One! Two! Three!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GUILTY

Seungwoo không thể ngăn cản chính mình, hết lần này đến lần khác, khi ánh mắt hắn rơi trên cơ thể Byungchan một-cách-vô-thức-nhất.


Nó khiến hắn cảm thấy bối rối, bởi chẳng nên là lúc này, chỉ vài tháng kể từ lần đầu tiên hắn hôn Subin và nói rằng hắn yêu cậu.


Bất quá hắn không nghĩ điều đó có nói lên rằng hắn thay lòng đổi dạ. Seungwoo khẳng định, hắn vẫn luôn yêu Subin, nhưng lại khao khát Byungchan, như một bản năng khác.


∗∗∗∗∗∗


Hắn yêu Subin thế này, cách mà tên hắn ướt át bật ra khỏi khóe môi cậu giữa từng nụ hôn bỏng cháy. Seungwoo thề, hắn có thể chỉ hôn cậu cả ngày, bởi hắn mê mệt đến chết thứ âm thanh run rẩy mắc kẹt trong cuống họng cậu những lúc đó.


Hắn càng yêu Subin khi cậu quỳ gối giữa hai chân hắn, tay vội vã cởi thắt lưng Seungwoo, hắn sẽ không phàn nàn khi động tác dồn dập cùng sự hớn hở của Subin khiến móng tay cậu đôi lần để lại vài vết xước trên hông hắn, bởi điều đó cho thấy cậu cũng đang điên cuồng yêu hắn thôi :


Cách mà cái miệng ẩm nóng của cậu bọc lấy từng mạch máu, răng có lúc vô tình chạm vào, lưỡi liên tục đánh vòng, một tay cậu cầm lấy Seungwoo, một tay chà sát đùi trong của hắn.


Đến khi hắn không nhịn được uốn cong lưng, hông nảy về phía trước, nhác thấy chất lỏng trắng đục đầy ứ trào khỏi khóe môi Subin, cái gì đó nổ tung trong não hắn.


Cũng là lúc tên cậu vừa vặn rời khỏi đôi môi Seungwoo.


Hắn có thể yêu Subin còn hơn cả như thế, nếu như Seungsik không gõ cửa và nói rằng họ chỉ còn 5 phút.


Hắn đảo mắt thở dài, kéo lại quần và cài lại cúc áo cho Subin.


Không đủ để yêu cậu, mà có khi cả một đời cũng không đủ.


∗∗∗∗∗∗


Seungwoo nuốt khan. Sẽ là tội lỗi nếu như hắn tiếp tục nhìn Byungchan!


Hắn đâu phải ngoại lệ. Đôi mắt Byungchan đã giết chết bao nhiêu người rồi?!


Sẽ là tội lỗi nếu như trái tim hắn tiếp tục đập dồn dập.


Nếu không tại con người đương đứng giữa sân khấu, động tác mạnh mẽ, tay chân uyển chuyển, đôi mắt xuất thần, một thân áo trắng tinh. Từ khoảnh khắc đó hắn vẫn luôn tự hỏi, tại sao cậu ta lại trưởng thành tốt đến thế. Cậu bé ngây thơ ngày ấy rốt cuộc đã biến đi đâu rồi. Mà nếu không tại trời mưa như trút nước, áo trắng không đủ che đậy cơ thể đó...


Hắn đã không cảm thấy tội lỗi nhường này.


Sẽ là không thể cưỡng lại, nếu như cho phép môi hắn chạm vào cổ người đó đang ngửa đầu, rút sạch máu cậu ta... Để cậu ta với chính mình hòa làm một thể.


Có tội lỗi đến mấy cũng được.


Byungchan quẳng cho hắn một cái nhếch môi kín đáo, vai cố tình cọ sát vai hắn khi lướt ngang qua. Ánh mắt cậu ta tối tăm màu nhục cảm, động chạm sặc mùi khiêu khích.


Khóe môi Seungwoo từ bao giờ cũng cong lên một nửa! Sự thích thú tội lỗi này, hắn biết làm sao đây?


∗∗∗∗∗∗


Tội lỗi sẽ còn đau đớn đến mức nào nếu như không thể ăn năn?! Bởi Theodore Parker vĩ đại đã từng nói, rằng: Ăn năn chính là sự đau đớn của tội lỗi.


Mỗi ngón tay Seungwoo chạm vào Tội lỗi đều nhức nhói, nhưng khoái cảm của nó mang đến vẫn thừa sức nhấn chìm hắn.


Mỗi thứ thuộc về Byungchan đều là một tội lỗi. Chạm vào càng nhiều, lún vào càng sâu, mà cưỡng lại càng không tưởng.


Seungwoo bất chấp đóng sập cửa, thô bạo đẩy Byungchan nằm úp sấp trên giường. Mắt đau nhức vì đường cong giữa sóng lưng và mông của cậu ta.


"Nhanh lên, hyung!"


Giọng Byungchan nghẹn lại vì khuôn mặt vùi trong chăn gối, với một Seungwoo nằm đè trên tấm lưng trần. Tay Seungwoo luồn ra phía trước, nấn ná trên cái bụng phẳng lỳ của Byungchan trước khi cho tay vào trong quần đùi của cậu ta.


"Khốn khiếp!" Thậm chí cậu ta còn chẳng mặc gì ở bên trong. Seungwoo chửi thề trước khi lôi tuột thứ duy nhất đó ra khỏi cơ thể người còn lại.


∗∗∗∗∗


Tiếng điện thoại đột ngột vang lên khiến cả hai giật thót, Byungchan ngẩng đầu với lấy điện thoại áp vào tai một cách khó khăn.


[ Seungwoo hyung có ở đó không anh?]


Byungchan nhíu mày, nhìn lại tên người gọi một lần nữa trước khi trả lời "Không" thật dứt khoát, chẳng nói gì thêm mà cúp máy. Cậu lại vùi mặt vào trong gối, Seungwoo đằng sau không chút nghi ngờ vẫn điên cuồng di chuyển.


"Subin đó."


Cả người Seungwoo trong một giây đã đông cứng khi nghe tên cậu. Cảm giác tội lỗi chảy vào từng thớ cơ, đau đớn đến run rẩy, tầm mắt mong lung chếnh choáng.


Cho nên nụ cười trên môi Byungchan méo mó bao nhiêu, Seungwoo tất nhiên không nhìn thấy được... cũng không biết được, Tội lỗi đâu phải lúc nào cũng đẹp đẽ như hắn những tưởng.


∗∗∗∗∗


Có lẽ hắn sẽ tiếp tục chết mòn trong tội lỗi như thế.


Nếu như ngày đó Seungwoo không tận mắt nhìn thấy, chút tội lỗi nhỏ nhoi trong lòng hắn vỡ tan tành ngay trước mắt.


Hóa ra lâu nay, không phải chỉ mình hắn đắm chìm trong cơn lầm lạc đó.


Seungwoo tự hỏi, không biết Byungchan có giống như hắn, cảm thấy nụ hôn của Subin tan ra trong khoang miệng cậu ta ngọt ngào như kẹo gòn?


Seungwoo tự hỏi, không biết Subin có giống như hắn, cảm thấy đôi môi căng mọng của Byungchan mềm mại như một viên marshmallows?


Cách mà đôi mắt Subin đau đớn nhìn Byungchan, cách từng ngón tay cậu ngập ngừng chạm vào khuôn mặt đó, ngón tay miết trên khóe môi người nọ, hắn hiểu, rất rõ là đằng khác!


Chính nó, sự rung động của cậu đã khiến Seungwoo nở một nụ cười trọn vẹn chưa từng!


∗∗∗∗∗


"Subin à, đếm đến 3 đi em!"


"Tại sao vậy?"


"Bởi vì ở đây không chỉ có hai chúng ta đâu."


—End—

A/N: thác loạn trong đêm TT3TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro