Chương 35 : Tú Anh - Thừa Hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Hoan bụng đói lắm rồi, nữ nhân hồ ly tinh hư hỏng này, cả một ngày đã không cho mình ăn một hột cơm nào, lại còn bắt mình làm thật nhiều việc. Nàng hiện tại chỉ còn lại một chút hơi tàn, mà cái kẻ độc ác kia lại đang ăn một bàn lớn toàn sơn hào hải vị. Thừa Hoan lau một ít nước miếng nơi khóe miệng, đói quá, đói thêm nữa sẽ chết người đó.

Phác Tú Anh tâm tình sung sướng nhìn Thừa Hoan đang chằm chằm nhìn một đống đồ ăn trên bàn, hai mắt liên tục ánh lên quang mang đầy đói khát. Giờ có biết tốt xấu là thế nào chưa, dám ở trước mặt mình làm càn, trừng trị nàng quả thực dễ như trở bàn tay.

"Chịu thua chưa?" Phác Tú Anh trời sinh thanh âm kiều mỵ, chỉ cần không nổi nóng, bất cứ ai nghe được thanh âm này cũng làm cho người ta cả người tê dại.

Thừa Hoan trừng mắt nhìn Phác Tú Anh, ác độc, ác độc, đúng là đồ ác độc mà, thanh âm thậm chí còn khó nghe nữa, Thừa Hoan phỉ báng Phác Tú Anh từ tận đáy lòng.

"Ngươi cứ trừng đi, dám trừng tiếp thì ngay cả một hột cơm cũng không cho ngươi ăn!" Chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, lại còn dám mắt to mắt nhỏ trợn trừng nhìn mình, không làm cho tiểu cung nữ này đối với mình dễ sai dễ bảo, mình sẽ không mang họ Phác nữa.

Khí thế Thừa Hoan lập tức xẹp xuống, nhìn bộ dáng Phác Tú Anh cười mị hoặc, được rồi, tuy rằng đáy lòng phi thường thống hận chủ tử ác độc này, nhưng mà không được ăn cơm thật sự rất đáng thương a.

"Nương nương, nô tỳ sai rồi, nương nương tha thứ cho ta đi!" Thừa Hoan nhanh chóng quỳ xuống, ôm lấy đùi Phác Tú Anh, bộ dáng nhu thuận vô cùng đáng thương, chỉ cần không nói nàng là kẻ trộm, nàng tùy thời có thể vì hai chén cơm mà khom lưng.

Nhìn bộ dáng Thừa Hoan thành tâm cầu khẩn như ăn mày, trong lòng Phác Tú Anh nói không nên lời thư sướng. Từ sau việc bị bắt gian lần trước, chưa có việc gì thoải mái được như thế.

"Sau này có biết nên như thế nào chưa?" Phác Tú Anh cười lại càng mị hoặc, tâm tình rất tốt, khẩu vị cũng tốt, gắp một miếng thịt bỏ vào cái miệng nhỏ xinh của mình.

"Lần sau quý phi nương nương muốn ôm ta, ta sẽ không tránh né nữa, quý phi nương nương muốn làm "chuyện" nữ nữ, ta cũng sẽ nghe lời ......" Thừa Hoan vô tội nói, ngoại trừ việc này, Thừa Hoan thật không biết mình còn làm sai cái gì.

Mặt Phác Tú Anh chuyển sang xanh rồi lập tức biến thành đen, cực kì không muốn người nào nhắc lại việc này, thế mà cái người này đều thích cố tình nhắc đi nhắc lại nhiều lần làm cho mình khó chịu.

Phác Tú Anh hít vào một hơi, tiểu cung nữ chết tiệt này, nghĩ mình trời sinh háo nữ sắc sao, nếu không phải bị kẻ khác hạ dược, mình sao có thể làm như vậy? Cho dù mình có thật sự thích nữ sắc, cũng đâu có thích loại xấu xí như nàng, lại còn là một tiểu cung nữ thật sự ngu ngốc nữa. Tiểu cung nữ chết tiệt này, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ, tức chết đi được. Thừa Hoan rất thành công chọc giận Phác Tú Anh a.

"Thừa Hoan!" Phác Tú Anh rống lên, từ hồ ly tinh kiều mỵ lập tức biến thành cọp mẹ.

"Sao?" Thừa Hoan vẻ mặt mờ mịt nhìn Phác Tú Anh, nàng nhớ rõ thái độ nàng nhận sai tốt lắm rồi mà, nữ nhân này sao khó hầu hạ vậy, muốn cái gì thì cứ nói thẳng là được rồi. Nếu là hoàng hậu nương nương sẽ không giống nàng vô lý rống to như thế.

"Đêm nay không được phép ăn cơm!" Phác Tú Anh gằn từng tiếng phun ra. Thừa Hoan mặt khổ sở giống trái khổ qua, rõ ràng nhớ rõ lúc ấy nàng rất thích mà ta, nghĩ nàng thích nên mới nói ra để lấy lòng nàng, chẳng lẽ lấy lòng sai hướng rồi?

"Không được, ta muốn ăn cơm, ta đói lắm rồi,không còn sức nữa......" Thừa Hoan vẫn ôm chặt lấy đùi Phác Tú Anh cầu xin, bụng còn lớn tiếng kêu lên ủng hộ nữa.

"Lần sau không được nhắc lại chuyện đó!" Phác Tú Anh nghiêm khắc nói.

"Chuyện đó là chuyện gì?" Thừa Hoan vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Phác Tú Anh nhìn bộ dáng mờ mịt của Thừa Hoan, đột nhiên cảm thấy giống như chỉ có mình đem chuyện đó đặt trong lòng, cái kẻ ngu ngốc này căn bản là không biết chuyện đó nghiêm trọng như thế nào mà.

"Là chuyện phát sinh ở kính viên đêm đó!" Phác Tú Anh rất không tình nguyện phun ra mấy chữ, mặt còn hơi ửng đỏ.

"Được, bắt ta câm điếc đều được, chỉ cần cho ta ăn cơm là tốt rồi." Thừa Hoan hiểu rồi, việc Phác quý phi thích nữ sắc là bí mật, Phác quý phi không muốn để cho người khác biết bí mật này của nàng.

"Đùi gà này thưởng cho ngươi." Phác Tú Anh lòng từ bi đại phát đem chiếc đùi gà duy nhất trên bàn thưởng cho Thừa Hoan. Thừa Hoan kinh ngạc nhìn Phác Tú Anh, thế mà lại để mình ăn đồ tốt như vậy, kỳ thật Phác quý phi coi như cũng không phải quá xấu.

Giờ phút này Thừa Hoan vui vẻ tựa như con cún đang vẫy vẫy cái đuôi, đối với sự bố thí này thật rất cảm kích. Thật đúng là người đơn giản, Phác Tú Anh thầm nghĩ.

"Ngươi đổi tên đi, tên của ngươi thô tục quá." Phác Tú Anh ngay cả đối với cái tên Thừa Hoan này cũng rất chán ghét.

"Thừa Hoan không có gì không tốt, duy nhất không được chính là không có họ, ta vẫn muốn có một cái họ, không họ vừa nghe đã biết là cô nhi, hay là ngươi cho ta thêm một cái họ thì tốt lắm......" Thừa Hoan ở một bên cắn đùi gà ngon lành, một bên vui vẻ nói.

"Vậy bản cung ban thưởng ngươi họ Phác!" Phác Tú Anh nghĩ Thừa Hoan sẽ cảm động đến rơi nước mắt vì được ban ơn, Phác Tú Anh đột nhiên cảm thấy Thừa Hoan giống như một con cún mình mới nhận nuôi, mặc dù có chút ngu ngốc, linh tính không đủ nhưng vẫn là có thể hảo hảo dạy dỗ......

"Không cần, kỳ thật ta vẫn luôn rất muốn được gọi là Bùi Thừa Hoan, Phác quý phi, người thử nói với hoàng hậu nương nương xem, để nàng ban thưởng họ Bùi cho ta được không?" Thừa Hoan hướng Phác Tú Anh nịnh nọt, gọi Phác Thừa Hoan làm sao có khí khái bằng Bùi Thừa Hoan? Thừa Hoan ghét bỏ Phác Tú Anh liền cũng ghét lây dòng họ Phác, nếu hoàng hậu nương nương có thể ban thưởng cho mình họ Bùi, có thể cùng hoàng hậu nương nương đặt chút quan hệ nhất định sẽ rất vinh quang, Thừa Hoan thầm nghĩ, đột nhiên cảm thấy dòng họ Bùi này thật sự rất khí khái phi phàm.

Phác Tú Anh lại nổi đóa thêm lần nữa, mình còn không có ghét bỏ nàng, nàng sao lại còn ghét bỏ họ mình. Bùi Châu Hiền rốt cuộc tốt đến mức nào, vừa rồi nàng thấy được lúc nói đến dòng họ Bùi, vẻ mặt ngu ngốc kia lập tức biến thành vẻ kính nể, còn lúc nói đến họ Phác chính là khinh thường bĩu môi. Cung nữ chết tiệt này tựa hồ đã quên hiện tại ai mới là chân chính chủ tử của nàng!

"Không cho ăn đùi gà nữa, đêm nay cái gì cũng không được ăn!" Phác Tú Anh hung tợn nói, phất tay áo rời đi. Khoé miệng Thừa Hoan khẽ mếu, trơ mắt nhìn đùi gà vừa gặm được vài miếng bị đoạt mất, nước mắt rất nhanh chảy xuống, nàng sớm biết nữ nhân hư hỏng này sẽ không tốt như vậy mà, thế mà vừa rồi lại còn cảm động một hồi.

----------------------------------

"Mẫu hậu, nhi thần có phải là rất vô dụng hay không?" Cao Hiên có chút khổ sở hỏi Bùi Châu Hiền. Ban đầu chỉ cảm thấy có lẽ Khương Sáp Kỳ vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm thê tử mình, nhưng mà đã qua nửa năm rồi, tình trạng này vẫn không chút nào thay đổi.

"Sao lại nói vậy?" Bùi Châu Hiền không muốn thấy nhi tử mình u buồn như thế.

"Sáp Kỳ vốn là nữ tử thông minh, lại còn là nữ tử tuyệt thế vô song nữa, nhi thần có phải không xứng với nàng hay không?" Một nữ tử như vậy lại làm thê tử của mình, thực cảm thấy có chút hổ thẹn.

"Nàng đã là thái tử phi, không có chuyện xứng hay không xứng." Lúc Bùi Châu Hiền nghe nhắc đến Khương Sáp Kỳ, cảm giác trong lòng rất không tự nhiên.

"Nhi thần vẫn cảm thấy nàng tựa hồ trong lòng có người thương, nếu thật như vậy, nhi thần nên làm cái gì bây giờ?" Cao Hiên khổ sở nói.

"Có thể là ngươi suy nghĩ nhiều quá thôi." Bùi Châu Hiền ôn hòa cười nói, nhưng có trời mới biết, nàng phải khó khăn như thế nào mới mở miệng cười nổi, nàng một chút cũng không muốn cùng nhi tử nói tới Khương Sáp Kỳ.

"Nàng nếu trong lòng có người thương thì đã không gả cho ngươi." Bùi Châu Hiền không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ, nàng mơ hồ biết Khương Sáp Kỳ chính là vì mình mới chịu gả cho Hiên nhi.

"Mẫu hậu nói đúng, Sáp Kỳ từ nhỏ tính tình đã luôn càn rỡ như vậy, đối với thứ nàng thích nhất định phải có mới được, nếu nàng thích ai đó thì nhất định sẽ gả cho hắn, làm sao lại gả cho nhi thần. Khiến thiên hạ ngưỡng mộ như vậy, nhi thần cảm thấy nhìn nàng cũng đủ hạnh phúc rồi." Cao Hiên nghe Bùi Châu Hiền nói như vậy, mới vừa rồi u ám giờ lại vui vẻ nói.

Bùi Châu Hiền thấy cảm xúc nhi tử mình tốt như thế cũng có chút yên tâm, Hiên nhi một chút cũng không giống phụ thân hắn, luôn làm cho người ta lo lắng.

"Qua chút thời gian nữa, ngươi lập một vài trắc phi đi, phụ hoàng lúc ở tuổi ngươi cũng đã có vài tiểu thiếp rồi." Bùi Châu Hiền nhìn Cao Hiên ôn hòa nói.

"Mẫu hậu, năm đó khi phụ hoàng lập trắc phi, người có bằng lòng hay không?" Cao Hiên hỏi, nữ tử không phải đều không nguyện ý thấy phu quân nạp thiếp sao?

"Tất nhiên là nguyện ý, nam tử tam thê tứ thiếp vốn là việc thiên kinh địa nghĩa, huống hồ phụ hoàng ngươi lại là Hoàng Thượng." Bùi Châu Hiền biết mình đang nói dối. Từ nhỏ chịu sự giáo dục, đều tự nói với mình vốn nên như vậy, nhưng trong lòng nàng vốn chưa bao giờ cảm thấy đây là chuyện công bằng, mà nàng lại luôn xem nhẹ thanh âm trong đáy lòng.

Nếu là Khương Sáp Kỳ nhìn thấy sẽ biết Bùi Châu Hiền nói không đủ kiên định, nhưng Cao Hiên nghe lại không hiểu, hắn nghĩ rằng mẫu hậu thật sự nghĩ như vậy. Dù sao cho tới bây giờ đối với lời nói của mẫu hậu hắn luôn rất tin tưởng không nghi ngờ, mẫu hậu quả nhiên không phải nữ nhân tầm thường. Nhưng người như Sáp Kỳ cùng mẫu hậu bất đồng, chắc chắn sẽ không muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu. Sáp Kỳ tính tình bá đạo như vậy, nhất định thích độc chiếm mới đúng, nhưng vì sao Sáp Kỳ cũng như mẫu hậu đều đưa ra yêu cầu giống nhau? Chẳng lẽ thật sự muốn mình lập trắc phi sao? Cao Hiên có chút mù mờ nghĩ.

"Không thích người ta, ở cùng một chỗ thì có ý nghĩa gì?" Cao Hiên khó hiểu hỏi.

"Qua một thời gian có lẽ sẽ thích ." Nàng cũng không hiểu, lòng người vì sao có thể thích một người rồi lại thêm một người khác. Cao Hàn vốn là người như thế, nhưng nhi tử của hắn có vẻ tốt hơn một chút, hắn nếu không có Khương Sáp Kỳ, thì vẫn còn có một đám hậu cung chờ hắn, còn nhi tử hết lần này đến lần khác chỉ để tâm đến một người.

"Là thói quen không phải thích." Cao Hiên nghĩ như thế.

Là thói quen, không phải thích, tựa như nàng đối với trượng phu của mình cũng như vậy, không phải thích ư, vì sao gần đây mình lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy? Bùi Châu Hiền thở dài.

"Mẫu hậu!" Khương Sáp Kỳ tiến vào, người thứ nhất trong mắt nhìn đến chính là Bùi Châu Hiền rồi mới nhìn tới Cao Hiên, Cao Hiên lúc cười rộ lên giống Bùi Châu Hiền đến thần kỳ, quả thật là mẫu tử.

"Thái tử biểu đệ cũng ở đây à!" Khương Sáp Kỳ tình cảm rất thực, lúc nàng kêu mẫu hậu, âm điệu tươi vui nồng nhiệt, lúc nói nửa câu sau lại có cảm giác hờ hững vô cùng. Sự khác biệt nhẵn nhụi này, Bùi Châu Hiền nhìn qua là thấy được.

"Hắn hiện tại là phu quân ngươi, không phải biểu đệ ngươi!" Bùi Châu Hiền bất mãn khi Khương Sáp Kỳ đối với nhi tử mình phân biệt như thế.

Khương Sáp Kỳ đột nhiên cảm thấy trong tâm đau đớn, Bùi Châu Hiền đã biết rõ mình yêu nàng kia mà. Khương Sáp Kỳ nhìn thẳng Bùi Châu Hiền, ngươi thật sự không biết sao? Bùi Châu Hiền nhìn lại Khương Sáp Kỳ, đáy mắt đúng là hờ hững. Bùi Châu Hiền một khi diễn trò thì xứng đáng đệ nhất thiên hạ, điểm ấy có lẽ Khương Sáp Kỳ còn không rõ, nàng vẫn cho rằng mình có thể nhìn thấu Bùi Châu Hiền, nhưng Bùi Châu Hiền thật ra chỉ bị nàng nhìn thấu một phần nào đó mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro