CHƯƠNG 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc vì tôi trường kỳ không ở nhà, nên thời gian gặp mặt giảm đi, tục ngữ nói, xa mặt cách lòng, quan hệ của tôi với người nhà không thể xem là thân thiết, cuối tuần về nhà ăn cơm, lâu lâu trên bàn cơm kể mấy câu chuyện lý thú trong trường, cùng Bae tiểu cô nương nói chuyện phiếm vài câu. Nhưng tôi cảm giác được có vẻ không khí trong nhà càng ngày càng là lạ.

Con gái luôn hiểu ba nhất, trên cơ bản, tôi còn có khuynh hướng thông cảm cho Bae gia tỷ tỷ. Kang Yang Woo làm ba ba tôi miễn cưỡng xem như tốt, nhưng làm chồng tuyệt đối không hề tốt một chút nào. Tuy rằng đã trung niên, nhưng hắn sợ là còn đào hoa hơn cả trai trẻ, sự nghiệp lại thành công, lại phong độ, lại thường xuyên phải tham dự một số buổi tiệc xã giao, việc chơi bời cũng không thiếu được. Theo một cách "ngẫu nhiên", Kang lão bản cũng phải đụng đến "Gái hồng lâu" một chút, xem như xã giao.

Người mẹ mất sớm của tôi là người hiểu rõ nhất bản chất của ông, nhưng cũng không thể quản giáo ông nổi, đành phải buông tay. Nhưng người tuổi còn trẻ xinh đẹp như Bae lão sư làm sao có thể chấp nhận thói phong lưu đa tình đó, nàng cứ phải ở nhà nén giận. Mấy năm đầu mới kết hôn, ba còn đau lòng người vợ mới mất, hơn nữa trong nhà còn có hai tiểu quỷ, nên ông tạm bỏ được thói đó.

Nhưng khi tôi ở trọ trong trường, ông thân hoa xương cốt không ngứa mới là lạ! Không chỉ thế, nửa đêm khi tôi đang ngủ say lại bị một trận cãi nhau mà thanh âm được đè thấp hết mức đánh thức, ban đêm thật im lặng, cho nên nghe thấy rất rõ ràng, không phải là ba cùng Bae lão sư sao?

"Kang Yang Woo, anh không nghĩ anh làm tôi thất vọng sao?"

Ngô, lời này trước đây tôi cũng đã nghe qua, nhưng người nói chính là người mẹ đã qua đời của tôi.

"Tôi chỉ xã giao một chút thôi, em để ý vậy sao?"

Đúng là lão nhân không tiến bộ, còn dùng những lời này gạt người nữa!

"Xã giao? Xã giao kiểu gì mà cổ áo có dấu môi son?"

Trời ạ, ba, ngươi phong lưu nửa đời người, sao còn phạm sai lầm nghiệp dư này chứ?!

Tôi đang mãi nghe, đột nhiên nghe thấy cách vách phòng của Bae tiểu cô nương "ầm" một tiếng, giống như có vật gì nặng bị đập bể xuống đất, tiếng cãi nhau lập tức ngừng lại, chỉ trong chốc lát, tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ của ba, rồi đóng lại, sau đó là cửa thư phòng mở ra, lại đóng lại. Không cần nghĩ cũng biết thối ba tối nay bị đuổi vô thư phòng mà ngủ. Tôi bĩu môi, không liên quan đến tôi, ngày mai về trường rồi, tôi trở mình một cái, lại ngủ tiếp.

Nghỉ hè lớp 11 cũng chỉ là danh nghĩa, tôi chỉ được nghỉ 2 ngày, nhưng nói thật, tôi cho rằng trường học không cần phát thiện tâm kiểu như thế, mỗi ngày ở trường làm bài tập như điên, về nhà có mấy ngày cảm thấy thật thừa thãi.

Tôi là con ruột của ba nên ông thương tôi nhất, nhưng thấy ông hư hỏng như thế, tôi lại không thể đồng tình với ông.

Vì thân thể không khỏe, Bae lão sư hàng năm đều uống cả mớ thuốc bổ kỳ quái, tôi biết nàng muốn sinh cho ba tôi một đứa con, nhưng thật tiếc vì nàng không rõ, cho dù có con, nàng cũng sẽ mãi không thuần hóa được một lão nhân hoa tâm như Kang Yang Woo, nếu không sao tôi 8 tuổi liền biến thành trẻ mồ côi mẹ thế chứ. Làm vợ của Kang Yang Woo, nếu muốn sống mà không phiền muộn, buộc phải xua những ý nghĩ trong đầu đi, nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua tất cả, chờ ông mệt mỏi thì sẽ về nhà — nói tóm lại, thứ Kang Yang Woo cần không phải là vợ, mà hắn chỉ cần một người chăm con cho ông.

Tôi thật muốn khuyên giải an ủi Bae lão sư, nhưng có vẻ việc này tôi không làm được, huống chi ông lại là ba tôi, tôi lấy tư cách gì an ủi nàng chứ? Hay tìm Bae tiểu cô nương giúp? Vậy thì càng đừng nói nữa, tôi cùng nàng tán gẫu chuyện khác thì không sao, nói đến chuyện ba với tỷ nàng thì trước sau gì cũng cãi nhau, có thể nhìn ra được, Bae tiểu cô nương rất không hài lòng với hành vi của ba tôi.

Ba và Bae lão sư thần sắc mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không xuất hiện sự xung đột nào nữa, Bae tiểu cô nương lại thường xuyên không thấy tung tích, còn có mình tôi ở nhà, tôi cũng không muốn quan tâm.

Trước khai giảng một ngày, Bae lão sư còn làm riêng cho tôi một bữa tối rất ngon, nếu bình tĩnh mà xem xét, Bae lão sư làm mẹ kế thật đúng là phúc hậu, chưa từng cắt xén tiền tiêu vặt của tôi, đối với tôi luôn ôn hòa, chu đáo. Đương nhiên rồi, tôi cũng là một hảo hài tử mà, vừa không quậy phá, mà còn cực kỳ lễ phép với Bae lão sư — cho tới bây giờ tôi vẫn không cảm thấy Bae lão sư muốn đoạt ba đi như những gì người con thường cảm thấy về mẹ kế của chúng. Tôi thở dài, ba tôi như vậy sao ai cũng yêu, ai cũng muốn thế chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro