Chap 47: Bình minh, biển và người Seulgi thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả nhóm cứ vậy trên chiếc xe của Seulgi rời đi, vì nhanh gọn nhất và cũng ít gây chú ý nên chiếc motor riêng và chiếc xe của các thành viên còn lại sẽ ở nguyên ở hầm xe nhỏ nhà Seulgi. Thật may là lúc mua xe Seulgi đã chọn 1 chiếc xe loại lớn đủ dùng cho 1 gia đình với sự an toàn và tiện lợi được ưu tiên chứ không phải 1 mẫu xe hơi thể thao, hầm hố nào đó. Con chiến mã Volkswagen T-Roc của mình suy cho cùng nên khen 1 chút.

Không gian yên tĩnh vì mọi người đều cần thời gian nghỉ ngơi, Moonbyul và Yongsun sẽ thay nhau làm tài xế vì 2 người họ là năng lượng còn ổn áp nhất. Sejeong thì vẫn còn thức nhưng mà bận rộn với việc giải thích cho bạn bé Som nhà mình sao gọi mãi mà không được. Và dĩ nhiên hiện tại cả 7 người đều đã đổi sang 1 chiếc điện thoại mới, Joohyun mặc dù hơi tiếc nuối nhưng mà dù sao trải qua chuyện như vậy điện thoại cũng hư mất rồi, ít nhất vẫn còn lấy được lại tất cả dữ liệu đã là tốt rồi. Hừ, ngày mai nhất định phải rủ Seulgi chụp ảnh mới.

Chuyến hành trình dài cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi 1 chút, cũng không biết đã đi bao lâu mặt trời cũng đã dần dần mọc rồi, bình minh đến rồi này. Joohyun trong lòng Seulgi cũng bởi vì ánh sáng kia mà thức giấc, bất quá vẫn theo thói quen mà trở mặt lại dụi 1 lòng Seulgi 1 chút, hít lấy mùi hương quen thuộc của người thương sau đó mới nhíu mày mở mắt, Seulgi cũng vì chuyển động của Joohyun mà tỉnh ngủ, nhìn thấy cục bông trong lòng chu môi dụi mắt thì 1 tay chụp lấy tay người kia, người thì nhích lại hôn 1 cái thật kêu vào má Joohyun.

"Chào buổi sáng thỏ con, đừng dụi mắt nữa. Seul biết Hyun khó chịu nhưng mà dụi quá không tốt đâu"-Seulgi cưng chiều nói. Hàng mi cong cong củ Joohyun cũng rất xinh đẹp nha, nó mà rụng thì không tốt đâu với lại mắt cục cưng nhà mình to tròn 2 mí rồi không cần dụi để ra thêm 1 mí nữa đâu.

"Seul~sớm~"-Joohyun ậm ừ trong miệng, vòng tay ôm lấy cổ Seulgi, rõ ràng lúc mới xuất phát thì cả 2 còn đang ngồi cạnh nhau, xe Seulgi vừa đủ chỗ cho cả 7 người ngồi nên nàng không phải như vậy nhưng mà..ai mà từ chối việc cả đêm được sưởi ấm trong vòng tay người thương chứ nhất là về đêm thời tiết thật lạnh, mới sớm giọng Seulgi còn có chút trầm trầm ấm áp khiến Joohyun chỉ muốn mè nheo với người ta thôi.

"Ngoan, em xoa lưng cho chị nha. Chịu khó 1 chút 1 lát chúng ta dừng lại ở quán nào đó ăn chịu không?"-Seulgi nói, xoa xoa vuốt vuốt lưng cho thỏ thỏ trong lòng.

"Ừm, chúng ta..chúng ta có thể ảnh bình minh không?"-Joohyun nói, có chút khó xử.

"Chờ em 1 chút"-Seulgi nói.

Sau đó mới hướng Yongsun unnie hỏi ý 1 chút, vừa vặn ở đoạn đường ngắn phía trước cũng có 1 quán ăn tích hợp nhà nghỉ. Xem ra bọn họ có thể tạm thời dừng chân ở đây trước khi kiếm 1 căn nhà nào đó để thuê rồi.

"Seungwan dậy đi"-Seulgi nói, nhìn bạn thân mình còn đang ôm ấp người thương ngủ và xa hơn 1 chút là Sejeong đang gật gà gật gù với 2 tay cầm chiếc điện thoại kia.

"A hả? Tụi mình đến nơi rồi hả?"-Seungwan ngơ ngác nói.

"Ừm, tạm thời chúng ta sẽ dừng chân ở đây"-Seulgi nói sau đó chờ bạn mình tỉnh hẳn để đánh thức 2 người kia rồi mới nói "3 người thức rồi vào quán ngồi trước đi nha, mình với Joohyun ra biển kia chụp bình minh 1 lúc sẽ vào sau. Moonbyul với Yongsun unnie vào trước đặt bàn cho tụi mình rồi ấy".

Sau đó mới đóng cửa nắm tay Joohyun đi ra biển, 2 người không hẹn đồng loạt vươn vai cùng nhau, ngáp 1 cái sau đó lại nhìn nhau cười thật lớn, giờ này bãi biển vẫn vắng người nên nói đúng là chẳng ai ngoài 2 người bọn họ cả nhưng Seulgi vẫn rất cẩn thận đội chiếc mũ vải khác màu cùng kiểu cho cả 2. Cứ như vậy cả 2 trở thành 1 cặp đôi bình thường hòa nhập vào sự bình yên của biển sáng sớm mà ngắm mặt trời lên.

"Seulgi, lại đây 1 chút"-Joohyun nói, lấy điện thoại để xuống đất.

"Hyunie, làm sao vậy?"-Seulgi thắc mắc, cuối người làm theo Joohyun nhìn vào điện thoại thấy nàng bật camera hẹn giờ.

"Em đưa tay làm tim đi"Joohyun nói, xong di chuyển đến đối diện Seulgi, 2 bàn tay gập các ngón tay lại làm tim cười lên và 1 bức ảnh mới được tạo nên.

À thì dĩ nhiên trước đó Seulgi cũng đã buộc tóc lên còn Joohyun thì buối nhẹ nên tóc cả 2 sẽ không chiếm quá nhiều spotlight rồi. Tấm thứ 2 là cả 2 nghiêng đầu hôn nhau, tấm thứ 3 là cùng đưa tay lên làm nửa trái tim ghép lại với đối phương. Cứ thế 3 tấm ảnh chung đáng yêu đã xuất hiện Joohyun vui vẻ đến cười tít mắt khi nhìn thành quả, thiếu điều chưa nhảy chân sáo thôi. Nhìn bộ dáng trẻ con vui vẻ như vừa được cho kẹo của Joohyun khiến Seulgi bật cười, mẫu ảnh xinh đẹp như vậy làm sao có thể không chụp chứ. Bình minh, biển và người thương trong cùng 1 bức ảnh, đẹp đến cảm giác không còn từ nào diễn tả mang đủ ý nghĩa nữa, chỉ là..nếu bắt buộc phải chọn thì Seulgi dĩ nhiên sẽ không mất quá lâu để đưa ra đáp án. Và đáp án chính là Bae Joohyun, chạy nhanh đến chỗ nàng thơ của mình ôm nàng lên xoay 1 vòng sau đó lại hôn 1 cái rồi thì thầm lời yêu thương.

Vui đùa thoải mái đến lúc bụng cả 2 kháng nghị rằng chúng không thể tiếp tục dùng tình yêu làm động lực để hoạt động nữa thì Seulgi và Joohyun mới chịu quay lại quán ăn, lúc này đã đông hơn 1 chút hơi khó khăn nhưng họ cũng đã tìm được bàn của mình, quán ăn tuy nhỏ nhưng các món ăn được mang lên khá nhanh và nêm nếm khá ngon. Khiến cả nhóm có ấn tượng tốt, cô chú chủ quán ở đây tuy làm việc liên tục nhưng trông vẫn rất hiền hậu mến khách.

Còn đang vui vẻ tận hưởng bữa ăn thì trên TV phát tin tức mới về việc viên ngọc, còn chưa điều tra tường tận mà các nhà đài đã bắt đầu rục rịch câu bài giật tít cả lên, Bae gia đối mặt với chuyện này ngược lại không hề làm lớn, chỉ im lặng đáng nói là sự im lặng của họ là phần nào khiến quần chúng ăn dưa lại bắt đầu suy diễn, tin vào những lập luận vô căn cứ rằng Bae đại tiểu thư nổi loạn, chán ghét cuộc sống trong nhà nên muốn tìm niềm vui mới,..vài người chẳng biết ở đâu xuất hiện còn thừa cơ hất nước bẩn cho nàng, cái gì mà nam sủng. Thật sự là càng nghe càng khiến tai Seulgi lùng bùng, được rồi tất cả chuyện này là do tôi làm được không? Tất cả là tôi, chẳng liên quan gì đến chị ấy cả..Cơn phẫn nộ đến đỉnh điểm khi mà có 1 tên nam nhân bàn bên cạnh bắt đầu bàn tán về thanh danh của nàng, hắn mỉa mai nàng..

*Cạch* tiếng đập đũa xuống bàn vang lên thật lớn, chén cơm của Seulgi theo đó cũng hạ xuống. Seulgi cố gắng không phá nát tài sản của 2 bác chủ quán nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn không được quát thẳng mặt tên đó "Câm miệng cho tôi".

"Gì chứ cô gái, chỉ là bàn luận chút thôi mà. Con nhỏ đó đẹp thì đẹp đó nhưng mà nhìn là biết dễ gì không chạm qua dao kéo, nó giàu mà còn chưa nói hừ trông thanh cao thế chứ chắc gì đã vậy có khi chỉ là 1 con ả lẳng lơ"-tên đó nói, cười 1 cách cợt nhã vì hắn nghĩ hắn đúng, hắn có bạn bè, ở đây sẽ có người bênh hắn. Đáng tiếc còn chưa cười quá 3s thì cái mặt của hắn đã cùng tiếng chát mà in hằn cả 1 dấu bàn tay.

"Mày thì biết cái thá gì về cô ấy, đừng có mà tùy tiện bàn tán về nhân phẩm của người khác như thể mình núp gầm giường nhà người ta như vậy. Hành động của mày chỉ khiến người khác khinh bỉ chứ chẳng có tốt đẹp gì đâu"-Seulgi gằn giọng nói. Mắt hằn lên những tia máu đỏ.

"Chà bênh vực dữ vậy, hay là mày thích con nhỏ đó. Nói đi mày chơi nó bao nhiêu tao giới thiệu cho mày đứa khác"-tên đó quẹt môi cười nói, người này không khiến hắn chán ghét ngược lại có chút thú vị.

"Mày.."-Seulgi thực sự sắp dồn hết công lực suốt từ thời còn nằm trong nôi đến hiện tại ra đánh chết tên này rồi. Hắn làm sao có thể phát ra mấy lời bẩn thỉu đến vậy chứ.

Bất chợt có 1 bàn tay vươn lên nắm lấy tay Seulgi, hơi ấm này khiến Seulgi nhìn xuống người kia thấy từ trong mắt nàng ý tứ không muốn làm lớn. Cắn chặt răng nhắm mắt hít sâu 1 hơi, xoay người kéo nhẹ Joohyun dậy, cả nhóm sau khi chứng kiến màn vừa rồi cũng hiểu ý mà đứng dậy. Ăn uống gì tầm này nữa, mất cả ngon rồi. Trở về xe, cũng may là lúc ở biển Seulgi cũng kịp mua thêm 4 hộp bánh gạo viên ngọt với mè rang nên mọi người xem như cũng có thể lót dạ thêm 1 chút trong lúc tiếp tục hành trình.

"Hyunie, lại ủy khuất chị rồi"-Seulgi buồn bã nói.

"Seul bảo vệ chị, nhiêu đó đủ rồi"-Joohyun cười đáp, xoa nhẹ 2 bên má Seulgi. Lúc nãy rõ ràng rất tức giận nhưng cuối cùng vẫn vì nghĩ cho mình mà nhắm mắt bỏ qua, người ủy khuất phải là Seulgi mới đúng.

*Mọi chuyện để sau hẳn giải thích với em, trước mắt đến địa chỉ em gửi. Ở đó mọi người sẽ an toàn hơn*-from Somi.

=============End chap 47=============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro