Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

It's the end

---------------------------------------------------------------------

Hôm nay hai bố con lại vào rừng. Yeri đạp xe, áo sơ mi trắng của con bé lấp lánh dưới ánh nắng. Tóc được cắt gọn ghẽ, khẽ phất phơ trong gió.

Chị à, bố con em đang cố gắng đây. Cố gắng từng chút, từng chút như chị mong muốn. Chút một thôi. Từng chút một. Poco Poco, sinh linh chị để lại cho em đang lớn lên khỏe mạnh. Sinh linh đó rất yêu chị. Em sẽ viết điều này vào chương cuối cùng trước khi khép lại cuốn tiểu thuyết.

Em thong thả chạy trong rừng chừng bốn mươi phút. Em mặc chiếc quần sóoc đã bạc màu cùng chiếc áo phông có in chữ "KSC". Yeri đạp xe theo sau em. Giờ con không bị bỏ lại đằng sau nữa. Con đã có thể đạp băng băng như thể bẩm sinh đã biết đạp xe.

Hai bố con đi xuyên rừng đến chỗ nhà máy bỏ hoang. Con bé sẽ lại đi nhặt bu lông, đai ốc và lò xo. Em sẽ ngồi nghỉ ở một góc và chợp mắt một lát. Nhưng em vẫn biết. Yeri đang giấu một thứ trong túi quần. Đó là thư gửi cho chị sau khi chị đến Tinh cầu Lưu Trữ. Bức thư đề "Gửi Bae Joohyun, tinh cầu Lưu Trữ" viết bằng nét nguệch ngoạc (đáng tiếc điều này con lại giống em) Mặt sau bức thư đề "Kang Yeri". Con bé lén bỏ bức thư vào thùng thư xiêu vẹo có ghi số #5 (có vẻ như cô tưởng đây là thùng thư bưu điện).

Không hiểu sao con lại giấu em. Vì vậy, trong lúc con đang mải mê đi nhặt bu lông, em đã lấy lại bức thư mà không bị phát hiện. Em chưa bao giờ mở bức thư đó ra. Em chỉ lấy về và cất trong hộp đựng giày. Lát sau, sau khi kiểm tra bức thư không còn trong thùng thư, Yeri khẽ gật đầu. (Em thấy rõ. Dù đang giả vờ ngủ). Theo cách đó, Yeri tiếp tục trò chuyện với chị sau khi chị tìm đến tinh cầu Lưu Trữ. Vào những hôm cuối tuần trời mưa, Yeri đặc biệt muốn đến nhà máy bỏ hoang.

Thế là hai bố con đành phải đi bộ và che ô vào rừng. Em trải tấm ni lông lên cái bệ còn sót lại của nhà máy và ngồi nghỉ. Yeri giả vờ đi nhặt bu lông để mon men lại gần cánh cửa #5.

Con khẽ gọi chị:

Mẹ ơi? Yeri tin rằng...Một ngày nào đó, chị sẽ mở cánh cửa #5 đó và trở về với hai bố con. Ngày hôm đó, nhất định sẽ là ngày mưa. Và hôm nay, cô công chúa Anh quốc với chiếc ô màu vàng trên tay lại gọi chị.

Mẹ ơi? Mẹ ơi? Mẹ ơi?

____The end___

--------------------------------------------------------------------------

Ừm thì như đã nói, câu chuyện đến đây là đã kết thúc rồi. 

--------------------------------------------------------------------------

Lời kết

Đầu tiên, mình xin gửi lời cảm ơn đến các reader đã luôn theo dõi bộ truyện này. Và đặc biệt là nhóc Miu_is_me vì đã luôn ủng hộ chị và theo dõi bộ truyện này đến chương cuối cùng, chị rất trân trọng điều đó. (Khi nào bắn lại rủ chị chơi nhé :3).

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro