CHƯƠNG 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi khi đó còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng không nhận ra tính nghiêm trọng trong giọng nói của nàng, vì lo lắng đánh thức bạn cùng phòng nên tôi cố nói nhỏ, chỉ nghe, hạn chế nói thành tiếng.

Cuối cùng Bae lão sư hít một hơi, tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc chỉ nói một câu: ngủ ngon nhé, liền cúp điện thoại.

Tôi sửng sốt trong chốc lát, gọi di động cho ba, ba tắt máy, gọi qua ký túc xá cho Bae tiểu cô nương, quả nhiên không ai nghe, không biết có phải có người rút dây điện thoại ra không?

Tuy rằng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng khi đó tôi còn chưa đủ 20 tuổi, căn bản không thèm nghĩ nhiều, chỉ xoa xoa đầu, miên man suy nghĩ một chút lại chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm lại bị tiếng chuông điện thoại làm tôi tỉnh giấc, vì trong lòng không yên, nên khi tiếng điện thoại vang lên một khắc đã khiến tôi nhảy dựng lên, vội vàng nghe điện thoại.

Điện thoại là ba gọi đến, ngữ khí rất không ổn khiến trong lòng tôi nhộn nhạo khó chịu, dự cảm bất hảo ập đến khiến ót tôi đau nhói. Bae lão sư ở nhà uống thuốc ngủ, bật khí gas tự sát, tử lão đầu rạng sáng trở về mới phát hiện ra, hiện tại đã đưa đến bệnh viện cấp cứu, sinh tử không biết, nhưng tình hình rất nguy hiểm.

Tôi cảm thấy mình không thở nổi, giống như có sợi dây thừng buộc trên cổ. Bae lão sư, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi đối với nàng đó là khi tôi học sơ trung, vị giáo viên mắng học trò thôi cũng đỏ mặt, những bữa dạy thêm cho tôi, vẻ mặt hạnh phúc khi hôn ba, mỉm cười hạnh phúc trong tiệc cưới, sau khi kết hôn vẫn cẩn thận chăm sóc chúng tôi, kèm theo ngày qua ngày càng buồn bã hơn.

Tôi có chút chóng mặt, cầm điện thoại không biết nên nói gì, ba vẫn còn lải nhải, nói mãi rằng ông không ngờ nàng sẽ làm vậy, chỉ cãi nhau với nàng một trận, rồi ra ngoài... Tôi không kiên nhẫn mà ngắt lời ông, chỉ hỏi ông có báo tin cho Bae joohyun chưa, ba nói ông gọi không ai nghe máy.

Tôi hung hăng hét lên, "Ba phải chăm sóc Bae lão sư cho tốt, nếu để xảy ra chuyện thì chờ ngày đền mạng đi!" Sau đó cúp điện thoại, liền lao ra cửa.

Cửa ký túc xá mới vừa mở, dì giám thị còn đứng đó kinh ngạc mà nhìn tôi, tôi mới phát hiện ra mình còn mặc áo ngủ. Thôi bỏ đi, dù sao cũng đang mặc quần dài mà, lười thay đồ lắm.

Tôi khẽ cắn môi, tiếp tục đi ra ngoài. Buổi sớm cuối mùa thu tiết trời lạnh lẽo khiến tôi run lên, những bạn học cùng trường chạy bộ buổi sáng cũng nhìn chằm chằm tôi.

Tôi không nói gì, lê dép chạy như điên. Khi vọt vào ký túc xá của Bae joohyun, đa số còn đang ngủ, nhưng Bae joohyunn đã thức dậy, đang cầm dây điện thoại ngẩn người.

Tôi chỉ vào điện thoại, hổn hển hỏi, "Vì sao rút dây điện thoại ra?"

Bae joohyun sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng đáp, "Có tên nam sinh mấy ngày hôm trước gọi điện tới quấy rầy, hôm nay chúng tôi có bài thi rất quan trọng, vì để cho mọi người có thể ngủ ngon nên..."

Không cần hỏi, nhân vật chính bị quấy rầy nhất định là nàng.

Chắc vì thấy vẻ mặt và cách ăn mặc của tôi khác lạ nên Bae joohyun giật mình, "Cậu sao lại mặc như thế đến đây?"

Tôi nghe xong mới cảm thấy lạnh, từ ngón tay đến đầu ngón chân đều lạnh đến tê người. Tôi chỉ mặc có một cái áo mỏng, đi chân không, chạy ngoài trời âm mấy độ. Nhưng tôi không biết mình run là vì rét lạnh, hay vì sợ hãi.

Bae joohyun kéo tôi vào giường, chắc nàng cũng mới dậy, còn chưa kịp sửa sang lại giường, ra giường vẫn còn rất ấm.

Tôi bọc chăn lại quanh người, run lên trong chốc lát, lúc này mới bình tĩnh lại. Tôi kéo tay Bae joohyun, hít sâu một hơi nói, "Cậu phải bình tĩnh, tỷ của cậu đã xảy ra chuyện!"

Bae joohyun sững sờ mà nhìn tôi, giống như căn bản không hiểu tôi đang nói gì, nhưng dưới ánh nắng ban mai, tôi nhìn thấy đôi mắt nàng dần đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro