[CHƯƠNG 14+15]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 14

Một lần phát sinh, hai lần quen thuộc, Khương Sáp Kỳ đến Ngọc Hiền cung được vài lần là bắt đầu tự tiện như gia chủ. Nàng tựa vào mỹ nhân tháp, chân bắt chéo, chỉ huy cung nhân Ngọc Hiền cung bưng trà rót nước, bóp chân bóp vai. Ngay cả Ngâm Tuyết cũng bị điều đến lột vỏ vải và bóc từng trái đút cho nàng ăn. Dĩ nhiên Ngâm Tuyết đâu có tình nguyện, mà tiếc là trứng chọi đá, Thái Hậu cũng đã nói Cảnh Vương không thể đắc tội rồi, Ngâm Tuyết chỉ có thể chịu đựng. Song trong lòng thì không ngừng nguyền rủa... Mà không ngờ lại linh nghiệm ngay: Khương Sáp Kỳ không cẩn thận nuốt nguyên trái vải suýt chút nghẹn. Ngâm Tuyết hả hê, nàng tươi cười và bắt đầu nhiệt tình với Khương Sáp Kỳ.


Khương Sáp Kỳ qua loa đánh giá cung nhân Ngọc Hiền cung một phen rồi sai khiến họ, chỉ huy họ dựa theo sở thích của nàng mà bài trí lại Ngọc Hiền cung. Bài trí rồi mà vẫn thấy chưa được hài lòng, nàng bèn gọi một vài người, sai quay về Cảnh vương phủ lấy tấm da hổ và bội kiếm trong thư phòng của nàng đến. Sau lại điều thêm mấy người nữa, sai đi Ti Khố Cục; Khương Sáp Kỳ hào phóng, chọn những vật có giá trị liên thành, đặc biệt là bức bình phong bách điểu triêu phượng, với tư thái xem Ti Khố Cục của hoàng cung là nhà kho Cảnh vương phủ.


Bùi Châu Hiền làm thinh hết thảy, đối với sự tự tiện chủ trương của y không nói câu nào, mặc kệ y bày vẻ.
Sau khi hoàn tất những bài trí đó, Ngọc Hiền cung đơn giản trở nên tráng lệ hơn.
Khương Sáp Kỳ vừa lòng gật đầu, "Như vầy mới giống tẩm cung thái hậu chứ! Lúc trước còn quá giản dị."
Ai ai cũng biết: Thái Hậu. Thích. Trang. Nhã.
Tiếp đó, các phi tần đến thỉnh an, thấy Ngọc Hiền cung thay đổi lệch trời thì nghĩ bây giờ Thái Hậu đã buông rèm chấp chính, từ từ sẽ nắm quyền, cuộc sống tất nhiên sẽ xa hoa. Vì vậy, bọn họ cũng tận lực khen ngợi.


Khương Sáp Kỳ đã bị Bùi Châu Hiền đưa ra sau trốn để tránh tị hiềm; y đứng ở trong nghe người ta khen mà đắc ý. Đợi mấy phi tần đi rồi, y bước ra tranh công.
Bùi Châu Hiền liếc y và cười nhạo: "Nếu ngài để Ngọc Hiền cung trống không, bọn họ cũng có thể tìm thứ khác để nịnh hót."
Khương Sáp Kỳ không để ý, vẫn vừa lòng với kiệt tác của mình.


Đến trưa, Ngâm Sương thấy Khương Sáp Kỳ không có ý định rời đi, nàng đành phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thêm một phần ăn. Bùi Châu Hiền chỉ động hai đũa rồi buông.
Khương Sáp Kỳ nhìn thần sắc Bùi Châu Hiền ủ ê thì ân cần hỏi:
"Hiền nhi, nàng khó chịu ư?"


Nàng không phải khó chịu mà là nhìn y nàng không có tâm trạng để ăn! Lại còn ngồi cùng bàn, rất là không được tự nhiên. Mặc dù bên ngoài lời ra tiếng vào đã rất nhiều, mức độ cũng không kém gì việc hoàng thúc dùng bữa riêng với hoàng tẩu đây nhưng tất cả cũng chỉ là người ta suy đoán, song nàng thật sự không thể dửng dưng như không có việc gì.

Khương Sáp Kỳ biết mình không được hoan nghênh, nhất là Bùi Châu Hiền - ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện nhìn nàng - nàng cũng không vui, nhưng cũng đành chịu. Nàng chợt nhận ra, đừng nói Bùi Châu Hiền thích nàng, ngay cả một chút để ý nhỏ nhoi còn không có! Nàng buồn rầu. Nàng phải làm gì Bùi Châu Hiền thích nàng?
Hai người đều có suy nghĩ riêng, không ai nói chuyện, cứ ngồi như vậy.
Ngâm Sương bưng mâm lê lạnh tới, đặt xuống, nói nhỏ bên tai Bùi Châu Hiền:
"Nương nương, lão gia sai người đến nói, muốn gặp ngài."


Trước kia hai cha con gặp mặt là không tiện, nhưng nay Bùi Châu Hiền là Thái Hậu buông rèm chấp chính, quân và thần gặp nhau lại là chuyện bình thường. Bùi Châu Hiền nghĩ cha đến tìm là do chuyện ở trên triều, chắc chắn ông biết Khương Sáp Kỳ đang ở đây song vẫn sai người truyền lời thì hẳn là có chuyện quan trọng. Vì vậy nàng muốn đuổi Khương Sáp Kỳ đi.
Khương Sáp Kỳ thức thời, thấy Bùi Châu Hiền nghe Ngâm Sương nói xong liền cau mày.
Khương Sáp Kỳ: "Vương phủ có việc, ta đi về trước."


Chỉ mong có vậy, nàng sai Ngâm Sương tiễn khách, không cho Khương Sáp Kỳ làm điều thừa dù chỉ nửa khắc. Khương Sáp Kỳ đen mặt.
Không bao lâu sau, Bùi Sùng Văn bước vào, quỳ xuống dập đầu:
"Vi thần! Tham kiến Thái Hậu nương nương!"
Bùi Châu Hiền vội cho y đứng dậy. "Đại ca không cần đa lễ." Nàng sai Ngâm Tuyết dọn chỗ.


Bùi Sùng Văn, trưởng tử Bùi gia, lớn hơn Bùi Châu Hiền 15 tuổi, xuất thân Tiến sĩ. Mặc dù cha là Thủ phụ, muội muội là Hoàng Hậu, nhưng mấy năm nay cũng chỉ là Hộ Bộ Thị Lang tam phẩm. Hiện cháu ngoại trai là vua, muội muội trở thành Thái Hậu, bị Cảnh Vương điều đi làm một chức quan nhàn tản, y không hài lòng cũng là thường tình.


Bùi Châu Hiền biết y oán hận, lần này e là đến kể khổ. Nàng hỏi, "Cha đâu?" Không phải người đến báo nói là cha muốn gặp nàng sao.
Văn: "Khi xuất môn đột nhiên cha thấy không khỏe, nên mới bảo hạ thần đến gặp nương nương."

Cha con liền tâm, Bùi Châu Hiền biết chắc cha bị chọc tức cho nên mới như thế. Hai phe đối lập, chuyện giữa nàng và Khương Sáp Kỳ hiện giờ đã truyền khắp nơi, cha nàng muốn biết thật hư nhưng phải là đại ca nàng đến nói mới thích hợp.
Bùi Châu Hiền: "Cha mượn cớ cáo ốm để huynh đến hỏi chuyện của ai gia và Cảnh Vương có phải không?"
Văn sửng sốt, cười nói, "Nương nương liệu sự như thần, chuyện gì cũng không gạt được người."
"Những lời nịnh hót đó, đã là người một nhà thì không cần."


Bùi Châu Hiền: "Cha và huynh thấy sao về việc này?"
Trước khi Văn đến đây, Bùi gia đã thảo luận qua. Nhìn ở góc độ người nhà, tất nhiên sẽ không mong Bùi Châu Hiền khác thường, miễn cho bị chỉ trích. Còn đứng ở vị trí thái hậu mà suy xét thì có thể thông cảm nàng thân bất do kỷ. Song, mặc kệ sự thật ra sao, bọn họ cũng cần phải hiểu rõ để có đối sách.
Văn thuật lại ý tứ của Bùi Đại học sĩ cho Bùi Châu Hiền nghe.
Bùi Châu Hiền thở dài, "May mà còn có mọi người, ai gia mới không cảm thấy tứ cố vô thân."
Sau một lúc trầm mặc, nàng nói tiếp:
"Đại ca, huynh trở về chuyển cáo lại cho cha, ai gia và Cảnh Vương trong sạch. Đây chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi. Mọi người đừng quá mức lo lắng, ai gia đã có tính toán. Và người phải Hiền thận chính là Bùi gia, vì đây là thời điểm buộc phải nhẫn, ngàn vạn lần đừng để ngoại thích tự ý tham dự chính sự, vì danh mà để bị lợi dụng."


Văn biết nàng đang nói về chuyện điều nhiệm, quả thật ban đầu y và em trai cũng có oán hận nhưng sau khi được cha giảng giải mới chịu bỏ qua.
Văn: "Nương nương yên tâm, hạ thần hiểu rõ."
Nàng gật đầu. Chỉ cần bọn họ một lòng, không ai ly gián được.
Lại hàn huyên một chốc, Văn phải rời đi.

Bỗng nàng hỏi, "Tú Anh năm nay 16 tuổi phải không?"
"Nương nương nhớ đúng rồi, Tú Anh vừa mới mừng sinh nhật 16 xong."
"Ah! Ai gia không biết việc đó. Chốc nữa huynh lấy quà mừng cho nàng đi."
Văn tạ ơn.
"Mấy năm nay ai gia không gặp Tú Anh rồi. Lần trước trở về thăm viếng mà nha đầu ấy lại về nam thăm bà ngoại. Người ta nói con gái lớn lên thay đổi, thời còn bé đã xinh đẹp rồi không biết bây giờ trổ mã lại thành như thế nào. Có ai đến nối chưa hả?"


Văn cười nói "Người ta nói cháu gái giống cô thật không sai. Nha đầu ấy hả, lớn lên càng ngày càng giống nương nương. Ngay cả tính tình cũng giống, ha ha. Bà mối nườm nượp mà đến, cổng Bùi gia đều muốn mòn rồi, vậy mà nó lại không chịu nhà nào."


Văn nói như thế là vừa tán dương mỹ mạo của Bùi Châu Hiền, đồng thời là khoe con gái mình. Sự thật thì y cũng có ý đó, nhưng Bùi Châu Hiền không hỏi y cũng khó mở miệng.
Văn: "Cũng vì chuyện này mà hạ thần phát sầu. Hạ thần không ép được nó. Bây giờ nhân tiện ngài đã hỏi đến, hạ thần có yêu cầu hơi quá đáng... đó là, mong nương nương có thể chọn một vị hôn phu tốt cho nó."


Nàng cũng muốn vậy, nàng có thể giúp Bùi Tú Anh tìm hôn phu, nhưng đối tượng thì phải để y thất vọng rồi.
Bùi Châu Hiền bùi ngùi nói, "Tú Anh từ nhỏ ai ai cũng thương yêu, ai gia rất thích nàng. Chỉ tiếc, hoàng thượng còn nhỏ, bằng không ai gia sẽ chọn nàng làm con dâu."


Văn tránh không khỏi thất vọng. Mặc dù Bùi Tú Anh lớn hơn Lâm Duẫn 6 tuổi, nhưng nếu tuyển làm phi thì cũng có thể. Nếu thành, bọn họ thân càng thêm thân; sau này nếu Tú Anh sinh được con trai thì có thể sẽ lên ngôi Hậu, như vậy Bùi gia sẽ có hai hoàng hậu, vinh hoa phú quý là chuyện nhỏ.


Bùi Châu Hiền nhìn y không giấu được vẻ thất vọng, nàng biết y nghĩ gì. Mặc kệ là vì Bùi gia hay là vì Lâm Duẫn, Tú Anh tiến cung là chuyện tốt, nhưng hoàng cung thâm sâu bao nhiêu nàng hiểu hơn ai hết. Vào cung chẳng khác nào mất đi tự do, nàng không muốn thấy thân nhân mình đi theo con đường của nàng. Càng không hi vọng một ngày nào đó nàng và cháu mình đối địch. Tuy nói là chọn hôn phu, nhưng chí ít cũng phải là nhà giàu quyền quý. Chỉ riêng thân phận cháu gái của Thủ phụ thôi cũng đã đủ môn đăng hộ đối rồi. Bùi Tú Anh chắc chắn sẽ là đương gia chủ mẫu. Còn hơn là vào cung lục đục với nhau, tranh đấu với những người không biết cường đại hơn bao nhiêu. Hơn nữa người được chọn tuyệt đối phải là nhân trung long phượng. Nếu Tú Anh không phải cháu gái ruột, nàng cũng không muốn làm mai làm mối thế này. Nếu đại ca nàng biết được điều nàng định làm, có đồng ý hay không lại là chuyện khác.
Văn biết muội muội đã quyết định, cái mong muốn con gái của mình làm hoàng hậu xem như đứt đoạn, nhưng để nàng mai mối cũng không kém.


Văn hào hứng, "Không biết nương nương chọn được nhà nào?"
"... Thanh Châu, Cao gia." Quyết định này nàng do dự đã lâu.
Văn chấn động, không dám tin nhìn nàng. Cao gia, độc đinh Cao Hành, Xa kỵ Tướng quân - nhị phẩm. Không phải quan hàm của Cao Hành làm y thấy mình trèo cao, mà là Cao gia và Bùi gia là thế giao, nếu không phải thánh chỉ thình lình xuất hiện thì bây giờ hai nhà đã là thông gia.
Trước khi Bùi Châu Hiền vào cung vốn đã có hôn ước, đối phương chính là Cao Hành. Hiện giờ Bùi Châu Hiền lại mai mối cho Tú Anh? Y có thể nào mà không sợ hãi?

CHƯƠNG 15

"Huynh ngại Cao Hành lớn tuổi sao?"
"Đương nhiên không phải."
"Cao Hành chỉ kém hoàng thượng về thân phận, huynh còn cảm thấy ủy khuất Tú Anh?"
Văn lắc đầu. Kỳ thật nguyên nhân thật sự hai người bọn họ đều hiểu rõ.


Bùi Châu Hiền nói thêm vài lý do, xong mới nghiêm mặt nói:
"Mặc dù Cao Hành lớn tuổi hơn Tú Anh, nhưng cũng chỉ 27 28. Đang là nhị phẩm Xa kỵ Tướng quân. Một người đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng. Còn là con một. Chưa vợ. Không có thị thiếp. Tú Anh gả qua chính là đương gia chủ mẫu. Thà làm đầu gà hơn là đuôi phượng, Tú Anh gả đến Cao gia tốt hơn vào cung rất nhiều."
Mặt Văn mặt đắng ngắt.


Nếu chỉ luận về gia thế và nhân phẩm, y đương nhiên trăm lần nguyện ý. Người được Bùi Châu Hiền vừa lòng há có thể bắt bẻ? Nhưng Bùi Châu Hiền và Cao Hành dẫu sao cũng là từng có hôn ước - mặc dù việc này chỉ có hai nhà Cao - Bùi biết - năm đó, hai cụ hai nhà mới vừa định ra hôn sự cho hai bên thì Bùi Châu Hiền bị chọn vào cung, vì để tránh cho Tiên Đế nhầm lẫn mà tự đớp phải lưỡi, bọn họ phải che dấu việc này. Song, không ai biết không có nghĩa là không phát sinh, cô không được thì cháu gái phải tiếp tục? Đó không phải là lý do, tất nhiên, đó chỉ là ngoài mặt. Nguyên nhân thật sự Cao Hành đến nay không lấy vợ nghe nói là không-thể-quên Bùi Châu Hiền, nếu thật là vậy thì việc gả Tú Anh qua chẳng phải là làm người thay thế? Nàng là người thâm tàng bất lộ, tuy là huynh trưởng nhưng Văn không thể đoán ra tâm tư muội muội có còn tình ý gì với Cao Hành hay không. Văn hối hận khi nãy đã khoe rằng con gái giống cô... Không phải vì nghe xong lời đó nàng mới xúc động mà hứng khởi đề nghị như vậy chứ? Vì chung thân đại sự của con gái, cho dù có đắc tội Thái Hậu.


Văn: "Cao Hành không tồi, nhưng quan hệ hai nhà khá sâu xa... Hạ thần nghĩ, Tú Anh gả qua không thích hợp."
Bùi Châu Hiền cười thầm. Đây chính là lý do vì sao đại ca nàng kém cỏi. Tình hình bây giờ là việc đáng làm thì phải làm đấy!
"Điều huynh băn khoan ai gia biết. Ai gia cùng Cao Hành có can hệ gì đâu? Sở dĩ ai gia muốn tác hợp là vì cảm thấy Cao Hành là người đáng để phó thác. Tú Anh là con gái của huynh, cũng như con gái của ai gia, ai gia sẽ hại Tú Anh sao?"


"... Tất nhiên ai gia cũng không hẳn không có tư tâm. Cao Hành là Thống lĩnh Kiêu kỵ doanh dũng mãnh thiện chiến, là quân đội tinh nhuệ duy nhất không nghe lệnh Cảnh Vương. Cao lão Tướng quân là nguyên lão tam triều, công cao cái thiên, dầu tuổi tác đã cao nhưng uy danh trong quân vẫn còn, nếu Bùi gia thông gia với Cao gia thì sẽ thay đổi được cục diện có xu hướng suy tàn của chúng ta. Chúng ta là gia đình, nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh, đến nước này mà huynh còn còn cảm thấy ai gia hành động theo cảm tình?"


Văn xấu hổ. Muội muội y từ nhỏ đã thông minh hơn người, dù thân ở khuê phòng nhưng nhìn xa trông rộng hơn hai người anh trai. Vinh quang của Bùi gia đúng là chỉ dựa vào người cha làm Thủ phụ, nhưng nếu muốn trường thịnh không suy, thậm chí là khuếch đại thì nhất định phải nhờ vào Thái hậu muội muội.


Văn: "Huynh hiểu lầm nương nương rồi, nương nương hãy thứ lỗi. Mẹ mất sớm, đại tẩu muội lại mặc kệ thế sự, một người đàn ông như ta không thể hiểu hết được mọi chuyện. Hôn sự của Tú Anh, huynh kính nhờ nương nương!"

Kỳ thực y cũng muốn để nàng toàn quyền xử lý, như vậy Tú Anh mới có một cuộc sống tốt.
Lần này không ngờ lại chạm đến nỗi lòng của Bùi Châu Hiền. 15 tuổi, bị chọn vào cung, mất đi nhân duyên tốt, mất đi tự do. Đời này nàng hối tiếc nhất chính là không được làm chủ hôn nhân đại sự của mình. Nay Tú Anh vừa tròn 16, đang ở tuổi thanh xuân, biết đâu đã có ý trung nhân, nếu bị loạn điểm uyên ương mà hủy đi nhân duyên, Tú Anh sẽ hận nàng cả đời. Nàng cũng không muốn làm ác nhân. Cao Hành đúng là tốt, nhưng củ cải rau xanh còn có người yêu mến, Tú Anh không nhất định sẽ thích. Vinh quang gia tộc thịnh suy không thể đặt trên người một tiểu cô nương, như vậy là không công bằng.
Nghĩ thế, Bùi Châu Hiền đổi ý, nàng trầm tư một lát mới nói:
"Rốt cục vẫn chỉ là tư tâm của ai gia mà thôi, chúng ta còn chưa biết Tú Anh nghĩ gì. Cháu nó đã là đại cô nương 16, hẳn là có suy nghĩ riêng. Không bằng như vầy, ai gia sẽ cầu nối, được hay không là tùy ở nàng. Khi tế tông miếu kết thúc, ai gia sẽ gọi Cao Hành hồi kinh, cho bọn họ gặp mặt một lần. Nếu hai người hợp ý, chúng ta cứ như vậy mà định. Còn không, ai gia sẽ tìm giai tế khác, như thế nào?"


Nhãn tình Văn sáng lên. Như thế rất tốt! Y nghĩ. Nếu Tú Anh nhìn trúng hoàng thượng thì Thái hậu cũng phải thành toàn đi? Y không phải loại người bán con cầu vinh, nhưng ngôi Hậu so với chiếc ghế Cao phu nhân thì hấp dẫn hơn. Huống chi nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thân càng thêm thân là chuyện tốt. Trao đổi cứ định như thế. Trời tối, Bùi Châu Hiền không giữ y, nàng sai Ngâm Nguyệt đưa y xuất cung.


Khi Bùi Châu Hiền nói chuyện cùng Văn, Ngâm Tuyết luôn luôn ở bên cạnh hầu hạ. Nàng luôn hiếu kỳ từ sau khi Bùi Châu Hiền vào cung rất ít nhắc tới Cao Hành. Không ngờ nương nương lại nắm rõ tình hình của Cao Hành như lòng bàn tay như vậy. Không lưu tâm là thật ư?
Ngâm Tuyết: "Nương nương còn hận Cao công tử sao?"
"Chuyện nhiều năm trước, ai gia đã quên."
Ngâm Sương: "Nương nương muốn tác hợp Tú Anh tiểu thư cùng Cao công tử không phải là vì đại gia nói Tú Anh tiểu thư lớn lên giống ngài chứ?"
Bùi Châu Hiền cười, Ha, ngay cả em cũng nghĩ vậy?"
Ngâm Tuyết: "Vậy là không đúng hở? Nhưng nô tỳ không hiểu, rõ ràng là Cao công tử sai, vì sao ngài còn nói tốt cho y?"
Bùi Châu Hiền thở dài, nửa ngày sau mới từ từ nói:
"Ừ, là ta hiểu lầm y."

Khương Sáp Kỳ không có nuốt lời, liên tiếp 3 ngày đều chỉ ngồi ở Ngọc Hiền cung một chút rồi đi, không có bất kì hành động nào vượt rào. Buổi chiều ngay cả cửa cung cũng không tới chứ đừng nói là Ngọc Hiền cung. Bùi Châu Hiền cũng thấy lạ, không ngờ Khương Sáp Kỳ lại là người biết giữ chữ tín. Nhưng nàng sẽ không thiếu cảnh giác. Tính tình y bất định, khó đảm bảo rằng y đang dùng chiêu lấy lui làm tiến.


Thượng triều, Khương Sáp Kỳ trước sau vẫn bá đạo. Bùi Châu Hiền quan sát thấy y quả thật có bản lĩnh. Chính sự rườm rà bao nhiêu đều được y đích thân xử lý đâu vào đấy, lại còn thưởng phạt phân minh, không có vì người của mình mà bao che; cũng không phải bởi vì là đối thủ mà hà khắc chèn ép. Chuyện làm nàng vui nhất chính là ngoại trừ ngày đầu tiên khi nàng chưa đồng ý y tự tiện mượn lời nàng đưa ra quyết định, thì bây giờ có chuyện gì y cũng thương lượng với nàng, không để Nhiếp chính Thái Hậu làm trang trí. Thậm chí nàng thử đề bạt vài thân tín, Khương Sáp Kỳ cũng sảng khoái đồng ý. Đây là điều nằm ngoài dự kiến của nàng. Dĩ nhiên chỉ là vài chức quan râu ria không ảnh hưởng đến đại cục, y không quan tâm. Chứ người nàng chân chính muốn trọng dụng e là Khương Sáp Kỳ sẽ không dễ gì mà đồng ý.
Tế tông miếu đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ ngày mai khởi hành đến núi Minh Dương. Từ Thăng theo lệ nói, có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!
Bùi Châu Hiền suy tính, chuyến này ít nhất cũng 5 ngày, nếu phi cáp gọi Cao Hành hôm nay, khởi hành từ Thanh Châu hồi kinh có lẽ sẽ kịp. Tân Hoàng kế vị, sau lễ tế tông là một lượng lớn quan viên được điều nhiệm, muốn Cao Hành danh chính ngôn thuận hồi kinh mà không ai nghi ngờ thì đây là cơ hội tốt nhất. Nàng không dấu vết đề nghị với Khương Sáp Kỳ, điều vài quan viên hồi kinh và trong đó có Xa kỵ Tướng quân Cao Hành.


Dù rằng đã làm mờ Cao Hành, chỉ hời hợt khái quát mà nói nhưng khi Khương Sáp Kỳ nghe được cái tên Cao Hành thì vẫn nhíu mày. Không phải vì nàng biết đoạn chuyện xưa kia mà là giữa nàng và Cao Hành có chút ân oán cá nhân.
Kiêu Kỵ Doanh chẳng những binh lực cường đại mà còn có nhiều công lao, Khương Sáp Kỳ vốn muốn họ đầu quân theo mình nhưng Cao Hành một mực cự tuyệt. Khương Sáp Kỳ liệt họ vào sổ kiêng kị. Song vì ngại uy danh Cao lão tướng quân, và nhiều chiến công của Cao Hành, Khương Sáp Kỳ muốn động mà động không được. Nàng liệt Cao Hành vào sổ tai họa ngầm.
Bây giờ nghe Bùi Châu Hiền đề nghị triệu người này hồi kinh, Khương Sáp Kỳ phải cân nhắc.


Cao Hành hay Kiêu Kỵ Doanh hiển nhiên cường đại, nhưng không đến mức kiềm chế được Cảnh Vương? Bọn họ cũng còn trong phạm vi dưới quyền, còn khống chế được.
So sánh trên dưới thấy lợi nhiều hơn hại, Khương Sáp Kỳ đồng ý.
Tất nhiên sau khi biết Cao Hành và Bùi Châu Hiền còn có tầng quan hệ khác - đó là tình địch mà nàng không coi vào đâu cùng người nàng yêu mắt đi mày lại - Khương Sáp Kỳ hối hận có thể nghĩ.
Bãi triều, Khương Sáp Kỳ đi cùng Bùi Châu Hiền đến Ngọc Hiền cung, rồi dẹp đường hồi phủ.

Khương Sơ Ảnh chờ ở Cảnh vương phủ nhiều ngày, Khương Sáp Kỳ vừa gặp y vội hỏi:
"Chuyện làm được ra sao rồi?"

Ảnh: "Tại hạ làm việc khi nào để Vương gia thất vọng?"
Khương Sáp Kỳ vui vẻ, "Thật sao?? Nếu bổn vương có được nàng như nguyện, tất sẽ ghi nhớ đại công của huynh! Huynh có nguyện vọng gì, bổn vương nhất định giúp huynh làm."
"Tâm nguyện duy nhất của tại hạ chính là báo thù cho mẹ, Vương gia cũng đã đáp ứng giúp tại hạ hoàn thành tâm nguyện đó rồi. Ngoài ra tại hạ không còn sở cầu."


Khương Sáp Kỳ bĩu môi. Người này suốt ngày chỉbiết báo thù báo thù, thật không thú vị.
"Ảnh, huynh đến Đại Sở đã nhiều năm rồinha, mà lại chưa có vợ, Đại Sở mỹ nữ nhiều như mây không lẽ không ai lọt vàomắt huynh?"
"Không phải như thế. "
"Vậy huynh ưa nam phong thật à?" Nàngcó nghe người ta đồn mình đoạn tụ cùng Khương Sơ Ảnh.
Ảnh nghe vậy đỏ mặt, liên lục xua tay phủ nhận,"Không phải không phải..."
Khương Sáp Kỳ yên tâm, chí ít thì không thấy ycó vẻ gì là có ý với nàng...
"Ảnh huynh cũng ái mộ Hiền nhi?"
Mỹ nữ Đại Sở như mây, không sai. Nhưng trong mắtnàng, Bùi Châu Hiền mới là đẹp nhất. Khương Sơ Ảnh ái mộ Bùi Châu Hiền cũng làlẽ thường.
Ảnh sửng sốt, vô tội nói:
"Tại hạ còn chưa gặp mặt Thái Hậu mà...?Vương gia đừng có lo. Dù sau này tại hạ may mắn được diện kiến Thái Hậu, tại hạcũng không dám ái mộ. Thái Hậu tôn quý, chỉ có Vương gia mới xứng."
Khương Sáp Kỳ nghe vậy mới yên tâm; còn có chútlâng lâng, sung sướng, thõa mãn.
Nàng và Hiền nhi đúng là trời đất tạo nên mộtđôi!
"Huynh giúp bổn vương như vậy, bổn vươngphải đáp lễ, chọn cho huynh một mỹ quyến như hoa nhé!"
Ảnh bất đấc dĩ đỡ trán, đành phải nói:
"Tại hạ đa tạ ý tốt của Vương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro