Chap 29: Đôi lúc lãng mạn không nhất định phải là tiếng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Joohyun unnie.."-Seulgi nhẹ giọng, rõ ràng tâm trạng không tốt không muốn để chị ấy biết nhưng rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà gọi cho chị ấy.

Bản thân cũng không còn nhỏ, các mối quan hệ xung quanh chẳng hạn như bạn bè sớm đã có cái gọi là không thể miễn cưỡng, thời gian thay đổi, lòng người thay đổi nếu không thể tiếp tục nữa thì tự khắc phải rẽ lối khác..nhưng mà thứ còn lại khác gì con dao chậm rãi tạo nên vết thương khi nhìn lại chứ.

"Seul, có muốn ôm 1 cái không?"-Joohyun đáp, tinh ý nhận ra sự mệt mỏi của đối phương. Có những lúc so với đặt ra những câu hỏi thì 1 cái ôm có lẽ sẽ tốt hơn, không phải không muốn hiểu mà..hiểu được rồi thì sao chứ cũng đâu thể xuyên qua màn hình mà bên cạnh an ủi đối phương.

"Cảm ơn chị"-Seulgi an tĩnh 1 lúc nói, sự an tĩnh có lẽ là đáp án cho cái ôm của Joohyun..không quá lâu nhưng nó phần nào khiến tâm trạng Seulgi nhẹ nhàng hơn 1 chút. Sau đó lại thở dài nói "YooA rời đi rồi, tất cả những chuyện kì lạ gần đây là do em ấy. Nhưng mà người khiến em ấy tiêu cực đến như vậy lại là tại em".

"Seulgi, chị hiểu tâm trạng em rất khó chịu, có lẽ em thật sự là phần nào nguyên nhân khiến YooA trở thành như vậy chỉ là, kể cả như vậy thì em cũng đâu phải người cuối cùng quyết định thay YooA rằng em ấy phải trở thành như thế nào, nên ở lại hay là rời đi"-Joohyun chậm rãi nói.

"Nhưng mà, nếu như em không phũ phàng với em ấy như vậy thì em sẽ không tổn thương đến tình cảm của em ấy như vậy có lẽ..."-Seulgi nói.

"Nhưng nếu em không rạch ròi thì sau này người tổn thương không chỉ có em ấy mà còn cả chính em nữa"-Joohyun không nhịn được cắt ngang.

So với tử tế thẳng thắn từ chối, nhân nhượng và hy vọng, lúc gần lúc xa sẽ khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi. Như vậy chi bằng 1 lần thành thật với nhau tất cả sau đó nếu vẫn có thể chấp nhận kết quả dù có ra sao đi nữa thì tiếp tục còn không thì cũng chẳng phải lỗi của ai cả, không có dằn vặt, không có trốn tránh càng không có tiếc nuối..như vậy không phải sẽ tốt hơn sự mông lung vô định, những bất giác huyễn hoặc của bản thân sao?.

"Hyun này, nãy giờ chị ôm em có cảm thấy đau không?"-Seulgi lau nước mắt nước mũi cười ngây ngốc nói.

"Hửm? không có thấy em làm sao vậy yah đừng nói với chị yah yah Kang Seulgi em làm cái gì đó?"-Joohyun lo lắng nói. Cái đứa nhỏ này không phải lại nghĩ lung tung gì đó rồi chứ.

"Không có, không có chỉ là em đọc được ở đâu đó là 'Những vết thương của bạn nếu bạn không thể chữa lành mà tiếp tục ôm lấy nó thì lâu ngày nó sẽ trở thành những cái gai nhọn như vậy người sau đó ôm lấy bạn sẽ rất đau' nên mới muốn hỏi chị 1 chút thôi"-Seulgi nói, ấm áp khi nghe tông giọng lo lắng của Joohyun.

"Đau, nhưng mà bởi vì là em nên không sao cả. Bất quá nếu em có nhiều cái gai như vậy chị dùng kiên nhẫn của chị giúp em gỡ nó ra nhưng mà nếu chị bị thương rồi em dùng thời gian của em đền bù cho chị được không?"-Joohyun cười nhẹ nói, nhìn đến ngôi sao nhỏ xa xa vừa nãy nghe bên Seulgi còn có tiếng gió hẳn là lại trốn lên sân thượng 1 mình rồi.

"Chị làm người ta động như vậy làm sao mà người ta nỡ từ chối đây"-Seulgi cười đáp.

"Aigoo cái gì mà đạo chích sẽ không để bản thân mình chịu thiệt, aigoo~ còn không xem lại cái giọng của em bây giờ kìa...Kang Seulgi em giống thụ lắm đó có biết không hả?"-Joohyun nổi hứng ghẹo Seulgi.

"Thì là do em cảm động thôi mà, là cảm động thôi. Chị nghĩ đi đâu vậy em là công đó là công chính hiệu chứ không phải thụ đâu"-bạn nhỏ họ Kang vẫn mỏ giải thích để thanh minh cho bản thân, thật may là cảnh này Seungwan không được chứng kiến không là vị business friend này lại có thêm chiếc meme mới để đời rồi.

"Ý em là công chúa ấy hả? Hahaha thế cũng được Kang công chúa nhà chúng ta thiệt đáng yêu nha"-Joohyun nói.

"Bae Joohyun chị..."-Seulgi cạn lời với sự hớn hở đến nổi cười ha hả của người kia, trả lại Bae đại tỷ thành thục nghiêm túc an ủi người ta lúc nãy được không chứ hiện tại người này là làm sao vậy a.

"Chị làm sao? À hay là em muốn đổi sang họ Bae, ừm hình như thế cũng không tệ nha. Em nghĩ sao về Bae Seulgi?"-Joohyun cười đáp, gió lớn quá vẫn là nên đóng cửa sổ thôi với lại cười nhiều quá nàng cũng hơi lo lắng đến cả "trợ lí" của Sooyoung cũng sẽ bị giọng cười của mình dọa tới sang chấn.

"Có đổi cũng là chị đổi sang họ Kang mới đúng, hừ đừng có mà đắc ý sớm như vậy không thì cẩn thận tương lai của chị đó"-Seulgi nói.

" Tương lai chị làm sao cơ, nhìn thế nào cũng sáng mà...Hay là, em muốn chịu trách nhiệm nó?"-Joohyun ý tứ nói.

"Em chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đó.."-Seulgi khẳng định chắc nịch nói còn tính nói thêm vì vậy chị đừng có mà ghẹo em nhưng load xong nghĩa của câu nói thì lại cảm thấy có chút sai sai. Joohyun hỏi mình chịu trách nhiệm về tương lai của chị ấy ách cái này.

"Đừng nói sớm như vậy, nếu sau này em không thể làm.."-Joohyun đáp, nếu sau này em không thể làm chị nhất định sẽ vì lời nói hôm nay mà đau lòng đó.

"Em nhất định sẽ giữ lời mà, có thể sau này sẽ có rất nhiều lúc em khiến chị cảm thấy buồn, cảm thấy mệt mỏi với sự tăng động, hâm hâm dở dở lại chậm hiểu của em nhưng mà chỉ cần chị vẫn còn kiên nhẫn em tuyệt đối sẽ vì chị mà cải thiện bản thân. Nhất định sẽ luôn đối tốt với chị, bảo vệ chị, bên cạnh chị, sẽ không để chị mệt mỏi 1 mình."-Seulgi kiên định nói, sẽ vẫn là em là Kang Seulgi của riêng mình chị thôi.

"Kang Seulgi"-cái tên duy nhất Joohyun muốn gọi lúc này.

"Em nghe đây Hyun à"-Seulgi đáp.

"Kang Seulgi..thật sự cảm ơn"-Joohyun cười nói. Lần đầu tiên trong rất nhiều năm Joohyun cảm thấy sự độc thân của mình nên quẳng sang 1 bên rồi. Chỉ là có lẽ vẫn còn hơi sớm.

"Tất cả đơn giản là vì chị xứng đáng, quá khứ của chị em không thể xuất hiện cùng chị trải qua, để chị trải qua mọi chuyện 1 mình. Hiện tại có em rồi, thế giới có thể vẫn không mấy dịu dàng với chị nhưng mà cho phép em dịu dàng với chị nha..chỉ như vậy với 1 mình chị thôi"-Seulgi ôn nhu nói.

"Đừng có mà soft như vậy, sau này em mà thương người khác thì coi chừng chị lấy dây xích trói em lại đó, chó con"-Joohyun cười nói.

"Nah người ta đường đường là gấu sao qua đến chị lại thành chó con rồi vậy. 1 chút oai phong cũng không có, với lại thương ai được chứ trong mắt em hiện tại vẫn chỉ có chị thôi, xinh đẹp khả ái ngây ngất lòng người như vậy lại còn cực kì tốt tính..đi đâu mới tìm được người tốt như chị chứ"-Seulgi nói.

"Xem ai đang nói kìa, bạn nhỏ họ Kang em có chắc là nghị lực em còn đủ nhiều không mà còn muốn có oai phong. Hừ cho dù em có dẻo miệng như vậy thì chị cũng không có thay đổi đâu nhá, chó con à"-Joohyun cười nói, vẫn là cảm giác trêu Seulgi thú vị nhất, vui đến lăn qua lăn lại suýt lọt giường luôn.

"Vâng vâng, em chịu thua không có ý kiến. Cơ mà nếu em là chó con thì chị là thỏ con đó nha, em cũng không có đổi ý đâu"-Seulgi nói. Vui vẻ nghe giọng cười của Joohyun aigoo làm sao mà cái tông cười này nó có giai điệu thế nhỉ, nghe vui tai ghê.

"Hửm..giống chỗ nào chứ?"-Joohyun ngơ ngác nói.

"Giống rất nhiều chỗ nha, giống nhất là..đều rất đáng yêu"-Seulgi cười đáp.

Tối hôm đó có 1 gấu 1 thỏ à không phải, 1 thỏ 1 cún vui vẻ tâm sự tiếng cười vui vẻ ngọt ngào không ngớt, đan xen đâu đó chút nghiêm túc đến tận khuya. Đến nỗi điện thoại chịu ngọt không nổi nữa đình công sập nguồn vì hết pin luôn mới chịu ngừng. Biểu hiện thế này..hẳn không phải yêu đâu nhỉ?.

=============End chap 29=============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro