Chap 5: Chỉ có mình ngài ( Kết 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là bao nhiêu công sức tuyển chọn cực khổ của Kagome và Inuyasha rốt cuộc đã đổ sông đổ biển. Nhưng Kagome không hề thấy buồn hay khó chịu, dù rằng đợt kén chồng cho Rin vừa rồi còn khó khăn hơn cả đi tìm ngọc tứ hồn. Để có thể tìm ra 12 người tạm ổn nhất trong hàng trăm ngàn người tham dự, Kagome và Inuyasha đã tốn hết một thùng thuốc nhỏ mắt, 10 vỉ thuốc chống ói và 2... bình ô xy để thở.

Tuy nhiên, tất cả những vất vả đó đều rất xứng đáng vì chí ít, cô cũng hiểu là Sesshoumaru thật sự quan tâm đến Rin, không chỉ là sự an nguy mà còn đến cả chuyện chung thân của Rin nữa. Kagome cảm thấy rất an lòng khi biết Sesshoumaru đã gần như ngay lập tức bay đến làng Inuyasha lúc nghe tin Rin kén chồng, và "xử đẹp" tất cả lũ ong bướm "kém chất lượng" (nếu so với Sesshoumaru) vây quanh Rin, mặc dù cách làm của hắn có hơi bị... khủng bố.

Kagome đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ thì chợt thấy có bóng người thấp thoáng bên ngoài căn nhà nhỏ. Cô bước đến, giơ tay khẽ vén bức rèm tre rồi bất thần la toáng lên khi thấy một thân hình bầm dập te tua đang đứng trước mặt mình:

"INUYASHA!!?"

*******************

Buổi sáng hôm Sesshoumaru xử lý dứt điểm tên cuối cùng trong đám tình địch "yếu mà còn bày đặt ra gió", hắn đã đến tìm Inuyasha để "thâm tình đàm đạo".

Và kết quả là sau khi dần đứa em bán yêu thành bán... sống bán chết, Sesshoumaru liền bỏ lên đồi ngồi một mình.

***

Sesshoumaru lặng lẽ ngồi tựa lưng vào một thân anh đào cổ thụ, phóng mắt nhìn xa xăm. Trăng tròn và sáng vằng vặc. Đẹp lung linh một cách huyền ảo. Nhưng... cũng mỏng manh và rất xa tầm với. Tựa như...

"Sesshoumaru-sama!". Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.

Không cần quay lại, Sesshoumaru cũng thừa hiểu đó là ai. Hắn sao có thể không nhận ra mùi hương dìu dịu và chất giọng êm tai đặc trưng của Rin chứ?

"Sesshoumaru-sama, ngài ngồi ở đây một mình ạ? Jaken-sama và Ah-Un đâu?". Rin vừa hỏi vừa chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Im lặng.

Rin cong gối, gác hờ cánh tay mình lên đó, cô ngẩng đầu nhìn trời. Trăng lấp lánh và sao vẫn không ngừng nhấp nháy. Sesshoumaru luôn như thế, rất hiếm khi trả lời những câu hỏi của Rin nhưng cô chưa bao giờ khó chịu vì điều đó. Bởi đối với Rin, việc được ở gần hắn đã là quá đủ, cô không muốn đòi hỏi gì thêm.

"Ngươi muốn kén chồng?". Sesshoumaru bất thần lên tiếng làm Rin giật nảy người.

Cô ngạc nhiên xoay mặt lại nhìn hắn. Sesshoumaru sao lại hỏi cô như thế? Là quan tâm? Hay là thứ gì khác?

Rin hướng mắt nhìn xuống những ngọn cỏ non dập dờn dưới làn gió đêm lành lạnh, cô xoay xoay ngón tay mình vào không trung như đang cố vẽ một cái gì đó lên hư vô. Nhẹ nhàng, cô khẽ đáp:

"Vâng!"

Sesshoumaru thoáng trợn mắt. Màu hoàng ngọc bỗng chốc tối sầm lại, tựa như sắp hòa vào màn đêm đen đặc trước mặt.

"Vậy sao?". Hắn hỏi, một câu hỏi mà không cần lời đáp.

"Vâng! Sesshoumaru-sama, Rin..."

Ngập ngừng một thoáng, Rin ngẩng lên nhìn hắn:

"Rin đã... tìm được!"

Sesshoumaru lặng người. Một cảm giác kỳ quái dâng đầy lòng hắn. Băng giá bỗng chốc từ đâu ùa về, khuất lấp cả trái tim chỉ vừa chực hé mở.

"Thế thì tốt!".

Sesshoumaru vô cảm đáp lời. Bất thình lình hắn đứng lên, nhắm thẳng hướng cánh rừng mịt mùng không thấy lối mà lạnh lùng cất bước.

Rin hoảng hốt. Không, đừng đi Sesshoumaru-sama! Rin chưa nói hết mà!

Trong lúc còn chưa biết phản ứng thế nào, Rin bỗng nhớ lại lời Kagome đã thì thầm với cô vào cái hôm mà hai vợ chồng họ vừa hoàn thành xong cuộc tuyển chồng cho Rin.

***

"Rin, nếu em không muốn lấy họ thì chị cũng không ép nhưng em cứ thử để mắt đến đi!"

"Nếu không bằng lòng thì cho họ cơ hội làm gì?". Rin ngạc nhiên.

"Thì để thử Sesshoumaru!". Kagome ghé tai Rin nói nhỏ.

"Em sợ làm ngài ấy giận." Rin cắn nhẹ môi ngập ngừng.

"Nếu Sesshoumaru giận mà bỏ đi, thì em cứ làm vầy nè....". Kagome vừa nói vừa mô tả một cảnh tượng gì đó làm Rin ngượng ngùng, đỏ chín mặt.

***

Rin vụt đứng dậy, lao tới nắm chặt tay áo Sesshoumaru kéo thật mạnh. Nếu đúng như những gì Kagome đã nói, Sesshoumaru chắc chắn sẽ mất thăng bằng khi xoay người lại mà ngã chúi về phía trước. Và điều tất yếu là hai người sẽ... môi chạm môi. Hoàn hảo cho một nụ hôn vừa bất ngờ vừa lãng mạn.

Nhưng ngoài dự đoán của Rin và trật lất với tưởng tượng của Kagome. Sesshoumaru không phải người bình thường, hắn là một DAIYOUKAI. Với sức lực của một thiếu nữ chân yếu tay mềm như Rin, việc kéo cho hắn mất thăng bằng là chuyện không tưởng. Vì thế, hậu quả là Rin... lãnh đủ.
__________________

Chới với, mất thăng bằng sau cú giật quá mạnh làm áo Sesshoumaru rách nguyên một mảng to đùng trong khi hắn vẫn đứng yên, vững như núi, Rin không tự chủ được ngã ngửa ra sau.

Phen này về chắc nghỉ ngồi 3 ngày luôn quá Rin ơi!... Rin thầm than

Bộp!

Vẫn còn đang nhắm tịt mắt nhăn nhó, Rin theo phản xạ đưa tay ra sau định xoa cái mông đáng thương nhưng... lạ quá: tay cô bị cái gì đó cản lại. Mà sao té mạnh thế lại không đau nhỉ?

Rin chậm rãi mở mắt. Trước mặt cô không phải cánh rừng âm u, tối đen mà là khuôn mặt băng giá lạnh lùng nhưng đẹp một cách hoàn mỹ của Sesshoumaru. Và mông cô cũng chẳng hề tiếp đất như cô tưởng mà cả người cô đang nằm gọn trong vòng tay hắn.

Rin ngượng ngùng nhìn Sesshoumaru:

"Sesshoumaru-sama..."

Màu hoàng ngọc phẳng lặng trong mắt Sesshoumaru bất ngờ nổi chút gợn sóng. Hắn kéo nhẹ tay để Rin đứng thẳng dậy:

"Lần sau nhớ cẩn thận!"

Dứt lời, hắn lại dợm quay lưng. Nhưng lần này thì Rin quyết không buông tay. Cô níu chặt áo hắn bằng cả đôi bàn tay bé nhỏ của mình:

"Sesshoumaru-sama, xin hãy nghe Rin nói đã!"

Vẫn nghiêng mặt về phía khoảng không mịt mùng, giăng đầy bóng tối, Sesshoumaru trầm giọng:

"Chuyện gì?"

Rin dời đôi tay đang nắm chặt áo Sesshoumaru lên mặt hắn. Cố hết sức, Rin kéo mặt Sesshoumaru quay về phía mình, ép hắn nhìn cô:

"Sesshoumaru-sama, Rin nói Rin đã tìm được đối tượng để Rin nương tựa suốt đời. Ngài không muốn biết đó là ai sao?". Giọng Rin run run.

"Không phải việc của ta!". Sesshoumaru lạnh lùng đáp, vẫn giữ yên tư thế đối diện Rin.

Đáp án từ Sesshoumaru khiến Rin nổi giận. Ngài thật sự không quan tâm chuyện chung thân cả đời của Rin ư?.

"NGAY CẢ KHI NGƯỜI ĐÓ LÀ... NGÀI SAO?"

Rin giận dữ hét lớn. Nước mắt dâng đầy khóe mi. Cả mặt Rin đỏ bừng lên trong dòng cảm xúc mãnh liệt.

Sesshoumaru sững người nhìn cô gái bé nhỏ đang tức đến phát khóc trước mặt mình.

Rin nói gì? Cô bé muốn... hắn?

Bất ngờ, Rin áp chặt tay mình lên mặt Sesshoumaru. Dịu dàng, cô dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ những vạch màu tím trên má hắn:

"Sesshoumaru-sama! 9 năm qua, đôi mắt Rin vẫn chưa hề nhìn đến ai ngoài ngài. Chỉ có mình ngài thôi, ngài hiểu không Sesshoumaru-sama?".

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Rin. Lòng Sesshoumaru xao động. Ánh mắt của Rin nhìn hắn ngập tràn thương yêu, thiết tha và thấp thoáng cả nỗi... chông chênh, mơ hồ.

Sesshoumaru bất ngờ đưa tay lên, áp vào bàn tay nhỏ nhắn của Rin trên má hắn. Rin thoáng ngạc nhiên rồi bỗng dưng cô rướn người lên... từ từ... nhắm mắt lại.

Và nụ hôn của Rin rơi vào một cái gì đó vừa mềm mại nhưng lại vừa... cưng cứng.

Rin giật mình mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là ánh nhìn kỳ lạ xen lẫn chút thú vị của Sesshoumaru. Rin dời mắt xuống một tí và ngay lập tức nhận ra môi mình đang chễm chệ trên... cằm của hắn.

Nguyên nhân gây ra tình huống dở khóc dở cười này tính đi tính lại cũng là tại cái... chiều cao chết tiệt của Sesshoumaru.

Rin xấu hổ đỏ chín mặt. Cô lúng túng đẩy Sesshoumaru ra, vừa định xoay người bỏ chạy thì bất ngờ một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt cô lại.

Rin mất thăng bằng ngả ngay vào lòng Sesshoumaru. Cô ngẩng mặt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt thẹn thùng lẫn bối rối.

Cảnh vật xung quanh bỗng dưng trở nên im ắng một cách kỳ lạ. Trăng rải đầy những tia sáng lung linh, nửa mờ nửa tỏ xuống khoảng rừng nơi Sesshoumaru và Rin đang đứng, bao bọc lấy họ trong một không gian mờ ảo huyễn hoặc.

Từng tán cây im lìm trong cơn gió không dám thổi tựa hồ muốn giữ sự tĩnh lặng cho thời khắc lãng mạn hiếm có này.

Bất thình lình, bằng sức lực của chỉ một bàn tay đang đặt trên hông Rin, Sesshoumaru nhẹ đẩy cô lên. Bờ môi mềm mại, thoang thoảng hương cúc trắng của Rin khẽ chạm vào bờ môi lạnh giá của hắn. Sesshoumaru siết chặt vòng tay, đẩy Rin áp sát vào người mình, tham lam cuốn lấy cô trong nụ hôn ngọt ngào say đắm.

Treo mình tận tít lưới trời đen thẫm, những vì sao vui vẻ nhấp nháy. Trăng mỉm cười chúc hạnh phúc và gió nhẹ vương lên tóc họ, quấn lấy những sợi tơ mượt mà trên hai mái đầu lại với nhau.

Vài cánh hoa lìa cành, chao đảo trong không gian tràn ngập ánh trăng bàng bạc, dịu dàng; nghịch ngợm đọc lén những con chữ Rin đã viết vào hư vô:

*Anata ga iru dake, Sesshoumaru-sama!* (Chỉ cần ngài thôi, Sesshoumaru-sama!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro