Chap 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hyun..

Giật nhẹ ống tay áo cô, Seulgi đang chốn sau lưng cô có chút lúng túng. Bởi vì anh không biết mình đã làm gì sai.

Quay đầu, dịu dàng nhìn anh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh rồi cô liền đi xuống giường nhặt quần áo của anh vứt bừa bãi ở dưới đất lên, đặt ở trên giường.

- Ngoan, đứng lên mặc quần áo vào đi trước đã.

- Ừ.

Nhấc chăn đã đã trượt xuống dưới lưng anh, lập tức mặc quần áo.

- Woa, con gái yêu, dáng người của nó không tồi đâu !

Park Hyomin khẽ kinh hô, thật không ngờ dáng người tên nhóc này lại được đến vậy.

Nghe lời khen của vợ, Bae Jinyoung lại càng khó chịu. Đoạt con gái ông đã không nói lại còn muốn dụ dỗ vợ ông nữa, không thể tha thứ được.

Vươn tay kéo vợ ra phía sau dùng thân thể che chắn lại tầm mắt của bà, bất mãn kêu to.

- Thay quần áo không biết tìm chỗ kín đáo à !!

Seulgi mới chui đầu qua cổ áo chẳng dám cử động, không biết có nên mặc tiếp nữa không. Tủi thân, bĩu môi chú này thật hung dữ.

Còn Joohyun lại thong thả đi tới tủ quần áo, cầm lấy một bộ đồ rồi quay đầu nhìn về phía ông.

- Ba à, con muốn thay quần áo, mời ngài ra ngoài cho.

Nói xong liền khẽ mỉm cười.

- Hay là..ba muốn ở lại xem con thay quần áo?

Đến lúc đó, mẹ không đánh chết ba mới là lạ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô vừa dứt lời, Park Hyomin liền vươn tay ngọc ra kéo tai Bae Jinyoung lôi ra ngoài.

- Bà xã..nhẹ chút, nhẹ chút..đau quá..

Phi, phi, phi, bảo bối hư, biết rõ nếu nói như thế thì bà xã chắc chắn sẽ không để ông tùy ý làm loạn nữa. Hiện tại, cô vì ông bắt nạt tên ngốc kia mà trả thù ông như vậy.

Nghe thấy chồng kêu đau, Park Hyomin không những không nới lỏng mà còn dùng sức véo một cái.

- Cái lão điên này, lại còn dám nhìn phụ nữ thay quần áo, không muốn sống nữa phải không?

Che lỗ tai nhưng tốn công vô ích, lỗ tai vẫn rơi vào tay giặc.

- Tôi đâu có , tôi bị oan mà..

Đau quá, bà xã thật nhẫn tâm lại còn dùng sức nữa. Ông thật sự bị oan, ông nói muốn nhìn con gái thay đồ lúc nào chứ, tất cả đều là bảo bối nói. Ông so với Đậu Nga còn oang uổng hơn đó.

Sau khi dùng sức kéo chồng ra khỏi phòng, ngay tại lúc cửa phòng sắp đóng lại, Park Hyomin liền nháy mắt với cô. Mỉm cười, cô biết mẹ sẽ giúp cô thu phục ba mà.

- Hyun..

Bị cảnh tượng này dọa đến khiếp sợ, Seulgi vẫn giữ nguyên tư thế quên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm nhìn cửa phòng đóng lại. Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang sảy ra, chú kia không phải đang gầm lên anh à? Sao lại bị kéo ra ngoài thế kia.

Đặt quần áo trên tay xuống, đi tới bên cạnh, cẩn thận kéo áo lại giúp anh.

- Đừng để ý đến họ, anh ngoan ngoãn mặc quần áo vào đi.

- Ừ.

Cầm quần lên mặc vào, Joohyun cũng cầm bộ quần áo vừa lấy ra, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Mặc quần áo xong, Seulgi ngoan ngoãn ngồi im trên giường, nhìn cửa phòng vệ sinh không chớp mắt. Nghĩ đến dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi của Joohyun, còn cả lúc cô dịu dàng giúp mình mặc quần áo tử tế, trong lòng đầy say mê.

- Nghĩ cái gì thế.

Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong Joohyun vừa bước ra liền thấy anh đang nhìn chằm chằm vào phòng vệ sinh. Hơn nữa, còn chẳng để ý tới cô, rõ ràng là nghĩ tới xuất thần rồi.

- Hả?

Vừa từ trong mộng tỉnh dậy thấy Joohyun ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt đầy ý cười đứng trước mặt mình.

- Hyun..

Vươn tay vòng qua eo cô. Anh rất rất thích cô.

Anh ngồi, cô đứng, cô liền cúi đầu tựa vào trán anh

- Anh gọi em Hyun, em có phải cũng nên gọi anh là Seul không?

Haha, cô rất thích xưng hô đáng yêu như thế.

- Được.

Lại một lần nữa bị nụ cười của cô làm cho choáng váng đầu óc.

Cúi đầu thấp chút nữa rồi đặt nụ hôn lên má anh. Cô rất vui vẻ, thấy anh bị cô mê hoặc đến không biết ngày đêm cô liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

- Có thể hôn nhẹ ở đây không?

Buông một tay ra chỉ vào môi mình, xấu hổ hỏi.

- Tự anh làm.

Cười nhìn anh, cô muốn anh tự hành động. Mỗi lần đều là cô tự chủ động, cô cũng biết ngại đó.

- Có thể chứ?

Anh thật sự có thể hôn cô sao?

Gật đầu.

- Anh có thể hôn nhẹ em bất cứ lúc nào sao?

A, tên này cũng chẳng ngốc lắm đâu, cũng biết được ' voi đòi tiên ' đó.

- Nếu Hyun không thích thì anh sẽ không hôn nhẹ em nữa.

Anh rất hy vọng có thể hôn nhẹ cô bất cứ lúc nào, nhưng nếu Hyun không thích thì cứ quyết định vậy đi. Bằng không đến lúc đó, Hyun sẽ tức giận chẳng để ý anh nữa thì thảm.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận giống như sợ mình sẽ tức giận, cô liền vòng tay qua cổ anh :

- Anh có thể hôn em bất cứ lúc nào cũng được, không cần hỏi ý em.

Anh chủ động thân thiết cùng mình, cô vui còn không hết sao có thể giận anh chứ.

Không biết trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì mà lại cẩn thận với người mình thích như thế.

- Thật sao?

Thật khó tin, Hyun chẳng những không giận mà còn nói anh có thể hôn cô bất cứ lúc nào nữa chứ.

- Thật.

Ra vẻ tức giận, chu môi nhìn anh :

- Rốt cuộc anh có muốn hôn nhẹ nữa không?

- Muốn.

Thấy cô ra vẻ không vui, lập tức áp môi mình lên môi cô.

Lưu luyến trên làn môi hơn một phút thấy vẫn chưa đủ liền dè dặt lè lưỡi, vốn định chạm nhẹ môi cô nhưng thấy cô không tức giận, ngược lại còn hơi hé miệng, anh lập tức đưa lưỡi vào miệng của cô.

Nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô khiến anh muốn ngừng mà không được, tay đặt trên eo cô liền dùng sức kéo cô vào lòng mình, còn cô thuận thế quỳ gối giữa hai chân anh, cả người dựa sát vào anh.

Cảm giác bộ ngực mềm mại của cô ép sát lồng ngực mình khiến anh nổi lên phản ứng đầu tiên kể từ khi trưởng thành, dục vọng nhanh chóng thức tỉnh, tay đặt lên eo luồn vào trong áo vuốt ve lưng cô.

Song ngoại trừ hôn môi, anh thật sự không biết phải làm gì nữa, chỉ biết dưới bụng căng tức, một cỗ nhiệt lưu tràn khắp cơ thể. Anh vừa hôn vừa không ngừng kêu tên cô.

Cô cũng cảm nhận được dục vọng của anh, tuy mấy năm qua đều ở quốc gia có tư tưởng mở như mỹ nhưng dù sao cô cũng là người phương đông, rụt rè là bản chất nhưng cô cũng không có kinh nghiệm. Nhưng cô vẫn khá hơn anh, biết phản ứng sinh lí của anh là gì. Cũng giống như anh, ngoại trừ nhiệt tình đáp trả cô cũng chẳng biết làm gì nữa.

- Hyun..

Anh rất khó chịu, chưa từng có cảm giác như vậy. Anh cảm thấy chỉ hôn môi thôi vẫn chưa đủ, anh thấy nên làm cái gì đó nhưng vẫn chưa biết nên làm gì, chỉ có thể để dục vọng hành hạ mình.

- Cô chủ, em...

Nghe bà chủ nói cô chủ đã dậy rồi, Min sau khi quét dọn hành lang sạch sẽ liền đẩy cửa vào dọn dẹp phòng cho cô chủ. Cô vừa tiến vào, liền thấy một màn tình cảm mãnh liệt này sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài.

- Rất xin lỗi, cô chủ..em không biết..

Đóng cửa, dựa lưng vào tường thở dốc, hai má đỏ ửng. Trời ạ, cô xem được một cảnh quá kích thích rồi.

———————————————

End

Các bạn cho mình xin lỗi nhé, bây giờ lịch học nhiều quá nên không thể đăng truyện được cho các bạn như trước nữa. :< xin lỗi nhiều ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro