[CHƯƠNG 21+22]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21

Khương Sáp Kỳ mang Khương Lâm Duẫn thắng lợi trở về, nhìn thấy Bùi Châu Hiền ngồi bên dòng suối một mình. Bóng lưng quá quen thuộc, có điều đơn bạc, cô đơn làm nàng đau lòng.


Duẫn còn đang hưng phấn, mặc dù không có hổ nhưng Khương Sáp Kỳ bắn được một con lợn rừng lớn và nhiều chim trĩ và thỏ. Khương Sáp Kỳ bách phát bách trúng làm cậu càng thêm sùng bái. Và điều mà cậu kích động là Khương Sáp Kỳ cầm tay để cậu tự bắn chết một con hoẵng! Cậu muốn khoe cái tin hay ho này cho mẫu hậu, khoe cậu có bao nhiêu lợi hại.‎


Rất xa, Duẫn nhìn thấy Bùi Châu Hiền, định hô lên nhưng bị Khương Sáp Kỳ bụm miệng. Khương Sáp Kỳ giao cậu cho Ngâm Sương, sai Sương đi nướng chiến lợi phẩm, còn mình thì đi đến Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền nghe có tiếng động ở phía sau, nàng không cần quay đầu cũng biết là ai đến.
"Về rồi à, hoàng thượng ổn chứ?"
Khương Sáp Kỳ đi đến ngồi cạnh bên Bùi Châu Hiền, tiện thể ôm nàng, hôn lên má nàng.
"Tại sao nàng chỉ chú ý đến hoàng thượng? Sao không hỏi ta có sao hay không?"


Bùi Châu Hiền nhìn Khương Sáp Kỳ; vẫn là bộ dạng khó ưa, không nghiêm túc, so với người si tình trong miêu tả của Thủy Thừa Hoan nửa phần cũng không giống. Nàng lay đầu, thu hồi tầm mắt.
Khương Sáp Kỳ: "Duẫn nhi rất tốt, con trai cần đổ máu chảy mồ hôi, nàng cả ngày bảo hộ nó chu toàn như thế không phải là tốt cho nó."


Bùi Châu Hiền dĩ nhiên hiểu điều này, nhưng thân ở trong cung, nếu bộc lộ tài năng cũng không phải là chuyện tốt. Nàng tò mò thái độ của Khương Sáp Kỳ hơn. Y dạy Duẫn nhi như vậy, không sợ ngày sau Duẫn nhi đủ lông đủ cánh, giỏi hơn y sao?
Bùi Châu Hiền: "Ngài không sợ dưỡng hổ vi hoạn?"
Khương Sáp Kỳ: "Nếu có một ngày Duẫn nhi muốn giết ta, nàng sẽ làm sao?"‎


Nếu đã hỏi như thế, hẳn là y đã dự đoán được sẽ có ngày đó, cớ sao còn làm? Bùi Châu Hiền càng không thể hiểu được Khương Sáp Kỳ. Nàng rất muốn nói là sẽ khoanh tay đứng nhìn, nhưng nàng thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn?
Bùi Châu Hiền lắc đầu, "Ta không biết."
Khương Sáp Kỳ đau lòng nhưng vẫn không từ bỏ.
"Ngay cả một câu cầu tình nàng cũng không nói?"

"Chỉ sợ lúc đó Duẫn nhi sẽ không nghe lời của ta."
Khương Sáp Kỳ cười, "Có những lời này của nàng như vậy là đủ rồi."
"Tại sao?" Bùi Châu Hiền khó hiểu, "Ngài hoàn toàn có thể không cần phải làm như vậy."


Nàng dĩ nhiên không hi vọng Duẫn nhi trở thành một vị vua vô năng, nhưng nếu nó muốn chuyên chính thì cần phải dẹp bỏ hết thảy trở ngại, Khương Sáp Kỳ chính là trở ngại lớn nhất. Xưa nay Đế Vương vô tình, cha con còn tàn sát lẫn nhau huống hồ chú cháu? Cho dù y có công phù trợ, lại có công dạy dỗ thì sao, cũng đều không đánh lại sự cám dỗ của quyền lực. Trừ phi y cam tâm tình nguyện giao quyền, bằng không xung đột vũ trang nhất định sẽ có. Tâm huyết bao nhiêu năm của mình... y bỏ được?

"Bởi vì nó là con nàng." Khương Sáp Kỳ đứng lên, giang hai tay ra, "Thích nơi này không?"
Bùi Châu Hiền còn đang cân nhắc câu trước đầy thâm ý của y, nàng chỉ tùy tiện lên tiếng "Ừ."
"Chờ Duẫn nhi lớn lên, thiên hạ định rồi, chúng ta ẩn cư nơi này được không?"
Bùi Châu Hiền sẽ gật đầu mà... Nàng tất nhiên là nguyện ý, nhưng nếu sống cùng y thì hưng trí đã bay sạch. Nàng là Thái hậu, còn có thể xuất cung sao? Quy ẩn điền viên chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nàng từ chối cho ý kiến chỉ cười cho qua.
Khương Sáp Kỳ thấy Bùi Châu Hiền không phủ nhận thì định là đồng ý và bắt đầu thao thao bất tuyệt:
"Muốn định cư ở đây, trước hết ta phải xây một trang viên. Bên trong đào ao sen, mùa hè hái sen, mùa thu ngắt củ sen... Ờ, xây thêm một hoa viên với nhiều kỳ hoa dị thảo... À, thêm một rừng trúc và nuôi một số kỳ trân dị thú... À, còn phải cho đòi thêm vài ngự y và ngự trù..."
"Ẩn cư của ngài đấy ư? Ngài rõ ràng là đang tính di dời Cảnh vương phủ đến." Cẩm y ngọc thực quen quá mà.
Khương Sáp Kỳ vỗ tay hoan nghênh, "Ý hay đó!!"

Đoàn người lưu lại gần nửa ngày mới trở về. Từ Thăng trông ngóng mãi không thôi, sẽ định đi tìm mà vừa hay họ trở về. Các đại thần thật ra thì dễ ứng phó, nhưng Dung Thái phi thì khác. Nàng ta xém lấy mạng già của ông a... Nếu Cảnh Vương không để lại lệnh bài thì Dung Thái phi đã xông thẳng vào lều của Thái hậu rồi.
Bùi Châu Hiền dùng xong bữa tối mới sai Tuyết đi truyền Dung Doanh Nguyệt đến.
Dung Doanh Nguyệt vừa bước vào cửa là lên tiếng:

"Muội muội à! Muội muội đỡ chút nào chưa?" Nàng còn cầm theo bát súp.
Bùi Châu Hiền cho Nguyệt ngồi, "Làm phiền Thái phi lo lắng, ai gia không có gì đáng ngại."
Nguyệt một hơi muội muội một cái muội muội rất thân thiết nhưng Bùi Châu Hiền luôn mãi cố tình gọi là Thái phi, giữ khoảng cách với nàng.
Nguyệt: "Thế thì thần thiếp an tâm." Thấy sắc mặt Bùi Châu Hiền hồng thuận, nào có bệnh trạng gì. "Súp này là thần thiếp tự mình nấu, đây là tâm ý của thần thiếp, mong không ghét bỏ."
"Thái phi có tâm." Bùi Châu Hiền để Sương nhận lấy và hỏi, "Ai gia nghe Từ công công nói Thái phi gấp gáp tìm ai gia, không biết có chuyện gì quan trọng?"
Làm gì có chuyện quan trọng... Hoàng thượng, Thái hậu, Cảnh Vương cùng lúc bị bệnh không gặp ai, Từ Thăng còn ngăn cản không cho thăm bệnh, quá mức kỳ quái nên nàng mới muốn biết đến cùng.
Nguyệt khó xử, rồi ngại ngùng, "Việc này... vốn là muốn hồi cung mới nói, nhưng sợ nương nương chính vụ bận rộn không để ý đến việc nhỏ như hạt đậu của thần thiếp. Vậy nên thừa lúc còn ở ngoài, thần thiếp đến nói."
Bùi Châu Hiền đã nghĩ Dung Doanh Nguyệt nôn nóng muốn gặp mình là vì tò mò chứ không ngờ cô ta có chuyện thật.

"Thái phi cứ nói, đừng ngại."
"Mẫu tộc thần thiếp cách nơi này 30 dặm (15km), trong nhà ngoại trừ song thân lớn tuổi ra thì còn có một bào muội, đã đến tuổi xuất giá. Cha thần thiếp gửi thư, hi vọng thần thiếp có thể tìm một nhà nào đó tốt cho muội muội. Vì vậy thần thiếp muốn đón muội muội về Kinh, để tiện cho việc chọn lựa ấy, coi như là hoàn thành tâm nguyện cho người cha già."


Bùi Châu Hiền hiểu Dung Doanh Nguyệt muốn đem thân muội của mình đến, đó là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ cô ta mới nói nên không khỏi không lưu tâm. Nàng cũng vừa bàn bạc vấn đề này với anh trai, việc kết thân của Tú Anh, mục đích là mượn lực Cao Hành. Dung Doanh Nguyệt nhìn có vẻ như là vô tình nhưng... Có thật là đơn giản như vậy không? Dung Doanh Nguyệt dựa vào tư sắc và thủ đoạn để có được sủng ái, vậy thì bào muội của cô ta sẽ là đèn cạn dầu? Nếu đã đề cập, việc này cũng nhỏ, không tiện cự tuyệt, nàng chỉ phải thêm đề phòng. Bùi Châu Hiền đồng ý.
Nguyệt: "Đa tạ nương nương! Thần thiếp đi đón người đến ngay."


Trời đã tối mà cô ta lại gấp gáp như thế thì càng không bình thường, Bùi Châu Hiền suy tư một chút, chợt nàng nghĩ đến một khả năng: Nếu muội muội cô ta cũng giống cô ta, có nghĩa là cũng có mị thuật thì câu dẫn thực chất lại rất thích hợp.
Nguyệt đi rồi, Bùi Châu Hiền sợ Khương Sáp Kỳ đến quấy rầy song cũng không vội đi ngủ mà là bảo Tuyết lấy bút mực đến, vẽ lại cảnh sắc ban ngày đã nhìn thấy. Vẽ xong, nàng nhìn nó mà xuất thuần, đồng thời nghĩ đến lời Khương Sáp Kỳ nói... Nếu có thể được ẩn cư ở đây thì đúng là mỹ sự.


Khi Khương Sáp Kỳ bước vào là nhìn thấy một bức tranh sơn thủy, đẹp thì rất đẹp nhưng còn thiếu cái gì đó. Rồi nàng nhớ ra. Tài vẽ của nàng cũng không kém, không đợi Bùi Châu Hiền đồng ý, nàng lấy bút vẽ thêm vài nét... Hai bóng người xuất hiện. Không cần đoán cũng biết là ai.

Khương Sáp Kỳ hạ bút, vừa lòng gật đầu, "Như thế này mới đúng!"
Bùi Châu Hiền: "Ngâm Sương, vứt nó đi."
Sương đi lên, Khương Sáp Kỳ vội lấy bức họa cuộn tròn lại bỏ vào trong ngực, "Hiền nhi! Nàng quá nhạy cảm rồi, chỉ là một bức họa mà thôi!"

Bùi Châu Hiền đành thôi.‎

Khương Sáp Kỳ chỉ việc nhìn Bùi Châu Hiền thôi cũng đã thấy mỹ mãn, không sợ người ta xa cách nàng; nàng vui vẻ ở lại tới khuya mới về...


Hôm sau, lễ tế tông chính thức bắt đầu. Những lễ nghi rườm rà đến tối đen mới kết thúc. Song đó chỉ mới một phần, muốn hoàn toàn kết thúc thì phải thêm 2 ngày nữa.


Duẫn nghe Khương Sáp Kỳ nói đây chỉ mới là ngày đầu tiên thì cau có một hồi, song cậu cũng không quấn lấy Bùi Châu Hiền nữa. Nhưng còn Khương Sáp Kỳ, ban ngày nói rất nhiều lời đàng hoàng với liệt tổ liệt tông Khương gia mà ban đêm thì lấy thân phận ông chú ở chung phòng với chị dâu không một chút kiêng dè, quần thần đều giận mà không ai dám nói, ngay cả thân tín y cũng phê bình kín đáo, chỉ trích y làm mất đại thể.‎

Nguyệt dựa nghiêng vào tháp hừ lạnh, "Lén lút làm gì, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đi. Cho thiên hạ biết, Thái hậu cấu kết hoàng thúc! Hậu cung dâm loạn đến bực này bổn cung ngược lại muốn xem nàng ta đắc ý được bao lâu."


Bỗng có thì thị tỳ báo:
"Nương nương! Nhị tiểu thư đã tới."
Vừa nghiến răng nghiến lợi Nguyệt lập tức hoan hỉ:
"Nhanh vậy? Mau vào mau vào!"


Mành xốc lên, một hồng y thiếu nữ bước vào, đi tới trước mặt Nguyệt, dịu dàng cúi đầu, "Doanh Tâm bái kiến tỷ tỷ."‎
Dung mạo tú lệ, giọng nói dễ nghe, đúng như Bùi Châu Hiền suy đoán, muội muội của Dung Doanh Nguyệt chỉ có hơn chớ không kém.
Nguyệt cầm tay Dung Doanh Tâm, vui vẻ nói, "Ừ, đến là tốt rồi."
Hai tỷ muội xa cách từ lâu nay gặp lại, tất nhiên là có chuyện để nói.

Tuyết đem chuyện nhìn thấy Dung Doanh Tâm đến nói cho Bùi Châu Hiền, còn miêu tả thêm:
"Dung nhị tiểu thư mị hơn Dung Thái phi đến 3 phần... May mà hoàng thượng còn nhỏ, nếu không là trúng độc thủ rồi." Tuyết vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Dung Doanh Nguyệt đoạt sủng.
Sương: "Dung Thái phi muốn tìm nhà tốt để gả Dung nhị tiểu thư thì chỉ cần nói một câu là được rồi, cần gì phải phí nhiều sức như vậy?"
Bùi Châu Hiền đang cầm chung trà, chỉ nghe chứ không nói.
Chợt người hầu ở ngoài bẩm báo:
"Nương nương, Thái phi nương nương mang Dung nhị tiểu thư đến ạ!"



Chương 22

Bùi Châu Hiền nhìn Dung Doanh Tâm bất quá 17 18 tuổi mà dung mạo kiều diễm, sóng mắt uyển chuyển, có năm phần tương tự Dung Doanh Nguyệt. Chẳng qua Dung Doanh Nguyệt mỹ mà mị, còn Dung Doanh Tâm thì bất tục. Bỏ đi mặt khác, chỉ bằng vào diện mạo nàng có hảo cảm với Dung Doanh Tâm hơn.
"Dung nhị tiểu thư đường xa mà đến, ai gia không có gì chuẩn bị.

Ngâm Tuyết, đem thoa cài tóc khổng tước minh châu tới, coi như là quà ra mắt Dung nhị tiểu thư. Khi hồi cung ai gia sẽ bù cho nàng."
Tâm liền bước lên tạ lễ.


Bùi Châu Hiền tất nhiên phải khen ngợi một hồi, rồi hỏi hỏi vài câu mới biết Tâm năm nay 19 tuổi. Thấy nàng có tri thức, hiểu lễ nghĩa, không giống là giả bộ thì hảo cảm lại tăng thêm vài phần. Chỉ mong lần này nàng đến không có ý đồ gì khác.‎
"Ai gia nghe nói Dung nhị tiểu thư chưa có hôn phối, phải không?

Dung Thái phi đang chọn cho cô một hộ ở Kinh Thành đấy. Dung nhị tiểu thư có điều kiện thế nào? Nếu không chê, ai gia cũng muốn giúp đỡ."
Nguyệt: "Nương nương thật sự là thần cơ diệu toán... Thần thiếp vốn định dày dạn xin nương nương, không ngờ nương nương chủ động giúp đỡ. Thần thiếp xin thay mặt Doanh Tâm tạ ơn nương nương. Đã có nương nương mai mối, chuyện này tất sẽ thành."
Bùi Châu Hiền bất quá khách sáo mà Dung Doanh Nguyệt lại khéo hưởng ứng. Nàng cũng nên giữ lời. ‎
Bùi Châu Hiền: "À! Vậy là Dung nhị tiểu thư đã chọn được?"
Hai gò má Tâm ửng đỏ, xoắn khăn tay và cúi đầu.
Nguyệt: "Kỳ thật, thần thiếp cũng là mới hỏi nên mới biết. Nha đầu này có ý trung nhân rồi. Chỉ là cảm thấy trèo cao cho nên giấu không nói. Thần thiếp nghe xong cũng khó xử, nên mới phải đến nhờ nương nương. Nếu nương nương cũng thấy khó xử thì cứ coi như thần thiếp chưa nói qua."


Bùi Châu Hiền không hiểu... Dung Doanh Nguyệt đắc sủng nhiều năm, Dung gia dù căn cơ yếu nhưng mấy năm nay đại môn hẳn đã to ra không ít chứ? Dung Doanh Tâm, một tiểu thư khuê các không bước ra khỏi nhà, đối tượng nàng coi trọng hẳn là ở cùng địa phương, và ở vùng đó còn ai có thể khiến Dung gia trèo cao?

"Ồ! Vậy hãy nói cho ai gia nghe đi."‎


Nguyệt đẩy vai Tâm, "Nương nương đã hỏi, muội nói ra đi, nếu nương nương cũng không làm chủ được thì việc ấy thật sự là si tâm vọng tưởng. Ta khuyên muội nên từ bỏ. Rồi hãy cầu xin nương nương chọn giúp một hộ tốt mà gả."
Tâm ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn đỏ nhưng không còn vẻ ngượng ngùng. Nàng nhìn Bùi Châu Hiền:‎

"Xin... Nương nương thứ cho Doanh Tâm lớn mật nói thẳng."‎
Bùi Châu Hiền gật đầu.
"Người Doanh Tâm thích... là Cảnh Vương."
Một lời nói ra, người người kinh ngạc.
Bùi Châu Hiền có thể đoán được dụng ý của Dung Doanh Nguyệt nhưng cũng không ngờ bọn họ lại muốn nàng tác hợp Dung Doanh Tâm cho Khương Sáp Kỳ. Khương Sáp Kỳ là ai? Trước hết, y là người quyền lực nhất Đại Sở, biết bao nhiêu người muốn gả cho y? Chưa nói đến quan hệ lằng nhằng giữa nàng và y, Dung Doanh Nguyệt có biết. Khương Sáp Kỳ nửa đêm xông vào tẩm cung nàng, Dung Doanh Nguyệt chẳng phải đã lập tức bẩm báo cho Thái Hoàng Thái hậu rồi hay sao? Dung Doanh Nguyệt bảo Dung Doanh Tâm tiếp cận Khương Sáp Kỳ, nàng có thể hiểu, nhưng cô ta biết rõ bọn họ đang liên hiệp... Tỷ muội nhà này muốn đánh vào mặt nàng? Một đá ném hai chim? Nếu không giúp, chứng tỏ có điều mờ ám; còn nếu giúp thì là mở đường giúp Dung Doanh Nguyệt. Lần này cô ta không thiệt thòi gì rồi. Có điều, không biết Dung Doanh Tâm có đúng là để ý Khương Sáp Kỳ thật hay không, hay là nghe lệnh Dung Doanh Nguyệt.‎
Bùi Châu Hiền nhìn qua Tâm, thấy nàng ngượng ngùng, hai mắt trong suốt mở to; không biết là không thẹn với lòng hay tâm cơ sâu đậm...


Nguyệt thấy Bùi Châu Hiền không nói gì, cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt hoảng hốt:‎
"Thần... thần thiếp biết, Doanh Tâm không xứng với Cảnh Vương... Vì vậy không dám viễn cầu làm Cảnh Vương phi... C-chỉ mong được là sườn phi đã tốt rồi."

Bùi Châu Hiền bật cười. Trước đó nàng còn muốn Khương Sáp Kỳ nạp Tôn Thừa Hoan làm sườn phi để hắn bớt quấy rầy nàng; bây giờ lại có sườn phi tự dâng lên cửa. Nàng chợt nghĩ: Ai có thể làm được chính phi của Cảnh Vương đây?
Nguyệt thấy Bùi Châu Hiền vẫn không tỏ thái độ - nàng đã dự đoán được kết quả này - và mục đích của nàng cũng đã thành.

Nguyệt: "Nương nương nếu cảm thấy khó xử..."
"Để ai gia thử xem. Thành hay không thì phải trông chờ vào ý của Cảnh Vương." Nàng quay mặt phân phó "Ngâm Sương, em đi mời vương gia đến đây."
Sương lĩnh mệnh làm việc.

Khương Sáp Kỳ đang thương nghị về ngày hiến tế cuối cùng cùng vài đại thần ở trong lều, nghe người thông báo nói Sương cầu kiến thì có hơi bối rối... Ra ngoài mấy hôm nay, lần đầu tiên Bùi Châu Hiền chủ động tìm nàng. Bùi Châu Hiền còn biết rõ đêm nay nàng có chuyện trọng yếu cần thương nghị với các đại thần. Bùi Châu Hiền luôn luôn kiêng dè quan hệ của bọn họ mà... Có chuyện gì sao?

Khương Sáp Kỳ tạ tội cáo lui các đại thần, đi ra ngoài, thấy Sương thì hỏi:
"Hiền nhi tìm ta có chuyện gì?"
Sương che miệng cười, "Có chuyện tốt, thưa vương gia."
"Chuyện gì, nói nghe chút đi? Hiền nhi nhớ ta à?"

Sương là tâm phúc của Bùi Châu Hiền, Khương Sáp Kỳ không có xem nàng là ngoại nhân.
Sương: "Ngài đi sẽ biết." Nhìn vào lều thấy có vài đại thần trong đó, nàng nói: "Nếu không tiện, vương gia đến muộn một chút cũng không sao đâu."


Bùi Châu Hiền tìm, cho dù đang có chuyện lớn nàng cũng phải đi ngay. Khương Sáp Kỳ trở vào lều nói mấy câu đã đuổi hết người đi. Các đại thần đi ra, thấy thị tỳ bên cạnh Thái hậu thì chợt hiểu, bọn họ chỉ biết lắc đầu mà đi.
Khương Sáp Kỳ trở ra, Sương truyền lại lời của Bùi Châu Hiền:
"Vương gia, nương nương nói tất cả đều do ngài quyết định."


Khương Sáp Kỳ càng thêm tò mò. Dung Doanh Tâm tuy là muội muội Dung Thái phi, nhưng việc nàng đến đây còn chưa đến mức để người người chú ý. Huống hồ Khương Sáp Kỳ dùng xong bữa tối đã luôn ở trong lều thương nghị sự tình nên càng không biết chuyện gì xảy ra. Hỏi thêm vài câu mà Sương không chịu nói, nàng đành phải thôi, dù sao cũng cách có vài bước.


Còn chưa vào cửa đã nghe được trận cười sang sảng, biết tiếng của Dung Thái phi, Khương Sáp Kỳ nhíu mày. Nàng còn tưởng Bùi Châu Hiền muốn gặp riêng mình, ai dè còn có người ngoài, còn là giọng nói thanh thúy lạ nhưng cũng khá dễ nghe.
"Thái hậu! Tỷ tỷ lại giễu cợt Doanh Tâm... Ngài làm chủ giúp Doanh Tâm đii!"‎
Khương Sáp Kỳ nghi hoặc: Doanh Tâm là ai?


Sương vén mành, Khương Sáp Kỳ nhìn thấy một hồng y nữ tử đang rúc vào người Bùi Châu Hiền, vô cùng thân thiết ôm tay Bùi Châu Hiền thì ngứa mắt liền. Trừ Khương Lâm Duẫn nàng chưa thấy ai có thể gần gủi được với Bùi Châu Hiền như vậy, hơn nữa Bùi Châu Hiền còn ôn hòa mà cười. Bùi Châu Hiền còn chưa bao giờ hoà nhã với nàng! Đàn ông hiển nhiên không được tới gần Bùi Châu Hiền; đàn bà con gái lại càng không! Dung mạo Bùi Châu Hiền vô song, dù là nữ cũng sẽ không an phận!‎

Khương Sáp Kỳ đen mặt đi vào.


Bùi Châu Hiền nhìn thấy Khương Sáp Kỳ đầu tiên. Thấy vẻ mặt y không tốt, nàng cũng không biết tại sao. Vừa rồi nàng đã ngầm ám hiệu cho Ngâm Sương không được nói gì, theo lý y sẽ không biết chuyện. Y quạu cái gì chứ?
Dung gia tỷ muội nhìn theo ánh mắt Bùi Châu Hiền cũng thấy Khương Sáp Kỳ: Doanh Nguyệt vẫn ngồi ngay thẳng, chỉ có Doanh Tâm lập tức buông tay Bùi Châu Hiền ra, kích động đi lên và quỳ xuống:
"Dân nữ tham kiến vương gia!"


Vì có người ngoài, Khương Sáp Kỳ cũng hành lễ với Bùi Châu Hiền. Khương Sáp Kỳ không ưa Tâm vì vừa rồi dám gần gũi với Bùi Châu Hiền, cho nên sau khi ngồi vào chỗ của mình, nàng vẫn chưa cho người đứng dậy.
Khương Sáp Kỳ: "Ngươi là ai?"
Bùi Châu Hiền là người lãnh đạm, vậy mà chốc lát Dung Doanh Tâm lấy được lòng nàng, đừng nói là Khương Sáp Kỳ, chính Bùi Châu Hiền cũng thấy ngoài ý muốn. Nhưng nếu suy tư sâu thêm... Người người ai ai cũng cung kính và sợ cái uy thái hậu, đừng nói là gần gũi, nhìn còn không dám nhìn. Tuyết và Sương tuy là tâm phúc, nhưng là chủ tớ. Khương Sáp Kỳ coi vậy mà lại là người gần gũi với nàng nhất, nhưng y luôn mãi chạm tới mấu chốt của nàng và chỉ biết làm nàng phản cảm. Còn Tâm, tự nhiên hào phóng thổ lộ nội tâm trước mặt nàng: 3 năm trước, cổ từng đến Kinh Thành, vừa lúc gặp Cảnh Vương khải hoàn trở về, lập tức bị khí thế Cảnh Vương thuyết phục. Từ đó về sau chỉ thầm mong trộm nhớ y. Điểm này ám chỉ Tâm không phải bị xúi giục - làm cho Bùi Châu Hiền dễ chịu, tin Tâm nói thật. Vả lại cô hoạt bát, mặc dù cũng có kính nàng, cũng có sợ uy, nhưng sẽ thường lôi kéo nàng nũng nịu. Và cô không có giả tạo giống Dung Doanh Nguyệt, đổi lại còn chân thật hơn vài phần. Nàng cũng là người, hiếm khi có người chủ động gần gũi nàng, nàng cũng vui. Còn một nguyên nhân quan trọng hơn là Tâm là con gái, nàng không cần phải đề phòng, gần gũi cũng không sao.


Tất nhiên cũng không thể nói Bùi Châu Hiền thật tình tiếp đãi, nàng chỉ là không nỡ cự tuyệt người ta kỳ hảo.


Bùi Châu Hiền thấy thái độ y ác liệt, không biết nguyên cớ, "Doanh Tâm là muội muội Dung Thái phi, hôm nay vừa mới đến."


Chuyện hậu cung, Khương Sáp Kỳ có biết chút ít. Dung Doanh Nguyệt bằng mặt không bằng lòng với Bùi Châu Hiền thì hiển nhiên Dung Doanh Tâm cũng là đối địch với Bùi Châu Hiền. Là nàng đa nghi. Vừa rồi chỉ là phương thức bọn họ "thân thiết" mà thôi.
Nghĩ thế, Khương Sáp Kỳ mới hòa hoãn: "Thì ra là thế... Vậy Dung tiểu thư mau đứng lên đi."


Bùi Châu Hiền không biết Khương Sáp Kỳ nghĩ gì,thấy y thay đổi sắc mặt thì thầm nghĩ người này thật là hỉ nộ vô thường. Bấtquá y có tâm tình thì tốt, bằng không nàng sẽ không dám mở miệng.
Sau khi tán gẫu vài câu, Khương Sáp Kỳhỏi:
"Thái hậu triệu kiến thần đệ là có chuyệngì sao?"
Có người ngoài ở đây, quy củ tự nhiên không thểthiếu. Khương Sáp Kỳ cung kính thật.

Nghe hỏi, Tâm gục đầu xuống; Nguyệt thì lảngtránh ánh mắt của nàng. Bùi Châu Hiền (! ̄. ̄) ; Nàng thầm than: Là tự ta bày ra, ta phải dọn... Nàng nhìn Khương Sáp Kỳ, sẽ nói nhưng bất chợt không hiểu sao trong lòng lại thấy đau xót, nàng nghĩ đếnnhững gì Khương Sáp Kỳ nói. Khương Sáp Kỳ nói y chung tình nàng 10 năm, trong lòng chỉ có nàng...
Tất cả đều đang chờ, Bùi Châu Hiền thu thập nỗilòng, nói:
"Ai gia muốn giúp vương gia chuyện hôn nhân..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro