5. "Phiền chết đi được"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bệnh viện tâm thần chính là không có điên nhất chỉ có điên hơn. Nhóm điên nhất là tập hợp những bệnh nhân có tình trạng giống em hoặc giống nàng. Còn nhóm điên hơn, một lời khó có thể nói hết, thần trí bất phân ngày đêm, lúc nào cũng mơ hồ, sống trong thế giới riêng của mình. Có thể khóc cả ngày, cũng có thể cười cả ngày, hoặc cũng có thể trốn ở đâu đó khiến nhân viên của bệnh viện tìm muốn suy sụp, hỏi ra mới vỡ lẽ vì họ nhìn đâu cũng thấy có người muốn tấn công.

Mấy vụ túm tóc, những cái tạt tai không rõ nguyên do là khung cảnh quen thuộc từ khi em vào đây. Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, em bất ngờ đến ngỡ ngàng. Hôm ấy trong giờ sinh hoạt chung, mọi người đều đang im lặng vẽ tranh. "Bốp" một tiếng, đồng loạt toàn bộ bệnh nhân và y tá có mặt trong phòng đều hướng về nơi phát ra âm thanh. Một bác gái với mái tóc frisé đậm chất cổ điển, dáng người đậm đà đang trừng mắt với bạn ngồi cùng bàn. Bạn cùng bàn là một bác trai tầm tầm tuổi bác gái, bên má phải của bác đang dần dần lằn lên dấu 5 ngón tay đo đỏ. Mấy chị y tá vội vàng chạy tới kéo hai người ra xa. Còn về nguồn gốc của cái tát ấy, là do bút màu của bác trai vô tình lăn vào tờ giấy của bác gái đang vẽ. Tuyệt nhiên tờ giấy không bị lem và cũng không phải bác trai cố tình.

Sau khi kết thúc buổi vẽ tranh, em chạy theo nàng.

- Chị Hiền, chị Hiền, em không nghĩ ở đây họ đánh nhau như vậy đấy.

Nàng vẫn thẳng đường tiến về phòng. Mỗi ngày đều có một cái đuôi nhỏ, đi theo nàng từ lúc thức dậy cho đến lúc tắt đèn đi ngủ. Hồi đầu nàng còn cảm thấy khó chịu vì em nói thực sự rất nhiều, líu ríu bên tai cả ngày, nghe đến phát bực.

"Điếc tai quá đấy" cái lần không thể chịu được, nàng đã quát vào mặt em như vậy. Đôi mắt tiu nghỉu, cái miệng nhỏ cũng không dám ho he thêm một tiếng nào nữa. Em cúi đầu lặng im xoay người về hướng cửa sổ. Một lúc sau còn có âm thanh giống như em đang khóc. Nàng quay sang thì thấy em đang đưa tay quẹt nước mắt...Chắc vừa rồi nàng có hơi to tiếng với em. Nhưng đã lớn như thế, bị mắng một tiếng mà cũng yếu đuối rơi nước mắt.

- Này, đang khóc đấy à?

Em vẫn im lặng cúi mặt không đáp lời.

- Tôi không xin lỗi đâu. Ai bảo em nói nhiều, phiền chết đi được.

Lần này thì em không im lặng nữa. Em trả lời nàng bằng một trận khóc nức nở. Nàng bất động trên giường, hai tay vặn vọ không biết làm gì, cứ ngồi một đống nghe tiếng em vỡ tan từng đợt. Vì nàng quát em, vì nàng nói không xin lỗi nên em mới ấm ức khóc. Một phần thôi, còn không biết tại sao khi nghe thấy nàng nói "phiền chết đi được", em thực sự thấy giống như có cái gì đang khoét vào tim. Hình như ai đó đã từng nói điều này với em khi em khóc lúc còn bé. Chỉ là em thấy đau lòng, cảm giác tủi thân bộc phát khiến em không thể kìm được nước mắt. Đầu em ong ong vì những hình ảnh lúc đậm lúc nhạt không ngừng xuất hiện. Đau quá! Cảm giác ai đó đang dùng búa đục vào hai bên thái dương, hai tay ôm đầu vô lực ngã xuống giường.

Nàng hoang mang bước nhanh tới chỗ em. Các cơ trên khuôn mặt ngọt ngào đó đang co rút lại, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn. Dù nàng hỏi rất nhiều, nhưng em đều không mở miệng trả lời. Hai tay trên đầu đang vò rối tung mái tóc đen. Từ trước tới giờ, nàng chỉ toàn nhận được những đau thương từ người khác. Nhưng bản thân nàng chưa từng làm người khác tổn thương, dù đôi khi sự lạnh lùng của nàng vô tình gây ra điều đó. Đối với hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn không phải nàng cố tình.

- Em đau...đau...quá.

- Chỗ nào? Đau ở đâu?

Nàng cuống cuồng nhìn khắp người em xem có vết thương nào không.

- Đầu em...Đầu em...đa...

Chữ còn chưa kịp thốt thành lời, hai mắt đã vội nhắm nghiền, không còn nghe thấy tiếng em khóc. Đầu nàng chính thức vỡ tung, nàng hoảng sợ vừa lắc vai em vừa gọi tên. Nhưng trong tay nàng chỉ thấy một bông hoa ngọc lan mềm mịn không phản ứng. Hai chân hết tốc lực, nàng chạy đi gọi bác sĩ, nàng không muốn bị chuyển từ bệnh viện tâm thần sang trại giam vì tội vô ý làm chết người. Khi bác sĩ và y tá đến phòng xem tình hình, nàng đứng chôn chân phía cuối giường cúi đầu không dám nhìn, dù lúc này em đã được tiêm thuốc và đang chìm trong mộng mị.

- Em Kỳ đột nhiên ngất đi sao?

Nàng giật thót vì tiếng nói đột ngột của bác sĩ. Mũi chân di muốn thủng viên gạch men, nàng vẫn cúi đầu, lí nhí trả lời.

- Đúng vậy.

- Trước đó em ấy có biểu hiện gì không?

- Em ấy khóc.

- Vì sao em ấy lại khóc?

- Không biết.

Tiếng quát "điếc tai quá đấy" được giấu nhẹm qua "lời khai" của nàng. Nói thật, đây là lần thứ hai nàng tận mắt nhìn một người bất tỉnh nhân sự trước mình, nàng đã rất sợ. Bên phía bác sĩ thấy nàng lo lắng như vậy cũng không tốt cho chính nàng. Cố gắng giải thích để nàng có thể bình tĩnh. Dù mấy câu trả lời của nàng đầy điểm nghi ngờ sao có thể qua mắt vị bác sĩ kia, vì ai lại đi tin lời của người điên bao giờ.

- Em Kỳ không sao đâu. Nếu không nhầm, đây là bước đầu của việc phục hồi kí ức. Muốn chắc chắn thì phải đợi em ấy tỉnh lại mới có thể kiểm tra rồi đánh giá chính xác tình hình. Em không cần quá lo lắng, chú ý đến bản thân.

- Thuốc tôi để trên bàn, khi nào em ấy thức dậy, em có thể cho em ấy uống chứ?

-... Vâng.

Từ lúc bác sĩ rời đi, nàng ngồi im bất động bên cạnh nhìn em. Một chút hối hận và tội lỗi đang xâm chiếm vào tim nàng. Đây không hề giống phong cách sống của nàng. Nhưng không thể chối cãi, nàng đã vô tình làm em đau, theo nghĩa nào đi chăng nữa cũng là nàng đã làm em đau. Bình tĩnh lại đi Bùi Châu Hiền, đợi em ấy thức dậy, cho em ấy uống thuốc rồi xin lỗi. Tuyệt đối từ nay về sau sẽ không dây dưa tới em nữa.

Về đến phòng, nàng leo lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại để em nghĩ nàng ngủ mà im lặng. Nhưng không, em vẫn không chịu buông tha nàng. Nàng thấy bản thân mình cũng rất khổ tâm.

- Chị Hiền, sao bác gái ấy lại hung dữ như vậy nhỉ?

-...

- Chỉ là một cây bút màu thôi mà đánh người. Em đúng là nghĩ cũng không nghĩ tới.

-...

- Hay là bác ấy có chấp niệm gì với bút màu sao?

-...

-...

- Chị ngủ rồi à?

- Ừm

- Chị nói xem, rốt cuộc bác gái ấy là người như nào nhỉ? Em tò mò ghê.

- Đã vào đến đây, ai cũng có câu chuyện của riêng mình. Đừng có tọc mạch. Còn bây giờ thì về giường đi, tôi muốn ngủ.

Thề có mấy con chim con đang líu lo ngoài cửa sổ, nàng không hề quát em. Em "xì" một tiếng rồi về giường nằm.

.
.
.

[Thật ra nếu các bạn đang tìm một câu chuyện máu lửa, đầy drama kịch tích, hay đau khổ cùng cực, hay ngọt ngào sâu răng thì hmmm chiếc fic này không có mấy tình tiết đó đâu. Chiếc fic này chỉ có những vụn vặt, những con người dường như bị lãng quên vô tình gặp được nhau rồi quấn túm yêu thương, che chở nhau thôi. Nên nếu mọi người thích thì mình vô cùng hoan nghênh tới "tiệm" của mình. Nếu không hợp gu, mình cũng rất rất rất cảm ơn mọi người đã đọc tới đây.🧡]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro