CHƯƠNG 16.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được điện thoại của Jungkook, tôi lắp bắp kinh hãi, bề ngoài có vẻ chúng tôi thân nhau, nhưng kỳ thật tôi còn không biết cách liên lạc với hắn, cuộc điện thoại này là lần đầu tiên hắn gọi cho tôi.

Một thanh âm xa lạ từ ống nghe truyền đến khiến tôi không thể nhận ra ngay giọng Jungkook. Dãy số biểu hiện đây không phải là một số điện thoại cố định. Nghe tạp âm ồn ào xung quanh, cùng với thỉnh thoảng tín hiệu không tốt, tôi đoán Jungkook đang ở trong buồng điện thoại gọi cho tôi.

Suy đoán của tôi không sai, chào hỏi xong, câu thứ hai của hắn là, "Seulgi, chú đang ở buồng điện thoại công cộng cạnh bệnh viện, cháu có thể lại đây được không? Tiểu kim, ý chú là kim Taehyung, đang ở trong bệnh viện."

Tôi nghe xong mà muốn ngất,Jungkook gọi kim Taehyung là Tiểu kim? Quan hệ của bọn họ đã thân mật như vậy sao? Chờ một chút, đây không phải trọng điểm! Bệnh viện? Kim Taehyung ở bệnh viện?

Thở hồng hộc mà chạy tới bệnh viện, Jungkook đang đứng đợi ngoài hành lang, sắc mặt tái nhợt. Tôi thật sự hoài nghi người sinh bệnh phải là hắn mới đúng.

Hắn cầm di động, vẻ mặt kích động mà nói gì đó, thấy tôi đến mới vội vàng cúp điện thoại.

Tôi nhìn điện thoại của hắn, trong lòng nghĩ thầm: việc gì phải thần bí như thế, còn không dùng điện thoại của mình gọi cho tôi. Nhưng lại nhớ đến lời dặn của Bae đại tiểu thư, tuyệt đối không được dại dột hỏi han hắn gì hết, tôi mới kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình lại, bèn hỏi Kim Taehyung bị gì.

Jungkook thấy tôi, tựa hồ cũng thở phào, bảo Kim Taehyung ở phòng 815, hắn có chút chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, nhờ tôi chăm sóc Kim Taehyung một chút.

Tôi nghe xong mà cảm thấy buồn cười, khi nào thì quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên thân thiết đến thế?

Đi vào phòng bệnh, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là cái đầu quấn đầy băng trắng của Kim Taehyung, hắn ngủ say đến nỗi chảy cả nước miếng.

"Cháu để cậu ấy ngủ thêm một lát đi, bác sĩ nói tỉnh lại sẽ đau."

Câu này là Jungkook nói ra sao? Tôi nghĩ người trước khi đi căn dặn tôi đủ điều, giống như gà mẹ chăm con kia hóa ra không phải là người luôn luôn thần bí, lạnh nhạt như tôi vẫn nghĩ.

Bae joohyun cũng rất nhanh chạy đến, cau mày nói nhỏ gì đó với bác sĩ, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn Kim Taehyung, "Thoạt nhìn thì nghiêm trọng, nhưng vết thương không chí mạng, may mà người xuống tay cũng xuống tay đúng mực."

Nghe nói như thế, lòng chính nghĩa tiểu vũ trụ của tôi lập tức bùng nổ, "Còn có vương pháp, thiên lý không a? Người ta bị thương mà cậu còn nói may mà ra tay đúng mực? Bae joohyun, cậu là luật sư sao? Cậu phải bảo vệ pháp luật, kiện bọn chúng đi, đem đám xã hội đen cặn bã đó tống vào tù hết đi!"

Bae đại luật sư mắt liếc thấy tôi, nhìn tôi cứ như nhìn một tên ngốc, "Ngại quá, tôi không làm bên hình sự!"

Thấy tôi nghẹn tức nói không nên lời, nàng nhẹ nhàng nói, "seulgi, đừng làm rộn. Vết dao chém thiếu chút nữa đã trúng phần chí mạng, mặc dù thế lại không có cảnh sát tới hỏi cung, như vậy vẫn chưa rõ sao? Jungkook thật vất vả mới làm mọi việc êm xuôi, cậu đừng làm hỏng."

Tôi phẫn nộ ngậm miệng lại, tôi biết thế giới này không tồn tại cái lý tưởng mà tôi hằng mơ ước, tôi biết vẫn còn tồn tại rất nhiều góc tối mà pháp luật và đạo đức không thể trói buộc, nhưng tôi cảm thấy những điều đó cách tôi rất xa, vì thế khi gặp phải tôi vẫn chưa thể thích ứng.

Kỳ thật chuyện cần chúng tôi làm cũng không nhiều lắm, chỉ cần có tiền là có tất cả, ngay cả đội cấp cứu của bệnh viện cũng không thể thoát khỏi vòng xoay tiền bạc trong xã hội hiện đại. Jungkook rất có khí phách ông chủ khi cho Kim Taehyung nằm phòng bệnh và nhóm bác sĩ tốt nhất. Kim Taehyung ngoại trừ lâu lâu cằn nhằn thức ăn bệnh viện không ngon, thì có vẻ hắn cũng thực hưởng thụ cuộc sống nơi này.

Có lẽ Jungkook nhân những lúc chúng tôi không để ý chạy tới thăm hắn, vì trên giường bệnh của Kim Taehyung bỗng dưng xuất hiện một đống "Thiên thư" thiên văn vật lý mà tôi xem không hiểu nổi, lại là sách nguyên bản mới nhất.

Mỗi khi nhìn thấy Kim Taehyung cười tủm tỉm mà vuốt phẳng mấy trang của những cuốn sách đó, xem chúng như bảo vật trân quý, tôi liền nhịn không được mà nổi da gà, ngọt ngào thì mình cậu hưởng đi, phiền cậu ý tứ chút a!

Vết thương nặng cỡ nào rồi cũng bình phục, bệnh viện thoải mái ra sao cũng không thể vĩnh viễn ở đó mãi, Kim Taehyung rốt cục cũng phải về nhà. Kim Yerim vừa nói liên miên cằn nhằn vừa thu dọn đồ cho hắn, phương diện này tôi rất ngốc, chỉ có thể ngồi yên nhìn, chờ một chút làm khuân vác bù lại.

Tay Kim Taehyung tạm thời vẫn không thể dùng sức. Nhưng sắc mặt hắn thật không tốt, cánh tay còn phải quấn băng vải, mặt không vui, tôi đoán chắc vì Jungkook không xuất hiện. Thật là, mãi không lớn a, Jungkook không phải đã giải thích rồi sao? Có chuyện trọng yếu phải xử lý.

Dọc đường đi, Yerim cố gắng an ủi cái tên "nhóc" thân cao 1m8 kia, tôi ngồi ghế phía trước, nghe thấy mà muốn phì cười, Yerim rất có khiếu làm giáo viên mầm non a.

Đi vào nhà Kim Taehyung, vào phòng khách sáng ngời mà trống trải của hắn, bỗng dưng tôi lại thấy ngứa ngáy, có mỗi một người mà ở chi nơi xa xỉ thế chứ ~~~ bị tư bản chủ nghĩa truyền nọc độc rồi a!

Đang oán thầm, bỗng nghe thấy tiếng động trên lầu, tôi chạy vào nhà bếp kiếm con dao. Tên khốn Kim Taehyung này, trong nhà chẳng có lấy con dao dài nào.

Tôi cầm trong tay con dao nhỏ, cảm thấy tư thế của mình chẳng dọa nổi ai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro