CHƯƠNG 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vẻ tâm tình Bae đại tiểu thư rất tốt, bia, rượu đỏ, rượu trắng, Whiskey, cứ thay phiên dốc vào miệng nàng, tôi khuyên vài câu nhưng không có hiệu quả, cũng may lúc 7h tôi có mua một phần cơm, tôi bóc vỏ con tôm, uống nước trái cây, chậm rãi giải quyết phần cơm chiều, cuối cùng ăn cái mâm đựng trái cây bằng kem, ăn ngon thật, tuy mắc nhưng đáng tiền.

Bae đại tiểu thư lại lên tiếng cằn nhằn, tôi mặc kệ, dù sao tiền lương nàng rất cao, tôi không so được. Với lại cơm ăn không phải không trả tiền, đêm nay tôi có nhiệm vụ ngồi uống với nàng, sau đó đưa nàng an toàn về nhà.

Chung quanh thật nhàm chán, thỉnh thoảng có vài nam sĩ đẹp trai lại gần làm quen, tôi lại thấy Bae đại tiểu thư nóng giận đuổi đi — tôi cũng không muốn so đo với đám nam nhân đó, khó giảng đạo lý lắm, cứ đơn giản mượn chủ quán bar lòng dạ hiểm độc con dao để cắt trái cây ngồi chơi. Con dao sáng như tuyết bật mở trong lòng bàn tay tôi, mặt tôi không đổi sắc nghe nó phát ra tiếng lách cách, đúng như Jungkook nói, rất có chất lượng.

Kỳ thật tôi là cái gối thêu hoa, cho tôi mượn một trăm lá gan, tôi cũng không dám dí dao vô ai hết, ngoài kia có đầy những kẻ trí thức làm việc trong những văn phòng áp kính, bọn họ dù có uống say cỡ nào cũng sẽ không mất đi bản năng xem xét thời thế, nhưng trí tưởng tượng của tôi rất tốt, đủ để làm bọn hắn đánh mất mưu ma chước quỷ của mình.

Jungkook là người dạy tôi chơi dao, từng thực nghiêm túc nói với tôi: khi tôi nhìn chằm chằm dao, không cười, sẽ thực sự có cảm giác của một sát thủ. Tôi thì cười mắng: chả lẽ đơn giản như thế, lấy con dao, không cười, lại giống như sát thủ a.

Jungkook lắc đầu: không đúng không đúng, còn phải có cả ánh mắt lạnh lùng nữa, không phải ai cũng có ánh mắt này.

Tôi cực độ buồn bực, nói vậy chẳng lẽ ý bảo tôi lạnh lùng vô tình? Tôi vô tình thì sẽ không chạy đến nơi này, chờ người nào đó uống đủ rồi lại đưa nàng về nhà.

Jungkook lại lắc đầu, "Ai nha, khi cháu cười thì một chút khí thế đều không có, cho nên khi muốn dọa ai đó, ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng lộ ra nụ cười."

Cũng bởi vì câu này của hắn, mà lúc này tôi đây liều mạng cắn chặt răng, chờ đợi Bae đại tiểu thư uống đủ rượu rồi, sẽ phân phó tiểu nhân như tôi dẹp đường hồi phủ.

Tôi là thanh niên luôn theo khuôn phép cũ của xã hội, không thường lui tới quán bar mà Jungkook làm chủ, hắn luôn biết cách dụ dỗ nữ tửu quỷ như Bae joohyun.L.U.V là quán bar nàng thích nhất, nhưng mỗi lần lại kéo người không thích bia rượu như tôi đây tới. Bae đại tiểu thư thích nhất là vị trí bên cạnh quầy bar, tôi cũng chỉ ngồi cạnh nàng uống nước trái cây, kết quả thường xuyên là nàng tự rót uống một mình, thần chí không rõ, tôi thì lo trừng mắt nhìn Jungkook, lão bản này không biết vì cái gì thích ngồi ở quầy bar ngẩn người, mặc kệ việc buôn bán, cho dù có người uống nhiều quá gây rối, hắn đều hờ hững.

Tôi và Jeon Jungkook quen nhau là nhờ Bae đại tiểu thư, khi ngồi đợi nàng uống rượu nhàm chán, khi tâm tình của hắn tốt, thì hắn còn có thể dạy tôi một ít kỹ năng chơi dao và ảo thuật, lâu lâu thì hắn kể cho tôi nghe mấy chuyện của giới giang hồ. Khi hắn kể mập mờ, tôi hỏi lại thì Jungkook sẽ cười cười, đáp, "Chuyện lâu rồi, ai mà nhớ rõ được chứ, ai nha, cũng nói bừa đùa cháu chút thôi, sao lại tin là thật vậy?"

Nói đến đây thì tôi đương nhiên biết điều mà câm miệng lại. Đại nam nhân thích nói "Ai nha" này, tuy rằng khóe mắt đã có dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn giữ được một nụ cười sáng khi còn trẻ, vì thế nên tôi không thấy ngại ngùng gì với hắn cả, tuy rằng quen, nhưng đến tột cùng hắn từ đâu đến, trước kia làm gì, bối cảnh ra sao, mà có thể ở nơi tấc đất tấc vàng phồn hoa đô thị này mở một quán bar qui mô như thế, tôi không hề biết, cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro