Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đúng vậy, cuối cùng cũng có người quản được nó rồi "

Seungwan cười vui vẻ, đừng thấy Seulgi ngốc nghếch, đúng là ngoại trừ đôi khi cực kỳ ngoan ngoãn thì phần lớn đều vô cùng nghịch ngợm khiến người ta đau đầu. Thường xuyên làm chút chuyện khiến người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng anh, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu nhưng anh luôn nghe xong rồi quên, thật sự hết cách với anh.

" Chỉ cần nó ít làm những chuyện nguy hiểm đến bản thân thì anh yên tâm rồi. " Taeyeon nhấp một ngụm cafe, cafe này thật sự rất tuyệt vời.

Chuyện kỳ quái nó làm nhiều không kể xiết. Có lúc đột nhiên trèo lên cây, nói là muốn nhìn chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên đã tụt xuống, hoặc là tự vẽ cho mình một tấm bản đồ nói muốn đi phiêu lưu rồi một mình chạy trên đường, kết quả là lạc đường còn phải huy động toàn bộ nhân viên đi tìm, hoặc là bỗng nhiên cầm súng đồ chơi nói muốn chơi trò đánh giặc rồi liền lao ra điên cuồng bắn phá người đi đường, kết quả là bọn họ phải xin lỗi thậm chí còn bồi thường ít tiền mới khiến người ta không gọi đến bệnh viện tâm thần...Chuyện như thế, nhiều lắm. Nó thường xuyên bộc phát ý tưởng, giống như đứa bé nghĩ gì làm nấy mặc kệ hậu quả. Có lẽ suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ con nhưng thân thể là của người trưởng thành, nó như vậy người không biết không nghĩ nó bị bệnh thần kinh mới lạ đó.

" Về sau đổi người nhức đầu rồi ".

————————————

" Hyun, Hyun.." Đuổi theo Joohyun vào trong vườn hoa, hiện tại anh không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, anh chỉ lo cô sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.

Joohyun ngồi trên ghế dựa trong vườn hoa, giận dỗi nhìn anh.
Vẻ mặt lấy lòng đi đến bên cạnh cô không dám ngồi xuống, chỉ có thể lúng túng đứng trước mặt cô.
Thấy một người đàn ông như ngọn núi đứng trước mặt mình, trong lòng liền thở dài. Nếu anh bình thường giống như những người kia thì chẳng biết đã làm tan nát bao thiếu nữ rồi, may mà anh ngốc nghếch nên mới có thể thuộc về cô.

" Anh có biết vì sao em tức giận không? " Hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn anh. Choáng váng, sao anh lại cao thế chứ, ngẩng đầu nhìn anh đúng là một cực hình.

" Anh không bao giờ uống cafe nữa " Cúi đầu nhận sai, thỉng thoảng lại lén lút nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận lập tức cúi thấp đầu.

" Anh ngồi xổm xuống đi " Mỏi cổ quá

" Ừ " Ngoan ngoãn ngồi xuống, như vậy tầm nhìn cả hai đều ngang bằng, anh chỉ hơi cúi đầu.
Anh vừa ngồi xuống, cô liền dùng sức véo mai anh, kéo ra hai bên.

" Đau..." Vươn tay giữ chặt tay cô không để cô tiếp tục kéo nữa.
Không thể kéo mặt vậy thì dùng đầu. Cúi đầu, hơi dùng sức đụng vào trán anh.

" Hyun, em đừng giận nữa.." Kéo hai tay cô từ trên mặt mình xuống, đôi tay to lớn ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cầu xin.

Hoàn toàn vô lực với vẻ mặt như chú chó nhỏ đáng thương của anh, tuy còn hơi giận vì anh không biết quý trọng thân thể mình nhưng tâm cuối cùng vẫn dịu xuống : " Xoay lại "

Khó hiểu nhìn cô.

" Bảo anh quay người lại đó " Rút tay về, giống như làm nũng đánh nhẹ lên bả vai anh.

" Ừ " Nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô suýt chút nữa thì anh ngồi bệt xuống đất. Ngây ngốc trả lời nhưng vẫn không nhúc nhích.

" Ừ thì mau xoay người lại " Lại đánh anh một cái.

Lần này, anh rốt cuộc cũng ngoan ngoãn xoay người.

Anh vừa xoay lại cô liền nhảy lên lưng anh. Cô nhảy lên khiến cho Seulgi chưa có chuẩn bị suýt chút nữa thì qùy gối xuống đất.

" Hyun?" Khó hiểu nhìn về phía người đẹp đang tựa trên lưng mình, vì sợ cô ngã nên đưa tay ra đỡ lấy mông cô.

" Cõng em về phòng, xem như trừng phạt " Hai tay quàng qua cổ anh, há miệng cắn nhẹ lên cổ anh.

" Được " Cõng cô đứng lên, anh không để ý đến cô cắn mình, bởi vì cô cắn không hề đau mà còn chứng tỏ cô không giận anh nữa.

" Không cho phép dùng chính mình ra chơi đùa, anh phải quý trọng bản thân mình. " Vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói thầm vào tai anh.

" Rất xin lỗi..." Biết cô vì quan tâm mình nên tức giận khiến anh thật sự rất vui, thế nhưng chọc cô tức giận là anh sai, cha từng nói: làm sai phải biết xin lỗi.

" Chỉ tha thứ cho anh lần này thôi đó " Cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn tại chỗ mình vừa cắn.

" Hyun.. "

" Hả? " Vẫn để anh cõng mình lên lầu, mặc kệ mọi ánh mắt kinh ngạc lúc hai người đi ngang qua.

" Anh..Anh.." Hồi hộp quá nên lắp bắp rồi.

" Sao vậy?" Khó hiểu ngẩng đầu nhìn, phát hiện mặt anh đã đỏ bừng.

Cõng cô vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên giường, anh lập tức xoay người lại nhào về phía cô, không đợi cô kịp phản ứng liền hôn cô.

Haha, anh chính là muốn hôn cô đó.

" Hyun.." Vừa lẩm bẩm gọi tên vừa trằn trọc mút lấy mai cô, ôm eo cô dùng sức ngã sang bên cạnh, trong nháy mắt tư thế hai người liền thay đổi. Một lúc lâu anh cảm thấy đủ mới buông cô ra.

Tựa đầu vào trong ngực anh, hai người im lặng ôm nhau không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của cả hai.

—————————————

Sau khi dùng qua cơm trưa, hai người mới lên xe đi về Kang gia. Vừa về đến nhà, Seulgi liền kéo cô chạy về phía phòng mình còn hành lý của cô lại do má Lee gọi người hầu mang tới phòng bên cạnh.

" Seul, anh chạy chậm lại đi " Trời ạ, anh chạy nhanh như thế là muốn cô mệt chết sao? Cũng không nghĩ đến anh cao 1m80 còn cô chỉ cao 1m60 thì sao có thể đuổi kịp anh chứ? Một bước của anh bằng hai bước của cô đó.

" Ừ " Ngoài miệng đồng ý nhưng vẫn không hề giảm tốc độ.

Cuối cùng cũng đến phòng mình, mở cửa anh lập tức đẩy cô vào rồi cũng xông vào lục tung mọi thứ.

Đứng cạnh cửa, hai tay chống gối liều mạng thở dốc, đợi tới lúc bình ổn lại hô hấp cô mới đứng thẳng người nhìn xem anh đang làm gì.

Anh lục tung tất cả mọi thứ chẳng biết là đang tìm cái gì, chỉ thấy anh lục lọi bên này, tìm kiếm bên kia mà chỗ nào anh chạy qua đều trở nên rối loạn. Quần áo trong tủ đều bị anh ném ra ngoài, ngay cả giá sách cũng cùng chung số phận, sách đều bị anh ném xuống đất.

Nhíu mày :" Rốt cuộc anh đang tìm gì vậy? " Anh cứ lục tung như thế so với bị trộm còn thảm hơn.

" Hyun. " Vọt tới bên cạnh, kéo tay cô vẻ mặt đầy lo lắng.

" Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không thấy vật kia đâu!"

" Anh đừng vội, trước tiên nói cho em biết anh muốn tìm thứ gì? " Nhìn anh lo lắng như vậy, vật đó chắn chắn là rất quan trọng.

" Hồng ngọc, cha đưa nó cho anh nói muốn anh tặng cho em. " Nói xong, buông cô ra định xông đi tìm tiếp nhưng cô đã kịp thời giữ anh lại.

" Tặng em? " Chẳng trách anh lại vội vàng tìm kiếm, hóa ra là muốn tặng cho cô.

" Cha nói muốn tặng cho con dâu tương lai " Không phải cô nói bọn họ sẽ kết hôn sao? đó chẳng phải là cho cô à.

Cười cười: " Nó trông như thế nào? "

Cứ chạy loạn như anh thì còn lâu mới tìm ra được, đoán chừng lát nữa quản gia mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ ngất xỉu.

" To thế này " Lấy tay so sánh độ to nhỏ.

" Màu đỏ. "  Cụ thể trông như nào thì anh nhớ không rõ lắm.
Sao mà vật anh nói cô hình như đã thấy qua ở đâu rồi, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh tập chung suy nghĩ. Lúc nhìn thấy sợi dây đỏ đeo trên cổ anh lộ ra khỏi áo sơ mi mới đột nhiên hiểu ra. Vươn tay kéo vật lộ ra trên cổ anh: " Anh xem, cái này có phải không? "

Cúi đầu nhìn miếng hồng ngọc treo cổ mình liền cười vô cùng vui vẻ : " Hóa ra là ở đây " Vội vàng tháo xuống rồi lập tức đeo cho cô.

Trời ạ, tên ngốc đáng yêu này, vật đeo trên cổ mình còn tìm kiếm xung quanh nữa, nhìn căn phòng giống như bị gió bão quét qua chị biết thở dài lắc đầu. Cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn còn lưu lại trên miếng ngọc liền đưa tay nắm nhẹ miếng ngọc.
Thì ra miếng ngọc này là vật gia truyền cho trưởng tử của Kang gia , vì Kang Daniel sợ anh đánh mất nên dùng dây buộc lại đeo lên cổ anh.

" Hyun, em có thích không? " Mắt mở to tràn đầy hy vọng nhìn cô, chỉ thiếu mỗi cái đuôi là giống như chó con vui sướng nhìn chủ.
Nhảy lên bám chặt vào cổ anh rồi đặt xuống nụ hôn lên má : " Thích "

Hai tay ôm lấy eo cô xoay một vòng, cười vui vẻ giống như chó con được khen ngợi.

" Cậu chủ, tôi đã bảo người mang hành lý của cô Bae đến phòng cô ấy rồi. " Má Lee chợt xuất hiện, cắt ngang không khí ngọt ngào mà hài hoà của hai người.

Đỡ cô rời khỏi người mình, bất mãn nhìn bà : " Hyun không ở cùng phòng với con sao?" Chẳng phải nói muốn chuyển đến ở chung với anh ư?

" Cậu chủ, hai người còn chưa hết hôn nên không thể ở chung phòng được " Má Lee đối với cậu chủ nhỏ này rất là yêu thương.

" Không thể sao.." Thất vọng bĩu môi nhưng má Lee nói không được anh cũng không dám cãi lời.

" Đặt em xuống, để cho vị này.." Vừa mới tới, thật sự không biết nên xưng hô với vị quản gia này như thế nào.

" Cô Bae cứ gọi tôi là má Lee đi. " Nhìn hành động thân mật của hai người cùng nụ cười dịu dàng.

" Seul, đặt em xuống để má Lee dẫn em về phòng, em còn phải sắp xếp hành lý nữa " Vỗ vỗ vai anh.

" Không muốn " Bốc đồng xiết chặt tay không muốn thả cô xuống, anh thích ôm cô như thế .

Má Lee vô tình lướt nhìn xung quanh, suýt nữa thì ngất xỉu, chỉ vào đống hỗn độn kia : " Cậu chủ, xin hỏi có chuyện gì xảy ra trong phòng cậu vậy? " Anh vừa mới về chưa được mười phút đã làm loạn hết cả phòng lên, thật sự khiến người ta tức giận mà.

" Con..." Xấu hổ nhìn quanh phòng không biết nên giải thích như nào.

" Thôi để tôi bảo người vào dọn dẹp "
Vỗ trán, thật hết cách với anh, thấy anh vẫn ôm chặt Joohyun liền thở dài :" Cậu ra đây, tôi vẫn cô Bae về phòng cô ấy " Bà chưa từng thấy tên ngốc nào dính người như vậy.

—————————————
hello mn mình qlại rồi đây :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro