Chap: 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"JooHyun, chờ em với!"

"Nè, suốt ngày cứ bám theo chị mãi. Hình như SeulGi không chịu đi học?" Cô gái lớn tuổi chau mày mở cái cửa của một căn phòng nào đó ra rồi đi vào trong, chờ cô học sinh trẻ đang bám theo mình đi vào rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Trời ạ, em đã cúp học để đến chỗ của chị mà!"

"Cái gì?"Cô gái lớn tuổi hơn khẽ nhíu đôi mày lại, vùng da giữa hai đầu chân mày chợt nhăn theo, nàng đưa đôi mắt khó chịu nhìn cô gái nhỏ tuổi hơn mình vẫn đang mặc đồng phục của trường học.

Cô gái nhỏ tuổi hơn khẽ buông cái cặp trên vai xuống cái ghế sofa màu đỏ êm đệm, rồi tinh nghịch mỉm cười.

"Em định rút đơn xin nghỉ học luôn !"

"Con nhóc này, rồi sau này làm gì?!! Còn nữa, em chưa đủ tuổi để vào nơi này đâu, cứ đến đây mãi là không tốt nhé...?"

Cô gái lớn tuổi hơn ngồi xuống ghế với tư thế chéo chân thật khép nép với cái váy ôm sát, ngắn của mình. Trên trần, những ánh đèn giật điên cuồng đầy màu sắc chiếu liên hồi xuống dưới khiến người ta rất dễ trở nên chóng mặt, nhưng cô ấy thì không, có lẽ là do tiếp xúc nhiều lần nên quen. Thật sự rất điềm tĩnh, cô nâng ly rượu màu đỏ có sẵn trên bàn lên bàn tay kiều diễm của mình và nhấp nhẹ một ngụm.

Có biết đâu, cô gái nhỏ tuổi hơn đang đỏ lự cả mặt vì cặp chân trắng thon dài đầy quyến rũ của cô, cả vì cặp ngực căng tròn nửa ẩn nửa hiện sau lớp vải mỏng nữa,...nói chung là toàn cái body quyến rũ của cô ấy.

Nhưng tuyệt nhiên, cô gái trẻ bấy giờ luôn đấm say vì gương mặt khả ái của cô là chính. Lòng lại chợt rất xốn xao rộn ràng, như đang mở lễ hội vậy. Cảm xúc lẫn lộn,cũng rất khó có thể diễn tả bằng lời nói.

" SeulGi?!!"

"Hả?...à...chị nói gì?"

"Em nhìn gì mà ghê thế, bộ chị xấu lắm à?" Cô gái ngồi trên ghế phì cười vì độ ngẩn ngơ của cô học sinh trẻ tuổi đang đối diện với mình.

"Đâu..đâu có!!!Chị...chị là đẹp nhất!"

"Chỉ khéo nịnh người ta thôi! Mà có nghe chị hỏi gì hay không?"

"Có mà! Chị, em rút đơn xin nghỉ học. Chị cho em theo chị có được không?"

"Hả? Theo chị? Em đùa chắc...?"

"Đi mà,em thật sự...rất muốn theo chị!"

"SeulGi, đây không phải chuyện đùa! Em còn rất nhỏ!" Cô gái lớn hơn khẽ khuyên nhủ."Ráng mà học để có tương lai, con đường của chị hoàn toàn là rất nhiều cạm bẫy! Cả chị cũng không thể đảm bảo được an toàn cho mình, làm sao có th.."

"Thế cho em theo bảo vệ chị đi. Em nguyện bảo vệ cho chị hết cuộc đời này, nắm tay chị đến hết đời!"

Cô gái đang ngồi ghế chợt ửng hồng hai bên gò má vì những lời cô gái nhỏ đang nói. Cô sửa lại ngay. "SeulGi, không nên nói như vậy. Đó là cách nói của những cặp đôi yêu nhau!"

"...." Cô gái nhỏ bĩu môi, có phần cứng miệng không biết đáp lời.Thật sự như đang có thứ gì trong cổ họng, nghèn nghẹn khó nói.

"Về không? Chị đưa em về!"

"Em không về!!! Em không có cha mẹ, không có nhà!!!"

"Được rồi SeulGi, chuyện gì cũng hãy bỏ qua đi! Dù sao họ cũng là ba mẹ em!"

"Không!! Em muốn theo chị, ở nhờ nhà chị, nếu chị không cho... em sẽ đi bụi cho chị coi!!!" :))

"SeulGi...." Cô gái lớn tuổi suy nghĩ một chút, rồi lại cười khúc khích vì độ cứng đầu của cô bé kia. 

Cũng thật sự hết cách, ngoài cái gật đầu cũng không thể làm gì nữa. Chỉ sợ lắc đầu thì cô bé sẽ đi bụi thật mất, cuộc sống này đầy cạm bẫy, có phải cô nên giúp cô bé ở lại thì tốt hơn sao? Vả lại, trong tâm hồn cô gái lớn tuổi cũng có cái gì đó...muốn giữ cô bé nọ lại bên mình.

"Em biết ngay là chị không muốn đuổi em đi mà!" Cô gái nhỏ cười toe toét ngay khi nhận được sự đồng ý của cô gái quyến rũ kia.Lập tức lấy ra trong cặp một sợi dây chuyền màu trắng có hình trái tim màu bạc là mặt chuyền. Rồi e thẹn trước đối phương. "A,em...em để...để dành được...2 tháng...để mua nó...ờ thì...nó cũng...nó..."

"...SeulGi? Tặng chị?!" Cô gái lớn tuổi ngạc nhiên rồi nhíu mày khi đoán được việc qua ánh mắt đối phương.

"Đ...đúng! Nếu...nếu chị không thích...em..."

"Ai bảo là chị không thích a?"

Cô gái học sinh nhỏ bé hết sức bất ngờ khi thấy người con gái kia nhận sợi dây chuyền với vẻ mặt hớn hở, còn xăm soi đeo vào chiếc cổ nhỏ nhắn ngay...Được rồi, cô ấy rất thích. Hai người có chung quan điểm: 'Nó thật sự đẹp.'

"Nè, sau này chị tin tưởng giao việc cho em nhé. SeulGi à, cứ gọi chị là Bae tỷ, nếu thấy được!"

Ngay giây phút đó,một nụ cười thật tươi hiện lên gương mặt trẻ trung của cô học sinh trẻ tuổi.

"Bae tỷ..."

Một bàn tay ấm áp nào đó đã kéo SeulGi trở về từ dòng mê man...Khung cảnh mờ ảo dần hiện ra trước mắt SeulGi như một thước phim đã bị hỏng, chỉ thấy mỗi một màu trắng tinh khiết. Cảm giác tai ù ù, cả cơ thể tê liệt đau nhứt ê ẩm, và đặc biệt là cảm giác não khiêu vũ giật từng cơn khiến SeulGi ban đầu rất khó chấp nhận.

Tầm nhìn dần rõ nét hơn, đôi mắt SeulGi mở to ra nhìn xung quanh.Một trần nhà xa lạ có màu vôi trắng đập thẳng vào mắt SeulGi, còn có mùi thuốc sát trùng sộc vào cánh mũi nữa...SeulGi thất thần khi đoán ra tám phần nơi mình đang ở là bệnh viện.

Nặng, cơ thể SeulGi  sao mà nặng nề như vầy...? Làm sao cô có thể di chuyển được với cái trọng lượng như thế chứ?...Không thể tin được, cảm giác như con số 45kg đã tăng lên thành 100kg vậy.

"SeulGi đừng di chuyển bác sĩ nói" SeulGi vừa nhăn mặt vừa bất ngờ vì giọng ấm áp nhưng lại xen chút lạnh lùng của người quen thuộc.

Đưa tầm nhìn của đôi mắt mệt mỏi xuống cạnh giường bệnh, SeulGi thật sự rất kinh ngạc khi thấy JooHyun ngồi ở đó.

"Joo...Hyun?"

"Đã 6 giờ sáng rồi, cũng không phải quá trễ...cứ ngủ đi." JooHyun khoanh hai tay lại, nhìn SeulGi. Đôi mắt lại hiện lên có nét lo lắng, nét này là ánh mắt dành riêng cho SeulGi thì đúng hơn.

"...JooHyun, sao chị...lại ở đây?" Có phải là đang quan tâm em hay không? Làm ơn đi JooHyun...em rất muốn nghe câu trả lời đó từ chị! Quan tâm em một chút thôi...em cũng đủ hạnh phúc rồi!

"Tôi chỉ sợ em bị đánh mất mạng, tôi phải ngồi tù vì cái thứ không đáng! Nên mới đến đây xem!" JooHyun băng lãnh trả lời khiến bao nhiêu hi vọng của SeulGi như một cơn bão cuốn bay mọi thứ xuống vực...hoàn toàn bị vùi lấp.

JooHyun lần đầu tiên đã mở miệng nói lời gian dối, rõ ràng nàng ấy đã thức trông chừng SeulGi cả một đêm. Trong khi mê man, SeulGi thật nhiều lần nhắc đến tên của JooHyun, còn nàng ấy khi nghe đối phương thảm thiết gọi mình liền đưa bàn tay ấm áp nắm lấy tay người ta, trấn an.

Nhưng hà cớ gì phải nói ra những lời cay độc để khiến SeulGi đau khổ thế kia. Hận là chuyện của quá khứ...còn quan tâm ra sao là chuyện của bây giờ mà.

Tuy nhiên, kẻ ngốc nằm trên giường lại bị tổn thương bởi những lời nói dối của JooHyun. SeulGi nhếch nhẹ môi cười giễu bản thân mình.

"Thế à?"

"Em đang mong muốn cái gì?"

"Em nào có tư cách gì để mong muốn thứ gì từ Bae tỷ a~"

SeulGi mỉm cười thật buồn, rồi khẽ thở một hơi dài nhìn chiếc cổ trắng ngần của JooHyun. Cái sợi dây chuyền hôm nào đó thật sự đã biến mất trên đó. Trước đến giờ, JooHyun chỉ là xã giao, chỉ là xã giao với SeulGi. Hoàn toàn không coi trọng thứ gì thuộc về SeulGi cả.

JooHyun nhìn toàn thân tím tái ,bầm dập, chỗ bó chỗ băng của SeulGi mà có hơi xót lòng. Nàng khẽ đưa đôi mắt thể hiện cảm xúc sang nơi khác để tránh SeulGi phát hiện. Nhưng giấu kiểu nào, sự quan tâm của một cô gái...là không thể che giấu. JooHyun không biết có bị mất tự chủ không mà lại hạ thấp giọng hỏi han.

"Có đau nữa hay không?"

SeulGi buồn bực"...Đau, em cần thuốc!"

"Tôi đi gọi bác sĩ!"

"Có loại thuốc chữa được cơn đau trong lòng hay sao?" SeulGi chợt lên tiếng ngay khi JooHyun nhấc mông định rời khỏi căn phòng. Câu nói đó, đương nhiên là một cái xích thắt chặt chân JooHyun tại chỗ đó.

SeulGi không thể nhìn thấy được biểu cảm của JooHyun, chỉ thấy rằng tấm lưng cô ấy thật vô tâm, vẫn quay đối diện với SeulGi như vậy. Trái tim lại bị thêm một vết sẹo, nước mắt không kìm được mà rơi, lăn dài trên gò má...

JooHyun bối rối, lòng cũng nhói lên vài cái. Nàng biết nàng đã làm SeulGi tổn thương rất nhiều, nhưng đó là muốn tốt cho SeulGi, cho đứa em gái mà JooHyun yêu quý nhất.

Đánh SeulGi, JooHyun cũng xót xa lắm...nhưng không đánh,chỉ sợ  SeulGi vẫn tật nào về xác nấy. Nữ nhân yêu nữ nhân là sai trái. Nàng không muốn SeulGi bị chê cười, nên từ khi biết cô ấy yêu mình, đã ra tay đánh đập, làm bao trò để chữ hận đè nặng mất đi chữ yêu. Mục đích là khiến cô ấy sinh hận mà bỏ đi tình yêu sai trái kia dành cho JooHyun.

Nhưng một lý do khác nữa, có lẽ JooHyun còn hận chuyện của quá khứ. Cái chuyện mà SeulGi đã làm với BoGum, với nàng. SeulGi đã xém giết chết mối quan hệ của JooHyun và BoGum, nhắc lại chỉ thêm tức...

Khẽ bước đôi chân nặng đi, song đẩy mạnh cánh cửa của phòng. JooHyun bước ra ngoài trong sự im lặng...để lại SeulGi cắn môi nén những giọt nước mắt cay trên giường bệnh với đủ các vết thương.

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro