Chap: 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bae JooHyun mở cửa căn nhà to của mình, bước vào trong...nhưng SeulGi đứng trước cửa nhà JooHyun lại khựng lại đôi chút, không nhấc chân vào. Đôi mắt thể hiện đúng sự cân nhắc gì đó.


"...Làm cái gì thế?" JooHyun chau mày ,nhìn cái nữ nhân mãi đứng bên ngoài không chịu vào nhà.


"Tôi không vào đó đâu!" SeulGi lạnh nhạt, đưa mấy túi đồ ra."...lấy vào đi! Rồi tôi về quán!"
Bae JooHyun nhíu mày, khó chịu nhìn ra nữ nhân đứng cạnh cửa nhà. Nàng nhăn mặt."Bước vào đây thì chết à?"


"Đã nói là tôi sẽ không bước vào nhà chị một lần nào nữa!!" SeulGi nhướn mày, nhắc."Chị không nhớ tôi nói gì vào sáng hôm đó sao?"


Bae JooHyun khoanh tay lại, có chút khó chịu nhìn thẳng vào đôi mắt của SeulGi qua một khoảng cách."Có cần như vậy không?"


"Cần!" SeulGi nhếch môi, đặt mấy cái túi đồ xuống trước nhà JooHyun ,rồi lặng lẽ quay lưng đi.
SeulGi rất muốn được vào căn nhà đó, nhưng lại không cho phép bản thân tuỳ tiện bước chân qua khỏi vạch giới hạn.


SeulGi đã nói là sẽ không bao giờ xuất hiện trong nhà JooHyun nữa. Đã nói và SeulGi nhất định sẽ giữ lời của mình...


Nữ nhân nọ thẳng chân đi từng bước rời khỏi tầm mắt của JooHyun, đâu biết vị đại tỷ này đang tựa đầu vào cửa nhà trông theo cô với đôi mắt đầy luyến tiếc."...Thay đổi rồi!"


Bóng dáng gầy gò đã khuất, JooHyun thở dài một tiếng nhẹ, rồi ôm một đống túi đồ vào nhà và đóng cửa lại. Quăng mọi thứ vừa mua sắm lên cái ghế sofa quen thuộc trong phòng khách, JooHyun phóng lên ngồi và rút điếu thuốc ra hút.


Nàng bâng khuâng, cảm giác trong lòng rõ là đang rất nóng nảy. Thấy SeulGi dường như đã lạnh lùng, cộc cằn hơn với mình,...JooHyun chẳng thể mở óc để suy nghĩ gì khác để đem SeulGi rời khỏi đám giận hờn nọ.


Biết là mình quá đáng, nhưng dẫu sao JooHyun cũng đã hạ mình xin lỗi cô ấy rồi. Cũng đã cố gắng thân thiết với cô ấy để tạo lại mối quan hệ tốt đẹp như ban đầu.


SeulGi không phải là không nói chuyện với nàng, cô ấy cũng như bình thường, vẫn tiếp xúc. Tuy nhiên, SeulGi lại tạo ra một khoảng cách vô hình chắn ngang giữa hai người, có hên lắm, cũng như lúc ở siêu thị, thân thiết đến mức kia trong thời gian ngắn là cùng...


Không biết là đang nghĩ ngợi cái gì...


JooHyun lại cứ mơ tưởng đến những ngày được SeulGi quan tâm này nọ...


Khẽ kéo vài hơi thuốc cay, JooHyun nhướn đôi mày nhìn sang cái túi màu đỏ trong đám túi đồ vừa mua. Nàng hí hửng đem cái túi mở ra, đem toàn những thứ 'đồ chơi người lớn' ra ngoài. 

Nàng chóng cầm đặt chúng lên bàn mà ngắm nhìn.


"Mình mua những thứ này làm cái gì đây ?"


JooHyun bây giờ như vừa tỉnh lại sau trận mộng du, chau mày nhìn đám đồ nọ...Không hiểu nổi cái lý do gì mà nàng mua những thứ khiến người ta đỏ mặt đỏ mày như vầy.

Vốn còn định dụ dỗ SeulGi làm chuyện bậy bạ nữa...


Cái này là do trong siêu thị JooHyun đang động tình nên mới suy nghĩ đến chuyện khó chấp nhận như thế này sao?


"Khốn thật..." JooHyun cởi cái áo khoác ra, rồi ngẩn ngơ xoa xoa ngực mình, một cơn đau nhói lại vọng lên, JooHyun nhăn mặt :"Trời ạ! Đau chết tôi mất!!!"


Cái cắn ban nãy là do SeulGi cắn hay là do một con hoạn cẩu cắn đây...Sao lại đau như thế?
JooHyun chợt lạnh sống lưng,nàng dìm điếu thuốc xuống bàn,rồi để đại nó trên đó...nhanh chóng đi lên phòng tắm rửa cho qua .


SeulGi đi lang thang trên con đường lạ lẫm, chẳng biết thần xui quỷ khiến thế nào SeulGimột lần nữa lại đi đến con phố quen thuộc không thể nào nhoè được trong tâm trí cô.


Là một bãi đất trống qua bao nhiêu năm vẫn không ai dám đến xây dựng nhà cửa hay kinh doanh lại cái gì. Vì nơi này...chính cái bãi đất trống này, đã từng xảy ra một chuyện khá máu me, có thể xem là án mạng.


Cách đây khoảng vài năm...


Một nữ nhi tầm là một học sinh trung học với mái tóc đen đã bị một đám học sinh hổ báo, to con gấp mấy lần mình dồn vào đường cùng.


Nữ sinh bị ăn hiếp rất thậm tệ, rồi khi con bé chịu hết nổi khi nghe những lời chế giễu của chúng về người mẹ đã không còn của mình,mới nổi điên vùng dậy, liều mình mà đánh đập bọn người đó với cái sức phi thường của một nữ nhân.


Rất xui xẻo, con bé có mạnh mẽ ra sao cũng chẳng thể làm lại nổi một đám to con...Thế là nó bị người ta đánh, nó rất đau cả tâm hồn, cả về thể xác. Bọn đầu gấu dùng cây đánh nó, xem nó như một con búp bê không biết đau.


Nhưng trong cái xui, cũng có cái may. Lúc đó một nữ nhân xinh đẹp lớn hơn nó chợt xuất hiện với một cây dao trên tay, ra sức bảo vệ nó.


Nó nhìn nàng ấy đuổi những tên đó đi, mà vẫn tò mò không biết nàng ấy là ai? Sao lại giúp nó...
Nó vẫn say đấm nét đẹp kì lạ của nàng, cho đến khi nó phát hiện...một trong những tên đầu gấu trong đám bỏ chạy đã không thể lết thân ra khỏi khu đất trống, vì hắn đã chết!


"C...cô giết người rồi!" Nó sợ hãi,nhìn nữ nhân lớn hơn mình vài tuổi với cây dao trên tay.


Nữ nhân đó không nói gì, chỉ lấy gói thuốc hiệu con mèo trên tay ra ,rút một điếu cho vào miệng, nói với nó :"Rời khỏi đây đi, trước khi cảnh sát đến...!"


"...Cô là ai???" Nó hoảng loạn, bò bò đi, ráng trụ thân đứng dậy.


"JooHyun, Bae JooHyun! Tôi ở bên cái quán gần trung tâm khu phố, nếu có rảnh...thì đến chơi!" Nữ nhân nó ung dung quảng bá,nhưng rồi khựng lại đôi chút.

"Nhóc...người nhà đâu? Sao lại để nhóc bị người khác bắt nạt như thế!"


"T...tôi không có người nhà!"


Nữ nhân đó và nó nói với nhau vài câu, nó tóm gọn hoàn cảnh gia đình nó cho nàng nghe, nào là nó không còn mẹ, ba nó có vợ lẻ, hắt hủi nó,.....


Rồi sau câu chuyện đó nữ nhân kia lại nhanh miệng hẹn gặp nó ở cái hồ gần công viên sau vài ngày nữa...


Tiếp đến nó đã được trốn ra khỏi cái khu đó trước khi bọn cảnh sát ùa đến điều tra mọi thứ trong cái bãi đất trống và còng đầu nữ nhân kia lên xe chở đi.


Đó là lần đầu tiên, tim nó đập rất mạnh và...dần dần về sau, nó cũng dần biết mộng mơ...


"Lần đầu tiên tôi gặp chị..." SeulGi phì cười."thật ngầu!"


Nhẹ nhàng ngưng dòng hồi tưởng, SeulGi lại cho hai tay vào túi rồi lặng lẽ rời khỏi bãi đất trống nọ.


JooHyun hôm nào đó đã dần dần nhận nuôi SeulGi, nàng chăm sóc lo lắng cho SeulGi từ a đến z, cả milimet chỉ e cũng không thể nói được,...rất tỉ mỉ luôn.


Cũng vì thế tôi yêu chị...


Tôi đã nghĩ rằng chị có ý với tôi...


Nhưng coi nào...không phải vậy.


Tôi đã hiểu lầm mọi thứ...


Thật ngu xuẩn!


Trên con phố đầy cây xanh hai bên đường, cuối cùng xuất hiện một nữ nhân si tình nhấc nặng bước đi trên thềm gạch...


Vừa đi vừa cười, tựa như không thể làm chủ bản thân.


SeulGi nhói đau bên tim mình, nhớ đến những giây phút Bae JooHyun ngược đãi mình sau những sự quan tâm, nàng ấy có thể lạnh lùng hết mức cho dù SeulGi có bán sống bán chết vì nàng ra sao...


Cách đây cũng chừng lâu, SeulGi đã đem tâm tư trong lòng mình nói cho JooHyun nghe nhưng nàng ấy luôn né tránh, vì nàng ấy đã có BoGum....


Rồi có một hôm, SeulGi phát hiện BoGum lăng nhăng bên ngoài, nên tức giận ra tay đánh anh ta, ấy mà Bae JooHyun lại bất ngờ xuất hiện nảy sinh hiểu lầm mà cho SeulGi ăn cái tát rất mạnh mẽ.


Lần đầu tiên SeulGi lúc đó cảm thấy rất tuyệt vọng...


Cũng có lần do thiếu kiểm soát, SeulGi đã cưỡng hôn JooHyun, để cho BoGum phát hiện thấy...anh ta đã phỉ báng JooHyun và tránh né nàng ấy một thời gian rất lâu. Điều đó khiến nàng ấy gần như phát điên, tuyệt tình với SeulGi rồi còn đem SeulGi ra làm trò giải hận.


Nếu nói trong cuộc đời, đau khổ nhất chính là việc bị người mình yêu thương hất hủi, thì rất đúng!


Bae JooHyun là người nhận SeulGi khi SeulGi bơ vơ lạc lối giữa dòng đời, nàng ấy như một thiên thần vậy, đối với SeulGi, nàng là người Seul Gi trao dồi tin tưởng duy nhất còn lại, nàng kéo SeulGi ra khỏi cuộc sống đầy cạm bẫy...


Bae JooHyun rất tuyệt vời...


"...Aizzz!" SeulGi phì cười, thật ngớ ngẩn. Chẳng hiểu vì sao Bae JooHyun lại có thể giữ vững vị trí của mình trong đầu SeulGi như vậy , rõ ràng SeulGi có muốn cũng không thể tước đi thứ tình cảm bao lâu dành cho nàng.


"Thật ma quỷ!"


JooHyun nhẹ nhàng nhún thân vào cái bồn nước ấm đã được chuẩn bị chu đáo bởi bản thân mình. Nàng ngâm toàn thân vào nước chỉ chừa lại cái đầu, cảm giác khi một mình thư giãn trong bồn rất là thoải mái...


JooHyun giở bàn tay đã nắm chặt lấy sợi dây chuyền từ ban đầu đến giờ ra mà soi ngắm...Càng nhìn lại càng thấy nhớ, nhớ người chủ nhân đã tặng nó cho nàng vào thời gian được xếp vào quá khứ.


"Không biết em mà thấy tôi còn giữ cái này sẽ phản ứng ra sao?" JooHyun mỉm cười nhẹ. Đưa sợi dây chuyền đến gần mắt mà xem xét đôi chút.


Trong mảng trí óc JooHyun, trong vài phút đã xuất hiện một cô bé mặc đồng phục học sinh đang nở nụ cười e thẹn với hai gò má đỏ ửng, cô bé lấy ra trong cặp một sợi dây chuyền màu trắng có hình trái tim màu bạc ra, đưa ra trước.Mở giọng đầy ấp úng.


"A, em...em để...để dành được...2 tháng...để mua nó..."


Bae JooHyun phì cười, nắm lấy sợi dây chuyền. Tự mình lèm bèm.


"2 tháng mua đồ lấy lòng người ta, quả thật là rất ngốc!"


Đó là ngày xưa, chỉ thấy bây giờ SeulGi e là được người khác đưa tiền để đi mua đồ tặng cho JooHyun cô cũng không thèm...Nàng biết, SeulGi bây giờ là có ý nghĩ rất chán ghét nàng, thậm chí bây giờ nhìn nàng cũng hạn chế,...


Mọi thứ sẽ thay đổi theo thời gian, JooHyun biết SeulGi cũng vậy. Sẽ sớm quên được thứ tình cảm kì quặc dành cho nàng...


Vốn là điều JooHyun rất mong chờ, nhưng bây giờ đột nhiên lại khiến nàng rất luyến tiếc. Bae JooHyun không dám tưởng tượng ra cảnh SeulGi nắm tay, ôm ấp, hôn hít,...làm những chuyện đã từng làm với nàng để áp dụng sang những người khác.


Khó phản bác được, nhưng nàng đang thật sự khó chịu...,cái câu đó như một cái bản khắc sâu vào đầu óc JooHyun, và bắt nàng phải nghĩ đến như vậy.


Chẳng hiểu cái tính sở hữu của nàng là bắt đầu từ bao giờ nữa...




END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro