Chương 20: Giống Như Lúc Trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc không có tiết, Sooyoung vẫn ra ng.oài trường lên mạng như cũ, hôm đó Yerim cũng phải tải một số tài liệu, tốc độ đường truyền của kí túc xá còn chậm hơn rùa, Sooyoung bèn dẫn cậu ấy theo. Sooyoung vừa vào cửa, liếc mắt nhìn về phía quầy một cái, không thấy Hyunjin, liền hỏi quản lý: “Hyunjin đâu?”

“Chắc ở phòng trong.”

Phòng trong theo lời của ông ấy, chính là phòng nhỏ phía sau quầy, Sooyoung đi lại phía đó, cửa khép hờ, loáng thoáng nghe thấy tiếng của Seungwan, liền bước nhanh hơn. Vừa đi tới cửa, đột nhiên thấy Hyunjin hôn lên mặt Seungwan một cái, Sooyoung ngây ngẩn cả người, đứng hình ở cửa.

Lúc này Yerim đi tới hỏi: “Sao vậy?”

Sau đó cửa đột nhiên mở ra, Yerim thấy người mở cửa chính là Seungwan, bèn hỏi: “Wan, sao cậu cũng ở đây?”

“À….. Tớ đến chơi…. Các cậu…. đến đây khi nào?”

“Vừa tới………” Sooyoung cướp lời trước, “Yerim phải tải một ít tài liệu, cho nên tớ mang cậu ấy đến đây.”

“Ừ.” Seungwan không hỏi nữa, trực giác nói cho cô biết, vừa rồi Hyunjin đột nhiên tập kích, chí ít Sooyoung đã thấy rồi.

Đợi cho Sooyoung với Yerim được sắp xếp máy xong, Hyunjin nhìn thấy Seungwan mặt ủ mày chau cũng trở nên im lặng. Qua hồi lâu mới nói: “Đều do em không tốt…..”

Seungwan khẽ cười, “Không có gì đâu, sớm muộn gì cũng phải cho các cậu ấy biết, chị vốn cũng không muốn giấu các cậu ấy.” Chỉ là không biết các cậu ấy sẽ có phản ứng như thế nào……..

Sau đó Sooyoung vẫn chưa đề cập đến sự việc kia, Seungwan ngược lại có chút thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc bùng nổ vào một buổi tối thứ tư. Hôm đó mưa dai dẳng suốt ngày, mấy người bọn họ cũng không ra ngoài, ở trong phòng ngủ bận rộn việc riêng. Buối tối, vẫn còn mưa lâm râm, cửa sổ phòng ngủ không có đóng lại, không khí mang theo hơi nước mưa lướt qua trong phòng.

Yerim im lặng ngồi trước bàn đọc sách, thỉnh thoảng lại dùng viết ghi lại gì đó; Seulgi nằm chơi PSP, cảm xúc lên xuống theo trò chơi; Sooyoung thu dọn lại đồ đạc của mình, lấy từng món trong ngăn tủ ra, xong lại nhét vào, trông còn lộn xộn hơn trước khi dọn dẹp.

Seungwan đột nhiên từ trên giường bước xuống, đứng ở giữa phòng nói: “Tớ có một chuyện muốn nói với các cậu, các cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đã.”

“Làm gì chuẩn bị nghiêm túc như vậy? Cậu đừng như thế, tớ rất không quen.” Sooyoung ra vẻ thoải mái mà trêu đùa.

“Tớ rất nghiêm túc.” Seungwan hắng giọng, lại hít sâu vài cái, đợi cho mọi người buông việc đang làm trong tay, cùng nhìn về phía mình mới nói tiếp: “Thật ra, tớ……, tớ thích con gái, lúc trước có đối tượng cũng không dám cho các cậu gặp, là bởi vì họ đều là con gái, tớ không có cách nào cho các cậu xem.”

Seungwan nói một hơi, ba người kia đều ngây ngẩn cả người.

Seulgi là kinh ngạc sự thẳng thắn cùng với dũng cảm của Seungwan, có thể công khai chuyện riêng tư như vậy với bạn cùng phòng, cần phải có bao nhiêu dũng khí? Cho nên cô không biết nên biểu đạt cảm giác trong lòng lúc này thế nào, thật sự không biết nói cái gì cho phải, hơn nữa lúc này, nói cái gì chắc cũng đều không thích hợp?

Phòng ngủ vô cùng im lặng, trong lòng của Seungwan cũng rất loạn, những phản ứng dự đoán trước đó đều không xuất hiện, ngược lại làm cho cậu ấy cảm thấy không được tự nhiên. Cậu ấy hy vọng cho dù là không để ý tới cậu ấy cũng được, nhưng bây giờ là phản ứng gì đây? Nhìn chằm chằm cậu ấy như vậy, nhìn đến mức làm cho Seungwan cảm thấy sợ hãi, đây là tình huống gì chứ?

“Làm ơn, các chị hai à, các chị có chút phản ứng được không? Cho dù sau này không để ý tới tớ nữa cũng nói với tớ một tiếng chứ.”

Lúc này, ba người giống như bị đứng hình mới hồi phục tinh thần lại.

“Vì sao không nói sớm?” Sooyoung đột nhiên lên tiếng, tầm mắt vẫn dừng ở trên người Seungwan đang cúi đầu.

Seulgi muốn đi ra hòa giải, liền nói: “Seungwan cũng là sợ các cậu không hiểu cậu ấy…..”

“Cậu đã sớm biết?” Sooyoung lại nhìn về phía Seulgi.

Seulgi bị dọa đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng là buổi tối trời mưa, rõ ràng có gió lạnh luồn vào trong cổ áo, thế mà tại sao lúc Sooyoung tức giận như vậy nhìn về phía mình, cô đột nhiên đổ mồ hôi? Vì sao Sooyoung lại tức giận như vậy? Thực sự có nghiêm trọng đến mức đó không?

“Cậu nói đi!” Sooyoung đi đến trước mặt Seungwan đẩy cậu ấy một cái.

Seungwan không dự đoán được cậu ấy đột nhiên lại như thế, bị đẩy một cái lảo đảo, sau đó vẫn cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào.

“Sooyoung…..” Yerim từ phía sau giữ chặt lấy Sooyoung.

Sooyoung vẫy tay Yerim ra, lại đẩy Seungwan một cái, “Sao cậu không nói lời nào đi?” Lúc này, Seulgi sớm đỡ được Seungwan.

“Cho nên…. thái độ của cậu là…. không muốn làm bạn với tớ nữa có phải không?” Seungwan cố nén không để nước mắt tràn ra.

Seulgi vừa nghe Seungwan nói đáng thương như vậy, cũng hiểu được Sooyoung dường như có chút hơi quá trớn, vừa định mở miệng nói Sooyoung vài cậu, lại bị Sooyoung trách móc. Sooyoung nói: “Son Seungwan! Rốt cuộc là ai không muốn làm bạn với ai? Nếu cậu xem tớ là bạn, vì sao lại không nói sớm cho tớ biết chuyện này? Vì sao cậu chỉ có thể nói cho Seulgi cũng không thể nói cho tớ biết? Là cậu chưa từng xem tớ là bạn phải không? Bằng không sao ngay cả chuyện này cũng phải gạt tớ?”

“Sao tớ lại không xem cậu là bạn? Là bởi vì xem cậu là bạn cho nên mới phải giấu cậu, sợ sau khi cậu biết được sẽ không muốn làm bạn với tớ nữa, bây giờ cậu biết rồi, quả nhiên là như vậy…. A…..” Seungwan đột nhiên ngẩng đầu lên bất đắc dĩ cười một tiếng.

“Sooyoung, nỗi khổ tâm của Seumgwan, cậu không thể hiểu một chút sao?” Seulgi cũng tức giận.

Mấy người bọn họ tôi một câu cậu một câu, rối rắm trong chủ đề “bạn bè” này, cãi tới cãi lui lui đến nói năng lộn xộn, ầm ĩ đến ngay cả Yerim cũng không bình tĩnh nổi nữa.

“Được rồi! Đừng cãi nữa!” Yerim lần đầu tiên quát to như vậy với các cô, “Tuy rằng tớ không rõ các cậu đang cãi cái gì, tuy rằng đối với sự thừa nhận của Seungwan tớ cũng cảm thấy thực hoảng hốt, nhưng mà, Seungwan đối với chúng ta mà nói, không phải vẫn là Seungwan lúc trước sao? Có cái gì không giống đâu? Cậu ấy vẫn là cả ngày cười như vậy, vẫn là lúc lên lớp ngủ gà ngủ gật, vẫn thích nói giỡn…. Chỗ nào thay đổi?”

Cậu ấy vừa nói xong, mấy người kia quả nhiên đều im lặng, Seungwan cũng rất kinh ngạc nhìn qua người luôn bảo thủ lại cứng nhắc như Yerim sẽ nói như vậy.

Yerim thấy các cô vẫn không nói chuyện, cũng không để ý nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách, thư viện có gần trăm ngàn quyển sách, nguyện vọng rất có thể sẽ thất bại, cho nên cô muốn tranh thủ thời gian.

Sooyoung lại nhìn thoáng qua Seungwan, thở dài nói, “Cậu căn bản hiểu lầm ý của tớ, tớ tức giận không phải bởi vì cậu là đồng tính, tớ tức giận là vì cậu có bí mật mà không nói cho tớ biết, tớ cảm thấy cậu không thật sự xem tớ là bạn. Cậu thích con trai hay con gái, đều là tự do của cậu, chỉ cần cậu không thích tớ, thì không liên quan đến tớ, tớ đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà có cái nhìn gì khác về cậu, giống như Yerim nói, cậu vẫn là cậu như trước, không có gì khác biệt, lúc tớ quen biết cậu chính là như vậy……”

“Sao?” Seungwan không quá dám tin tưởng vào những gì mình nghe được, quay đầu nhìn Seulgi, Seulgi khẳng định gật đầu, Seungwan đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên, giống như con nít, đi qua ôm lấy Sooyoung, không ngừng nói cảm ơn. Sooyoung cười đẩy cậu ấy ra: “Đừng lợi dụng tớ.”

Seungwan đi lại ôm Yerim, Yerim ngay cả đầu cũng không quay lại nói: “Đừng làm phiền tớ đọc sách.”

Seungwan đành phải đi tìm Seulgi, Seulgi lấy khăn mặt giúp cậu ấy lau nước mắt, lau xong lại nói: “Vừa lúc, giúp tớ giặt sạch khăn mặt đi.”

Seungwan siết chặt khăn mặt nước mắt lấp lánh nhìn Seulgi, không nhịn được nữa nói: “Kang Gigi, cậu thật đúng là không lãng phí cái tên này……..”

Sau đó, phòng 407 giống như trước đây hài hòa, náo nhiệt. Chuyện kia không ảnh hưởng gì đến bọn họ trong lúc đó, ngược lại, hình như quan hệ càng thêm thân mật.

Sau này lúc Seungwan bên cạnh Hyunjin cũng không kiêng dè Sooyoung, Sooyoung tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nói hai người thật chán ghét, làm chuyện cho nhiều người buồn nôn như vậy, nhưng nhiều hơn chính là hâm mộ.

Sau này Seulgi còn không ngừng dặn Seungwan, "Hyunjin là một cô bạn gái tốt cỡ nào, cậu đừng bao giờ giống như trước nữa…….”

Bởi vì từ khi Seungwan quen với Hyunjin, Seulgi muốn đi lên mạng sẽ không cần phải xếp hàng nữa, trực tiếp gọi điện thoại đặt chỗ; từ khi Seungwan quen với Hyunjin, Sooyoung muốn xem “Thư tình” cũng không tự mình tải về nữa, Hyunjin trực tiếp tải về lưu giúp cậu ấy; từ khi Seungwan quen với Hyunjin, Seulgi và Sooyoung đi suốt đêm hưởng thụ phòng máy tốt nhất, lại có điều hòa, nhưng đồng giá với những phòng bình thường khác……….

Tóm lại, trừ bỏ một số sự đãi ngộ mới, toàn bộ đều giống như lúc trước.

.

.

.

Sau khi tan học, Seulgi và Kyungsoo đi tìm Kang Daesung, bởi vì Joohyun cũng sắp rời ban kỷ luật, Seulgi cũng muốn rời khỏi.

Đúng thế, Jophyun không ở đó, cô lưu lại cũng còn ý nghĩa gì đâu?

Lúc đi qua tòa giảng đường thứ ba, lại gặp Joohyun với Jennie. “Học tỷ.” Seulgi vẫn chào hỏi như cũ.

“Thấy chị sao lại không chào?” Jennie đứng chắn ngang giữa Seulgi và Joohyun.

Seulgi vội vàng cười nói: “Chị Jennie, em không phải mới vừa chào sao, chị phải để em thở cái đã.”

“Quên đi, không so đo với em, Seulgi, còn nhớ chuyện lần trước chị nói với em không?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện đưa em đến ban văn nghệ.”

“A? Đó không phải là chị đùa em sao. Hôm đó là cá tháng tư nha.” Seulgi nghi hoặc, cũng đã qua lâu như vậy, cô cũng đã sớm quên chuyện này, sao tự nhiên lại nhắc tới.

“Chị nói với em là thật mà.”

“Ít ra, hôm nay cũng không phải là cá tháng tư.”

“Dù sao em cũng đã đồng ý rồi, em rút ra thời gian đi đến ban văn nghệ đưa tin đi.” Jennie một mực chắc chắn rằng Seulgi đã đồng ý rồi, dù cho hôm đó là ngày cá tháng tư.

“Em chưa đồng ý, em cũng không muốn đến ban văn nghệ.”

“Vậy em còn muốn ở lại ban kiểm tra kỷ luật?”

“Em…….” Seulgi nhìn thoáng qua Joohyun, “Dù sao em cũng không đến ban văn nghệ………..”

Joohyun đột nhiên lên tiếng, “Jennie, cậu không phải là cố ý nói chuyện này ngay ngày cá tháng tư chứ? Không cho cậu ăn hiếp trẻ con như vậy, Seulgi, em đừng giống chị ấy, chuyện này cứ coi như không nghe không thấy là được.”

“Ơ này, Joohyun, mới có bao lâu, cách tay đã hướng ra ngoài, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết ba năm.”

“Sao? Cậu hâm mộ à? Seulgi là em tớ, tớ sẽ không cho cậu ăn hiếp.”

Seulgi nghe được Joohyun đang bảo vệ mình, vui vẻ cực kỳ, quả nhiên yêu thầm cũng không phải không có lợi, nhìn xem, hiện tại Joohyun xem mình như em gái mà chăm sóc, không phải còn thân mật hơn cả bạn bè sao? Tuy rằng thân phận “Em gái” này không phải là cô muốn, nhưng là đã tiến hơn một bước so với trước kia không phải sao?

“Thế vậy đi, chị cũng không miễn cưỡng em, trước khi nghỉ hè, em cho chị một câu trả lời cuối cùng là được.” Jennie thở dài, nhìn đồng hồ, nhắc nhở Joohyun, “Đi thôi, vào học rồi.”

Seulgi còn đứng tại chỗ cười ngây ngô, Kyungsoo duỗi tay ra quơ quơ trước mặt cô, “Này! Người đã muốn đi xa rồi.”

“Cậu nói xem, Có phải chị ấy đối với tớ không giống trước kia không?”

“Không cảm thấy được có thay đổi gì, vốn chị ấy đối với cậu cũng rất tốt, cậu đừng nghĩ người ta giúp cậu nói mấy câu chính là thích cậu, người thẳng làm gì dễ cong như thế.”

Seulgi phùng má, “Ý của cậu là tớ tự mình đa tình phải không?”

“Ồ! Tự mình hiểu được thì tốt…………”

“Đứng lại! Có bãn lĩnh cậu đừng chạy Kyungsoo, cậu còn chạy!”

Chiều ngày quốc tế thiếu nhi 1.6, trong khuôn viên trường đại học N, có một cô bé loli (1) đuổi theo một cậu nhóc shota (2) chạy như điên, cuối cùng cậu nhóc shota bị cô bé loli bổ nhào lên mặt cỏ, sau đó hét thảm một tiếng………

Chú thích:

(1) Loli: là từ chỉ mấy bạn nữ có ngoại hình hoặc tính cách giống các bé gái, thường là dưới 14 tuổi.

(2) Shota: giống loli nhưng để chỉ mấy bạn nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro