CHƯƠNG 10.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giống như nói chuyện với người trưởng thành, bắt tay tôi, khiến tôi thụ sủng nhược kinh, cảm nhận được trách nhiệm gánh trên vai. Kang Seulgi tôi mặc kệ có nguyện ý hay không, dù sao cũng ăn cơm của hoa tâm ba nhiều năm như vậy rồi, thì giờ đây gánh tránh nhiệm giúp ba là chuyện phải làm. Hơn nữa, tôi không nghĩ nhiệm vụ này sẽ không kéo dài lâu lắm.

Thuê phòng ở cũng rất tiện, dù sao tiện nghi tốt hơn nhiều so với ký túc xá, cũng thuận lợi cho tôi chiếu cố Bae joohyun. Tiền thuê phòng ba nói để ông gánh, tôi không đồng ý.

Sau khi năn nỉ ông chủ gãy lưỡi tôi cũng được đi làm lại, nhưng lương ít hơn một chút. Bae joohyun không còn làm nữa, vì việc đó sẽ làm nàng phân tâm, cũng ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng.

Nhờ quan hệ của ba mà nàng được thực tập trong sở luật sư, nhưng nàng cũng chỉ mới là sinh viên năm 2, bất quá cũng chỉ có thể sửa mấy hồ sơ linh tinh, công việc không mệt lắm, nhưng nói tóm lại Bae joohyun lại bận rộn hơn tôi rất nhiều.

Bây giờ nhìn Bae joohyun không ai nghĩ nàng từng có thời gian bị trầm cảm, nhưng tôi phát hiện nàng có một tật xấu, đó là một khi rảnh lại mua say. Khuyên nhiều lần nhưng không có hiệu quả, cũng may tật xấu này không ảnh hưởng gì đến việc học và cuộc sống của Bae joohyun. Nàng cũng thực chú ý, chỉ khi có tôi, hoặc khi ở phòng trọ mới chè chén một phen, một tháng chỉ có khoảng 1, 2 lần.

Tôi có hỏi ý kiến bác sĩ, bắc sĩ nói đây cũng là một cách để nàng vượt qua áp lực.

Tình hình Bae lão sư cũng có chút tiến triển, hơn hai năm liên tục trị liệu và nhờ ba dốc lòng che chở, khi chúng tôi tốt nghiệp thì Bae lão sư đã có thể tự lo cho mình, thậm chí còn chăm sóc được cho ba.

Tuy vậy nàng vẫn không nhớ tôi và Bae joohyun, mỗi lần về nhà, nàng thậm chí cảnh giác, không cho chúng tôi thân cận ba quá mức. Tuy rằng ba đã thay đổi triệt để, mỗi ngày ra sớm về muộn lúc nào cũng gọi điện thoại báo cáo, trở thành mẫu người chồng tốt tiêu chuẩn. Nhưng tôi cảm thấy trong tiềm thức, nàng vẫn sợ sẽ mất đi ông. Trong thế giới của Bae lão sư, vẫn chỉ có một Kang Yang Woo, cũng may, trong lòng Kang Yang Woo bây giờ cũng chỉ có một Bae Jinhyun

Khi tốt nghiệp, tôi vốn định bảo nàng nên về đi, trong nhà có người cần nàng chăm sóc, Bae joohyun lại lắc đầu bảo, "Cần gì chứ, tỷ tỷ đã không cần tôi nữa rồi."

Sau đó nàng liền liên hệ với sở luật sư xin việc, tôi ma xui quỷ khiến, không biết là do quán tính hay thói quen, cũng tìm việc ở một nhà xuất bản. Kỳ thật, Bae joohyun đã sớm được tiếp xúc với xã hội, bây giờ bất kể cách nói năng, xử thế nàng đều làm tốt, trưởng thành hơn tôi nhiều lắm. Thoạt nhìn, nàng không hề cần sự chiếu cố của tôi.

Tôi nghĩ tôi đã làm hết chức trách của mình. Nhưng thói quen thực là đáng sợ, từ lúc xảy ra việc đó, mỗi khi không nhìn thấy Bae joohyun, tôi lại lo lắng gần chết. Chắc vì muốn trả nợ thôi, tôi tự nhủ, lại gói ghém hành lý, một lần nữa đi với Bae joohyun tới cái thành phố xa lạ đó. Cũng may, bạn đại học, bạn trung học, bạn tiểu học, cũng có không ít người tới nơi đô thị phồn vinh này. Thậm chí người bạn sơ trung Kim Yerim một năm sau cũng đổi nơi công tác tới nhà xuất bản nơi tôi đang làm việc, thành đồng sự của tôi. Hàn Quốc kinh tế phát triển làm cho người người đổ dồn vào thành phố mà tìm việc, nhưng đối với tôi thật đúng là chuyện tốt.

Ba chỉ trầm mặc khi nghe quyết định của Bae joohyun và tôi, tôi không biết ông có thấy hành vi đó của chúng tôi thật ích kỷ hay không, nhưng ông vẫn mua hai căn hộ cho tôi và Bae joohyun ở nơi này, thanh âm của ông ở trong điện thoại có vẻ trầm thấp mà buồn bã, "Đây là việc cuối cùng ba có thể cho con, ba cũng muốn bù đắp cho dì con một chút."

Tôi muốn biện giải một phen, nhưng cũng chỉ có thể nói một câu, "Ba chú ý thân thể, chiếu cố Bae lão sư thật tốt."

Tuy rằng ngồi xe chỉ 1 giờ, nhưng kể từ lần xảy ra chuyện đó với Bae lão sư, Bae joohyun và tôi dường như đã hoàn toàn bị ngăn cách khỏi thế giới của ba và Bae lão sư mất rồi.

Không phải cả hai đều muốn như vậy sao? Kế hoạch là rời khỏi đó sao? Nhưng khi thực sự tới ngày này, tâm tình của tôi vẫn nhịn không được trầm xuống. Tôi tự trách, bất đắc dĩ, còn có cả cảm giác bị vứt bỏ. Nguyên lai, tôi vẫn còn chú ý đến người cha hoa tâm mà không có trách nhiệm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro