Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thiếp hồng đầy kim tuyến, phi thường chói mắt lộ ra trên bàn làm việc sơn son thếp.

Khương Sáp Kỳ trừng mắt nhìn thiếp hồng kia, gân xanh bên thái dương ẩn ẩn di động phập phồng, trong người trào dâng cảm xúc muốn giết người ngay lập tức!.

"Thiếp này.... Là ai phát?" Thanh âm nhẹ nhàng rất lạnh truyền ra từ bạc môi mỏng.

Hắn có khuôn mặt lạnh lùng tuấn dật, xiêm y đen huyền phụ trợ cho thân hình cao to, khiến một thân tôn quý càng cuồng ngạo khí thế, làm cho người ta không rét mà run, không dám tùy tiện đến gần.

Thân là nhiếp chính vương Khương quốc, Khương Sáp Kỳ xưa nay đều là bình tĩnh tự chủ, hỉ giận đều không lộ ra ngoài mặt, làm cho người ta không tài nào nắm được tâm tư của hắn, đương nhiên cũng không ai dám trêu chọc vào.

Giờ phút này, lại có người dám không thông qua sự đồng ý của hắn, ngang nhiên phát thiếp mời tuyển phi, làm cho hai mắt lãnh kia nhíu lại thật sâu, không lường được.

Trên đời này, chỉ có duy nhất một người dám làm thế.

"Là... là...." Lương công công ấp úng một hồi, không dám nói ra là ai, bị nhiếp chính vương sẵng giọng hỏi, cả người sợ tới mức run lấy bẩy không ngừng.

"Là ta." Thanh âm mềm nhẹ từ cửa truyền đến, một bóng dáng nho nhỏ lướt vào bên trong, con ngươi xanh biếc linh hoạt đầy bướng bỉnh, viên ngọc chu sa đỏ sẫm trên trán phản ngược với làn da tuyết trắng mịn, kiều nhan nhếch môi cười cười.

"Nữ hoàng." Công công nhanh nhẹn quỳ xuống .

"Đứng lên, ngươi ra ngoài trước đi". Khương Nghệ Lâm vẫy vẫy tay bảo hắn lui.

Chờ đến khi Lương công công đi rồi, nàng làm nũng như một đứa trẻ tiến vào trong lòng huynh trưởng.

"Đại ca, ngươi là đang tức giận sao?" Nàng giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười hì hì.

Không có người ngoài ở đây, nàng vốn là nữ hoàng trang nghiêm quý phái, liền biến thành tiểu oa nhi nhận mọi sủng nịch.

Nhìn muội muội chính mình sủng ái yêu thương, Khương Sáp Kỳ bực mình mím chặt môi lại.

Hắn chỉ biết, thiếp hồng này chính là do nàng phát, cũng chỉ có nha đầu này mới dám không cần biết hắn đồng ý hay không mà lén lút làm việc.

"Ngươi hồ nháo cái gì! Không có chuyện gì lại đi phát thiếp tuyển phi?"

"Lâm nhi không có hồ nháo!" Nghệ Lâm chu miệng, vẻ mặt vô tội nói:

"Đại ca! Ngươi đã sắp ba mươi rồi còn chưa có lập vương phi bên cạnh, cho nên ta mới giúp riêng ngươi, là ta suy nghĩ cho ngươi nha!"

Sáp Kỳ nhíu mày, cười khinh thường, lạnh, "Ngươi cảm thấy đại ca ta thiếu nữ nhân sao?" Tiểu thiếp bên người hắn còn chưa đủ nhiều?

"Cái đó không phải! Tiểu thiếp của ngươi, người nào ta cũng không thích!" Nàng nhăn mặt nhăn mũi, bốc đồng nói nốt: "Dù sao thiếp hồng cũng đã phát ra, ba ngày nữa mấy thiên kim tiểu thư kia đều sẽ tập trung ở Khương quốc, đến lúc đó xin mời đại ca hảo hảo chọn lựa!"

Nghe thấy lời nói của biểu muội, Sáp Kỳ không khỏi nhíu mày.

"Ba ngày? Nhanh như vậy?!" Hắn vốn định hủy đi chuyện tuyển phi thiếp, nhưng là hiện nay...

"Đương nhiên phải nhanh a! Tuyển phi là đại sự, đương nhiên cần tốc chiến tốc thắng." Hừ! Làm sao nàng có thể để đại ca hủy bỏ chuyện tuyển phi, đương nhiên đã sớm phòng bị rất tốt.

"Lâm nhi! Ngươi là cố ý!." Trừng mắt biểu muội, Sáp Kỳ không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Muội muội của hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã khôn khéo cực kì.

"Nào có?" Nghệ Lâm nháy mắt mấy cái, trông rất chi là vô tội.

"Ngươi còn dám nói không có! Trước tiên chưa nói đến chuyện tuyển phi thiếp cho đại ca, ta cùng Tử nhi cũng bị ngươi lén sau lưng phát thiếp mời tuyển người đúng không?" Khương Thừa Hoan vừa nói vừa tức giận đi vào, bên cạnh là Khương Phi Tử, cả hai đều là biểu tình bất đắc dĩ cùng tức não, trừng mắt nhìn Nghệ Lâm vô tội
Mấy ngày gần đây, Khương quốc phải nói là phi thường náo nhiệt, rộn rã.

Bởi vì trong nước truyền ra một tin đại đại quan trọng, ba vị huynh tỷ của nữ hoàng chọn thê thiếp cùng lang quân, trong khoảng thời gian ngắn, cơ hồ tất cả quý tộc trẻ tuổi từ các quốc gia đều toàn dũng xông vào thành, đưa người lên cửa cho bọn họ chọn lựa, nhìn thấy mà đau đầu!

Mà đầu sỏ gây nên, cũng chính là nữ oa nhi giả trang ngây thơ vô (số) tội kia.

"Ai bảo các ngươi đến tuổi rồi mà vẫn cô đơn chiếc bóng, Lâm nhi là lo lắng cho các ngươi thôi!" Nàng chu miệng oán giận, ba vị huynh tỉ đều không hiểu dụng tâm khổ cực của nàng.

"Có ai bảo ngươi lo lắng chuyện không đâu đó sao?" Khương Thừa Hoan bắn ánh mắt khinh thường về phía nàng, tiểu muội này, chuyện tình của hắn còn chưa đủ nhiều sao?

Thân là đại tướng quân, gánh vác trọng trách to lớn bảo vệ Khương quốc, còn có thời gian đi lo mấy thứ như hôn sự?

"Ta sợ các ngươi chỉ lo xử lí quốc sự mà quên hạnh phúc bản thân nha!" Nghệ Lâm giơ ra vẻ mặt đúng lý hợp tình. "Giống như đại ca, mỗi ngày đều vội vàng giúp ta xử lý quốc sự, bên cạnh oanh oanh yến yến cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, điều này sao có thể để thế mãi được?! Con người khi còn sống, trong lòng nhất định phải có tình yêu!"

"Tình yêu?" Sáp Kỳ nhíu mày.

"Đúng vậy!" Đây là nàng đọc được trong cuốn 'Phong Hoa Tuyết Nguyệt'. Trông nàng rất hào hứng, rõ ràng là muốn, đã và đang thực hiện thí nghiệm trên người ba vị huynh tỷ

"Tình yêu, là rất quan trọng.!" Nghệ Lâm đứng lên, hai tay chắp sau thắt lưng ra dáng giảng giải, ánh mắt thực nghiêm túc nhìn ba người.

"Lâm nhi, ngươi không khoẻ chỗ nào sao?" Khương Phi Tử lo lắng nhìn biểu muội, mới là nít ranh mười hai tuổi đầu đã to tiếng giảng đạo về tình yêu, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?

"Ta bình thường. Tỷ tỷ, ngươi nghiêm trang quá, đó là khuyết điểm của tỷ, không thông thoáng tư tưởng thì sao có thể tìm được tình yêu?"

Ngẫm lại, thời nay có cô nương nào là không ôn nhu đa tình? Chỉ có đại tỷ của nàng, vừa lỗi thời vừa quá đứng đắn, còn lâu mới tìm được một nam nhân để yêu!

Thừa Hoan xoa xoa thái dương, cảm thấy vô cùng nhức đầu.

"Lâm nhi, dạo gần đây ngươi lại đọc cái loại sách sướt mướt?" Bằng không sao có thể nói mấy lời kì quái kia?

Bị đoán được! Nghệ Lâm không khỏi chột dạ một chút, nàng ngay lập tức che giấu, giương ra sắc mặt nghiêm túc, không cho bọn họ nhìn ra.

"Dù sao ta cũng là vì các ngươi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn hất cao, thực đứng đắn nhìn ba vị huynh tỷ. "Nói ngắn gọn, trong vòng mấy ngày này, ta muốn các ngươi cưới vợ, gả chồng, mà đại ca đương nhiên phải là người tiên phong!"

"Ngươi là chỉ lần tuyển phi thiếp này?" Xem ra tiểu muội ương bướng bắt buộc, nhất định muốn chuyện này, tùy nàng nháo đi, chỉ cần nàng vui là tốt rồi.

Về phần tuyển phi?

Hừ! Hắn không có hứng thú!

"Đúng vậy." Nghệ Lâm gật đầu. "Đại ca, ta tin tưởng những người này đều tốt, nhất định có cô nương khiến ngươi tâm động."

Giống như trong sách viết, hai người đầu tiên là mới gặp nhau, trong lúc nhất thời bị thiên lôi đánh xuống (là trúng tiếng sét ái tình a=='), sẽ ngày càng không thể ngăn chặn tình cảm.........

Ha ha ha! Nàng thực chờ mong nga!

"Phải không?" Sáp Kỳ không cho là đúng.

Thân là đại hoàng tử Khương quốc, lại là nhiếp chính vương, có loại mỹ nhân nào mà hắn chưa từng thấy, động tâm cũng chỉ là giây lát trong lúc đó, rất nhanh liền chán ngấy mà thôi.

Nữ nhân, không phải cũng đều chỉ có như vậy đi?

Nhưng là nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của tiểu muội, hắn cũng không nỡ phá mộng tưởng của nàng, sẽ theo nàng chơi đi vậy.

Chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro