Chương 6: Vì Sao Lại Học Kế Toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, cộng với âm thanh của giày cao gót từng đợt dẫm lên sàn nhà. Kang Seulgi mới nhớ đã tới giờ ăn cơm chiều, ba người kia cũng còn chưa trở về. Cô xoay người muốn xuống giường, mới bò được một nửa, cửa bỗng nhiên mở, đèn trong phòng cũng sáng, tiếp theo là tiếng thét của Park Sooyoung, sau đó, cả hành lang đều im lặng.

"Á! Kang Seulgi, cậu định hù chết người à! Sao lại không mở đèn chứ!"

"Ngủ quên... đang định xuống giường bật đèn cậu liền vào đó."

"Làm tớ sợ muốn chết." Sooyoung vuốt vuốt ngực, hồi phục trong chốc lát mới nói: "Sao cậu về sớm thế?"

"Tớ không thể về sớm sao?"

"Không phải cậu cùng Kyungsoo ra ngoài à?"

"Đúng vậy. Mà sao cậu cũng ra ngoài?"

Sooyoung soi soi tấm gương sau cửa, khẽ vuốt lại mái, lấy cây son trong túi ra để tô, "Các cậu đều có chuyện làm, tớ cũng cảm thấy mình hẳn là nên tìm một tên bạn trai, bằng không sẽ luôn một mình."

"Trời cũng tối rồi, còn tô cái gì vậy? Cũng không ai nhìn cậu."

Sooyoung lườm cô một cái, "Sao lại không ai nhìn? Không ăn cơm chiều với các cậu, hôm nay cấp ba của bọn tớ có buổi họp mặt."

"Yerim có đi cùng cậu không?"

"Yerim đang đứng ở cổng trường chờ tớ đó, tớ trở về chính là để thay đồ." Nói xong, bước vài bước đến cửa sổ kéo màn lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Seulgi vội vàng quay mặt đi, tuy rằng đều là con gái, nhưng cô không thể trắng trợn nhìn người khác thay quần áo, cô cảm thấy, như vậy đáng xấu hổ giống như con trai rình coi con gái ở phòng thay đồ vậy.

Sooyoung đi rồi, Seulgi gọi điện thoại cho Seungwan, Seungwan cũng nói không về ăn cơm, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Kyungsoo thông báo, hôm nay không cần phải vội, chỉ có hai chúng ta.

Đợi cô lê bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến cầu thang, cũng nhìn thấy Bae Joohyun đi từ trên lầu xuống. Cửa sổ ở cầu thang mở ra, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, làm cô bất giác rùng mình một cái, kéo dây kéo áo khoác lên, ngẩng đầu chờ Joohyun đi xuống. Joohyun đứng đối diện cô khẽ mỉm cười.

Chỉ vì nụ cười này, Seulgi cố lấy can đảm đi lên hai bậc thang, "Cùng đi ăn cơm nha."

Joohyun vừa chia tay với bạn trai, những người khác trong phòng ngủ đều có bạn trai bên cạnh, bỗng nhiên lại một mình, chị ấy cũng đang cần người đi cùng, vì thế chị ấy nói: "Được đó."

.

.

.

Thời tiết ngày càng lạnh, có một buổi sáng Seulgi còn chưa ngủ đủ giấc đã bị đánh thức, trong hành lang một đám con gái không biết vì chuyện gì mà hưng phấn la to.

Seulgi đậy chăn lên mặt, than thở một tiếng: "Ồn chết được!"

Sooyoung cũng chưa rời giường, gọi Yerim: "Yerim, bên ngoài la cái gì vậy, xảy ra chuyện gì?"

Yerim cũng vừa mới tỉnh, đang muốn xuống giường tìm mắt kính, "Tớ đi nhìn xem."

Seungwan thấy điệu bộ cậu ấy như vậy, nói, "Để tớ đi vậy."

Năm phút sau, Seungwan đã trở lại, vẻ mặt không biết phải làm sao.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Kim Jisoo kia đối diện phòng ngủ, với nhỏ tên Lalisa gì đó ở phòng 402, cộng thêm mấy người ở khoa khác thấy tuyết rơi, đang kích động ngoài đó."

"Sao? Sớm như vậy đã có tuyết?" Sooyoung kêu thảm một tiếng, "Lại phải mặc thêm quần áo, mặc dày như vậy xấu muốn chết."

Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay, ngày 12 tháng 11, hình như thật sự hơi sớm.

Ngoài cửa lại truyền đến một giọng nữ, "Chúng ta đi ra ngoài ném tuyết đi."

"Tuyết ít như vậy, không đánh trận tuyết được rồi."

"Cậu nhìn bên ngoài, tất cả đều là màu trắng, thật đẹp!"

Seulgi dụi mắt xoay lưng lại, thông qua cánh cửa lộ ra ánh mắt thông cảm, trẻ con sinh ở miền Nam thật đáng thương, ngay cả tuyết rơi cũng là chuyện hiếm lạ. Có điều, đối với những đứa nhỏ ở miền Bắc mà nói, buổi sáng có tuyết rơi, cũng chỉ là một buổi sáng bình thường mà thôi. Bởi vậy, bốn người này không hẹn mà cùng quay lại ổ chăn, bịt tai lại tiếp tục ngủ.

Buổi tối, Seulgi đề nghị ra ngoài ăn cơm, trời lạnh như vậy, nên uống một chút rượu mới đúng.

Vì thế một hàng bốn người đón gió lạnh, bước trên một lớp tuyết mỏng đi đến quán ăn nhỏ mà bọn họ thường ghé vào. Chỗ này có món xào rất ngon, bạn Yerim cật lực đề cử. Nói đến ăn, thì phải nghe ý kiến của Yerim, hơn phân nửa số tiệm cơm xung quanh trường này cậu ấy đều nếm qua, chỗ nào có món gì ngon, bọn cô đều biết rõ ràng rành mạch.

Mấy người gọi bốn món một canh, lại kêu thêm bốn chai bia, vừa ăn vừa nói chuyện, trong nháy mắt đã uống hết, sau đó lại kêu thêm mấy chai nữa.

Yerim vốn không biết uống rượu, đều là học theo mấy người này, tửu lượng của Sooyoung với Seulgi cũng xấp xỉ nhau, chỉ có Seungwan là có thể uống nhiều nhất. Yerim chỉ uống một chai, ánh mắt bắt đầu mơ màng, cậu ấy tháo mắt kính xuống, khẽ nhéo mũi, muốn làm cho mình tỉnh táo một chút.

Đây là lần đầu tiên Seungwan uống rượu với ba người, cô hoàn toàn không biết sau đó sẽ có chuyện gì đang đợi mình, cho nên hiện còn đang mời rượu Sooyoung với Seulgi.

"Vì sao các cậu lại chọn học kế toán vậy?" Yerim đột nhiên hỏi.

"Trong nhà bảo học...." Ba người còn lại gần như lên tiếng cùng lúc.

Sau đó bốn người cùng nhau phá ra cười.

Seulgi nói: "Haiz, còn trẻ không cố gắng, về già làm kế toán."

"Nhưng mà, lúc trung học Yerim học hành tốt như vậy, sao cũng học cái này?" Sooyoung hỏi.

Sooyoung khẽ cười, "Giống với các cậu thôi, mẹ tớ cảm thấy tớ rất thụ động, sợ sau này không tìm được việc làm, chắc là cảm thấy học kế toán dễ tìm được việc, nên bảo tớ học cái này."

"Vậy thật ra cậu muốn học gì?"

"Học cái gì cũng được, chỉ cần có thứ cho tớ học là được rồi."

"Nhưng thật ra tớ thấy, đại học nên ra sức mà chơi, bằng không sau này đi làm, có thể không còn thời gian cho cậu chơi đâu." Seulgi cảm khái.

"Đồng ý." Seungwan chạm ly với Seulgi.

"Đại học không phải nên có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt mới đúng sao?" Sooyoung cũng đã ngà ngà say.

Seungwan lại rót cho mình một ly rượu, "Một cuộc tình là đủ rồi à? Phải là nhiều cuộc tình mới đủ phong phú chứ?"

"Nếu là ghi lòng tạc dạ, một lần là đủ rồi...." Seulgi nói rất nhỏ, tựa hồ như đang nói cho mình nghe.

Seulgi uống đến có chút chóng mặt muốn đi nhà vệ sinh, Seungwan đi cùng cô, trên đường, Seungwan hỏi: "Kyungsoo thật là bạn trai cậu?"

Seulgi chớp mắt mấy cái, "Sao lại hỏi vậy?"

"Ừ thì...." Seungwan lưỡng lự, không biết có nên nói với Seulgi một chuyện mà mình biết hay không.

Seulgi đợi nửa ngày cậu ấy cũng không đáp, cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Sau khi cơm no rượu say, Seungwan đỡ Yerim, Seulgi đỡ Sooyoung, lại ngược gió tuyết quay trở về.

Gió thổi làm cho Seulgi hơi tỉnh rượu, cô tốt bụng nhắc nhở Seungwan, "Chờ một lát khi vào đến cổng trường, cậu ngàn vạn lần phải giữ chặt Yerim."

"À, tớ biết, tuyết rơi đường trơn, cậu yên tâm đi, tớ không để cho cậu ấy ngã đâu."

"Không phải tớ bảo cậu đỡ cậu ấy, mà là bảo cậu nắm chặt cậu ấy." Seulgi thở dài.

"Tại sao chứ?"

Seulgi đang muốn giải thích, Yerim đã giãy khỏi tay Seungwan, chạy về phía trước. Seulgi đành phải giao Sooyoung vào tay Seungwan nói: "Coi Sooyoung, tớ đuổi theo Yerim." Sau đó vừa chạy vừa kêu tên của Yerim.

Seungwan sững sờ tại chỗ, thì ra kêu cô nắm chặt Yerim, là vì ý này, cô nhìn về phía bóng dáng hai người kia, cảm thán trong lòng, tại sao sau khi uống rượu Yerim lại chạy nhanh như vậy?

Seulgi vừa đuổi theo vừa hối hận, sớm biết như vậy sẽ không giao Yerim cho Seungwan. Yerim này không biết xảy ra chuyện gì, uống không được bao nhiêu rượu, uống một chút đã say, sau khi say trở về sân thể dục là chạy lung tung khắp nơi. Tức giận nhất chính là, không biết cồn kích thích thần kinh vận động của cậu ấy thế nào, tốc độ đó, Seulgi sau khi đã uống qua rượu căn bản rất khó đuổi theo. Cô vừa đuổi theo Yerim, vừa lo lắng Sooyoung, không biết Seungwan có ứng phó được hay không.

Ngay lúc cô đang lo lắng, sau lưng truyền đến một tiếng "Cốp", giống như đồ vật kim loại gì đó rơi trên mặt đất, tiếp theo nghe được âm thanh của Seungwan, "Sooyoung, cậu không sao chứ?"

Seulgi cũng mặc kệ nhiều chuyện như vậy, chạy nhanh hơn chặn Yerim lại, bắt chặt lấy, Yerim vùng vẫy vài cái, cũng yên lặng trở lại.

Bên kia Seungwan cũng đã đỡ Sooyoung đi tới, vừa đi vừa nói: "Chậm một chút, chậm một chút đi......"

"Không phải tớ sớm kêu cậu coi Sooyoung sao?"

"Cậu cũng không nói cho tớ Soooyoung sau khi uống say sẽ như vậy?"

"Vậy bây giờ cậu biết chưa?"

Seungwan có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, "Hai tên này.... một tên chạy khắp sân thể dục, bắt cũng bắt không được, tên này ác hơn, một cước đã đá ngã thùng rác....."

"Cho nên vừa rồi tớ dặn cậu ngàn vạn lần phải giữ chặt Yerim, cậu không nghe lời tớ giữ chặt lấy Yerim, cho nên cậu ấy mới có thể chạy lung tung khắp sân thể dục đó, nếu cậu sớm giữ chặt cậu ấy, sao cậu ấy có thể chạy loạn khắp sân thể dục? Nếu cậu ấy không chạy loạn khắp sân thể dục, tớ sao có thể giao Sooyoung cho cậu coi, nếu không phải cậu coi Sooyoung, sao Sooyoung có thể đá cái thùng rác kia?"

Seulgi nói liên tiếp một tràng dài, những lời kia làm cho đầu của Seungwan xoay vài vòng, Seungwan có chút oan ức, "Cậu không thể nói đơn giản một chút được sao?"

"Được, tớ lặp lại lần nữa. Không phải vừa rồi tớ dặn cậu giữ chặt lấy Yerim sao? ........"

"Được rồi được rồi...... Tớ biết rồi........."

Đi vài bước, Seulgi lại hỏi Seungwan: "Vừa rồi lúc tớ đi nhà vệ sinh, cậu hỏi tớ cái gì? Vì sao lại hỏi tớ chuyện đó?"

"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."

"À."

Lại đi vài bước, Seulgi lại hỏi: "Vừa rồi tại sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Kang Seulgi, sau này tớ không bao giờ... muốn uống rượu cùng các cậu nữa. Thật đó." Kang Seulgi này uống say, nói luyên thuyên không dứt......

"Không có chuyện gì, chúng tớ không uống nhiều." Sooyoung đột nhiên xen mồm.

Seungwan cũng không dám nói tiếp, sợ nói tiếp, Seulgi sẽ nói thêm một tràng....

Thật vất vả trở lại phòng ngủ, ném mấy người này lên giường. Tận đáy lòng Seungwan thở dài một tiếng: "Đây là người gì vậy! Lúc trước sao mình muốn vào trường này học chứ! Vì sao lại phải học kế toán chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro