Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau vẫn đến, chẳng có gì thay đổi so với ngày hôm trước. Chỉ có điều hôm nay là ngày buồn đối với chúng tôi. Giống như ngày này cách đây một năm.

Không phải chương nào cũng ngập tràn niềm vui. Vẫn có chương buồn. phần lớn những chương buồn đều dính dáng đến cảnh chia tay. Tôi chưa từng nghe câu chuyện nào có hội ngộ mà không có chia ly.

Mưa giăng như sương mù, lặng lẽ trút xuống mặt đất. Bầu trời nhuộm màu sữa trắng. Bầu trời trông nông chèn, chẳng có chút chiều sâu.

Chúng tôi đi bộ vào rừng, tay cầm ô. Đã xuất hiện các vũng nước nhỏ. Yeri lần lượt nhảy qua từng vũng.

Xưởng rượu ở cửa rừng vẫn phát ra tiếng rên "gừ, gư, ga". Chúng tôi tiến vào lối mòn đầy lá rụng ẩm ướt. Trên cao, tán lá sồi và bồ đề thẫm nước mưa vươn ra che khuất cả bầu trời. Bên lề đường, cây me đất trổ hoa vàng li ti. Ánh nắng rọi thứ ánh sáng nhờ nhờ, ẩm ướt vào những giọt sương đọng trên đám rễ thông chồilên khỏi mặt đất.

Mưa không rơi được đến chỗ chúng tôi vì vướng lá cây. Tôi cất ô, nắm tay Joohyun vàYeri bước đi.

"Chị muốn xem lại hoa ngọc trâm", Joohyun nói.

"Sắp đến nơi rồi. ngay phía trước thôi".

Nhưng khi chúng tôi đến nơi thì không thấy hoa ở đó nữa. Chỉ còn những chiếc lá to, tuyệt đẹp đang đung đưa dưới mưa.

"Hình như hết mùa rồi".

"Vâng, hình như vậy".

Chúng tôi đi bộ ra đến tận bìa rừng. Đường hơi dốc. Đi hết dốc cũng là hết cánh rừng.

Joohyun đi chậm lại để ngắm Yeri.

"Gì thế mẹ?"

Con bé hỏi khi nhận ra ánh mắt mẹ đang nhìn mình.

"Mẹ..."

"Dạ?"

Tuy nhiên, Joohyun không nói gì thêm nữa.

"Gì ạ?"

Yeri ngẩng đầu lên nhìn mẹ, nét mặt có vẻ phân vân không biết nên mừng hay lo.

"Mẹ..."

Mãi Joohyun mới nói được tiếp.

"Mẹ sắp phải tạm biệt con rồi".

Mặt Yeri biến sắc. Đôi môi khép hờ của con bé khẽ rưng rưng. Con bé nhìn mẹ một lúc lâu.

"Sắp là bao giờ ạ?" Yeri hỏi, mắt vẫn nhìn xuống nền đất ẩm ướt.

Joohyun lắc đầu.

"Mẹ cũng không biết nữa".

"Mẹ là người quyết định cơ mà? Mẹ nhớ ra rồi phải không?"

"Mẹ chưa nhớ ra đâu. Bố kể lại cho mẹ thôi".

Yeri làu bàu, mặt vẫn cứ cuối gằm xuống.

"Tại mẹ bảo bố kể".

"Thế hả?"

"Ừ".

Đến đó thì cả hai cùng im lặng.

Hai mẹ con nắm tay nhau, thong thả đi tiếp. Tôi thấy hai mẹ con giống như hai người đầu tiên, hoặc hai người cuối cùng còn sót lại của thế giới. Không ai thay thế được hai người. Họ đi bên nhau như thể cùng chung một số phận.

Tôi đi phía sau, lơ đãng ngắm hai mẹ con. Joohyun mặc chiếc váy dài màu trắng, bên trên khoác áo len mỏng màu hoa anh đào. Bộ này giống bộ nàng mặc hôm ấy. Yeri mặc chiếc quần soóc dài quá đầu gối, trên là áo phông dài tay màu vàng. Dưới cẳng chân khẳng khiu là đôi ủng cùng màu với màu áo. Trên đôi ủng có hình con chó lông xù rất giống con Pooh. Đây là đôi ủng Joohyun mua cho Yeri. Con bé đi đôi ủng này kể cả hôm trời nắng to.

Cuối cùng, Yeri cũng lên tiếng. Giọng con bé rất giống Joohyun, tuy âm vực cao hơn khoảng 3 độ.

"Mẹ ơi, con xin lỗi", con bé nói.

Joohyun đứng lại, cúi người xuống để nhìn thẳng được vào mắt Yeri.

"Sao con lại xin lỗi?"

Nàng vén mái tóc đã ướt vì mưa lên để ghé sát vào mặt cô con gái nhỏ.

"Con không làm gì xấu cả".

Yeri khẽ lắc đầu.

"Con có làm."

Yeri thì thào nhưng lại lên giọng ở cuối câu. Như thể con bé đang cố kìm nén thứ gì đó đang dâng lên trong cổ họng.

"Con rất ngoan. Đừng nói vậy".

Joohyun nhẹ nhàng đặt tay lên má Yeri. Mũi Yeri ửng đỏ. Con bé liên tục chớp mắt.

"Lỗi tại con mà?" giọng Yeri run run. "Tại con mà mẹ mới chết đúng không?"

Joohyun ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi vội lắc đầu, rồi từ từ gật đầu.

Không phải lỗi tại con bé đâu.

Chị cũng biết mà? Suy nghĩ của em cũng giống như những gì chị đã đọc trong cuốn tiểu thuyết. Yeri hoàn toàn vô tội như bông tuyết chưa chạm tới mặt đất.

Joohyun gật đầu.

Vâng, chị biết. Chị cũng nghĩ như chồng.

Nàng nhìn vào mắt Yeri, nói.

"Không có chuyện ấy đâu".

Nàng nghiêm mặt lại, chưa bao giờ nàng làm như vậy.

"Không phải đâu".

"Không đúng. Con biết".

Yeri dùng mu bàn tay nhỏ xíu để lau những giọt nước mắt đang tuôn ra xối xả.

"Chính các bác trong nhà đã kể cho con. Tại sinh ra con mà mẹ phải chết".

Yeri ngẩng đầu lên nhìn Joohyun. Hai má thằng bé đỏ ửng, đầm đìa nước mắt. Nó mở đôi môi màu đào thành hình chữ O rồi phản bác lại mẹ.

"Thế mà con chẳng biết gì".

Con bé chớp chớp mắt.

"Con không biết. Nếu biết, con đã ngoan hơn".

Con xin lỗi.

Yeri khịt mũi.

"Con muốn xin lỗi mẹ từ lâu rồi. Mẹ ơi, con xin lỗi".

Con xin lỗi.

"Con đừng xin lỗi", Joohyun nói.

"Con không có lỗi. Con là một cô bé ngoan. Ngoan hơn bất kì cô bé nào trên thế giới này".

Giọng của Joohyun mà nghe chẳng hề thấy giống. Giọng nàng lạc hẳn đi, run rẩy.

"Nhưng mà", Yeri khịt khịt mũi. "Nếu không có con thì mẹ và Gấu đã có thể ở bên nhau phải không?"

"Không phải".

Không phải thế.

Joohyun vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của Yeri.

"Mẹ nghĩ, kể cả mẹ không sinh Yeri thì mọi chuyện vẫn sẽ như vậy".

Yeri ngừng chớp mắt.

"Hơn nữa, mẹ không thể tưởng tượng ra một cuộc đời không có Yeri. Có con, lần đầu tiên mẹ mới cảm thấy được mình đang sống".

"Thế hả?"

"Ừ. Nếu không gặp con thì dù có sống năm mươi năm mẹ cũng không cảm thấy đủ đầy thế này đâu".

"Thật ạ?"

"Ừ. Thật đấy. Đó chính là lý do bố mẹ gặp nhau. Bố mẹ gặp nhau để được gặp con".

"Gặp con?"

"Ừ. Gặp con. Là chính con chứ không phải ai khác. Công chúa Anh quốc của mẹ ạ".

"Ai đấy ạ?"

"Là người lúc nào cũng tịt mũi, hay nhặt nhạnh các thứ bỏ đi, có tật hỏi 'thế hả?'"

"Thế hả?"

"Ừ. Đó là tài sản quý nhất của mẹ".

"Là con ạ?"

"Ừ. Đúng rồi".

Joohyun xoa má Yeri.

"Lớn lên con phải ngoan nhé".

Joohyun hônlên má Yeri, nàng vén tóc Yeri lên để hôn tiếp vào trán con bé.

"Tuy mẹ không thể ở cùng con đến lúc con lớn nhưng mẹ sẽ cầu nguyện cho con. Để cuộc đời con lúc nào cũng tràn ngập tình yêu thương".

"Mẹ cầu nguyện ở trên tinh cầu Lưu Trứ ạ?"

"Ừ. Ở trên tinh cầu Lưu Trữ. Mẹ sẽ luôn nhớ đến hai bố con".

"Con cũng sẽ không quên mẹ".

Yeri thì thào vào cổ Joohyun.

"Con sẽ không quên đâu. Kể cả khi Gấu lên tinh cầu Lưu Trứ, con vẫn sẽ nhớ Gấu để Gấu được gặp mẹ".

"Cảm ơn con. Mẹ cũng sẽ không quên con. Con gái yêu của mẹ".

Mẹ yêu con.

Joohyun lại siết chặt Yeri.

"Cuộc đời mẹ tuy ngắn ngủi, nhưng nhờ có con mà mẹ đã có những tháng ngày hạnh phúc".

Cảm ơn con.

"Con lo cho bố giúp mẹ nhé. Hãy thay mẹ, chăm sóc bố chu đáo".

"Vâng, con biết rồi ạ".

Sau đó, Joohyun dùng khăn mùi xoa lau nước mắt và mũi cho Yeri.

"Mẹ chưa đi ngay đâu", nàng nói.

"Con không sao".

Yeri gật đầu, hai mẹ con lại nắm tay nhau đi tiếp.

Đến cuối cánh rừng, bầu trời hiện ra.

Yeri mải mê đi tìm vật báu. Vật báu của con bé là loại bánh răng có răng cưa hình xoắn ốc với vài chiếc răng bé xíu.

Cơn mưa cứ đuổi theo chúng tôi như cái bóng.

Joohyun dùng cả hai tay để vén mái tóc ướt sũng nước. vầng trán rộng mà tôi đã ngắm suốt từ hồi cấp III hiện ra. Vài sợi tóc đen đang dính bết vào trán nàng.

"Không biết chị nói như vậy với con có ổn không?" Joohyun nói.

"Ổn. Nhờ vậy mà con mới tha thứ được cho bản thân đấy".

"Không ngờ con bé lại nghĩ ngợi nhiều thế".

"Lỗi tại em vì đã không nhận ra. Lẽ ra em nên an ủi con nhiều hơn".

"Không phải lỗi tại chồng đâu".

Giọng nàng ráo hoảnh. Như thể muốn bảo tôi: Đâu cần chị phải nhắc chồng điều đó.

Tôi gật đầu, như trút được gánh nặng.

Chúng tôi đứng trước bức tường đổ nát. Sau chúng tôi là cánh cửa gỗ có ghi số #5. Bên cạnh là thùng thư xiêu vẹo. Tất cả đều ướt sũng nước mưa nên trông cũ kỹ hơn mọikhi.

"Chồng à", Joohyun nói.

"Ừ?"

Giọng nàng không khác mọi khi nên tôi vẫn trả lời giống như mọi khi.

Nàng nói.

"Hình như chúng mình sắp phải chia tay rồi".

Nàng nói như thể đến chiều chúng tôi sẽ gặp lại nhau.

Nhưng không.

Nàng giơ tay phải lên cho tôi xem. Hai đốt ngón tay trên cùng đã biến mất. Chỉ còn lại một vòng tròn lơ lửng, toàn bộ phần bên trong đã bỏ đi nơi khác. Tôi nhìn thấy cả cánh rừng phía sau qua các ngón tay trong suốt ấy.

Công tắc trong lồng ngực tôi bật lên.

Cạch!

Có thể cảm nhận được van đã mở, kim áp kế bật lên.

"Chị có đau không?"

Giọng tôi run run lo lắng.

Joohyun kinh ngạc nhìn vào đầu ngón tay (đúng hơn là nơi đã từng có đầu ngón tay).

"Chị không thấy đau. Chỉ thấy lạnh thôi".

"Nghĩa là đầu ngón tay vẫn còn?"

"Vâng. Chắc chắn còn đâu đó".

"Chị sẽ đi?"

"Chị nghĩ vậy".

"Em phải làm gì?"

"Hãy nắm tay chị".

Joohyun mỉmcười buồn bã.

"Hãy nắm tay chị đến giây cuối cùng".

"Em hiểu rồi".

Tôi đưa bàn tay phải ra để nắm lấy bàn tay trái của Joohyun. Tôi siết thật mạnh.

Như thể bằng cách ấy, tôi sẽ giữ được nàng ở lại.

Joohyun cũng siết chặt bàn tay tôi bằng những ngón tay thon gầy.

Ngón tay nàng run rẩy. Nàng đang sợ. Tôi cảm nhận được sự lo lắng tột độ của Joohyun.Nhưng nàng vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi tự an ủi.

Mình phải thật kiên cường.

Kiên cường vì nàng.

"Không sao đâu chị", tôi nói. "Có em đây rồi".

Joohyun gật đầu, mặt nàng tái xanh.

Chúngt ôi cầm tay nhau, hai trái tim hòa vào làm một cùng vượt qua trận bão lớn đầu tiên.

Giây phút thanh bình hiếm hoi cuối cùng cũng đến.

"Chồng à", nàng nói. "Chồng chăm sóc Yeri nhé".

"Ừ".

"Hãy yêu con bằng cả phần của chị nữa".

"Ừ".

Nhưng giọng nàng đột ngột bị ngắt quãng. Nàng mím chặt môi. Chiếc răng khểnh lộ ra qua làn môi mỏng.

Nàng nhắm mắt, nước mắt tuôn thành dòng.

"Đau xót quá", nàng nói.

"Chị không muốn đi chút nào. Chị muốn ở lại đây. Chị muốn được nhìn thấy Yeri lớn lên. Chị muốn được ở bên chồng mãi mãi."

Nàng thở dài rồi ngẩng lên.

"Không được. Chị nói vậy là làm khó cho chồng rồi".

"Không sao. Chị cứ nói những gì chị nghĩ".

Nàng nhắm mắt, khẽ lắc đầu.

"Không được rồi. Chị không nói được nữa. Chồng nói đi, nói chuyện với chị đi".

"Em..."

Tâm tư chất chứa trong lòng tôi bấy lâu được dịp bật ra

"Em muốn làm cho chị hạnh phúc".

Tôi dồn lực vào bàn tay đang nắm tay của Joohyun. Nàng cũng đáp lại bằng cách siết chặt tay tôi.

"Em muốn đưa chị đi xem phim. Muốn hai đứa lên tầng thượng ngắm cảnh đêm. Muốn cùng nhau uống rượu. Giống như một cặp vợ chồng bình thường. Em muốn chúng mình có cuộc sống bình thường".

Nhưng đó là điều không thể.

Joohyun đã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại thị trấn nhỏ bé này. Chúng tôi đã có thể đi đến một thế giới rộng lớn hơn, nhưng cả hai đều không muốn xa thị trấn, muốn ở lại cùng góp nhặt những niềm vui nho nhỏ, chẳng đáng kể gì dưới mắt người đời.

Chẳng hạn như niềm vui có được bức chân dung trong chiếc khung giá rẻ.

"Em xin lỗi", tôi nói.

Nàng nhìn tôi, mắt đẫm lệ, miệng cố gượng cười.

"Tại sao?"

Nước mắt khiến giọng nàng nghẹn lại.

"Sao em lúc nào cũng xin lỗi?"

Làn môi nhợt nhạt của nàng run rẩy.

"Chị hạnh phúc lắm. Chị không cần gì cả. Chỉ cần được ở bên chồng thôi".

Chồng biết không? Đó là điều hạnh phúc nhất thế gian này.

"Thế hả?"

"Vâng".

"Chồng hãy tự tin lên. Chồng tuyệt lắm".

"Mỗi chị nói với em thế".

"Đâu có".

"Thật mà. Chị khác người. Sở thích của chị quá tệ".

Nàng không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

"Chị bảo này", nàng nói. "Chị có làm cho chồng hạnh phúc không?"

"Có. Đối với em, thế là quá đủ. Nguyên việc chị đồng ý lấy em cũng đủ khiến em hạnh phúc rồi".

"Thế ư?"

"Ừ".

Tiếp theo, từ bàn tay đến khuỷu tay của Joohyun biến mất. Thời gian còn lại rất ít.

" Chồng nhớ giữ gìn sức khỏe", nàng nói.

Đôi mắt to thẫm đầy nước mắt, viền mắt chuyển sang màu hoa anh đào.

"Chị chỉ lo mỗi chuyện ấy".

"Em sẽ chú ý. Em sẽ cố gắng để khỏe hơn, dù chỉ một chút".

"Cố lên chồng nhé".

"Ừ".

"Chồng chỉ vất vả hơn người thường chút xíu thôi. Nếu cố gắng, nhất định chồng sẽ tiến được xa hơn".

Ừ, chị nói đúng đấy.

Người nàng run bần bật. Tôi cảm thấy sự chống chếnh trong các ngón tay của nàng.

Nửa bên người phải của nàng biến mất.

Joohyun cố nói với tôi.

"Ở bên chồng rất dễ chịu... Nếu có thể, chị muốn được ở bên chồng mãi mãi".

"Ừ".

"Chị yêu chồng. Chị rất yêu chồng. Chị thật may mắn vì được làm vợ của chồng..."

"Em cũng thế. Em  cũng..."

Nàng mỉm cười.

Nụ cười chỉ còn một nửa.

"Cảm ơn chồng..."

Một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại nhau...

Lời nói của nàng tan vào cõi hư không.

Tôi nhìn xuống bàn tay phải của mình. Chỗ ấy chỉ còn lại một làn sương màu hoa anh đào rất giống với nửa người của nàng. Một cơn gió thổi tới khiến làn sương biếnmất.

Chỉ còn lại mùi hương của nàng.

Mùi hương ấy.

Thứ ngôn ngữ thân mật nàng dành riêng cho tôi.

Thứ ngôn ngữ có một không hai trên thế giới.

"Joohyun",nàng nói. "Đó là tên chị?"

Ừ.

Đó là tên chị.

Tên của người vợ duy nhất em yêu trên đời này.

Tạm biệt nhé, Joohyun.

Yeri chạy lại, thở hổn hển.

"Nhìn con này!"

Trong tay con bé là một bánh xích răng cưa nho nhỏ.

"Con giỏi chưa! Con sẽ tặng cho mẹ. Mẹ đâu rồi ạ?"

Tôi không nói được câu nào, cố gượng cười để ngăn những giọt nước mắt và gật đầu trả lời con bé.

"Mẹ ở đâu ạ? Chỉ cho con đi?"

Thấy tôi không chịu mở miệng, Yeri liền chạy đi tìm.

"Mẹ ơi?Mẹ ở đâu?"

"Mẹ ơi, con tìm được vật báu rồi này. Con tặng mẹ đấy."

"Mẹ ơi, mẹ ở đâu?"

Mẹ ơi?

Mẹ ơi?

--------------------------------------------------------------------------------

Ôi, mình viết mà mình cũng khóc ;w;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro