7. Bồ Tát cũng không biết được tôi buồn đến thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần du ngoạn này trở thành thứ trải nghiệm mà Khương Sáp Kỳ cảm thấy kỳ quái nhất từ trước tới nay, sánh bước cùng đi bên hai chàng trai xuất sắc là vậy. thế mà cô như ngồi trên thảm đinh, đã không biết Kim Mân Thạc nghĩ ra sao thì chớ, đến Phác Chí Mẫn mà cô vốn ngỡ rằng nhìn qua hiểu ngay, cô cũng không tài nào đọc thấu cho được. Khương Sáp Kỳ trong lòng khúc mắc , lại e nói nhiều càng hớ, nên từ đầu đến cuối rầu rầu im lặng, may có Kim Mân Thạc ứng phó chừng mực,suốt chặng đường anh tỏ thái độ thân thiện,lựa từng lúc mà giới thiệu cho Phác Chí Mẫn về những phong cảnh, tập quán đặc sắc bản địa, không e dè không ngại ngùng, cứ thế ung dung tự tại. Phác Chí Mẫn cũng thể hiện xuất sắc vai diễn một thính giả, cơ hồ hết sức hứng thú với những gì Kim Mân Thạc giới thiệu .

Chùa Lục Dung toạ lạc trên đường Lục Dung, tuy là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ dài, thế nhưng hương hoả trong chùa lại không đến mức náo nhiệt cho lắm. Sau khi bước vào cổng chùa, những mái chùa cổ cùng cây rừng âm u tịch mịch, dáng vẻ trang nghiêm, khiến cho long người bất giác lặng hẳn xuống.

Ba người vừa đi vừa ngắm nghía, nơi hương hoả thịnh nhất trong chùa đương nhiên vẫn là phía trước tượng Quan Âm, bất kể thời thế có biến đổi ra sao, những dục vọng người đời không thoả nguyện được vẫn cứ chất chồng như thế, bản thân chẳng thể làm được gì, chỉ đành cầu viện đến chư vị thần phật hư vô.

Kim Mân Thạc vào chùa nương phép cửa chùa, theo chân các hương khách khác đi mua hương thắp, lần lượt đưa cho Khương Sáp Kỳ  và Phác Chí Mẫn. Phác Chí Mẫn không nhận, cậulắc đầu bảo: " Tôi không tin cái này". Kim Mân Thạc cười cười nói : " Ai mà chẳng có những nguyện vọng không thể thực hiện được,nếu tin tưởng có thể làm cho cậu thấy vui vẻ hơn, thế thì việc gì phải không tin chứ? Nếu đã đến đây rồi, thì cứ thắp nén hương đi, người ta đồn là Quan Âm Bồ Tát ở đây linh nghiệm lắm, không chừng có thể thực hiện được nguyện vọng của cậu thật ấy chứ".

Phác Chí Mẫn im lặng chốc lát, không ngoan cố nữa, đón lấy hương châm lên, cùng hai người kia rập đầu cung kính trước tượng thần, lần lượt viết vào sổ công đức họ tên và những việc sở cầu, sau đó đóng góp tiền hương hoả vào hòm công đức. Khương Sáp Kỳ nhìn thấy Phác Chí Mẫn không chút chau mày rút từ túi quần jean ra một tờ 100 tệ bỏ vào trong hòm , tự nhiên bảo : " Chỉ cần bày tỏ ít tấm lòng là được rồi ". Phác Chí Mẫn đáp lời: " Tấm lòng của tôi đâu chỉ đáng một chút này".

Thắp hương xong, Kim Mân Thạc thấy Khương Sáp Kỳ bị sức nóng của lư hương hun đến mức trán lấm tấm mồ hôi, bèn đề nghị sẽ ra ngoài cổng chùa mua nước. Khương Sáp Kỳ muốn đi cùng anh, lại e bỏ lại Phác Chí Mẫn một mình trơ trọi ở đây cũng không ổn. Kim Mân Thạc đi ra rồi,chỉ còn lại Phác Chí Mẫn và cô- hai người đứng yên chỗ cũ, Khương Sáp Kỳ bỗng cảm thấy hơi ngượng ngịu, không biết phải nói gì, cứ khách sáo với cậu ta cũng thấy kỳ quặc, nhưng trò chuyện thì lại không biết phải bắt đầu từ đâu, thế nên cứ giả bộ chăm chú ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, một mình lăng quăng đi lại tứ phía. Không muốn ngoặt sang lối rẽ phía trước, cô bèn ra phía trước điện Lục Tổ 1 , ở đây lại có một dãy động thông thiên nữa.

Khương Sáp Kỳ nhìn tượng Lục Tổ bên trong điện, xiêm y bay bổng , thần thái tuệ minh, sống động như thật , bất giác trong lòng nhớ đến điển cố trứ danh nói về sự ngộ đạo của vị Lục Tổ này, đang lúc xuất thần, nghe thấy có tiếng bước chân ai đó dừng ngay sau lưng cô, không cần ngoái đầu lại cô cũng thể cảm nhận đó là ai.

" Cậu vào đây làm gì", cậu ta hỏi.

" Tôi đang ngắm tượng Lục Tổ, có lẽ chỉ có tuệ căn trời sinh như Lục Tổ mới có được nét thần thái vượt thoát hết thảy như thế này. " Khương Sáp Kỳ ngắm nhìn tượng Lục Tổ.

" Thế nhưng chẳng phải ai cũng là Lục Tổ được". Phác Chí Mẫn chầm chậm bước đến bên cô.

Khương Sáp Kỳ trong lòng bỗng dậy lên thứ cảm giác bải hoải, " Chí Mẫn , cậu về đi ".

" Tại sao phải về ? Tôi còn phải xem cho rõ rang đã. Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn chưa biết cách yêu người khác , hoá ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi. Cậu có thể vì việc Xán Liệt đã có bạn gái mà thất vọng đến thế, có thể timg thấy mọtt anh người yêu như ý ở trong trường nhanh chóng đến vậy, tại sao lại tiếc rẻ không cho tôi một lời hứa hẹn?" Khuôn mặt câu ta bị ngược sáng, nhìn không rõ dáng vẻ ra sao.

" Cậu muốn hứa hẹn ra sao chứ ? " Khương Sáp Kỳ quay ngoắt người, van gay vào long cậu ta. Chỉ cách mọtt lớp áo phông mỏng manh, cô có thể cảm thấy hơi ấm trên cơ thể cậu ta, cả hơi thở của riêng mình cậu ta nữa. Hơi thở này sao thân thuộc đến thế, tựa hồ quay trở lại mùa hè năm ấy, chỉ cần cô quay đầu lại, là có thể nhìn thấy cậu ta ngay.

Phác Chí Mẫn dang hai tay ôm lấy cô,bất chấphết thảy mà nói: " Cậu không yêu tôi cũng được, nhưng dựa vào cái gì mà hôn tôi rồi lại bỏ rơi tôi, như thế là thế nào?".

" Buông ra, buông ra! Bồ Tát đang nhìn đấy." Khương Sáp Kỳ hất ngay cánh tay cậu ta đang ôm vòng lấy cô.

" Thế nhưng Bồ Tất cũng không biết được tôi buồn ra thế nào", Phác Chí Mẫn uể oải thõng tay xuống, nỗi uất ức trào lên. " Sáp Kỳ, tôi đến đây chỉ để tìm cậu thôi, ít nhất thì cậu nói cho tôi biết, tôi có chỗnào không tốt "

Đây là lần đầu tiên Khương Sáp Kỳ chứng kiến anh chàng Phác Chí Mẫn trước nay cứng cỏi lại tỏ ra yếu ớt trước mặt cô,bất giác thấybuồn bã. Cô luôn cho rang cậu ta tâm tính trẻ con, khi xưa gây chuyện một chặp rỗi sẽ quên ngay, ai ngờ bao nhiêu lâu như thế, cậu ta vẫn cứ tìm đến.

" Không phải là cậu có chỗ nào không tốt, ngược lại cậu quá tốt, chúng ta không hợp với nhau ".

" Đây là cái lý lẽ quái quỷ gì thế ? Thế  Kim Mân Thạc thì hợp hay sao?" Cậu ta bất bình bẻ lại.

Phác Chí Mẫn bị chọc cho đau, khẩu khí quay trở lại ngang ngượcnhư xưa, " Tôi không quan tâm, dù sao thì cậu cũng không thể đối với tôi thế này được. Tối hôm ấy cậu nói cái gì mà " cái này trả lại cho cậu",tôi nói cho cậu biết, cậu trả lại không hết được đâu! ".

Khương Sáp Kỳ im lặng nhìn cậu ta, đây mới là Phác Chí Mẫn mà cô vốn quen, cô ghét nhất cậu ta quen thói cả vú lấp miệng em, bất kể lý lẽ cứ ngỡ rằng mình có được mọi thứ là chuyện đương nhiên. Cô cứ nghĩ làcậu ta đã khác xưa, thực ra cậu ta chẳng thay đổi một chút nào hết.

Cô vượt qua cậu ta, chẳng hé một lời bước ra khỏi điện Lục Tổ, vừa hay trông thấy Kim Mân Thạc xách mấy chai nước suối đi về phía này. Trông thấy nụ cười rạng rỡ của Kim Mân Thạc , Khương Sáp Kỳ như thể người sắp chết đuối nhìn thấy bờ, cả con tim đến lúc này mới yên ổn trở lại.

Mấy ngày tiếp theo, Phác Chí Mẫn đều bày tỏ muốn Khương Sáp Kỳ đưa cậu đi loăng quăng đây đó. Cậu ta lấy tư cách bạn học cũ để đưa ra yêu cầu như thế, Khương Sáp Kỳ cũng không tiện từ chối. Nhưng từ sau khi ở chùa Lục Dung về, cô đều cố gắng tránh ở một mình cạnh cậu ta, mỗi lần đi ra ngoài chơi đều kéo thao Kim Mân Thạc . Hơn thế thái độ của cô đối với Phác Chí Mẫn từ đầu đến cuối đều điềm đạm bình thản, bất kể cậu ta nói bóng gió thật giả ra sao, cô vẫn một mực không hề lay động.

Kim Mân Thạc dường như không mảy may phát giác ra thứ không khí kỳ quặc cuộn lên giữa Phác Chí Mẫn và Khương Sáp Kỳ. Mỗi lần Khương Sáp Kỳ hẹn anh cùng ra ngoài dạo chơi, Mân Thạc đều hăm hở đi. Cũng may nhờ khả năng nhìn xa trông rộng và tiết chế tình cảm của anh, cảnh ba người đồng hành lạ đời thế này không đến nỗi trở lên sượng sùng ngượng nghịu.

Mấy ngày trôi qua như thế , tâm ý Phác Chí Mẫn cơ hồ cũng dần dà nguội lạnh. Đến ngày thứ năm, cậu ta nói với Khương Sáp Kỳ và Kim Mân Thạc rằng hôm sau sẽ trở lại Thủ Nhĩ. Khương Sáp Kỳ trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vậy nên giữ phép lịch sự, tối hôm ấy cô cùng Kim Mân Thạc cùng tổ chức bữa tiệc tiễn chân cậu ta ở một tiệm ăn nhỏ ngay gần trường.

Từ đầu đến cuối bữa ăn, Phác Chí Mẫn đều tỏ ra trầm lặng khác thường , rầu rầu cạn mấy cốc bia với Kim Mân Thạc , tâm tư không được cải thiện. Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, Khương Sáp Kỳ  thấy không đành lòng, nhưng cũng không tiện nói điều gì, nếu cô đã không định đáp lại tình cảm của cậu ta, thì cũng không nên mang lại chút kỳ vọng nào hết, như thế mới là phương cách tốt đẹp nhất cho cả hai người. Con người Phác Chí Mẫn , chẳng qua là chưa từng nếm trải thứ tư vị muốn có mà chẳng đạt được ,qua đợt này rồi, đợi đến khi cậu ta nghĩ được đâu ra đấy, Khương Sáp Kỳ đối với cậu ta cũng chỉ là một câu chuyện đùa chẳng hơn.

Ba người ăn uống trong im lặng hồi lâu, gần đến lúc tàn cuộc, Phác Chí Mẫn chủ động nâng cốc bia của mình lên, tỏ vẻ lịch sự hiếm có nói với hai người: " Đa tạ hai người mấy ngày hôm nay đã thu xếp thời gian đi cùng với tôi, nếu như có làm phiền thì tôi xin dùng cốc bia này tạ lỗi, những thứ khác thôi không nói, hy vọng các vị cạn cùng tôi cốc này".

Kim Mân Thạc nâng cốc lên nói: " Đừng nên nói thế, cậu là bạn học cũ của Sáp Kỳ, chúng tôi đem hết tấm lòng chủ nhà ra cũng là việc nên làm mà". Anh liếc sang Khương Sáp Kỳ , chỉ thấy cô mặt mũi căng thẳng nhìn cốc bia đầy ngật.

" Tửu lượng của em không tốt, có thể miễn cho em được không?" Khương Sáp Kỳ nhăn nhó nói.

Phác Chí Mẫn nhìn chằm chằm vào cô: " Đây là cốc bia lần đầu tiên tôi mời cậu, đến cả một yêu cầu này thôi cậu cũng từ chối sao? ".

Cậu ta đã nói như thế này, Khương Sáp Kỳ muốn uống cũng không được,mà không uống cũng chẳng xong.

Lúc này, Kim Mân Thác đã uống cạn bia trong cốc của mình, đón lấy cốc bia từ trong tay Khương Sáp Kỳ, điềm đạm nói với Phác Chí Mẫn: " Nếu không phật lòng cốc này tôi uống cạn thay Sáp Kỳ."

Khoé môi Phác Chí Mẫn hơi nhếch lên, giọng điệu thoắt cứng rắn: " Đây là việc giữa tôi và cô ấy, chỉ sợ anh gánh thay không nổi ".

Vẻ yên ổn bề ngoài gắng duy trì bấy lâu đã bị cái bất cần của Phác Chí Mẫn phá tan, Khương Sáp Kỳ không ừ hữ gì, giằng ngay lấy cốc bia từ tay Kim Mân Thạc, ngửa cổ lên uống. Bình thường cô không động đến một giọt nước, cốc bia đầy đến ngọn uống được một nửa đã có vẻ muốn ợ ra, đến Kim Mân Thạc cũng mướt mồ hôi lo sợ cho cô, thế nà cô vẫn gồng mình uống cạn, cuối cùng sặc một chặp, rồi ho sù sụ không dứt, cả khuôn mặt đỏ gay, mắt cũng ứa lệ Kim Mân Thạc vội vã đưa giấy ăn. Cô đặt mạnh cái cốc đã trống trơn lên mặt bàn, vừa ho vừa nói với Phác Chí Mẫn: " Thế này cậu đã vừa ý chưa ".

Phác Chí Mẫn đưa mắt lạnh lùng theo dõi diễn biến của hoạt cảnh trước mắt, bỗng nhiên mỉm cười nói với Kim Mân Thạc : " Anh xem, cô ấy cứ cứng đầu cứng cổ thế này đấy, không thể chọc giận được tí nào " .

Kim Mân Thạc vỗ vỗ lưng Khương Sáp Kỳ, nhìn thấy cô đã hồi người ,mới thản nhiên đáp lời: " Tôi lại thích nhất tính cách này của cô ấy ".

Phác Chí Mẫn tiếp lời anh : " Nhưng nhiều lúc cái kiểu nặng nhẹ đều không ưa của cô ấy thật khiến người ta bầm gan tím ruột ".

" Cũng không đến nỗi đâu, tính cách Sáp Kỳ ngoài nhu trong cương, chỉ cần cậu dành cho cô ấy đủ sự tôn trọng , thì cũng không đến nỗi khó sống lắm".

Khương Sáp Kỳ mắt trông hai con người này cứ đối đáp bình luận này kia coi như không có sự tồn tại của cô, trong lòng có đôi chút không thoải mái, nhưng chẳng tiện xen vào.

" Anh quen Khương Sáp Kỳ cũng chưa được bao lâu nhỉ? thế mà có vẻ rất hiểu cô ấy".

" Thực ra , để thấu hiểu một con người , đâu chỉ cần mỗi thời gian".

Phác Chí Mẫn lại cười bảo: " Nếu như anh đã hiểu cô ấy đến thế, liệu có thể thay cô ấy trả lời một câu khiến tôi trăn trở rất lâu không?" Cậu ta nói đến đây, Khương Sáp Kỳ đã ít nhiều đoán được câu tiếp theo, Phác Chí Mẫn không đếm xỉa gì đến ánh mắt cảnh cáo mà cô ném sang, tiếp tục nói : " Bấy nay tôi vẫn không nghĩ ra nổi,từng có một lần, cô ấy hôn tôi ngay trên đường , trước mặt bao nhiêu người qua kẻ lại, rồi bỏ mặc tôi ở chỗ đó, về sau không có liên hệ gì với tôi nữa, việc này rốt cuộc là tại sau?".

" Chí Mẫn , cậu ..." Khương Sáp Kỳ tức đến nỗi lại ho sặc sụa.

Kim Mân Thạc nhìn Phác Chí Mẫn , im lặng một hồi, không nổi giận cũng không hỏi tiếp, chỉ nắm lấy bàn tay Khương  Sáp Kỳ đang chống trên bàn, đáp rằng: " Nếu Sáp Kf không bằng lòng trả lời câu hỏi của cậu, tôi nghĩ nhất định là vì chuyện cậu nói đấy cũng chỉ là mộ sự hiều lầm. Một nụ hôn có thể có rất nhiều hàm ý, cũng như những lúc cô ấy hôn tôi vậy, trước nay tôi chưa bao gìơ cần phải hỏi tại sao".

Nét cười của Phác Chí Mẫn cứng đờ nơi khoé môi, đêm khuya nóng nực ẩm ướt tiết tháng năm, thế mà cậu cảm nhận cái lạnh đang từ từ thấm vào tận xương tuỷ. Cậu nghĩ, có lẽ mình thua thật rồi, cứ cho là chưa bao giừo chịu thừa nhận, nhưng đã nói đến nước này rồi, đối thủ cứ thế nhẹ nhành mây gió mà bốn lạng địch nổi vạn cân, còn cậu thì đã tan tác chẳng còn quân tướng gì.

Có lẽ người bận tâm nhiều hơn sẽ vĩnh viến là kẻ thua cuộc.

Hồi lâu cậu mớil ên tiếng , giọng nói khản đặc đến nước bản thân mình cũng thấy lạ: " Khương Sáp Kỳ, cậu ngốc vẫn hoàn ngốc, nhưng chọn bạn trai thì lại có chút tinh đời."

Khương Sáp Kỳ nhìn cậu ta chằm chằm không nói một lời gương mặt đỏ lựng khác thường, nhưng không phải là e thẹn hay giận dữ. Hơi men của cốc bia ấy đủ khiến một người tửu lượng không mấy cao như cô cảm thấy tất thảy xung quanh đều mờ nhoà hư thực.

Ngón tay Phác Chí Mẫn gõ gõ từng nhịp trên mặt bàn, mang chút vẻ thờ ơ lãng đãng: " Bạn trai của cậu xuất sắc như thế, chẳng trách dễ dàng được Mẫn Huyền tuyển vào? ".

" Mẫn Huyền ? Làm sao cậu biết được? " Tô Vận Cẩm lắc lắc đầu , kể cả lúc ý thức đôi phần lơ mơ như thế này, cô vẫn nhớ rằng mình chưa bao giờ nhắc đến việc này với Phác Chí Mẫn.

" Nói thì cũng trùng hợp ,lúc đầu chẳng phải tôi đã từng bảo với cậu đấy thôi, tôi qua đây thăm họ hàng không phải là lừa cậu đâu. Hoàng Mẫn Huyền là ông ngoại tôi, tập đoàn Mẫn Huyền là đặt theo tên của ông, ông ngoại sau khi qua đời, đã để lại toàn bộ sản nghiệp cho hai người con. Chị gái duy nhất của Hoàng Xương Mân- người hiện đang nắm giữ tập đoàn Mẫn Huyền- chính là Hoàng Mĩ Anh, mẹ tôi. Mẹ cũng vì bố tôi mà phải cư trú lâu dài ở tỉnh khác, tôi cũng sinh ra ở đó , thế nên mới tình cờ gặp được Khương Sáp Kỳ là cậu đây. Ồ, đúng rồi, Kim Mân Thạc, anh không muốn biết là ai nói về anh với tôi hay sao?''.

Tay cậu vẫn gõ nhịp trên mép bàn, thứ âm thanh có hồi luật gõ đều đều khiến cho Khương Sáp Kỳ lòng dạ rối bời, lời của cậu ta từng câu từng từ rành rọt lọt vào tai, thế mà cô dường như chẳng hiểu chút nào cả, ánh mắt thẫn thờ vô cùng. Cô chỉ biết rằng bàn tay đang nắm lấy tay cô bỗng nhiên siết chặt hơn, trong cơn mơ màng lảo đảo, trong lòng cô cuộn lên thứ dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ sẽ có thứ gì đó vì những việc xảy ra hôm nay mà thay đổi.

Phác Chí Mẫn nhìn thấy trong mắt Kim Mân Thạc thoáng loé lên nét kinh ngạc, biết rằng những lời vừa rồi của mình không phải không có tác dụng. Trong lòng không hề cảm thấy chút vui sướng nào. Đây là một đòn phản kích tuyệt vọng trong lúc đã thua không thể lui thêm bước nào nữa, cứ cho là đã làm tổn thương đến đối thủ, đến chỗ đứng của bản thân cậu cũng chẳng thể trở lại được nữa, không cần đến Khương Sáp Kỳ khinh bỉ cậu, đến bản thân cậu cũng cảm thấy nhục nhã vì cái hèn hạ của chính mình. Thế nhưng cậu không thể để tâm quá nhiều như thế được, cô ta luôn bảo cậu không có lý lẽ gì hết, giờ thì cậu cho cô ta thử nghe lý lẽ của cậu đây. Đằng nào thì cậu cũng không thể trơ mắt trông bọn họ tình ý mặn nồng còn bản thân chỉ một mình liếm láp vết thương.

Kim Mân Thạc rất nhanh chóng lấy lại thần thái tự nhiên, anh để Khương Sáp Kỳ đang nửa thức nửa ngủ tựa lên bờ vai mình, lặng lẽ nói với Phác Chí Mẫn: " Hoá ra là vậy. Đúng là máu thịt một nhà, cậu làm tôi một lần nữa chứng kiến cái " tự tin" riêng có trong huyết thống Hoàng gia nhà các người. Rất tiếc ,những cái cậu nói ở đây chẳng thay đổi được gì hết, điều duy nhất có thể khiến tôi từ bỏ Khương Sáp Kỳ chỉ có thể là lựa chọn của chính cô ấy. Xin lỗi, Sáp Kỳ uống nhiều rồi, tôi phải đưa cô ấy về ký túc xá ".

Phác Chí Mẫn nhìn Khương Sáp Kỳ đang yên lành nhắm mắt tựa trên người Kim Mân Thạc , cậu biết lựa chọn của cô sẽ chẳng thể là cậu. Đúng như Kim Mân Thạc vừa nói , nụ hôn tối hôm ấy chỉ là ngộ nhận của cậu mà thôi, cậu chán nản nhìn Kim Mân Thạc gọi tính tiền, sau đó nửa ôm nửa dìu Khương Sáp Kỳ để đi về.

Lúc Khương Sáp Kỳ vừa mới đứng dậy, thân người đang tựa trong lòng Kim Mân Thạc khẽ động đậy, dường như vô thức thốt từ miệng ra hai chữ.

Lời nói của cô không lớn, thế nhưng đủ khiến cho hai người đàn ông ngay bên cạnh cùng một lúc đờ ra như hoá đá.

" Phác Chí Mẫn.. ".

Sáng hôm sau, Khương Sáp Kỳ thức dậy trên giường ký túc xá giữa một trận đau đầu rã rời, cô nửa ngồi trên giường, những ký ức buổi tối hôm trước cứ khi liến khi đứt tràn về trong óc cô, cô vẫn nhớ cô uống rất nhiều, hình như là Kim Mân Thạc đưa cô về.

Cô vừa bước xuống giường ,vừa bóp trán đi rửa mặt mũi, bạn cùng phòng Nghệ Lâm cười ám muội hỏi: " Sáp Kỳ, tối qua cậu uống bao nhiêu thế? Say sưa đến mức này".

" Một cốc bia".

Nghệ Lâm chớp mắt, " Một cốc bia mà cậu ra nông nỗi này? Hí hí, có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu mà có anh chàng đẹp trai như thế đưa về, chẳng cần giọt rượu nào tớ cũng say bí ti".

Khương Sáp Kỳ cười cười, chăm chú vào rửa mặt súc miệng. Ai ngờ Nghệ Lâm hứng thú tới mức từ giường mình nhỏm dậy, đi ra bên cạnh thúc thúc khuỷu tay vào cô, "Này, nói thật đi, anh chàng đẹp trai tối hôm qua ở đâu ra đấy?".

" Tối hôm qua đưa tớ về là.."

" Cứ giả vờ mãi cũng chả giống đâu",Nghệ Lâm trách. " Anh ta chắc không phải ở trường mình, tớ thừa biết trường mình làm sao mà sinh ra được kiểu nam sinh hay ho như thế. "

" Hay ho như thế nào?" Khương Sáp Kỳ dứt khoát bỏ cái khăn mặt trong tay xuống.

" Cũng khó miêu tả lắm, tóm lại là người ngợm không chê vào đâu được, khuôn mặt thì đúng kiểu tớ thích.. À, hình như chính là anh chàng mà Châu Hiền nói, hôm trước tự xưng là bạn trai của cậu ở dưới nhà ý. Thế rốt cuộc ai mới là ...".

Tiếp sau đó Nghệ Lâm nói những gì, Khương Sáp Kỳ đã hoàn toàn không có chút ấn tượng nào nữa, cô lập bập thay quần áo, nhằm thẳng ký túc xá của Kim Mân Thạc mà đi, không làm sao gạt bỏ nổi mối hồ nghi trong lòng. Rõ ràng cô nhớ đến lúc cuối mình vẫn ngả trên vai Kim Mân Thạc, anh chẳng có lý do gì để giao cô cho Phác Chí Mẫn đưa về ký túc xá cả, lẽ nào tối hôm qua có chuyện gì đó mà cô không biêt?

Sau khi chạy đến ký túc xá của Kim Mân Thạc, thấy bạn cùng phòng bảo anh đã ngoài, Khương Sáp Kỳ chẳng nghĩ ngợi gì chạy thẳng đến thư viện. Từ trước đến nay chưa bao giờ cô nôn nóng muốn trông thấy Kim Mân Thạc như thế này, cô muốn biết tối hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì.

Quả nhiên , Khương Sáp Kỳ đã tìm thấy anh ở chỗ cũ trong thư viện. Lúc cô bước đến, Kim Mân Thạc đang vùi đầu vào đống sách vở, trông thấy cô cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ mỉm cười với cô như mọi khi,bảo: " Em đến đấy à, tỉnh rượu chưa, trong người có chút khó chịu chỗ nào không?"

Khương Sáp Kỳ ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi thẳng thừng: " Tối qua tại sao người đưa em về lại là cậu ta? ".

Kim Mân Thạc nhìn cô nói: " Như thế không được hay sao?".

" Là ý gì?",Khương Sáp Kỳ trừng mắt.

Kim Mân Thạc không nói gì, nghĩ đoạn , chầm chậm sát lại bên cô, trước khi cô kịp phản ứng, anh đã hôn phớt qua môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng tựa chồn chuồn đạp nước, sau đó lại lui người ra, " Sáp Kỳ, anh phát hiện ra là từ hồi chúng mình ở bên nhau, anh chưa từng hôn em bao giờ".

Khương Sáp Kỳ ít nhiều đã hiểu ra, " Anh vẫn còn để bụng những lời cậu ta nói, lần đó em chỉ là ... "

" Không cần giải thích ", Kim Mân Thạc nhẹ nhàng cắt ngang lời cô. " Anh đã nói là sẽ không vì lời lẽ nào của bất cứ ai mà từ bỏ em, huống hồ chuyện đã qua rồi cũng chẳng cần nhắc lại".

" Thế thì tại sao? Em không tin nguyên nhân ở chỗ cậu ta là cháu của Hoàng Xương Mân".

Kim Mân Thạc cười cười, không trả lời câu hỏi này, chỉ bảo : " Sáp Kỳ, anh hiểu em , có một số chuyện em giấu được Chí Mẫn, giấu được chính bản thân em, thế nhưng không giấu nổi anh đâu. Anh trước nay đều không nói thẳng ra, là bởi vì anh vẫn nghĩ rằng em có thể bỏ qua được , thế nhưng đến giờ anh mới phát hiện ra rằng có lẽ đây chẳng phải là chuyện dễ dàng."

" Đúng , cậu ta đã từng nói... Thế nhưng nếu em muốn ở bên cậu ta thì chẳng phải đợi đến tận bây giờ", Khương Sáp Kỳ khó nhọc giải thích , cô giận bản thân vụng mồm vụng miệng đến lúc quan trọng không biết phải nói năng ra sao để đối phương hiểu được lòng mình.

Kim Mân Thạc tỏ ra gay gắt hiếm thấy, " Em không muốn ở bên cậu ta, là bởi vì em không yêu hay là không dám."

" Em không yêu cậu ta" Khương Sáp Kỳ cứng cỏi đáp.

Kim Mân Thạc lắc đầu. " Thế thì em yêu anh ư? Cái em yêu chỉ là thứ mục tiêu mà em muốn đạt tới hay là con người Kim Mân Thạc thực sự? ".

" Em không hiểu ânh đang nói gì", Khương Sáp Kỳ thốt lên đau xót, đã rơm rớm nước mắt.

" Em hiểu đấy, Sáp Kỳ , anh biết khi ở bên anh em cảm thấy rất dễ chịu, anh cũng như thế, là bởi vì xét ở một mức độ nào đó chúng mình giống nhau. Thế nhưng đây không phải là tình yêu, anh cũng có cái kiêu ngạo của anh chứ. "

Khương Sáp Kỳ cắn chặt môi, kìm nén, cứng cỏi không để nước mắt ứa ra, khăng khăng hỏi: " Nhất định là cậu ta đã nói cái gì rồi, rốt cuộc cậu ta nói gì với anh? Nói cho em ngay!".

Kim Mân Thạc lặng thinh, dường như đến đây lời đã cạn.

" Được rồi, anh không nói, em đi hỏi cậu ta".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro