CHƯƠNG 30.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ế, cậu đừng khóc a!"

Sao, tôi khóc sao? Chắc thế, bằng không sao mặt nàng bối rối đến thế, "Đừng khóc, cậu xem, tôi mua cho cậu rất nhiều quà a, dây chuyền nè, tôi phải xin một tiểu cô nương lâu lắm mới đổi được đó, tìm khắp Jeju cũng tìm không thấy cái thứ hai đâu a. Còn mua cho cậu một con dao thực khủng bố, nhưng không đem lên máy bay được, tôi phải gửi bưu kiện, hai ngày nữa mới nhận được, a, đúng rồi, còn có..."

Nàng ngồi chồm hổm ở trước mặt tôi, vùi đầu vào túi đồ, người này ngốc thật sao? Nước mắt tôi bây giờ hoàn toàn là do tức quá, trên thế giới sao lại có người ngốc thế chứ? Tôi không cần quà! Vì sao nước mắt càng ngày càng nhiều? Hoàn toàn không thể khống chế tuyến lệ của chính mình, trong lòng ủy khuất muốn chết, nhưng lại không biết ủy khuất vì cái gì. Tôi chỉ biết ngồi đó khóc không ngừng.

Hương vị quen thuộc, rất dễ chịu, mang mùi hương những lá trà và cả ánh mặt trời Jeju, nàng ôm lấy người khác vẫn ngốc như thế. Tôi khóc, nước mắt mấy năm trời không xuất hiện cứ thế trút ra hết. Nàng không nói gì cả, chỉ lấy tay vỗ lưng tôi, ôn nhu mà nhẹ nhàng.

Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, mệt quá, không phải vì công việc, mà là vì chờ nàng quay lại.

"Thực xin lỗi, joohyun, tôi sẽ không đi nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ!"

Trong cơn mơ màng, tôi thấy nàng cúi đầu xuống hứa hẹn, tôi rốt cục yên tâm, thần kinh căng thẳng đã lâu trầm tĩnh lại, nguyên lai, tôi luôn luôn sợ, sợ nàng không yêu, sợ nàng bỏ tôi lại, sợ nàng rời đi. Bây giờ thì tốt quá, nàng rốt cuộc đã trở lại.

Mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời sáng lạn buổi sáng sớm chiếu vào phòng, tôi bật dậy, sao lại nằm trên giường, chẳng lẽ tối hôm qua chỉ nằm mơ thôi sao?

Vọt tới phòng khách, nàng đang ngồi dưới đất lục lọi cái túi du lịch to thật to hỗn độn kia, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có chút tức giận, người này mới sáng sớm ra làm gì vậy?

"A, tìm được rồi, làm sợ muốn chết, còn tưởng làm mất rồi chứ!"

Kang Seulgi, tên ngu ngốc đó lấy ra hai chiếc vòng bằng bạc, cầm lấy một cái, đeo lên tay tôi.

"Cái gì thế, họa tiết phức tạp quá", không giống hoa văn bình thường. Tôi ngồi xuống, tò mò mà vuốt ve chiếc vòng, ngôn ngữ Jeju đặc sắc quá a, hoàn toàn nhìn không ra khắc chữ gì cả.

Nàng cười tủm tỉm, đeo vòng vào tay mình, "Là cổ văn, tên hai chúng ta!"

Nàng giơ vòng lên, "Tôi nhờ thợ bạc đại thúc khắc riêng cho a, nếu cậu đừng nhăn mặt nữa thì tớ cũng thường vui vẻ."

Tôi ngây ngẩn cả người, cái này có tính là lời thổ lộ không? Ngây ngốc nhìn nàng, tôi phản ứng không kịp.

Nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng, cúi đầu thấp xuống, lỗ tai đỏ ửng lên, "Nhẫn kim cương mắc quá bây giờ tôi mua không nổi, nên đưa cậu vòng tay trước đi." Sau đó đứng lên, chạy trối chết về phía đại môn, "À, tôi phải đi trả phép, bữa sáng ở trên bàn, cậu lại ăn đi. Cơm chiều chúng ta ăn cá kho tiêu đó, khi về tôi đi mua nguyên liệu."

Còn chưa kịp đáp lời, cánh cửa đã bị đóng sầm lại. Tôi nhịn không được cười rộ lên, cười đến chảy nước mắt, đầu tóc bù xù thế đi ra ngoài dọa người lắm a! May mắn phơi nắng đen da, người quen hẳn không nhận ra được. Ân, thật tốt, tôi cũng thèm cá kho tiêu lâu rồi.

Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro