta xõa dài sau lưng, liêu trai và lạnh lẽo. Cặp mắt cô ta… dường như là màu nâu. Đứng trước cô ta, Yoshinaga cảm thấy một luồng khí lạnh thấu vào mình… như đứng trong tuyết.

Hoa anh đào vẫn lác đác rơi quanh hai người. Cô gái bước đến trước Yoshinaga, chân đi nhẹ như lướt đi trên cỏ. Yoshinaga nhăn mặt hỏi lại

“ Cô là ai?”

“ Rin… hay là Yuki cũng được.”

“ Đến đây làm gì?”

Không phải Yoshinaga hỏi. Cô giật mình nhìn ra phía sau. Sesshoumaru đang đứng gần đó, cách hai người chừng chục bước chân.

Dù ở khoảng cách xa, Yoshinaga vẫn cảm thấy trong ánh mắt anh… ngọn lửa đang bùng cháy… Giận dữ… hay kinh ngạc… hay là điều gì khác…

Cô gái mới đến quay lại nhìn Sesshoumaru

“ Sesshoumaru sama…”

Bất chợt, Yoshinaga nhận ra. Rin… đây là…

Sesshoumaru lầm lì đến gần Rin. Mắt anh không một giây rời khỏi đôi mắt trống rỗng của cô. Tại sao cô lại đến đây và làm cách nào mà vào được đây? Và thái độ của cô…

Mỗi lần gặp cô, anh lại cảm thấy sự băng giá quanh cô tăng thêm… đến lạnh người…

Cô không nhìn anh… Cô hình như đang nhìn vào một khoảng không nào đó. Rất chậm chạp, mép cô nhếch lên

“ Tôi đến vì công việc.”

“ Việc gì?”

“ Giết.”

Gió ngưng thổi. Những cánh hoa đào cũng ngừng rơi.

Cả hai nhìn vào mắt nhau dò xét. Không một cử động.

Sesshoumaru dường như không tin vào tai mình nữa. Chữ “giết” thoát ra từ miệng cô như một tiếng gọi của tử thần. Rin giết người? Có thể sao?

Rin quay lưng đi xa khỏi Sesshoumaru. Yoshinaga vội níu tay cô lại

“ Khoan đã!”

“ Cô định giết ai?” Sesshoumaru hỏi

Rất từ tốn, Rin liếc mắt nhìn cô gái đang nắm lấy tay mình, nhả từng chữ

“ Giết cô ta.”

Tay cô đột ngột phóng lên, đập thẳng vào ngực Yoshinaga. Yoshinaga ngã ngửa ra sau, quằn quại trong hơi lạnh thấu đến tận óc. Sesshoumaru vội phóng tới nhưng Rin đã bay lên trời, tan biến vào bóng tối. Đột nhiên, từ khoảng không, một trận gió tuyết nổi lên. Tuyết bay trắng trời.

“ Sesshoumaru sama…”

Yoshinaga níu lấy chân của Sesshoumaru. Anh cúi xuống, khẽ chạm vào cô… Và giật mình.

Như một mảnh băng đá. Dường như thân thể cô đang biến thành băng… và tan chảy…

“ Lạnh… Lạnh qúa… Lạnh…”

Anh nâng cô dậy. Thân thể cô… đang tan đi… nhẹ bỗng. Jaken chạy ra, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.

“ Sesshoumaru sama…”

Anh im lặng rút thanh kiếm Tenseiga ra. Jaken lắc đầu

“ Không thể cứu được cô ấy đâu, Sesshoumaru sama! Đây là pháp lực của thánh địa Kotsu…”

“ Cái gì?”

“ Vì thánh địa đó đã bị phong ấn trước khi ngài ra đời nên ngài không biết… Đây là quyền lực của người canh giữ thánh địa… Biến linh hồn kẻ khác thành băng… Không thể đầu thai, tan biến vĩnh viễn… Đây là sự hủy diệt tồi tệ nhất…”

Jaken nói mà run rẩy từ đầu đến chân. Mắt lão đóng đinh vào Yoshinaga trong kinh hoàng. Hình thức hủy diệt tồi tệ nhất của thánh địa… đã trở lại…

Sesshoumaru nhìn lại Yoshinaga. Cô không còn run nữa, nhưng ánh mắt cô đã mờ đi, cái chết đang đến… đang tan chảy trong cô… Rin… Ngươi đã giết Yoshinaga…

 

Yoshinaga nắm lấy tay anh, thì thào

“ Hãy cứu cô ấy, Sesshoumaru sama…”

“ Cái gì?” Sesshoumaru hỏi, nhận rõ từng hơi thở của cô đang tan đi.

“ Trở thành kẻ canh giữ thánh địa… Giết người… Không tốt…”

“ Đó là con đường cô ta tự chọn. Cũng như cô ta đã giết cô. Ta sẽ giết cô ta!” Một kẻ nào đó trong anh đang nói. Sự tức giận đến không thể tưởng trào lên trong anh. Yoshinaga nhắm mắt, lời nói của cô nhỏ tới mức không thể nghe được.

“ Không. Đừng… đừng ghét cô ấy… đừng giết cô ấy… Giết người mình yêu… rất đau… Đừng… đừng như tôi…”

Trận gió tuyết tan dần, những bông tuyết chỉ còn rơi lác đác. Yoshinaga rùng mình, tay cô nắm chặt vạt áo của Sesshoumaru

“ Lạnh… lạnh qúa… Làm ơn… ôm lấy tôi… Làm ơn…”

Sesshoumaru nhẹ ôm lấy thân thể nhẹ như sương, lạnh như băng của Yoshinaga. Cô gái đã cứu sống anh, cô gái đã ở bên anh hai năm nay… Khi tất cả bỏ mặc anh… chỉ có cô bên cạnh anh, giúp đỡ anh. Và khi anh có thể trở lại, cô lại ra đi…

Những làn khói trắng mỏng manh bắt đầu tỏa ra từ thân thể Yoshinaga. Rồi hình hài của cô cũng nhạt nhòa dần… Cô nhắm mắt, mỉm cười.

“ Takeshi…”

Những lời cuối thoát ra từ môi cô như làn gió thoảng.

Cô tan biến.

Trên tay Sesshoumaru chỉ còn lại vạt áo của cô. Vài cuộn khói trắng còn vương lại trên nền trời cũng vội vã tan trong gió.

Hoa anh đào vẫn rơi trên nền tuyết trắng… Đỏ thẫm như nước mắt máu…

“ Nhưng tôi vẫn muốn thử một lần… Tôi cũng muốn được hạnh phúc một lần, muốn được yêu thương một lần… “

Sesshoumaru cúi đầu.

Hạnh phúc nào đối với cô? Cái tên mà cô gọi giây phút cuối phải chăng là kẻ cô đã yêu… và đã chính tay giết hắn? Trong cuộc đời của cô, cô đã từng bao giờ nắm tay được vào cái hạnh phúc nhỏ bé của cô chưa, Yoshinaga?

Dù cô luôn cười, cô có vui đâu. Dù cô độc ác, cô có muốn đâu. Dù cô cứu giúp kẻ khác hay là hại kẻ khác, cô có thanh thản đâu. Cô đã sinh lầm một kiếp rồi sao?

Ta thậm chí cũng không thể chúc cô một kiếp sau an lành… Ngay cả linh hồn của cô cũng chẳng còn… đã bị hủy diệt…

Sự hủy diệt độc ác nhất của thánh địa…

“ Đừng giết cô ấy…”

Chính tay Rin đã giết Yoshinaga… Tại sao và làm thế nào…

Có chuyện gì đang diễn ra?

Anh quay sang Jaken, giọng trầm xuống

“ Kể cho ta nghe tất cả những gì ngươi biết về thánh địa Kotsu!”

………………………………..

Tsuki đứng trước thánh địa, ngẩng đầu nhìn lên trời. Xa xa, một làn khói trắng bay hướng về phía thánh địa, rồi tụ lại thành hình một cô gái trong bộ đồ trắng.

“ Yuki sama!”

Tsuki chạy ra đón cô gái trong hình dáng của Rin đang đi vào thánh địa. Khuôn mặt cô vẫn mang vẻ hờ hững băng giá. Tsuki ôm lấy Rin, vui mừng

“ Người đã trở về bình an.”

Từ từ, Rin nhắm mắt lại, đổ gục xuống vai Tsuki. Cô ta khẽ vuốt tóc cô, thì thầm

“ Rồi sẽ đến ngày người hoàn toàn trở về với tôi.”

Trong bóng tối mờ đục, Rin chỉ cảm thấy một tia sáng trắng lóa lên… rồi lại chìm trong sắc đỏ như máu…

……………………………….

“ Thánh địa Kotsu liên quan đến một truyền thuyết cổ xưa về linh hồn của tuyết và trăng. Tuyết làm nên sức mạnh và trăng là tinh thể. Người canh giữ thánh địa là những cô gái phải sống cô độc suốt đời, và được thánh địa ban cho một sức mạnh rất kỳ lạ.

Nhưng những cô gái đó cũng không sống lâu. Hầu hết bọn họ đều không sống qua tuổi 30 và đều biến mất một cách bí ẩn trong thánh địa. Người ta nói thánh địa đã hút lấy linh hồn họ để nuôi sống chính nó. Hủy diệt linh hồn, đó chính là cách thức tấn công kẻ thù của thánh địa này.

Nhưng 600 năm trước, thánh địa đã bị phong ấn bởi chính một người canh giữ nó. Một miko trước khi chết đã sử dụng linh hồn mình để niêm phong thánh địa.

Mộ của cô ta còn chôn trong thánh địa , đó cũng chính là dấu ấn niêm phong.

Tên của cô gái đó… Hình như là… Yuki…”

Sesshoumaru im lặng nghe Jaken. Trong đầu anh bừng bừng bao câu hỏi không thể nói.

Vậy là… Rin là người canh giữ thánh địa hiện giờ… Lý do nào đã dẫn cô đến đó?

Thánh địa sẽ hút dần linh hồn của kẻ đang ở trong nó… Cô có biết điều đó không? Và còn Kirasagi…

Và, quan trọng hơn hết… Cô đang chống lại anh…

Trong khi anh lại không thể gặp được cô…

 

Chapter 39

White flowers in the river

Don't love me, because I am dying

Within a war of regrets

Don't love me, for worldly reasons, I want to sore

With your great love of the blue sky

I don't know what to tell you, this is the truth

If people want to know, how to show compassion

You and I split, they don't move

But in this lonely sky, don't leave me

Don't leave me, don't leave me

Don't listen to me, if I tell you not to love me

Don't leave me, don't disarm

my heart with that you don't love me

Don't love me, that I beg you

My grief leaves me

You know well, that I can't

That it is useless, that I will always love you

Don't love me, since I made you suffer

with this heart that is filled with a thousand winters

Khi Rin tỉnh dậy thì cô đã nằm trong phòng của cung điện. Kiku đang ngồi quay lưng lại với cô, trên tay cô ta là chén thuốc đang bốc khói. Đôi mắt đen thẫm của Kiku lướt qua Rin với ánh nhìn khó hiểu.

Rin chuyển mình, nhận lấy một cơn đau thấu óc chợt nhói lên từ sau gáy. Có chuyện gì xảy ra thế? Cô nhớ mình đã dựa vào ngôi mộ của Yuki… rồi sau đó…

Cô chỉ nhớ mang máng… những sắc hồng… rồi màn máu đỏ thẫm…

“ Uống đi!”

Kiku đưa cho cô chén thuốc. Rin nhận lấy, nhưng đặt xuống bàn, quay sang cô ta

“ Có chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở đây?”

“ Cô không nhớ gì sao?”

Rin lắc đầu. Kiku vừa mở miệng toan nói, cánh cửa phòng đã đột ngột mở ra. Kirasagi chạy vào. Mặt anh thoáng nét lo âu

“ Rin san, có chuyện không ổn rồi!”

Kiku đứng lên. Rin nhìn Kirasagi, khẽ nhướng mày dò hỏi. Kirasagi cau mặt ngập ngừng

“ Zataki đã bị Sesshoumaru bắt được. Hắn nói… Chỉ khi cô ra gặp hắn, Zataki mới được trả về.”

Im lặng.

Cả Kiku và Kirasagi đều nhìn vào Rin chờ đợi. Cô nhìn lên Kiku, khẽ khàng

“ Ngày hôm trước… Tôi đã làm gì?”

Kiku cắn môi, trả lời

“ Cô đã đến… giết chết người bên cạnh Sesshoumaru, Yoshinaga…”

“ Cái gì?”

Không phải Rin hỏi. Kirasagi quắc mắt nhìn Kiku, gằn giọng

“ Các người lại…”

“ Đừng làm ầm lên, Kirasagi sama!”

Rin lắc đầu, nhắm mắt lại. Cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ. Và tim cô cũng đang nhói lên những nhịp đập bất thường… Sesshoumaru muốn trả thù cho Yoshinaga, neh?

“ Ngài làm ơn chuẩn bị cho tôi đi ra ngoài…” Nhận thấy ánh mắt của Kirasagi, Rin cười khẽ “ Chẳng ai làm gì được tôi bây giờ đâu, ngài không phải lo.”

Kirasagi ngần ngừ rồi gật đầu, đi ra. Kiku quay sang Rin, trong mắt cô ta Rin đọc thấy điều gì đó… Hoảng sợ…

“ Cô sẽ cứu Zataki chứ?”

Rin nhìn sâu vào mắt Kiku. Cô chợt thấy lòng chua xót. Một cô gái như cô cũng biết lo lắng cho kẻ khác sao, Kiku san? Cô cũng biết yêu thương sao, Kiku san? Chúng ta là những kẻ không được phép như thế, cô không biết sao, Kiku san?

“ Tôi không biết.”

Rin chống tay đứng dậy. Cô lơ đãng thay áo, rồi chuẩn bị kiếm. Phải, ngày hôm nay cô sẽ đem kiếm đi gặp anh. Chúng ta sẽ đối mặt với nhau như những kẻ thù…

Giá như cô còn nước mắt để mà khóc…

 

Cánh đồng cỏ xanh ngắt ở cạnh dòng sông sáng lấp lánh ánh nắng chiều như càng xanh thêm. Hoa dại nở trắng đồng, lung lay vui đùa trong gió. Phấn hoa tỏa bay vào không khí, mang mùi thơm dịu nhẹ, tưởng như đó là mùi thơm đặc trưng riêng của mùa xuân…

Rin nhìn quanh. Cánh đồng này chẳng thay đổi gì. Những bông hoa này… cô đã từng hái cho anh… Bồi hồi, gần như vô thức, cô qùy xuống cạnh những khóm hoa, hái những bông hoa trắng muốt… Thả chúng xuống dòng sông…

Trôi đi nhé, những cánh hoa của ngày xưa. Hôm nay ta không thể gửi cho người những yêu thương của ta được nữa. Và người cũng sẽ không thể chấp nhận ta… Kami sama, tôi đã không còn muốn hỏi ngài tại sao… Tôi chỉ có thể cúi đầu chấp nhận tất cả những gì mà ngài đang làm với tôi…

Tiếng nước động khẽ phía đầu dòng sông. Cô ngẩng lên. Anh đang đứng đó.

Trắng xóa trong ánh nắng chiều. Vẫn dáng vẻ cô độc mà kiêu kỳ… Vẫn đôi mắt bình thản mà lạnh lùng…

Tay anh đang cầm một bông hoa còn đẫm nước… vừa lấy lên từ dòng sông… bông hoa cô vừa thả trôi…

Cô khẽ chớp mắt. Có phải vì ánh nắng mà cô thấy mắt mình cay?

Giá như… lại là ngày xưa…

Sesshoumaru nhìn cô đứng lên đến trước mặt anh. Ban ngày, ở trong ánh nắng rực rỡ này, trông cô có vẻ tươi hơn. Dù vẫn trong bộ đồ trắng tang tóc, vẻ giá lạnh cũng đã bớt đi nhiều. Đôi mắt nâu buồn bã, lạnh nhưng không đến mức thê lương vô hồn… như hôm trước.

Cô đứng giữa cánh đồng hoa, những cánh hoa bay tỏa trong làn gió nhẹ… Mong manh như sương, như nắng…

Và giọng cô cũng nhẹ nhàng như nắng

“ Tôi đã đến đây, Sesshoumaru sama.”

Cô đã không còn xưng là “Rin” như trước nữa. Và giọng cô cũng chẳng còn ấm áp yêu thương. Cô đối với anh như một người xa lạ… cảnh giác như một địch thủ…

Sesshoumaru nhìn thẳng vào mắt Rin, trầm giọng

“ Ngươi không có gì muốn nói sao?”

“ Nói gì? Về Yoshinaga… phải không?”

Rin mím môi nhè nhẹ. Anh không cần phải biết… những gì đang xảy ra…

“ Đúng là tôi đã muốn giết cô ta… Và tôi phải giết cô ta. Ngài muốn trả thù không, Sesshoumaru sama?”

Cô nhìn vào mắt anh, ngẩng cao đầu thách thức. Tay anh khẽ run lên…

Không. Đây không phải là Rin. Đây chỉ là một kẻ nào đó đang nói. Hãy nhớ, cô ấy đang bị khống chế bởi thánh địa… Hãy tin rằng đây không phải là cô.

“Hai năm qua, ngươi sống thế nào?”

Rin chớp mắt. Câu hỏi đột ngột của anh chợt làm cô thấy bối rối. Anh đang hỏi thăm cô?

“ Ngài muốn hỏi tôi, hay là Rin?”

Một ngọn gió thổi qua, vài sợi tóc bay ngang mắt cô, cay cay…

“ Rin ngày xưa mà ngài quen đã chết rồi. Không phải tôi nói ngụ ý gì đâu, Sesshoumaru sama. Cô ấy thực sự đã chết hai năm trước rồi. Sau khi nghe tin ngài chết, cô ấy không chịu nổi đả kích… Cô ấy đã treo cổ tự tử… chết theo ngài. Từ ngày ấy, Rin đã thực sự chết rồi.”

“ Nhưng người ta không cho cô ấy chết dễ dàng như vậy. Người ta dựng cô ấy dậy bằng phép thuật của thánh địa. Nhưng người ta không thể nào cứu sống được trái tim cô ấy, linh hồn cô ấy. Mảnh vỡ ấy, người ta lấy linh hồn của thánh địa lắp vào. Và từ đó, Rin chỉ còn là cái thể xác đang hoạt động… bằng những linh hồn chắp vá, bằng sự điều khiển của kẻ khác. Rin ngày xưa đã chết rồi.”

“ Hãy nhìn kỹ đi, Sesshoumaru sama! Tôi có gì giống với cô gái mà ngài từng cứu sống, từng quen biết… từng yêu thương không?”

Những cánh hoa trắng vẫn lặng im bay lên, rồi rơi xuống dòng sông. Vài giọt sóng cuộn lên, cuốn chúng vào dòng chảy của nó. Không một vết tích…

Hai người vẫn đứng đó, nhìn vào mắt nhau.

Xa lạ…

Phải. Cô gái trước mặt anh không còn là cô gái mà anh đã nhớ trong suốt hai năm nay. Cô ta không còn là cô gái mà anh đã từng quen biết… từng yêu…

Rin ngày xưa luôn có nụ cười ấm áp, trong sáng và nhân hậu, vui tươi và đáng yêu… Rin ngày xưa luôn là một nơi yên bình cho tâm hồn anh…

Đứng trước cô gái bây giờ, anh chỉ cảm thấy bão tố đang nổi lên, chỉ cảm thấy sự giá lạnh đang bao trùm mình. Một cô gái lạnh lùng còn hơn cả anh, tàn nhẫn và chua chát…

Tất cả đã hết rồi sao? Kể cả tình yêu trong cô?

“ Ngài muốn tôi đến để trao đổi Zataki. Giờ tôi đã đến rồi, ngài giao trả người cho tôi được chưa, Sesshoumaru sama?”

“ Zataki đã được đưa đến cung điện của Kirasagi ngay trước khi ta đến đây.” Anh chậm rãi trả lời.

“ Vậy thì ngài còn muốn gì nữa đây, Sesshoumaru sama?”

Im lặng.

Anh muốn gì đây? Anh có thể làm gì được đây? Chỉ đứng trước cô thế này thôi, anh đã muốn hét lên trong bất lực.

Giết cô sao? Giết bằng cách nào?

Cứu cô sao? Cứu bằng cách nào?

Có cách nào để đem cô trở lại với anh… như ngày xưa?

“ Đừng suy nghĩ nhiều làm gì, Sesshoumaru sama.” Cô nói mà miệng hầu như không mở ra “Cũng đừng cố hồi tưởng, cố níu kéo những ngày xưa làm gì! Nếu như ngài hận tôi, cứ đến mà giết tôi. Nếu như ngài coi tôi là đối thủ, cứ làm như với những kẻ thù của ngài. Nếu như ngài chỉ muốn thỏa trí tò mò của ngài thì ngài có thể quay lưng bỏ đi được rồi. Nếu muốn, ngài có thể cầu chúc cho cô gái Rin của ngày xưa ấy an nghỉ. Ngài muốn làm gì đây, Sesshoumaru sama?”

“ Ta muốn… Rin trở về với ta.”

.

.

Thêm nhiều đợt gió nữa. Cánh hoa bay trắng xóa khoảng không. Hai bóng người trong bộ đồ trắng nhập nhòa đi trong nắng.

Cô khẽ cười

“ Thật sao, Sesshoumaru sama?”

… mà lòng cô đau như muối xát… Không còn đường để trở lại…

“ Ngài sẽ không hối hận chứ, Sesshoumaru sama? Ngài đã suýt chết một lần vì cô gái đó. Trong suốt hai năm qua, chẳng lẽ ngài có thể toàn tâm toàn ý tìm cô ta mà chưa một lần nghĩ đến tìm được thì sẽ như thế nào sao? Ai sẽ chấp nhận ngài với cô ta? Ai sẽ để cho ngài làm tất cả những gì ngài muốn? Tham vọng của ngài sẽ chẳng thể nào thực hiện. Tất cả những gì ngài xây dựng sẽ sụp đổ. Thậm chí, hai người muốn sống cũng khó. Trên thế giới này không có chỗ cho ngài và cô gái đó. Hai người có thể đi đâu? Một giấc mơ không thể nào kéo dài, không thể nào thành hiện thực. Và nó đã tan biến rồi. Ngài không hiểu sao?”

Giấc mơ… Chỉ là một giấc mơ mà thôi… Và chúng ta đã tỉnh lại…

Ngôi nhà của cầu vồng… mãi mãi chỉ là một giấc mơ… Một ảo mộng…

Chúng ta mãi mãi là những kẻ thuộc về hai thế giới khác nhau.

Và kết qủa cuối cùng cũng chỉ có một…

Giấc mơ thủy tinh của chúng ta khi đem ra đối mặt với cái tàn nhẫn ác nghiệt của thế giới này… Đã vỡ tan… ghim vào tim ta những mảnh vỡ nhức buốt…

Giấc mơ của chúng ta không bao giờ có thể thực hiện.

Anh cứ đi trên con đường chinh phục của anh. Đó là cuộc sống của anh. Và anh chỉ có thể chọn con đường đó.

Và cô sẽ trở về đối mặt với cuộc sống của mình. Đau khổ hay hạnh phúc… Cô cũng chỉ có thể chấp nhận nó.

Hai con đường đã cắt qua nhau một lần… và không còn trở lại…

Quay trở lại sao? Làm sao để quay lại khi giữa chúng ta đã có qúa nhiều những vết thương, những nỗi đau? Khi chúng ta nhận ra đã làm tổn thương nhau qúa nhiều.

Làm sao chúng ta có thể sống bên nhau trong thế giới đầy những định kiến, những hận thù, những đối nghịch như thế này?

Anh không bao giờ có thể bình thản nắm lấy tay cô đi giữa nhân gian này. Cô không bao giờ có thể đứng bên anh.

Chỉ lộ hình tích ra một chút, làn sóng ngoài kia sẽ hất tung chúng ta đi.

Anh là một taiyoukai, là chúa tể miền tây.

Và cô là một ningen.

Số phận của chúng ta khi sinh ra đã là ở hai bên bờ đại dương. Không bao giờ nên gặp nhau. Không bao giờ nên gặp lại nhau.

Cô nhìn sâu vào mắt anh lần cuối cùng… Rồi chậm chạp quay đi…

Một lần cuối thôi… Giữa cánh đồng này… Xin gió hãy gửi cho người những cánh hoa mà tôi không thể đem lại cho người được nữa. Nắng hãy sưởi ấm cho người. Mưa hãy làm dịu mát tâm hồn người. Và mây hãy che chở cho người… Mãi mãi cùng tình yêu của tôi...

Anh nhìn theo bóng cô. Nghẹn đắng.

Nhưng một lần cuối thôi, anh vẫn muốn hỏi…

“ Ngươi vẫn yêu ta chứ?”

Những bông hoa trôi theo dòng nước… vẫn cứ trôi…

“ Không.”

“ Vậy thì ta nên giết ngươi không?”

“ Có.”

Trong làn gió, cô cảm nhận được mũi kiếm của anh đang lao đến.

Cô nhắm mắt lại. Một hạt bụi phấn hoa bay vào mắt cô. Nhức buốt.

Người lầm rồi, Sesshoumaru sama. Không có chữ “vẫn” đó đâu. Tôi yêu, và luôn luôn yêu người…

Cho đến hơi thở cuối cùng của tôi…

Nếu cái chết của tôi giải thoát được cho người, hãy giết tôi đi!

Cùng với kiếm khí lạnh buốt đang tràn tới, cô ngẩng nhìn trời.

Những bông hoa trắng đang bay lên, nhòa đi trong nắng…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro