Chương 17: Tại Sao Đều Gạt Tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nói dối 1 tháng 4 năm nay là thứ sáu, Seulgi rất dễ dàng tin tưởng người khác cho nên vào ngày này luôn bị lừa. Lần này để cho không bị lừa nữa, buổi tối trước đó cô liền tắt điện thoại, sau đó định chờ học xong buổi sáng hôm nay lập tức về nhà, dù sao ba mẹ cũng sẽ không trêu chọc cô.

Kết quả không nghĩ tới chính là còn chưa rời giường, Seungwan liền kêu cô. “Gigi, mau dậy, có người tìm cậu.”

Seulgi cũng không mở mắt, liền đoán được nhất định là lừa mình…. “Ồ, có người tìm tớ à, vậy cứ để cho người ta chờ đi.” Trở mình tiếp tục ngủ.

“Tớ không lừa cậu, thực sự có người tìm cậu.” Seungwan lại nói.

“Ừ, biết rồi, để người ta chờ đi.” Seulgi còn lâu mới tin lời của Seungwan.

“Mới vài ngày không gặp, sao to gan thế nha? Còn dám để cho chị chờ?”

Vừa nghe những lời Seulgi lập tức tỉnh, vừa định mở miệng nói:

“Em lập tức xuống ngay.” Khuôn mặt lại trước một bước bị người ta véo.

“Chị Jennie…. Em đứng dậy, lập tức đứng dậy……” Seulgi phủi tay chị ấy, xoa xoa mặt.

Jennie nói: “Không cần đứng cũng được, chị chỉ định nói với em mấy câu.”

“Ồ, vậy chị nói đi.”

“Sinh viên đến năm tư đều phải từ nhiệm chắc em biết phải không?”

“Vâng, vậy thì sao?”

“Ừm……. Chị đại diện ban văn nghệ mời em đổi vị trí công tác.”

“Ha ha, có chỗ tốt gì thế?” Seulgi cười lên, thủ pháp gạt người này rất không cao minh.

“Cho em làm phó bộ trưởng, thế nào?”

Seulgi nhìn chằm chằm Jennie vài giây, nhìn thấy ánh mắt kiên định của chị ấy, quả nhiên là xuất thân từ bộ văn nghệ nha, diễn xuất thật tốt.

“Được.” Seulgi đồng ý.

“Một lời đã định rồi nhé.” Bộ dáng của Jennie còn rất nghiêm túc.

Seulgi cười gật đầu, thật có thể giỡn chơi sao, làm phó bộ trưởng, sao chị không nói cho em trực tiếp làm bộ trưởng luôn đi?

Cô vừa mới nằm xuống, Seungwan lại kêu cô: “Gigi, học tỷ tìm cậu, học tỷ Joohyun.”

“Thật không?”

“Thật.”

Cô xem biểu hiện vừa rồi của Seungwan coi như thành thật, quyết định tin tưởng một lần. Xuống giường, ra khỏi cửa liền thấy, làm gì có ai! Xoay người gào thét Seungwan: “Seungwan chết tiệt! Không tin cậu nữa!”

“Chỉ đùa một chút thôi.” Seungwan giúp cô vuốt vuốt tóc, “Đừng nghiêm túc như vậy, cùng lắm thì sau này tớ không gọi cậu là Gigi nữa.”

“Thật không?”

“Giả đó.” Nói xong, cũng không chờ Seulgi phản ứng bỏ chạy ra bên ngoài phòng ngủ.

Sooyoung cùng Yerim ở đây nhìn náo nhiệt nửa ngày, Sooyoung vừa định nói chuyện, Seulgi cướp lời trước: “Hai cậu đừng học cậu ấy, hôm nay tớ không chọc hai cậu, hai người các cậu cũng đừng trêu chọc tớ.”

“Yên tâm đi, hai chúng tớ tuyệt đối là người dân lương thiện.”

“Đúng vậy đúng vậy, tớ cũng không biết gạt người nữa.”

Seulgi khẽ gật đầu, bạn Yerim này có chút bảo thủ, khẳng định sẽ không trêu chọc cô, có điều Sooyoung, còn phải đợi quan sát đã. Sau đó cô rời giường đi rửa mặt, đang rửa được một nửa, có một bạn nữ bên cạnh nói:“Seulgi, dây giày của cậu bị tuột ra rồi.”

Cô nghe ra được đó là tiếng của bạn nữ ở phòng đối diện, nghĩ thầm, cũng không có quen thân với cậu ta, chắc là không cần thiết gạt mình? Vì thế cô nói: “A, biết rồi, cảm ơn.” Sau đó cúi đầu định cột dây giày lại, trong nháy mắt cúi đầu đó, xung quanh phát ra một trận cười vang.

Cô đang mang dép lê mà! Chỗ nào có dây giày chứ! Seulgi thầm mắng mình ngu ngốc, sai lầm cấp thấp như vậy cũng phạm phải.

Bạn gái ở phòng ngủ đối diện còn không quên trêu đùa một câu, “Quả nhiên rất dễ lừa nha.”

Seulgi thở phì phì trở lại phòng ngủ, Sooyoung lộ một nụ cười vô hại, nói với cô: “Có chuyện phải báo cho cậu biết, tớ nói xong lại sợ cậu không tin, cho nên để cho Yerim nói với cậu đi.”

“Chuyện gì vậy?” Seulgi rất không bình tĩnh.

“Tiết học lúc mười giờ kia hủy bỏ.” Yerim nghiêm trang nói, nhìn qua không khác gì so với lúc bình thường.

“Thật không?”

“Ừ.” Yerim lại dùng sức gật đầu.

Seulgi suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy Yerim không thể lừa cô, bình thường Yerim so với những người khác đều đáng tin hơn. Vì thế bắt đầu mặc quần áo thu dọn đồ đạc.

“Cậu định làm gì?” Sooyoung hỏi.

“Về nhà, không phải tiết học bị hủy bỏ rồi sao?” Không có học đương nhiên phải chạy nhanh về nhà, ở đây lại bị người ta lừa.

“Phụt……”

“Ha ha ha……….”

Tiếng cười đột nhiên bùng nổ, làm cho Seulgi có loại xúc động muốn khóc, “Không phải nói Yerim sẽ không nói dối sao? Tớ không bao giờ……. tin tưởng các cậu nữa!”

Lát sau, Seungwan lại trở về, “Vừa rồi đi ra ngoài một vòng, một người cũng không bị lừa, rất bi thảm. Gigi vẫn là tốt nhất, luôn vì sự vui vẻ của mọi người mà hy sinh chính mình.” Nói xong liền đi kéo Seulgi, lại bị Seulgi tránh được.

Sooyoung cười kể lại với Seungwan chuyện Yerim lừa Seulgi vừa rồi, Seungwan nghe xong cũng cười ha ha, nói với Seulgi: “Cậu thật sự rất đáng yêu.”

Seulgi tủi thân cúi đầu, chỉ tay vào bọn họ: “Tại sao đều gạt tớ? Tớ thật sự dễ bị lừa như vậy sao?” Ngẩng đầu nhìn ba người, đều không ngoại lệ gật đầu. Seulgi ngửa đầu thở dài: “Rốt cuộc là ai phát minh ra ngày Cá tháng Tư này vậy?!” Cô hận chết ngày hôm nay.

Thu dọn xong dụng cụ học tập, mấy người rời khỏi phòng, Kyungsoo sớm đã chờ ở phía dưới. Cậu thấy Seulgi liền hỏi cô: “Sao không mở di động? Nếu không gọi cho Seungwan, tớ đã có thể tới sớm hơn nửa tiếng rồi.”

“Haiz, đừng nói nữa, còn không phải bởi vì ngày Cá tháng Tư……….”

“Hôm nay là Cá tháng Tư sao!”

“Sao thế? Cậu kinh ngạc như vậy, không phải cũng định lừa tớ hả?”

Kyungsoo nhìn những người khác, lại nhìn Seulgi, kéo cô đi trước vài bước, sau đó nhỏ giọng nói: “Hôm nay cậu ta nói chia tay tớ.”

Seulgi khẽ cười: “Hắn gạt cậu.”

“Nhưng sau đó cậu ta còn nói cậu ta yêu tớ.”

“Có thể cũng là gạt cậu.”

“Ừm….” Bộ dáng Kyungsoo có chút đăm chiêu.

“Đừng nói là cậu đang gạt tớ nha?”

“Đúng vậy, tớ đang lừa cậu.”

Seulgi rốt cục cũng bùng nổ, nhấc chân đá hắn một cước, Kyungsoo rớt nước mắt.

“Này, tớ không dùng sức nha, cậu khóc gì chứ…….”

Kyungsoo lau nước mắt, quay đầu lại cười: “Tớ lừa cậu!” Sau đó cũng không quay đầu lại chạy mất.

Xa xa nhìn thấy học tỷ Joohyun đang đi tới, lúc gặp nhau, Seulgi rầu rĩ mở miệng nói trước: “Học tỷ, chị cũng muốn tới gạt em à?”

Joohyun sửng sốt, “Sao? Chỉ là chị định chào em một tiếng.”

Lúc này Seulgi mới chậm rãi lộ ra nụ cười, nói: “Vẫn là học tỷ tốt nhất.”

Cả một buổi sáng, cô đều không có cười như vậy.

“À, chị biết rồi, hôm nay là ngày Cá tháng Tư………”

“Tạm biệt học tỷ! Em phải lên lớp rồi!” Vừa nghe thấy ba chữ Cá tháng Tư này, Seulgi vội vã chạy mất.

.

.

.

Tối thứ bảy, Seulgi bị Kyungsoo kêu đi ra uống rượu, lại đi quán bar lần trước. Lúc Seulgi đến, Seungwan đã ở đó.

"Kyungsoo, Kyungsoo.” Seulgi nhìn Kyungsoo luôn ngồi ngẩn người đằng kia, gì cũng không nói, liền đẩy nhẹ cánh tay cậu ấy.

Lúc này Kyungsoo mới hồi phục tinh thần, “Ừ? Cậu đã đến rồi.”

“Tớ cũng đã ngồi ở đây nửa ngày……. Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”

Kyungsoo lại thất thần….. Seulgi lại lay cánh tay cậu ấy: “Kyungsoo…… Kyungsoo……”

Seungwan đột nhiên cười, “Tớ nghe cậu gọi cậu ấy như vậy, cảm giác giống như là đang kêu dì út.”

Seulgi thấy không khí ngưng trọng như vậy, cũng xuôi theo Seungwan nói: “Đúng vậy, thật ra tớ xem cậu ấy chính là dì út của tớ, cậu xem Kyungsoo nhà chúng ta chăm sóc tớ tốt biết bao? Kyungsoo nhà chúng ta là một tên con trai tốt nhất trên đời.” Sau đó hai người cùng cười rộ lên.

“Thật sự tốt như vậy à?” Kyungsoo ngây người nhìn Seulgi, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, chờ đáp án của cô.

“Đương nhiên là tốt.”

Tay Kyungsoo đang nắm chặt chai rượu đột nhiên buông ra, “Đáng tiếc, có người không biết như vậy.”

“Sao thế?” Seungwan thấy tâm tình không tốt của cậu ấy, lại vội cho Seulgi một ánh mắt.

Kyungsoo thở dài, chậm rãi mở miệng: “Tớ quên chuyện ngày Cá tháng Tư hôm qua là thật. Hôm nay lại hỏi hắn ngày hôm qua nói là thật sao? Hắn hỏi tớ, là câu nào? Tớ nói, là câu yêu tớ kia. Sau đó, hắn liền im lặng. Vì thế tớ biết, câu nói chia tay đó mới là thật……..”

Seulgi mới nhớ tớ lúc đó Kyungsoo lại khó hiểu khóc lên, đó nhất định là vì chuyện này……. Mới ở bên nhau bao lâu? Liền chia tay? Seungwan cũng vậy, không có ai vượt qua được ba tháng. Chẳng lẽ thứ tình cảm kia, thật sự mỏng manh như vậy?

Seungwan nhìn thấy chai rượu rỗng không trước Kyungsoo, lại cầm thêm một chai đưa tới trước mặt cậu ấy, nói: “Tớ muốn mượn một câu của Gigi, không phải chỉ vì một tên con trai thôi à, lại đến mức như thế này sao?”

Kyungsoo nghe xong, nhịn không được cười rộ lên, “Ha ha! Tớ lừa các cậu đó! Thật ra tớ không khổ sở chút nào.”

Seulgi nhịn xúc động muốn bóp chết cậu ấy xuống, tức giận nói: “Ngày Cá tháng Tư cũng đã qua rồi, còn lấy những chuyện như vậy đi nói giỡn, hại chúng tớ lo lắng uổng phí, hôm nay cậu mời.”

“Sao lại nhẫn tâm như vậy chứ? Hôm qua người ta quả thật rất đau khổ mà, chẳng qua sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật là như vậy, chẳng qua chỉ là một tên con trai mà thôi, tớ khôi ngô tuấn tú như vậy, còn lo không tìm được người tốt hơn sao?”

Seulgi trừng cậu ta liếc mắt một cái, mặc kệ cậu ta. Tại sao cậu ấy với Seungwan lại thoải mái như vậy? Nói ở bên nhau liền ở bên nhau, nói chia tay liền chia tay, không có chút chần chờ, không có chút phân vân. Nếu là cô, nếu người kia là học tỷ Joohyun, cô nhất định sẽ khóc đến chết đi sống lại. Seulgi uống một hớp rượu lớn, trong lòng nghĩ tới Joohyun, bởi vì sợ hãi chia tay, cho nên thà rằng không cần ở bên nhau, cô không muốn sau này gặp nhau trong trường, hai người làm bộ không thấy giống như người xa lạ…. Cứ yêu thầm như vậy đi.

“Này! Kyungsoo! Cậu là thụ à?” Một câu của Seungwan, làm cho Seulgi phun hết chỗ rượu vừa mới uống xong.

Kyungsoo đột nhiên đỏ mặt, lầm bầm nói: “Cậu hỏi cái này làm chi? Đột nhiên hỏi một câu như vậy…. thật là…….”

Vẻ mặt của Seungwan cười xấu xa nói: “Tớ chỉ tò mò một chút, bởi vì nhìn bộ dáng người trước của cậu, không giống như là thụ, cho nên mới hỏi cậu, rốt cuộc có phải hay không?”

“Chuyện này……” Ánh mắt Kyungsoo do dự, chần chờ không trả lời.

Seulgi lén kề vào bên tai Seungwan nói: "Do Kyungsoo là vạn năm thụ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro