Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kéo ngăn tủ ra nhìn hàng loạt những chiếc đồng hồ hàng hiệu được xếp ngăn nắp, cô tiện tay lấy một chiếc đồng hồ đơn giản đeo vào.Mặc quần jean áo thun đơn giản, dưới chân xỏ đôi giày adidas trắng, nhìn cô có nét phóng túng, vừa có vẻ hoang dại.

Bước đi xuống tầng hai, trên bàn ăn hiện có 2 người đang ngồi. Cô đi đến tủ lạnh lấy ra chai nước cam, mở nắp và trực tiếp tu thẳng.

"Lần sau uống lấy cốc mà uống nhé." Giọng nói như rót mật vào tai vang lên phía sau lưng cô.

Bàn tay cầm chai nước khựng lại, cô đi tới thùng rác ném mạnh chai nước còn chưa đóng nắp khiến nước bắn tung tóe ra sàn nhà. Tiếng động mạnh đến mức khiến hai người đang ngồi ăn cơm cũng phải ngưng lại.

"Con đang làm gì thế?" Bố cô gằn giọng hỏi.

Cô nhìn liếc qua bố mình, rồi lại quay đi, trước khi đi xuống tầng dưới, cô nhìn người phụ nữ ngồi cạnh bố mình, hời gọt nói.

" Thiên nga cho dù nó có làm ra hành động xấu xí thì vẫn là thiên nga. Nhưng con vịt thì khác, cho dù nó có học được sự cao quý của thiên nga thì vẫn không thể che đi sự gượng gạo bởi vì cốt tuỷ của nó vẫn chỉ là con vịt."

Bỏ mặt sau lưng là tiếng mắng chửi của bố mình, nhìn khuôn mặt hết xanh rồi lại trắng của cô ta, cô quay người rời khỏi ngôi nhà đầy sự dơ bẩn này.

Trước cửa nhà là bốn năm chiếc xe đạp ngổn ngang. Vừa thấy cô ra khỏi cưa, tiếng hò hét vang lên không ngớt.

"Nhanh lên."

"Làm gì mà lâu thế?"

"Lên xe đi."

Cô tươi cười vỗ vào đầu Jongin: " Đợi tí thì chết à?"

Nói xong cô trèo lên xe một đứa yên sau, bốn năm xe trước sau lao đi trong tiếng cười đùa không ngừng.

Khu giải trí hôm nay là chủ nhật nên đông đến kinh khủng, bảy tám đứa đứng thành vòng tròn.

"Nào, tiền tiền, góp tiền đây."

Sau một hồi thu tiền, một lũ kéo tay nhau lao vào khu giải trí, bỏ mặt sau lưng là bao nhiêu muộn phiền, lúc này chỉ có niềm vui của tuổi trẻ, thứ mà không thể dùng tiền mua được.

Trên tay là chiếc kem đã được ăn gần một nửa, bả vai bị huých mạnh một cái khiến cô suýt đánh rơi chiếc kem xuống đất.

"Này nhìn kìa." Đứa bạn cô hất cằm về phía trước.

Quên cả việc định quay sang mắng nó thì người đứng ở bên cạnh trò chơi mạo hiểm đã thu hút tầm mắt của cô. Hôm nay cậu ta mặc quần jean, bên trên là chiếc áo sơ mi kẻ khoẻ khoắn. Đứng bên cạnh còn có một cô gái nữa.

"Có liên quan gì đâu." Cô nhíu mày, quay đầu không để tâm đến việc ấy.

"Nhìn thằng đấy cũng được phết nhỉ." Bạn cô tinh nghịch nháy mắt.

Nghe nó nói thế, cô một lần nữa nhìn lại bóng lưng ở phía trước, nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ thấy bình thường, được ở chỗ nào?

Cô lắc đầu:" Chịu, không thích."

Đúng lúc này thì một thằng trong nhóm chỉ về phía trò chơi mạo hiểm:" Này chúng mày ai dám chơi trò kia không?" Cả đám người nhìn lên trò chơi mạo hiểm, nơi đang vang lên những tiếng hét đinh tai nhức óc.

Một vài đứa hưởng ứng:" Dám, sao mà không dám."

"Chơi, sợ cái gì."

Đúng là một lũ đàn ông, đứa này tinh vi đứa kia, có sợ cũng chàng thành nào dám nói. Cô bỉu môi ăn nốt kem trên nay.

"Ê, chơi cùng không?" một thằng quay sang hỏi cô khiến cả đám đồng thời đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Nhìn đoàn tàu uốn lượn trên không, rồi lại nhìn những khuôn mặt tái mét sau khi xuống đuònge ray mạo hiểm, cô nuốt mộ ngụm nước bọt.

Khoé môi vừa định lên tiếng từ chối thì một bàn tay vỗ mạnh lên bả vai.

"Dao mag phải hỏi, ở đây người không sợ mấy trò vặt vãnh này là nó chứ ai".

Nghe xong cả lũ liền hô hào, kéo tay nhau đồng thời kéo luôn cả cô đi về phía trước. Bị một đám người đùn đẩy, nhưng rất may cô được bao bọc trong một đám con trai nên không đến nỗi bị chèn ép.

Mua vé xong, đợi đến khi lượt đường ray mạo hiểm đang chạy hết rồi mới đến lượt cô. Một đám người nhanh chóng lảo đảo ra khỏi chỗ ngồi. Cô cùng đám bạn theo chỉ dẫn của nhân viên trò chơi ngồi vào vị trí của mình, được thắt dây an toàn cùng một thanh sắt cứng bảo vệ trước mặt, những chiếc ô tô dài nối nhau đến mười hai xe, cô ngồi hàng xe thứ ba, rất gần trên đầu. Nhắm mắt rồi lại mở. Hít một hơi thật sâu.

Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh... cô tự nhủ trong lòng.

Bảy, tám phút sau, đoàn xe ngưng lại, từng người từng người tháo dây an toàn ra khỏi xe. Đám bạn cô có đứa ôm miệng chạy ra xa nôn thốc nôn tháo, có đứa thì tươi tỉnh khoác vai đứa còn lại bình luận về cảm giác vừa rồi. Cô vố gắng nén cảm giác bàn tay đang run rẩy, bước qua đường ray để chạm chân xuống đất, lúc này đám bạn cô đã ra bên ngoài mà quên mất cô vẫn chưa ra.

Đôi chân như khôn còn sức lực mà quỵ xuống, ngay lúc này cánh tay được một bàn tay khá kéo mạnh lên, cô không kịp phản ửng đã bị kéo lên theo đà của người đằng sau. Khuôn mặt không giấu được nét sợ hãi, hết xanh rồi lại trắng.

"Không sao cứ?" Giọng nói trầm ấm đày nam tính vang lên.

Cô ngẩng đầu nhìn người bừa giúp mình, khoé môi cô cười gượng gạo:     "Không sao." Nói xong cô gạt tay cậu ta rồi quay lưng bước ra ngoài. Để cho cậu ta thấy được sự yếu đuối của bản thân là điều cô không muốn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro