#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kang Seulgi thuộc kiểu người cực kỳ tự ti, không tin vào bản thân mình chút nào.

Vì thế cái dáng người cô vốn dĩ đã mập mạp lại càng thêm lù đù vì lúc nào cũng cúi thấp đầu không dám trực tiếp đối mặt cùng ai. Ngay cả khi bạn cùng phòng điên tiết quăng cái gối ôm vào người cô mà mắng: "Kang Seulgi, cậu có dám nhìn thẳng vào tớ mà nói chuyện không đây?", thì cô lại càng thêm sợ sệt, cúi mình thấp hơn.

Những lúc như vậy, Seulgi luôn niệm chú một câu cửa miệng: "Mình... mình xin lỗi."

Kang Seulgi nếu không tính là dễ nhìn thì cũng chỉ được coi là bình thường trong hàng ngàn những cô gái bình thường khác. Mũi tẹt, trán cao, môi không hình tim cũng chẳng chúm chím... nhưng được cái nước da trắng hồng hào cùng đôi mắt to đen láy (thật ra không nhiều người biết mắt cô đẹp đâu vì lúc nào cũng rũ mi xuống mà =.=) lấy lại cho một chút nhan sắc, nên trông Seulgi cũng... tàm tạm.

Từ lúc nhận được tin trúng tuyển đại học X, cả nhà Kang Seulgi gần như một quả bóng bơm căng cuối cùng cũng có ngày được nổ "Bùm". Hạnh phúc vừa dâng đến thì nỗi lo toan lại ồ ạt theo như sóng thủy triều.

Để có tiền cho Seulgi học đại học, số bánh tẻ hàng ngày ba mẹ làm đều phải gấp đôi ngày thường. Thậm chí có ngày phải làm lên tới vài trăm cái, bán đến tối mịt mới thấy ba mẹ gánh đòn trở về.

Nhà của Seulgi nằm ở ngoại thành, cách trung tâm thành phố cũng như trường đại học X danh tiếng nhất nhì thủ đô một quãng gần sáu chục cây số. Ba mẹ thương con, sợ con học hành mệt mỏi đi lại vất vả, nên dù Kang Seulgi đã nhiều lần từ chối, nhưng ba mẹ vẫn quyết định cho cô đăng ký ở kí túc xá.

Một tháng dù có tốn kém hơn gấp đôi so với bình thường, nhưng ba mẹ đều không đồng ý cho phép Kang Seulgi đi làm thêm. Ba mẹ nói rằng, chừng nào ba mẹ còn sống thì cô vẫn còn được no đủ, không lo thiếu thốn, nên cứ chú tâm vào học hành mà thôi.

Thế là cho đến giờ đã là năm hai, tuy nhan sắc không nổi trội, nhưng Seulgi luôn có thành tích học tập khá, mỗi kỳ đều đứng trong bảng những sinh viên được nhận học bổng. Tuy không nhiều nhưng Seulgi cảm thấy rất vui vẻ, vì như vậy đã đỡ được một khoản chi tiêu cho ba mẹ ở quê rồi.

Nhưng không phải Kang Seulgi chỉ là con mọt sách. Cô đã biết thế nào là thích một người!

Lần đầu tiên gặp người ấy là vào một ngày đầu kỳ hai năm thứ nhất, một ngày mùa thu nắng vàng rộm phủ lên từng thảm cỏ trên sân trường...

Kang Seulgi lần đầu tiên nghe lớp trưởng thông báo cô được nhận học bổng, vẫn chưa dám tin nên đã tự mình xuống dưới đại sảnh xem lại danh sách sinh viên dán trên bảng thông báo. Vừa tới đại sảnh đã thấy một đám đông nhốn nháo vây quanh chỗ bảng tin. Seulgi luôn sợ những nơi đông người như vậy, cô cúi đầu đứng nép sang một bên, định bao giờ mọi người vãn đi sẽ lại gần xem nhanh một chút.

Cả một khoảng thời gian mười mấy phút đồng hồ, Seulgi chẳng dám thẳng đầu nhìn ngó xung quanh đến một lần. Cô sợ mỗi khi ngước nhìn, mọi người sẽ bực mình vì nhìn cô quá trướng mắt. Thế nên cho đến lúc xung quanh bỗng dưng bao phủ một mảng yên tĩnh kỳ lạ, Kang Seulgi mới len lén ngước mắt lên nhìn.

Ngẩng lên một cái rồi, Seulgi mới ước mình chưa từng có nhìn qua đi.

Cô đứng mé bên phải bảng tin, nên người đó cũng vì đám đông quá nhốn nháo mà từ khi nào đã sát ngay bên cô rồi. Gương mặt trái xoan thanh tú, nhìn nghiêng dưới ánh nắng buổi giữa trưa lại càng thêm lạnh lùng. Sống mũi cao thẳng tắp cùng hàng lông mày khẽ nhíu lại, không hề nói câu nào nhưng lại tỏa ra khí chất phong độ mà nghiêm nghị đến tột cùng.

Mái tóc ngắn lãng tử hơi hanh hanh nâu, rũ xuống vầng trán cao cùng nước da hồng hào, nhìn thôi cũng đã đủ biết không phải người tầm thường. Chiếc áo cộc tay đen khóa zip bên hông cùng quần jogger đồng màu như càng làm tôn thêm dáng người cao cao khỏe khoắn kia.

Hình như phát hiện có ánh mắt chiếu tới, người đó lạnh nhạt nhìn Seulgi. Cô hốt hoảng, vội cúi thấp đầu, bước chân như phản xạ tự nhiên mà lùi ra xa khỏi người đó một chút.

Mà đám đông vây quanh tấm bảng hình như cũng tự động đứng dẹp sang nhường lối cho người đó. Cậu ấy cao khoảng 1m79, thực sự rất cao, cao đến mức còn phải hơi cúi đầu để dò tên mình trên bảng. Đừng bảo Kang Seulgi không biết rung động, dù sao cô cũng là một thiếu nữ mười chín tuổi rồi, nhìn thấy một bạn nam đẹp như soái ca trong ngôn tình như vậy, cũng vẫn phải mạnh bạo nhìn lén thêm mấy lần nữa.

Nhưng không ngờ lại quá trùng hợp đến Seulgi muốn phát hoảng, vừa ngước lên đã vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó. Con ngươi nâu nhạt, sâu thẳm cùng hàng mi dày hút hồn như xoáy thật sâu vào tâm can cô ngay từ khoảng khắc đó.

Con tim không tự chủ được khẽ trật một nhịp, đôi mắt sâu thẳm của người đó nhìn thẳng vào Seulgi. Không kịp để cô ngẩn ngơ xong, giọng nói trầm lạnh của người kia đã vang lên trên đỉnh đầu: "Tên?"

Cái này... cái này không phải nói với cô đúng không?

Xung quanh không một ai lên tiếng, chỉ bắn 'chíu chíu' những ánh mắt đầy đố kị đến Kang Seulgi. Cô sợ hãi, không biết mình đã làm sai chuyện gì nữa. Nhìn biểu cảm khó chịu của những người kia, hẳn là cô không nên có mặt ở đây?

Đang suy nghĩ bâng quơ, giọng nói pha chút mất kiên nhẫn lại vang lên, cắt phăng cái ý định muốn chạy trốn của Kang Seulgi. "Tên?"

Lúc này, Seulgi mới cúi thấp đầu, lí nhí đáp: "Kang... Kang Seulgi..."

Người đó bực mình? Bực cô sao?

"Học bổng một triệu tám." Nói rồi cũng không để cho cô thời gian ngạc nhiên, cậu ấy đem ba lô khoác trên vai, xoay người lẳng lặng bước ra khỏi đám đông.

Như một vị thần cũng chẳng khác gì ác quỷ đơn độc, cậu ấy đến rồi đi, giữa những nhốn nháo phức tạp của dòng người. Ánh sáng chiếu rọi lên cơ thể cậu ấy, để lại trong trái tim Seulgi những ấm áp đến khó ngờ.

Cậu ấy, là muốn giúp cô sao? Chắc hẳn cũng biết cô đứng đây đã lâu?

"Hừ, con nhỏ này là ai mà đến ngay cả Bae Joohyun cũng ngó tới vậy?" Một giọng nói đầy chua ngoa trong đám đông thốt lên.

Kang Seulgi lập tức cứng đờ thân hình. Bae Joohyun? Là tên cậu ấy ư?

"Tài tử trường mình là thế sao lại giúp cái con vừa xấu vừa lùn này?" Một người khác cũng đầy phẫn nộ.

Bao quanh Kang Seulgi lúc này toàn là mùi thuốc súng.

"Này này các cô, Bae Joohyun dù có giỏi giang phong độ cỡ nào thì cũng là con gái đó." Một bạn nam lên tiếng chép miệng. "Giả sử Joohyun thích con gái đi thì, hừ, cũng làm sao thích cái con bé kia được?"

Con gái? Sao cơ? ---- Seulgi thực sự choáng váng! Người cô vừa mới thấy rung động chưa được bao nhiêu phút - Bae Joohyun tài tử đó, lại là một cô gái ư?

Kang Seulgi có chút hoang mang, lại vội vàng nhìn theo dáng lưng của Joohyun lần nữa. Nhưng người ta đã rời khỏi từ lâu rồi.

Sau cái ngày định mệnh đó, Kang Seulgi dù biết người ta là con gái, lại còn là nữ tài tử được hâm mộ cuồng nhiệt trong trường, nhưng cô vẫn không khỏi nhớ thương trong lòng. Mỗi khi bắt gặp dáng người cao cao tình cờ đi ngang qua lớp học, Seulgi lại không kìm được mà lén nhìn một chút.

Cứ một chút như vậy, đến lúc người đó cứ lặng lẽ bước vào trái tim của cô từ lúc nào chẳng hay. Cứ lâu lâu không được nhìn thấy bóng dáng của Bae Joohyun, Kang Seulgi lại như cây leo lâu ngày không được tưới nước, cứ thất thần cho đến cuối buổi học.

Nhưng điều làm cho Seulgi cảm thấy may mắn nhất đó chính là việc cô đã lựa chọn ngành Y đa khoa của đại học X. Vì điều đó khiến cô nghiễm nhiên trở thành hậu bối của Bae Joohyun.

Vì sao cô biết điều đó ư? Nguyên lai là vì sinh viên ở khoa cô, ai chả biết Joohyun. Những câu chuyện xoay quanh chị ấy thường được kể rất nhiều qua mấy cái miệng bà tám của tụi con gái. Thế nên một ngày đi học ngoài việc chăm chú ghi chép thì Kang Seulgi cũng luôn cố căng tai để nghe mấy bạn nữ ngồi gần trò truyện.

Như hôm nay chẳng hạn.

Seulgi thật chậm rãi ăn xuất cơm của mình trong canteen trường, ngồi một góc khuất ít ai để ý và cố gắng dỏng tai để nghe ngóng tình hình. Thực ra đã hơn hai tuần nay rồi, cô chưa gặp Bae Joohyun.

Điều này khiến cô có chút hụt hẫng, cũng có chút chờ mong.

"Bae soái hình như hôm nay về rồi." Cô A mồm nhai đầy cơm, vẫn oang oang giọng. Từ bàn cách đó không xa, Seulgi vẫn nghe thấy rõ. "Nghe đâu hình như giải quyết chuyện nội bộ gia đình."

Kang Seulgi cắn cắn đũa. Theo cô biết thì cả nhà bên họ nội Bae Joohyun hiện đang định cư ở nước ngoài. Ông nội thi thoảng nhớ cháu lại gọi điện, nằng nặc đòi bằng được Joohyun sang chơi mấy hôm.

Lần này chị ấy đi chắc cũng là vì ông nội nhớ cháu.

"Bae soái giỏi như vậy, sao không ra nước ngoài để lập nghiệp luôn, cứ khăng khăng ở lại đây làm gì nhỉ? Hình như ba mẹ bị ấy cũng nhiều lần khuyên bảo hai anh em sang Mỹ định cư rồi, nhưng chị ấy cùng anh trai dứt khoát từ chối. Nghe đâu vì chị ấy cứng đầu quá nên mẹ cũng chỉ còn nước thi thoảng bay về thăm." Cô B cũng góp phần cho câu chuyện rôm rả, "Nhưng mà đúng là người giỏi chẳng bao giờ muốn dựa dẫm vào gia đình mình. Càng ngày càng hâm mộ Bae soái."

Nếu trường đại học khác đều có nam thần, soái ca, thì trường đại học X nổi tiếng nhất nhì thành phố này đặc biệt hơn một chút. Chính là ở chỗ không chỉ có trai tài, gái giỏi, mà còn có cả Nữ Soái.

Đương nhiên nữ soái ở đây không ai khác ngoài Bae Joohyun. Vẻ đẹp lạnh lùng mà kiêu ngạo của chị ấy còn đánh bật rất nhiều hot boy của các trường đại học xung quanh. Đến cả fanpage trên facebook do mấy cô nữ sinh mến mộ lập cũng đã thu hút hơn cả triệu lượt yêu thích dành cho Bae Soái.

Thật ra Kang Seulgi cũng đã âm thầm ấn like cho trang fanpage đó, ngày nào cũng lượn vài vòng để xem ảnh, cập nhập thông tin do các sinh viên nghe ngóng được về Bae Joohyun. Cô dù biết thứ tình cảm mình dành cho Joohyun không dừng lại ở mến mộ, mà nó đã vượt xa hơn rất nhiều. Đủ để cả một đời người cô vẫn còn cất mãi trong tim.

"Thôi đi mấy bà, cẩn thận cuồng quá lại hóa đồng tính đó nha." Bạn C thong thả mở hộp sữa chua mà nói. "Mà các bà có nguyện trở thành người đồng tính để yêu Bae soái, thì người ta cũng đâu có thèm ngó tới mấy bà?"

"Cái bà này, ăn đi, cứ làm mất hứng."

"Tôi chỉ muốn khuyên nhủ các bà tỉnh ngộ thôi!"

...

Đông tính. Thực ra Seulgi cũng đã từng nghĩ đến, cũng lên mạng tìm hiểu rất nhiều. Cô tuy không biết mình có thực sự là một lesbian (đồng tính nữ) hay không nữa, chỉ biết là trong tim cô lúc nào cũng tràn đầy hình bóng của người kia mà thôi.

Nếu Joohyun cũng thích con gái thì cũng là một lesbian. Nhưng người chị ấy thích, chắc chắn sẽ là một cô gái tuyệt vời chẳng thua kém chị.

Và chắc chắn sẽ không là cô.

Kang Seulgi thở dài, cố nuốt trôi mấy hạt cơm khô khốc. Hôm nay phải học cả ngày, lại có môn Mô phôi vào đầu giờ chiều nữa, không ăn thì chắc chẳng có sức để ngồi nghe giảng.

Mới đầu kỳ học của năm thứ hai thôi nhưng Seulgi đã rất nỗ lực tập trung tinh thần để được nhận học bổng. Điều làm cho cô tự hào nhất, đó chính là mỗi kỳ được xếp tên trên danh sách những sinh viên được học bổng cùng Bae Joohyun. Tuy cô không thể có số điểm cao như người ấy, nhưng chỉ thấy hai cái tên nằm trên cùng một danh sách, dù một người xếp đầu tiên, một người lại ở gần chót, nhưng cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Ông trời như vậy cũng là đã cho cô một chút hạnh phúc nhỏ nhoi.

Cũng bởi bận viên mãn với suy nghĩ trong đầu nên Seulgi đã chẳng để ý đến việc bầu không khí trong nhà ăn đã trở nên yên ắng một cách kỳ lạ. Đúng hơn là những nhộn nhạo ban nãy đã lắng xuống, thay bằng những tiếng xì xào nhỏ như muỗi vo ve.

Cạch ---- Một hộp sữa tươi loại 900ml của nước Nga đặt lên mặt bàn ăn nơi Kang Seulgi đang ngồi ăn khiến cô giật nảy người. Liền sau đó, thanh âm trầm lạnh quen thuộc vang lên bên tai: "Có thể ngồi chứ?"

Cả cơ thể Kang Seulgi như hóa đá, chiếc đũa cầm trên tay lại run rẩy đến kỳ lạ. Mà người kia dường như cũng chẳng để ý đến sự đông cứng của toàn bộ canteen, thầm lặng lẽ kéo chiếc ghế đối diện Seulgi và ngồi xuống.

Nơi Seulgi ngồi là chỗ khuất nhất ở trong góc canteen, căn bản là chẳng có ai buồn để ý đến. Nhưng cả canteen đông nhốn nháo này đúng là chỉ còn chiếc ghế đối diện cô là còn trống mà thôi.

Thần trí lúc này của Seulgi cũng đã bị thổi bay ngay từ khi Bae Joohyun ngồi cùng. Đôi mắt mở to nhìn người đối diện mình, khóe môi cô khẽ run run. Đây là lần đầu tiên, Kang Seulgi được nhìn chị ấy từ khoảng cách gần đến như vậy.

Mái tóc ngắn lãng tử rủ xuống trán, mi tâm hơi nhíu lại, Joohyun đưa tay day hai huyệt thái dương. Hàng mi dày khẽ cụp xuống, che đi đôi mắt sâu thẳm mà lạnh nhạt quyến rũ như biển đêm. Joohyun mặc một chiếc áo sơ mi đen sắn ống sơ xài, nút cổ không gài kín để lồ lộ xương quai xanh đầy mê hoặc. Dù trong trạng thái có vẻ lờ đờ mệt mỏi, nhưng nước da trắng cùng đôi môi mỏng khép hờ dường như càng làm tôn thêm nét đẹp lạnh lùng của người trước mặt.

Ngẩn ngơ ngắm nhìn Bae Joohyun, đôi đũa trên tay Seulgi rơi lộp độp hai tiếng xuống mặt bàn. Không chỉ làm cô kinh hãi, mà người kia cũng nhíu mày, khẽ mở mắt nhìn cô.

"Đũa rơi." Có lẽ thấy cô bất động đến ngớ ngẩn, Joohyun liền nhắc nhở, sau đó mở nắp chai sữa mà ngửa cổ uống.

Có lẽ do di truyền, nên yết hầu ở cổ Joohyun nổi lên rõ hơn so với các bạn nữ bình thường. Tuy không như đàn ông con trai trưởng thành, nhưng nhìn yết hầu của Bae Joohyun khẽ chuyển động theo từng ngụm nước nuốt xuống cũng khiến Seulgi nhìn đến ngây dại.

Bữa trưa của chị ấy... cũng thật kỳ lạ. Một chai sữa tươi? Hèn nào chị ấy cao đến thế...

Cảm giác mặt hơi nong nóng nhưng sống lưng lại một trận lạnh toát, Kang Seulgi mới phát hiện ra không khí trong canteen có điểm cực kỳ ngột ngạt. Mọi ánh mắt chiếu tới cô đều là những cái nhìn đầy chán ghét và khó chịu. Seulgi lúc này mới hốt hoảng nhặt đũa lên, sợ hãi cúi đầu nhìn chòng chọc vào suất cơm của mình.

Hay là bây giờ đứng dậy bỏ đi trước? Liệu cô có dám không? Chắc là không đâu! Nếu Bae Joohyun hẵng còn ngồi, thì cô chưa chắc đã dám đứng lên trước chị ấy.

Tuy được ngồi với Joohyun sau nhiều tháng ngày thầm thương, dù có hạnh phúc nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ. Hình như đã có nhiều người giơ điện thoại lên và chụp hình cô cùng Joohyun. Cô còn có thể nghe đâu đó tiếng máy ảnh kêu tách tách, cùng nút tạm dừng quay của một máy điện thoại nào đó không xa.

Kang Seulgi cúi gằm mặt, dường như muốn thu mình nhỏ lại hơn trong thế giới này. Cô thực sự không muốn trở thành tâm điểm, thực sự không muốn lên fanpage để hứng gạch đá, mưa boom của những người hâm mộ Bae soái.

Đang lúc bối rối không biết làm thế nào để thoát khỏi sự ngột ngạt này thì điện thoại trên mặt bàn bỗng rung lên bần bật, cùng nhạc chuông mặc định của dòng Samsung, sự yên ắng của canteen từ nãy tới giờ như được vỡ òa. Seulgi như người sắp chết đuối vớ được cọc tre nhỏ, cô vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại đang rung bần bật trên mặt bàn.

Hành động hoảng hốt này của Kang Seulgi dường như cũng khiến cho Joohyun giật mình. Chị ấy nhíu mày nhìn cô như một người ngoài hành tinh vừa đáp đĩa bay xuống mặt đất.

"Xin... xin lỗi, em... em đi... đi trước ạ!" Seulgi cúi đầu né tránh ánh nhìn của Joohyun, lắp ba lắp bắp mãi mới nói được nên lời, sau đó vội ôm cặp loạng chà loạng choạng mà bước ra khỏi canteen.

Bước đi liêu xiêu cứ như trốn chạy, cuối cùng ra đến khu nhà A, Kang Seulgi mới dừng lại mà thở hồng hộc. Cô đưa tay lên tim, không biết do sự việc cùng Joohyun ngồi chung bàn mà đập nhanh bất thường, hay là vì đi quá nhanh nữa.

Đến lúc điện thoại trên tay lại rung lên, cô mới lấy lại được tỉnh táo, quẹt mồ hôi lấm tấm trên trán mà đưa điện thoại áp vào tai. Vị cứu tinh lần này của cô chính là mẹ.

"Con đang học hả? Mẹ gọi mãi mới bắt máy vậy?" Giọng nói của mẹ cô tràn ngập lo lắng.

Kang Seulgi mỉm cười, lững thững bước đi trên hành lang vắng: "Mẹ ơi, con vừa ăn cơm. Chiều nay con còn có tiết học nên ở lại trường luôn ạ."

"À đúng rồi, cuối tuần con về nhé. Mẹ mua cho vài thứ để mang lên đó ăn..."

Nghe giọng mẹ hiền hòa qua điện thoại, tâm tình của Seulgi cũng dường như được trấn an. Cô cứ như vậy mà ríu rít trò chuyện cùng mẹ, và chẳng hề phát giác có một dáng người cao cao từ đằng xa cũng đang chầm chậm bước sau lưng mình.

--------

-Dạo này toy thấy cô Kang cổ thụ quá nên toy quyết định cho cô Bae nằm trên (╥﹏╥)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro