Chap: 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một ngày đẹp trời...

SeulGi hí hửng cười trước cảnh JooHyun phải móc tiền trong túi ra để bão lãnh chiếc xe mô tô phân khối lớn của mình trước đồn công an. Đóng tiền, làm thủ tục,... mặt mày JooHyun từ đầu đến cuối đen xầm như mới được vớt ra từ hầm băng. SeulGi thì cứ đứng thư thả cười như một đứa bệnh tâm lí...

Đóng xong, công an cảnh sát vào trong đồn cùng đóng tiền, JooHyun quay mặt phẫn nộ sang nhìn SeulGi rồi quát với giọng lạnh.

"Muốn chết đúng không??? Sao dám lấy chiếc xe mới của tôi làm như vậy???!"

"Làm thế nào, Bae Tỷ!? Chẳng qua... là muốn đi mua đồ cho chị! Nhưng ai ngờ lại bị bắt vì chạy với tốc độ cao!" SeulGi nhún vai, giọng ngây thơ.

"Em chạy rất nhẹ nhàng luôn nha~"

"Đồ khốn nạn!!!" JooHyun trợn mắt sờ lên vết xước trên chiếc xe yêu dấu của nàng.

"Em làm cái gì với xe của tôi?? Trầy một đường như thế này!!!"

"Đi mua đồ cho chị, đã nói rồi mà!"

"Mua cái gì cho tôi ???!!"

"Thì... áo trong cho chị! Chẳng phải chị nói là ngực mình to đến mức đứt áo trong hay sao?" SeulGi phì cười, nhắc lại chuyện cách đây vài hôm trước JooHyun đã mạnh miệng nói rằng áo ngực của nàng cũng chịu không nổi vì cặp ngực to của mình.

"SeulGi, đó là một trò đùa? Có cần em phải mở miệng chọc ghẹo tôi như thế hay không? Hả?!!" JooHyun tức đỏ mặt, quát.

"Đùa? À ha, ngực chị nhỏ..."

"Kang SeulGi!!!"

SeulGi ranh ma kéo JooHyun lại làm một phát hôn lên đôi môi nàng ấy thật bất ngờ. Cái chóc nghe rõ to khiến JooHyun ngại đến hai tai đỏ lên. Mấy người đi ngang không phải là ít, không ít người đã tròn mắt nhìn hai nữ nhân vừa có hành động kì hoặc vượt quá sự thân thiết của các mối quan hệ đối với các nữ nhân.

JooHyun thẳng tay tát SeulGi một cái chát làm mấy người đang nhìn cũng hoảng hồn bước đi thật nhanh, nàng khó chịu.

"Bao nhiêu lần? Tại sao em dám cả gan như vậy!!!"

JooHyun dạo gần đây bị SeulGi hôn hơi bị nhiều, lúc đầu là hôn lén hoặc riêng tư thôi, JooHyun đương nhiên không hề thích thú, nàng tát đánh SeulGi không biết bao nhiêu lần, cứ tuyệt nhiên SeulGi như bị chai mặt mà không đau nữa, hôn lại hôn nhiều hơn. JooHyun xuôi tay không thèm quan tâm...

Nhưng hôm nay lại hôn cả trước bàn dân thiên hạ, lỡ mà ai đó thấy đi đồn ra Bae Đại Tỷ lừng danh giang hồ bị cưỡng hôn bởi nữ nhân thì lại to chuyện ra.

"Tôi cảnh cáo em một lần nữa! Nếu dám hôn tôi ngay nơi công cộng, tôi sẽ đánh chết em!!!"

"Chị nói rất thích khi được em hôn mà!"

"T... tôi nói bao giờ!"

"Khi say a~ Nói là 'SeulGi ơi, người ta rất muốn được SeulGi hôn'..."

"Không có!!! Đừng có bịa chuyện nghe chưa??!"

"Bae Tỷ, ta về thôi~" SeulGi rõ là không nghe JooHyun nói cái gì, câu cổ nàng ấy sang chiếc xe mô tô, rồi đưa cái nón bảo hiểm cho nàng.

"Mang không?"

"Ai cho em chạy xe?... Ráng mà lội bộ về nhà!"

"Cái gì??!! 2 cây số!!! Chị đùa?"

JooHyun hất mặt trước SeulGi, nàng đau lòng vuốt chỗ trầy xước của chiếc mô tô. SeulGi nhếch môi cười, bế bổng JooHyun lên thật phi thường. JooHyun ngay khi chân rời đất đã hét ầm ĩ lên.

"VÔ LẠI!!! THẢ TÔI XUỐNG!!!"

SeulGi nhướn mày."Chị có muốn... hà, JooHyun, có muốn đi khách sạn không ta~"

"Nói cái quái gì thế? Thả tôi xuống, đừng thu hút sự chú ý của mọi người!!! SeulGi!!!"

"Chị không muốn thế?"

"Không, không! Thả tôi xuống!!!!"

"...Có muốn em lội bộ về không?"

"Em chở!!! Em chở mà! Em chở tôi về, làm ơn thả tôi xuống!"

"Chị làm gì mà sợ thế!"

"Đừng gây sự chú ý cho người khác."

"Được!"

SeulGi biết JooHyun đang nghĩ gì. Cũng hì hục thả nàng xuống đất. JooHyun là đa phần đang rất ngại, nàng đỏ cấy cả hai gò má, chỉ nhất quyết muốn chui vào cái lỗ nào đó ngay lúc này.

"Nói thế chứ... hôm nay người ta thật là đang đi mua đồ cho chị!" SeulGi mỉm cười, kéo JooHyun lại thì thầm nhỏ.

"Tối nay nhớ về sớm đấy!"

"...Hơ!!!"

Chóc!

Lại một cái nữa, JooHyun còn chưa kịp chửi thì SeulGi đã tháo dép bỏ chạy đi.

Chỉ nhẹ thở dài vì sự trẻ con của SeulGi. JooHyun cảm thấy nữ nhân đó chưa bao giờ lớn về mặt tâm hồn kể từ khi gặp nàng, vẫn luôn trẻ con như vậy.

Chợt để ý thấy tim mình đang đập rất mạnh, JooHyun nhanh chóng từ chối cảm xúc ngay, nàng quay lưng định leo lên xe thì chợt bắt gặp hình bóng một nam nhân quen thuộc đang đi đến.
JooHyun khẽ nhíu mày khi thấy anh ta, nàng phút chốc đã rưng rưng nước mắt... 

"Bo..."

Vào tối đêm đó, tại nhà JooHyun đã có mặt của SeulGi trước 7 giờ. Nữ nhân khéo léo trang trí bong bóng và đủ thứ vật kiện tiệc tùng trên trần nhà phòng bếp, còn tự tay chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.

"JooHyun ơi JooHyun~Chị thật ngu ngốc a~"

SeulGi vừa dọn đồ ra vừa nhâm nhi nói xấu JooHyun."...Cả sinh nhật của mình cũng quên a~"
Thật là tốt bụng, SeulGi nhớ rõ như in ngày sinh nhật của JooHyun. Nói thế, chứ thật ra ngày này luôn là một ngày JooHyun không quên được. Mấy năm trước, cũng ngày này SeulGi cứ ấm ủ tình cảm của mình nhưng không có đủ can đảm, nhưng hôm nay... đã có đủ rồi.

Tối nay nhất định SeulGi sẽ khiến cho JooHyun một phen bất ngờ. SeulGi bưng cái bánh kem nọ lên lầu. Rồi chọn cái phòng JooHyun mà chui vào mai phục, nhìn tới nhìn lui cuối cùng Kang SeulGi quyết định chui vào cái tủ gỗ chứa đồ mặc cực to của nàng ấy. JooHyun kiểu nào cũng sẽ thay đồ trước khi ngủ, sẽ phát hiện ra SeulGi ngay thôi, sau đó SeulGi sẽ bước ra ngoài cùng chiếc bánh kem và chúc mừng sinh nhật nàng, sau khi nàng bất ngờ thì SeulGi sẽ ngỏ hết lời trong tâm tư của mình. Cuối cùng sẽ dắt tay JooHyun xuống bếp để nhập tiệc...

Mặc kệ là chấp nhận hay không, miễn là sinh nhật nàng ấy thật vui. SeulGi sẽ mãn nguyện chấp nhận...

Ngồi vào, hé nhẹ cửa tủ ra, SeulGi hồi hộp khi đã sẳn sàng mọi thứ. Cái đồng hồ đã điểm 7 giờ, SeulGi bắt đầu cười khúc khích khi tưởng tượng ra gương mặt JooHyun lúc bất ngờ.

Nhất định SeulGisẽ hôn nàng một vài cái nữa cho nàng ấy tỉnh.

Ahaha.

Chờ đợi.

Tích tắc tích tắc.

Từ 7 giờ, chiếc đồng hồ lại điểm đúng 9 giờ mà chưa thấy bất kì dấu hiệu trở về của JooHyun, SeulGi dần lo lắng...

"...Bình thường 7 giờ là đã có mặt ở nhà rồi mà!"

Tích tắc tích tắc.

Ding dong ding dong~

SeulGi giật mình tỉnh giấc khi cái đồng hồ quả lắc bên ngoài phòng đã kêu lên.

"1....12 giờ rồi sao?!!"

"Mình có nên gọi cho chị ấy không?"

SeulGi lo lắng nhìn con số 1:30 trên chiếc đồng hồ điện tử trên tay.

.... Tíc tắc tíc tắc...

Tử Du cuối cùng cũng nghe được tiếng mở cửa căn phòng, biết ngay JooHyun đã trở về, SeulGi liền chuẩn bị mọi thứ để khiến JooHyun bất ngờ.

Nhưng...

SeulGi đột nhiên cứng mình cứng mảy, toàn thân tê liệt khi thấy một nam nhân quen thuộc hôn JooHyun ngấu nghiến ngay tại cửa phòng, họ di chuyển như một đến cái giường.

Trái tim như nát vụn, cái bánh kem xém nữa là đã rơi xuống mất.

"JooHyun... anh thật sự rất nhớ em!"

"...BoGum, em cũng vậy mà...!"

JooHyun và BoGum âu yếm nhau trên giường, hai người đã say mèn nên không hay biết gì nữa...

SeulGi cắn môi nén nước mắt. Trái tim tan nát khi nghe họ nói những lời đó, tại sao JooHyun lại làm như thế đối với SeulGi? Chẳng lẻ đến bây giờ JooHyun vẫn không thể hiểu được lòng SeulGi? 

Không, nàng ấy rõ là hiểu, nàng ấy cũng đã có cảm giác với nó. Nhưng tại sao nàng ấy lại làm như vậy...

SeulGi nhắm đôi mắt cay thật nhanh, cô không phải là sắt đá làm sao có thể chịu nổi cảnh ân ái của nữ nhân mình yêu sâu đậm với một nam nhân khác.

Tự hỏi có phải JooHyun đang bày trò để chọc SeulGi hay không? Hà, nàng ấy thật tinh ranh! Đã biết SeulGi ở đây nên bày ra trò để chọc cho SeulGi bất ngờ ngược lại. Thật tinh ranh.

SeulGi nghĩ như vậy để trấn an tinh thần của mình, nhưng những giọt nước mắt không thể ngừng rơi khi biết chính bản thân đang tự lừa gạt mình. Sống mũi cay một cách khó chịu, cắn chặt môi để không gây ra bất cứ âm thanh nào phá đám họ. SeulGi còn có thể chịu cảnh này bao lâu, cả đêm nay sao?

Trái tim của cô đang bị cắt ra JooHyun đang lấy dao cắt tim SeulGi ra thành từng miếng để cung cấp cho BoGum. Họ vẫn hối hả, cởi bỏ hết từng món đồ trên người xuống sàn và quấn lấy nhau như hai con rắn.

SeulGi khóc, cuối cùng cũng thành tiếng...

Cô biết mình không thể mạnh mẻ nữa. Cô là nữ nhân, là con người,... có trái tim, có cảm xúc,....

Khó chịu, khó thở, đau đớn...

JooHyun thật tàn nhẫn. JooHyun không thể chịu đựng được nữa... cố gắng với tay kéo cửa lại cho ngạt chết trong này, cho không nhìn thấy bên ngoài nữa.

Nhưng tay SeulGi... không thể cử động nữa... toàn cơ thể SeulGi đã tê liệt.

Hai người bên ngoài vẫn quấn lấy nhau khi âm thanh đáng thương phát ra từ cái tủ vẫn kéo dài.
JooHyun làm sao biết... mọi thứ trong ngày sinh nhật của cô ấy đang được chan bởi nước mắt mặn của SeulGi. Cái bánh kem trên tay SeulGi đã hứng toàn bộ nước mắt mà cô ấy buông bỏ xuống.

.... Sinh nhật JooHyun, nàng ân ái cùng BoGum và xem đó là món quà sinh nhật tuyệt nhất.
Sinh nhật JooHyun, SeulGi đã ngồi đau đớn cả đêm vẫn gượng cười trong nước mắt chứng kiến cảnh giường chiếu của nàng.

Sinh nhật JooHyun, bàn thức ăn cho buổi tiệc trở nên nguội lạnh không người nếm, những thứ trang trí rực rỡ nhưng đượm không khí buồn rầu.

Chiếc bánh kem mặn chát... khó có thể ăn nữa. SeulGi cho muối quá nhiều rồi?



END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro