Chương 26 : Xuân dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây chỉ là gia yến, các vị nương nương mời an tọa, không cần câu nệ" Bùi Châu Hiền thản nhiên hạ lệnh, thái giám cung nữ nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho các phi tần theo cấp bậc.

"Tạ hoàng hậu nương nương!" Tất cả phi tần đồng thanh hồi đáp, tân quý phi cùng chiêu nghi được đặc cách ngồi ở vị trí gần hoàng hậu nhất, các nàng nhất nhất đều ngồi bên tay phải.

Khương Sáp Kỳ tự nhiên là ngồi bên trái Bùi Châu Hiền, nàng tùy ý nhìn qua một vòng các phi tần có tư cách tham gia gia yến lần này, thật đúng là không ít a. Thượng cấp tần phi đã có khoảng bốn năm mươi người, người từng được ân sủng nhưng không được thụ phong lại vô số kể, cữu cữu đúng thật là phong lưu. Khương Sáp Kỳ nhìn Bùi Châu Hiền thần thái đoan trang tự nhiên, đối với người trong thiên hạ, nàng chính là hình tượng tiêu biểu của hiền thê lương mẫu, lớp mặt nạ hoàn mỹ này, cũng là một tầng khoảng cách ai nấy đều khó tới gần. Khương Sáp Kỳ nhìn khuôn mặt Bùi Châu Hiền nghĩ đến xuất thần.

Khương Sáp Kỳ rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt mê luyến của mình mà bố thí một chút ít chú ý tới những nữ tử bên dưới. Lấy tiêu chuẩn của mình mà so sánh với các nữ nhân nổi tiếng trong lục cung, kết quả nhóm nữ nhân tư sắc phong phú này ở trong mắt Khương Sáp Kỳ đều biến thành một đám mặt mày bôi son trát phấn tầm thường. Kết luận là, nhóm nữ nhân này so sánh với Bùi Châu Hiền quả thực khác nhau một trời một vực, tầm mắt cữu cữu thật quá quá thấp.

"Muội muội xin kính nương nương cùng Phác quý phi một chén rượu......" Hoắc Liên Tâm đứng dậy chúc rượu Bùi Châu Hiền cùng Phác Tú Anh, nịnh bợ lấy lòng, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Bùi Châu Hiền hướng Hoắc Liên Tâm khẽ gật đầu mỉm cười, tựa hồ là khen ngợi.

Yêu tinh xiểm nịnh, tuy rằng trong lòng thực khinh thường nhưng Phác Tú Anh vẫn hướng Hoắc Liên Tâm khẽ gật đầu. Hành động của Hoắc Liên Tâm làm cho những phi tần khác cũng bắt chước thay nhau đứng lên mời rượi hoặc chủ động gắp thức ăn mời, người người thay nhau tìm cách lấy lòng.

Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng nhấp chén rượu, sau đó nhìn đám tần phi khẽ nở nụ cười. Hoắc Liên Tâm dám ở gia yến của hoàng hậu hạ dược Phác Tú Anh, rốt cuộc nên nói nàng ngu xuẩn hay là thông minh đây? Lúc Hoắc Liên Tâm chúc rượu Bùi Châu Hiền cùng Phác Tú Anh, có tinh tế thả chút bột phấn vào chén Phác Tú Anh. Góc độ bỏ thuốc thế kia, kẻ giang hồ kinh nghiệm phong phú đều có thể nhìn ra được, nhưng người bình thường lại không nhìn ra, Hoắc Liên Tâm xem như là thông minh khi không dám hạ dươc trong chén Bùi Châu Hiền, nên Khương Sáp Kỳ tuy thấy cảnh đấy như vẫn lạnh nhạt bàng quan.

Khương Sáp Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nghệ Lâm, lấy công lực Nghệ Lâm mà nói, hẳn là cũng phải thấy được. Chắc thế nào nàng cũng sẽ nói cho Bùi Châu Hiền biết, Bùi Châu Hiền cũng thờ ơ lạnh nhạt nhìn Phác Tú Anh cùng Hoắc Liên Tâm đấu đá nhau sao? Chỉ là Hoắc Liên Tâm hạ Phác Tú Anh loại dược gì? Chắc là không dám hạ loại trí mạng mà giá họa cho Bùi Châu Hiền rồi, dù sao thanh danh Bùi Châu Hiền rất tốt, chiêu giá họa này nếu dám mặc kệ tất cả mà dùng thì thậm chí còn dễ dàng dẫn họa vào thân hơn. Nhưng nếu không phải độc dược, vậy là thuốc gì?

Hiển nhiên hiện tại Hoắc Liên Tâm là nhằm vào Phác Tú Anh, dược gì có thể đạt được mục đích đối phó với Phác Tú Anh đây? Khương Sáp Kỳ linh quang chợt lóe, có rồi, là xuân dược, chỉ cần có một nam nhân, lại có một thời điểm hợp lý là có thể làm cho Phác Tú Anh vạn kiếp bất phục. Hoắc Liên Tâm lại dùng loại thủ đoạn hạng ba này, xem ra Hoắc Liên Tâm mới thực sự là độc xà.

Không ngoài sở liệu của Khương Sáp Kỳ, Nghệ Lâm lập tức tới gần Bùi Châu Hiền, thì thầm vào tai Bùi Châu Hiền hai ba câu. Bất quá trên mặt Bùi Châu Hiền không hiện lên bất kì tia dị sắc nào, chỉ là liếc nhìn Phác Tú Anh một cái, sau liền thu hồi tầm mắt cùng nhóm tần phi tiếp tục nói chuyện phiếm.

Phác Tú Anh không hay biết chút gì vẫn tiếp tục nâng cốc uống cạn, nhìn cảnh này Hoắc Liên Tâm càng cười đến sáng lạn. Khương Sáp Kỳ hơi nhếch miệng, Bùi Châu Hiền trước sau vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề lộ ra thái độ gì đối với việc đã biết được này.

Lúc yến hội diễn ra được một nửa thời gian, Phác Tú Anh cảm thấy trong người có chút khó chịu, thân thể bắt đầu có chút khô nóng, nghĩ có lẽ chậu than trong phòng quá lớn, lại uống rượu nhiều, làm nàng càng có cảm giác cực kì không thoải mái.

"Nương nương, Tú Anh tửu lượng có hạn. Đầu có chút choáng váng, Tú Anh xin cáo lui trước." Da mặt Phác Tú Anh ửng đỏ, người khác nhìn vào sẽ cho là do hơi rượu, càng nhìn càng thêm kiều mỵ. Hoắc Liên Tâm đã sớm đoán được Phác Tú Anh sẽ chủ động thỉnh lui, trong đáy mắt ý cười càng đậm.

Bùi Châu Hiền gật đầu: "Phác quý phi tửu lượng có hạn, vậy ngươi nên nhanh chóng hồi Vân Phương điện nghỉ ngơi đi."

Hai cung nữ thiếp thân của Phác Tú Anh mang theo liền đến giúp Phác Tú Anh rời khỏi Phượng Nghi cung, hồi Vân Phương điện. Nhưng đến nửa đường thì bị vài thái giám ngăn lại.

"Hoàng Thượng có chỉ đêm nay để Phác quý phi thị tẩm, Hoàng Thượng đang ở Kính Viên sương phòng."

Phác Tú Anh thầm nghi hoặc, Kính Viên hẻo lánh như vậy, Hoàng Thượng như thế nào lại muốn nàng đến Kính Viên hầu hạ. Hơn nữa thái giám này đặc biệt lạ mắt, không phải thị tòng bên người hoàng thượng. Đang khi Phác Tú Anh muốn mở miệng chất vấn, đầu liền choáng váng khiến nàng không thể nào tập trung nổi: "Hoàng Thượng...... như thế nào lại...... đột nhiên muốn đi Kính Viên...... địa phương hẻo lánh như vậy?" Phác Tú Anh cố gắng tập trung toàn lực hỏi.

Mấy thái giám nhìn nhau một chút, tên cầm đầu đáp lời nói: "Hoàng Thượng hôm nay đột nhiên muốn đi Kính Viên, nương nương cứ đến là được rồi, Hoàng Thượng đi nơi nào không phải việc chúng nô tài có thể quản !" Tên thái giám cầm đầu âm điệu có chút cường ngạnh nói.

Nói xong liền nâng cỗ kiệu quý phi chuyển hướng về phía Kính Viên hẻo lánh. Phác Tú Anh đầu óc sớm đã mơ màng, cảm giác càng dị thường hỗn độn, hơn nữa hiện tại trời đang lạnh thế này, mà sao cảm thấy khô nóng vô cùng, trên mặt cũng dần phát nóng lên.

"Hoàng Thượng thích yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy, các ngươi lui xuống đi." Hai thái giám thủ Bùi Kính Viên nói.

----------------------------------

Sau khi đại yến xong,các tần phi đều đã trở về, chỉ còn có Khương Sáp Kỳ ở lại Phượng Nghi cung.

"Mẫu hậu cũng biết Phác Tú Anh bị Hoắc Liên Tâm hạ dược?" Khương Sáp Kỳ hỏi.

Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn Khương Sáp Kỳ một cái: "Không có bằng chứng, thái tử phi cũng không nên nói lung tung." Bùi Châu Hiền lãnh đạm nói, hiển nhiên không nguyện ý tiếp tục đề tài này.

"Vậy Nghệ Lâm có nói cho mẫu hậu kia có thể là xuân dược không, phỏng chừng không quá một canh giờ, Hoắc Liên Tâm sẽ tìm đến mẫu hậu cùng đi bắt kẻ thông dâm, mẫu hậu tin hay không?" Khương Sáp Kỳ nói ra suy nghĩ của mình.

"Xuân dược?" Bùi Châu Hiền nhíu mày, hiển nhiên là không tiếp thu được việc Hoắc Liên Tâm dùng thủ đoạn hạ đẳng này: "Nghệ Lâm, là xuân dược sao?" Bùi Châu Hiền quay đầu hỏi Nghệ Lâm.

"Nô tỳ tuy rằng nhìn thấy Hoắc Liên Tâm hạ dược, nhưng có phải xuân dược hay không nô tỳ không biết, đây là do thái tử phi đoán!" Nghệ Lâm mặt không chút thay đổi nói.

"Mẫu hậu không thấy lúc Phác Tú Anh đứng lên trên mặt đỏ ửng có chút không tự nhiên sao?" Khương Sáp Kỳ cảm thấy mình không đoán sai tiếp tục nói. Dù sao Phác Tú Anh kia bộ dạng hồ mị thế kia, hạ xuân dược hãm hại nàng quả thật có chút thuyết phục.

"Nghệ Lâm, ngươi đi nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Bùi Châu Hiền nhíu mày nói. Nếu Khương Sáp Kỳ đoán đúng, vậy Hoắc Liên Tâm thật như con độc xà, ngày sau không thể lưu lại.

"Có cần nhúng tay không?" Nghệ Lâm hỏi.

"Không cần, cứ thuận theo tự nhiên, đó là vận mệnh của Phác Tú Anh." Bùi Châu Hiền nhắm mắt, khẽ hít một hơi, coi như mình là kẻ bất nhân tâm sớm đã chết đi, nhưng tâm Bùi Châu Hiền vẫn cảm giác đau một chút.

Nghệ Lâm im lặng, lĩnh mệnh đi ra ngoài. Khương Sáp Kỳ cầm tay Bùi Châu Hiền: "Chuyện này ngươi cứ mặc kệ đi, hại người cũng không phải ngươi, ngươi không cần tự trách." Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng nói. Hậu cung vốn chính là nơi dơ bẩn như thế, Bùi Châu Hiền không cần có trách nhiệm đối với những sinh mệnh khác.

"Làm như không thấy chẳng phải cũng giống thế sao? Tựa như có người rơi xuống nước, ta lại làm như không thấy, cũng không ra tay cứu nàng một phen, chẳng khác nào giết người cả!" Bùi Châu Hiền cười tự giễu.

"Điều kiện tiên quyết là người cứu lên phải vô hại, chúng ta không xác định được Phác Tú Anh có vô hại hay không. Chúng ta chẳng qua là cẩn thận quá mức, mẫu hậu hẳn so với Sáp Kỳ rõ ràng hơn, hoàng cung tuyệt đối không phải nơi hành thiện tích đức." Khương Sáp Kỳ ôm Bùi Châu Hiền an ủi, nàng chưa bao giờ cảm thấy Bùi Châu Hiền làm sai cái gì, Bùi Châu Hiền không cần vì những kẻ không liên quan gì đến mà đau lòng áy náy.

"Ngươi vì sao luôn thích ôm ta?" Bùi Châu Hiền đẩy Khương Sáp Kỳ ra. Nàng không cần Khương Sáp Kỳ an ủi, nàng cũng không phải người mềm yếu gì. Nhưng trong lòng lại có thanh âm nói với Bùi Châu Hiền rằng, cảm giác có người hiểu, có người an ủi cũng không quá tệ!

"Người ta nghĩ mẫu hậu cần người ta an ủi thôi!" Khương Sáp Kỳ bỉu môi. Người ta còn chưa có ôm theo kiểu kia mà, chẳng qua vừa rồi cái ôm trong nháy mắt đó, trong đầu ngoại trừ mong muốn Bùi Châu Hiền bỏ chuyện này ở ngoài thì thực sự không có mơ tưởng gì không thuần cả.

"Ngươi cho là ai cũng đều giống ngươi, đều là tiểu hài tử sao!" Bùi Châu Hiền còn lâu mới thừa nhận mình cần an ủi, rõ ràng đều là Khương Sáp Kỳ tự mình đa tình.

"Người ta là mong mẫu hậu có thể giống như tiểu hài tử. Mỗi ngày người đều căng thẳng thần kinh, mệt chết đi được, thỉnh thoảng cũng cần thả lỏng một chút." Khương Sáp Kỳ hướng Bùi Châu Hiền cười rực rỡ nói.

Thật sự là họa thủy, Bùi Châu Hiền nhìn nụ cười khuynh thành của Khương Sáp Kỳ thầm nghĩ.

"Sinh thời gian nan khổ cực, lúc chết sẽ yên vui!" Bùi Châu Hiền phản biện nói. Khương Sáp Kỳ có thể tùy ý buông lỏng, nhưng mình thì lại không thể. Mình nào có mệnh tốt như Khương Sáp Kỳ, từ nhỏ đã có thể tùy hứng hành động.

-------------------------------

Đi theo cỗ kiệu còn có một người, chính là Thừa Hoan. Thừa Hoan sau khi dưỡng thương khỏe hẳn, đối với việc mình phải đeo trên lưng tội danh trộm cắp vẫn canh cánh trong lòng. Nàng cảm thấy mình phải tìm Phác quý phi để rửa sạch tội danh, nhưng vài lần nàng đi Vân Phương điện đều bị đuổi ra. Những người đó cũng không để cho mình đi vào, mình căn bản là không thấy được Phác quý phi. Nàng biết mình không thể quang minh chính đại tìm Phác quý phi cho nên mới vụng trộm chuẩn bị chờ Đổng quý phi đi về mới tìm nàng lấy lại công đạo.

Từ lúc đại yến bắt đầu nàng đã theo dõi Phác quý phi, cho nên cũng theo nàng tới Kính Viên, phát hiện cũng chỉ có hai thái giám đứng ở cửa, so với một đám thái giám ở Vân Phương điện tốt hơn nhiều lắm. Trong lòng Thừa Hoan dấy lên một tia hy vọng, có thể tính là gặp vận khí tốt không? Bởi vì Thừa Hoan đã đi Vân Phương điện nhiều lần, cung nữ thái giám ở Vân Phương điện đều nhận ra cho nên hoàn toàn không cho Thừa Hoan cơ hội nói chuyện đã đuổi nàng đi. Cho nên Thừa Hoan giờ phút này đang mặc một bộ quần áo thái giám, đó cũng là bộ quần áo mà nàng phụ trách giặt a.

Thừa Hoan ưỡn ngực tiêu sái đến kính viên, nhìn hai thái giám đang canh cửa. Thừa Hoan còn chưa kịp mở miệng, hai thái giám kia đã mở miệng trước.

"Ngươi là nam nhân nương nương an bài sao?" Thái giám thấy trước mắt một thái giám có bộ dạng của một tên tiểu tử mặt trắng liền nghĩ đến gian phu mà Hoắc Liên Tâm an bài.

Thừa Hoan vừa nghe liền nhanh chóng gật đầu, căn bản không chú ý bọn họ đang nói cái gì. Nàng chỉ cần biết có thể đi vào gặp quý phi nương nương lớn lên giống hồ ly tinh kia hay không để đòi lại trong sạch của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro