Chương 7: Phác Môn Ở Đất Thục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám năm trước...

Phác Môn ở đất Thục nhờ ám khí và độc dược mà hùng cứ võ lâm mấy chục năm trước, danh tiếng lan xa, ngay cả Lee Sooman cũng phải sùng bái, xếp ám khí Khổng Tước Linh của Phác Môn vào vị trí thứ năm trong danh sách ghi chép về binh khí. Nhưng vì đệ tử của Phác Môn rất ít khi hành tẩu trên giang hồ, người ngoài cũng kiêng dè những cạm bẫy và ám khí trùng trùng trong Phác Gia Bảo nên không dám đến gần. Vì thế tiếng tăm của Phác Môn dần biến mất trong chốn giang hồ thay đổi từng ngày nay.

Hơn nữa người của Phác Môn am hiểu cách dùng ám khí và độc dược, làm việc gì cũng bí ẩn và âm thầm nên khiến người ta có cảm giác họ vừa chính vừa tà, không dám đến gần. Bởi vậy đến nay, uy danh của Phác Môn đã không còn như trước.

Nhưng vài năm gần đây, trong Phác Môn lại xuất hiện một nhân vật hết sức đặc biệt: Park Chanyeol – chủ nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Phác Môn. Park Chanyeol tuy mới mười tám nhưng đã có trí tuệ và sự chín chắn vượt quá độ tuổi của mình. Khả năng hạ độc và giải độc càng xuất quỷ nhập thần, thường được người trong giang hồ đánh đồng với Quỷ Y nổi danh hơn hai mươi năm trước.

Có điều tính cách của Park Chanyeol và Quỷ Y lại khác xa nhau. Quỷ Y tính tình tàn nhẫn, hay giết bệnh nhân, ngay cả thê tử của mình cũng không tha. Bởi vậy cho dù tất cả mọi người đều biết Quỷ Y ở trong Đoạn Hồn Cốc, đều biết y thuật của ông ta rất cao nhưng không ai dám đến đó tìm ông ta nhờ chữa trị. Còn Park Chanyeol thì ngược lại. Tính tình hắn ôn hòa, chưa từng giết người, bất cứ ai đến Phác Môn xin chữa trị hắn đều không hỏi lai lịch mà tận tâm cứu chữa. Nhờ có hắn, nơi luôn bị người đời xa lánh, e dè như Phác Môn nay đông như trẩy hội, thanh danh trở nên lừng lẫy hơn trước kia rất nhiều.

Đêm hôm ấy, cuối cùng thì đất Thục cũng có được cơn mưa dài sau hơn nửa tháng trời hạn hán.

Park Chanyeol ngồi trong thư phòng, lật xem những chuyện giang hồ được ghi lại trong mấy hôm nay. Hắn bỗng ngẩng lên, nhìn về phía sư phụ Kim Kai đang ngồi đối diện.

"Sư phụ, Kiếm Ma Tề Nghệ bị người ta giết thật rồi ư?"

"Không sai. Một kiếm lấy mạng, vết thương nhỏ hẹp, không đổ máu."

"Vết thương nhỏ hẹp, không đổ máu? Nghe giang hồ đồn đại thời thượng cổ từng có một thanh kiếm được rèn từ sắt đen trên núi băng, cực kỳ lạnh lẽo, giết người không thấy máu, chỉ để lại một vết tím nhạt. Lẽ nào trên đời này thật sự có thanh kiếm như thế..." Xưa nay người của Phác Môn luôn cảm thấy hứng thú với các loại độc dược và ám khí nên sách về binh khí khác không nhiều lắm, bởi thế Park Chanyeol cũng chỉ nghe nói mà thôi.

"Đúng vậy, thanh kiếm này là có thật. Ba mươi năm trước nó tái xuất giang hồ, Kang Dong Won tình cờ có được nó, đặt tên là Thanh Phong kiếm. Sau khi Kiếm Ma biết được chuyện này liền nghĩ đủ mọi cách đoạt nó. Sau đó vì muốn đoạt được kiếm mà Kiếm Ma đã giết chết thê tử của Kang Dong Won, cũng làm Kang Dong Won bị trọng thương, còn Thanh Phong kiếm và con trai Kang Seulgi của Kang Dong Won lại không rõ tung tích. Bây giờ Kiếm Ma bị Thanh Phong kiếm lấy mạng nên người ta đồn là con trai của Kang Dong Won trở về báo thù xưa. Có điều, theo ta được biết, năm nay Kang Seulgi mới mười sáu tuổi, cho dù có bảo kiếm trong tay thì cũng không thể nào địch quá mười chiêu của Kiếm Ma, càng không thể giết được hắn ta."

Park Chanyeol nhìn dòng chữ trên tay mình, trầm ngâm suy nghĩ. Bỗng ngoài sân vang lên tiếng động nhanh và có quy luật.

Mưa rền, gió giật đánh vào cánh cửa màu mun nhưng vẫn không thể át được tiếng gõ cửa dồn dập ấy. Ngay cả Park Chanyeol đang ngồi trong thư phòng cũng nghe rất rõ từng tiếng gõ cửa như đòi mạng kia.

Nghe tiếng gõ cửa vô cùng cấp bách ấy, Chanyeol lập tức đặt quyển sách trên tay xuống, che ô ra ngoài để xem tình hình thế nào. Lúc ấy, người hầu đã ra mở cửa, một thiếu niên đang đứng bên ngoài, trên lưng còn cõng một thiếu niên khác đang bất tỉnh nhân sự, tay thì dắt một tiểu cô nương. Thoạt nhìn hắn chỉ vừa mười bảy, mười tám tuổi nhưng vóc dáng còn cao lớn, khỏe mạnh hơn người trưởng thành. Mặt mũi tuy không khôi ngô như đàn ông Giang Nam nhưng lại có vẻ hào sảng rất nam tính. Dường như hắn vừa thoát khỏi một trận chém giết tàn khốc, quần áo trên người rách nát thê thảm, ống tay áo cũng bị xé rách nhưng Đường Kiệt vẫn có thể nhận ra hoa văn được thêu trên ống tay áo của hắn là xuất phát từ phường thêu nổi tiếng nhất Tô Châu.

Thiếu niên đang định liều lĩnh xông vào thì Lim bá – tổng quản của Phác Môn – đã ngăn hắn lại. "Đợi đã, rốt cuộc thì cậu có chuyện gì, đến tìm ai?"

Thiếu niên vội vàng cúi người, một tay níu chặt tay áo Lim bá, miệng không ngừng cầu xin: "Xin các người hãy cứu người anh em của ta. Hắn trúng ám khí cực độc của Phác Môn các người nên chắc chắn các người có thể cứu được hắn, đúng không?"

Cô nương bên cạnh hắn thì lập tức quỳ phịch xuống đất. "Xin các ông hãy cứu lấy Kang đại ca, van xin các ông..."

Không đợi Lim bá trả lời, Park Chanyeol đã vứt chiếc ô trên tay xuống, bước nhanh tới trước.

"Hắn trúng độc? Để ta xem xem!" Nói xong, Park Chanyeol đưa tay đón lấy người hôn mê bất tỉnh kia. Gương mặt tím đen tuy nhăn nhó vì đau đớn nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ anh tuấn bất phàm.

Chanyeol xé rách vạt áo đẫm máu trước ngực cô. Trên ngực có một cây ngân châm rất nhỏ. Cây ngân châm này đúng là ám khí Tế Vũ Mê Tung của Phác Môn. Da thịt xung quanh ngân châm đã biến thành màu đen. Hắn vội vàng bắt mạch cho thiếu niên, tâm mạch của cô lúc có lúc không.

"Hắn không chỉ trúng độc của Tế Vũ Mê Tung mà còn trúng Đoạn Trường Thảo!" Park Chanyeol không khỏi thở dài. Đoạn Trường Thảo là một trong ba thứ kịch độc trong thiên hạ, không ai có thể giải được nó. Tuy hắn từng nghiên cứu về loại độc này nhưng đến nay vẫn chưa thử giải nó cho người sống, cho nên hắn không thể nắm chắc được.

"Đoạn Trường Thảo? Độc này có giải được không?" Chàng thiếu niên hỏi.

"Độc của Đoạn Trường Thảo này không có thuốc giải."

"Không đâu...không đâu mà!" Thiếu niên đang nói thì đột nhiên hộc máu, sau đó ngất đi. Tuy đã bất tỉnh nhân sự nhưng tay hắn vẫn nắm lấy tay tiểu cô nương kia.

"Wan ca..." Tiểu cô nương cứ lay người hắn, khóc lóc. "Wan ca, huynh tỉnh lại đi, đừng bỏ Sooyoung lại một mình!"

Lúc ấy Park Chanyeol mới phát hiện trên vai hắn cũng có một vết thương rất sâu do kiếm gây ra, may mà không có độc.

Kim Kai từ phía sau Park Chanyeol đi tới, nhìn chàng thiếu niên bị trúng độc với ánh mắt xót thương. Nhưng khi vô tình nhìn thấy thanh kiếm được nắm chặt trong tay chàng ta thì bước chân không khỏi khựng lại, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm sắt thoạt nhìn mộc mạc không có gì bắt mắt ấy.

Chanyeol thấy phản ứng của sư phụ hơi khác thường nên cũng nhìn kĩ thanh kiếm ấy. Bởi vì thanh kiếm này có màu xám đen, bên trên không có bất cứ đồ trang trí gì nên trong đêm mưa không trăng, không sao này, nó gần như lẫn trong bóng tối, lúc đầu Chanyeol không chú ý tới.

Bây giờ tập trung nhìn kĩ thì hắn mới phát hiện những hoa văn trên thanh kiếm đều là những hình vẽ cổ xưa, thân kiếm đang tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt. Chanyeol không khỏi cả kinh. "Đây là Thanh Phong kiếm?"

Kim Kai gật đầu với Chanyeol, sau đó lại cúi đầu nhìn kĩ diện mạo của chàng thiếu niên. "Diện mạo của hắn quả thật hơi giống Kang Dong Won, lẽ nào hắn chính là con trai của Kang Dong Won?"

"Nếu là hắn thì giá nào con cũng phải thử một phen. Lim bá, bá bảo người hầu đỡ bọn họ vào gian phòng phía sau đi, ta đi chuẩn bị dược liệu, sẽ qua đó ngay."

Lim quản gia lập tức đáp lời: "Được!"

Chanyeol không hề có lòng tin là có thể giải được độc của Đoạn Trường Thảo. Hắn đành liều tới đâu hay tới đó, thử dùng Thiên Tàn – độc dược bí truyền của Phác Môn, cũng là một trong ba loại kỳ độc của thế gian - để cứu người. Thiên Tàn tuy là loại kịch độc nhưng may mà nó lại chứa một chất tương sinh tương khắc với Đoạn Trường Thảo. Kim Kai thấy hắn lấy Thiên Tàn ra mặt liền biến sắc. "Lấy độc trị độc tuy là một phương pháp hay nhưng độc tính của hai loại độc này quá mạnh, nhất là Thiên Tàn, nó là loại kịch động trí mạng, e là hắn vừa uống vào sẽ lập tức bị đứt hết huyết mạch, trào máu mà chết."

"Sư phụ nói rất đúng, đây là cách hết sức mạo hiểm nhưng ngoại trừ cách này, con không còn cách nào khác. Lúc nãy con đã bắt mạch cho hắn, tuy hắn còn trẻ tuổi nhưng nội công lại hết sức thâm hậu, độc tính của Đoạn Trường Thảo có thể bị hắn áp chế đến bảy, tám canh giờ thì quả là hiếm thấy. Con muốn đánh cược một lần, hy vọng là hắn có thể chịu được."

Kim Kai nhìn Seulgi, thấy hơi thở của cô càng lúc càng yếu thì khẽ thở dài. Tuy nói cách của Chanyeol quá mạo hiểm nhưng nếu trên đời này còn có thứ gì có thể khắc chế được độc tính của Đoạn Trường Thảo thì đó chỉ có thể là Thiên Tàn của Phác Môn bọn họ và U Minh của Quỷ Y. So với việc trơ mắt nhìn Seulgi bị phát độc mà chết thì chi bằng đánh cược một phen, biết đâu kỳ tích sẽ xuất hiện.

Mưa gió tầm tã kéo dài suốt cả đêm, mãi đến khi trời sáng mới tạnh hẳn.

Tuy Chanyeol đã rất mệt mỏi nhưng thấy hơi thở của Seulgi dần mạnh hơn thì lòng ngập tràn sự chấn kinh, không dám tin. Tối qua, Seulgi uống Thiên Tàn xong thì mạch máu phình lên, kinh mạch đập loạn xạ. Chanyeol cứ tưởng rằng cô sẽ bị phát độc mà chết ngay tức khắc, không ngờ cô lại có thể dùng nội lực chống chọi với hai loại kịch độc tương sinh tương khắc này, cuối cùng có thể khắc chế được hai loại kỳ độc, không để chúng xâm nhập vào tâm mạch của mình. Chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà đã có được nội lực, sự nhẫn nại và ý chí như thế, quả thật khiến Chanyeol phải bất ngờ.

"Không ngờ hắn đã trúng hai loại kịch độc mà vẫn có thể sống sót, đúng là kỳ tích!" Kim Kai kinh ngạc.

'Đúng vậy, bây giờ con đã tin hắn có thể đánh bại Kiếm Ma rồi."

"Không ngờ hắn trẻ tuổi như thế mà đã có công lực kinh người như vậy. Nếu hắn có thể vượt qua kiếp nạn này thì tương lai chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn!"

"Đúng vậy, có điều không biết hắn trúng hai loại kịch độc này rồi thì còn tỉnh lại được không?"

Park Chanyeol bỗng có một dự cảm là nam tử thiếu niên trước mắt tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, cô chẳng những có thể sống lại mà sau này chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trên giang hồ.

Đóng cửa lại, Park Chanyeol đi ra khỏi phòng thì thấy tiểu cô nương tối qua vẫn đứng chờ ngoài cửa. Trên người tiểu cô nương khoác chiếc áo che mưa rộng thùng thình mà Lim quản gia đã đưa cho nên càng có vẻ gầy gò, mảnh mai. Nếu hắn nhớ không nhầm thì nàng tự xưng mình là Park Sooyoung, có điều không biết Park có phải là họ hàng của nàng không.

Park Sooyoung vốn bị thị vệ ngăn lại, đợi ngoài bậc thềm. Vừa thấy Chanyeol đi ra, tiểu cô nương không màng đến sự ngăn cản của thị vệ mà chạy vội tới. "Vết thương của Kang đại ca đã được chữa trị chưa? Muội có thể gặp huynh ấy không?"


Park Chanyeol lắc đầu. "Độc trong người hắn đã được giải rồi nhưng hắn cần tĩnh dưỡng, không ai được quấy rầy."

"Muội sẽ không quấy rầy huynh ấy, muội chỉ nhìn thôi!"

Nhìn vẻ mặt khẩn khoản của tiểu cô nương, hàng mi dài cong vút khẽ chớp chớp vẻ van nài thì Park Chanyeol không khỏi thấy mềm lòng. "Thế này vậy, muội về tắm rửa, ăn chút gì đó trước đã. Ăn sáng xong, ta sẽ dẫn muội đi thăm hắn."

"Được, được!" Tiểu cô nương không dám chậm trễ một khắc, lập tức chạy đi tắm rửa. Chanyeol quên hỏi xem chàng thiếu niên còn lại đã tỉnh chưa. Có điều thấy tiểu cô nương không hỏi gì nhiều, chắc là thương thế của hắn cũng không đáng ngại.

Park Chanyeol vừa dùng bữa sáng xong thì Park Sooyoung cũng tắm rửa, chải chuốt xong, chạy như bay vào nhà sau. Tiểu cô nương mặc chiếc váy dài màu xanh da trời, trên váy có thêu hình lông chim khổng tước nên vừa nhìn trông nàng rất giống một con chim khổng tước đang bay vào. Đầu tóc vốn rối bời đã được chải và búi lên gọn gàng, bấy giờ Park Chanyeol mới nhìn rõ dung mạo xinh xắn của nàng. Nàng rất đẹp, hơn nữa còn có vẻ hoạt bát, lanh lợi mà con gái Trung Nguyên ít có. Đôi mắt nàng vừa to vừa sâu, sống mũi cao thẳng, làn da tuy không trắng lắm nhưng lại hồng hào, khỏe mạnh. Vóc người của nàng cũng không hề gầy gò như Chanyeol đã tưởng tượng mà ngược lại nhìn cao ráo và nở nang, có thể ngang bằng với nữ tử đã thành niên ở Giang Nam.

"Huynh ăn sáng xong chưa vậy? Muội đã đợi huynh cả buổi rồi." Park Sooyoung hỏi thẳng vào vấn đề.

Park Chanyeol mỉm cười. "Xong rồi đây."

"Vậy chúng ta đi thôi!"

Lúc trò chuyện trên đường đi, Park Chanyeol mới biết tiểu cô nương này họ Park, tên Sooyoung. Chàng thiếu niên dẫn nàng ta đến đây tên là Son Seungwan, bọn họ cùng từ quan ngoại đến Trung Nguyên để tìm người thân. Trên đường đi tìm người thân bọn họ gặp được Kang Seulgi đang định lên Hoa Sơn. Ba người đi chung đường nên kết bạn đồng hành, không ngờ trên đường đi lại gặp phải một bọn cường đạo, trong lúc đánh nhau, bọn cường đạo kia đã phóng ám khí. Vì cứu Park Sooyoung mà Kang Seulgi đã dùng thân mình ngăn ám khí nên bị trúng kịch độc. Về việc tại sao bọn cường đạo ấy lại muốn giết họ, Sooyoung né tránh không kể, muốn nói nhưng lại thôi. ĐPark Chanyeol cũng không hỏi gì thêm.

Đương nhiên hắn biết người bọn họ gặp phải không phải hạng cường đạo bình thường. Bởi vì bọn cường đạo bình thường sẽ không cố ra tay sát hại ba đứa trẻ, càng không tẩm loại độc dược hiếm có như Đoạn Trường Thảo lên ám khí đã đủ trí mạng như Tế Vũ Mê Tung. Bọn cường đạo chỉ vì tiền tài sẽ không bao giờ làm như thế. Hơn nữa, võ công của Kang Seulgi thâm sâu không thể lường được, võ công của Son Seungwan cũng không kém, cường đạo bình thường thì làm sao có thể khiến bọn họ bị trọng thương?

Nhưng nếu Park Sooyoung đã không muốn nói thì tất có lý do của mình, hắn không muốn làm khó nàng ta.

Sooyoung nhẹ nhàng theo Chanyeol bước vào phòng. Kang Seulgi vẫn chưa tỉnh lại. Tuy nhờ có Thiên Ma Hương làm giảm đi một phần đau đớn nhưng chân mày của cô vẫn nhíu chặt.

Park Sooyoung hỏi: "Khi nào thì huynh ấy mới tỉnh lại?"

Park Chanyeol không trả lời vì thực tế, hắn cũng không biết rốt cuộc thì khi nào Kang Seulgi mới tỉnh lại. Có lẽ là ngày mai, cũng có thể cả đời này sẽ không tỉnh lại.

"Kang đại ca, rốt cuộc thì khi nào huynh mới tỉnh lại đây?" Park Sooyoung quỳ xuống cạnh Kang Seulgi, nhẹ nhàng năm lấy tay cô. "Chẳng phải huynh nói phải về Hoa Sơn sao? Chẳng phải huynh nói có hẹn với người ta sao? Nếu huynh không đi, người đó sẽ thất vọng lắm..."

Park Chanyeol không biết Kang Seulgi có thể nghe được những lời Park Sooyoung nói hay không nhưng hắn thấy rõ chân mày của Kang Seulgi khẽ nhúc nhích, chân khí cũng vận hành nhanh hơn.

Hoa Sơn?

Người chờ đợi cô trên Hoa Sơn có lẽ rất quan trọng với cô?

Ba ngày sau, Kang Seulgi vẫn hôn mê chưa tỉnh. Park Chanyeol ngồi trong thư phòng nghe Kim Kai nói: "Người chúng ta phái đi Hoa Sơn thám thính tin tức đã về rồi. Kang Seulgi đúng là con trai duy nhất của Kang Dong Won, năm nay mười sáu tuổi."

"Hắn có quan hệ với Hoa Sơn ư?"

"Có. Chín năm trước, trước khi lâm chung, Kang Dong Won đã truyền hết chân khí của mình cho hắn, còn giao phó hắn lại cho chưởng môn Song Joong Ki của phái Hoa Sơn chăm sóc. Không muốn người ta đến phái Hoa Sơn quấy rầy chỉ vì Thanh Phong Kiếm, Song chưởng môn đã giấu Kang Seulgi trong cấm địa trên đỉnh Hoa Sơn. Chín năm qua, Kang Seulgi vẫn sống một mình trên vách núi cheo leo của Hoa Sơn, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài nên không ai có được tin tức của hắn. Hai tháng trước, Kang Seulgi nghe được tin tức của Kiếm Ma – kẻ thù của mình – nên tự ý rời khỏi Hoa Sơn, tìm Kiếm Ma để báo thù. Song Joong Ki phái người của Hoa Sơn đi khắp nơi tìm hắn..."

"Ồ, thì ra là thế!" Chanyeol gật đầu, sau đó hỏi tiếp: "Phải rồi, sư phụ đã tra được lai lịch của Son Seungwan chưa?"

"Ta chỉ tra được một tháng trước bọn ho vào Nguyên từ Nhạn Môn Quan. Từ khi bọn họ nhập quan, luôn có người thuê sát thủ truy sát bọn họ. Ta cũng phái người ra quan ngoại thám thính rồi, chưa từng nghe có ai tên Son Seungwan. Có lẽ Son Seungwan vốn không phải là tên thật của hắn. Nếu con muốn biết nhiều hơn thì ta có thể điều tra từ phía bọn sát thủ..."

"Không cần đâu, con chỉ muốn biết bọn họ có gây bất lợi gì cho Phác Môn không mà thôi. Bây giờ xem ra bọn họ đến Phác Môn chỉ là vì xin được chữa trị." Chanyeol sửa sang bộ y phục trắng rồi đứng dậy, nói: "Vậy cứ bảo Lim bá đối đãi với Son Seungwan bình thường như khách đi!"

"Vậy Kang Seulgi..."

"Bây giờ con sẽ đi khám cho hắn."

Nhìn bóng lưng vững vàng của Park Chanyeol, Kim Kai không khỏi nhớ lại hai năm trước, lúc bằng hữu chí thân Park Jimin của mình sắp ra đi, Chanyeol quỳ quỳ bên giường của phụ thân, đau đớn nhưng kiên cường nói: "Xin phụ thân hãy yên tâm, con nhất định dốc hết sức để hoàn thành tâm nguyện của người, làm Phác Môn lớn mạnh, khiến Phác Môn trở thành bá chủ thực sự của võ lâm."

Lúc ấy Chanyeol chỉ mới mười sáu tuổi, vốn ở tuổi không rành thế sự nhưng trên lưng lại mang nặng tâm nguyện của phụ thân, có dã tâm xưng bá võ lâm.

Đồng thời với việc vui mừng, Kim Kai cũng không khỏi cảm thấy âu lo, vì dù sao thì hắn vẫn còn quá trẻ. Kiếm càng sắc thì càng dễ gãy, người có dục vọng quá lớn thì rất dễ mất phương hướng.

*

* *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro