Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời mình. Mình yêu cậu, Jinhyuk à!

Wooseok đã cố gắng giữ bình tĩnh để không bật khóc trong bài phát biểu của mình, thế nhưng cuối cùng cậu vẫn nức nở khi nhắc đến tên Jinhyuk. Cách giọng cậu lạc đi trong hàng nước mắt, những tiếng nức nở vang lên nho nhỏ sau micro khiến lòng Han Seungwoo thắt lại. Anh thương cậu, thương vô cùng. Cùng là những idol đã từng được debut, anh hiểu gánh nặng trong lòng cậu khi phải gạt phắt đi lòng tự tôn của một đàn anh để bắt lấy cơ hội được debut lại cùng X1, không những thế mà cậu còn phải chịu áp lực cố gắng lấy lại danh tiếng sau những scandal thất thiệt trước đây.

Tham gia chương trình này, trải qua ba tháng cùng vô vàn những bài đánh giá khắc nghiệt, không chỉ cậu mà tất cả mọi người đều chắc mẩm Lee Jinhyuk sẽ được debut, thế nhưng sự thật nghiệt ngã đã quật ngã cậu đến choáng váng khi người bạn mình lại chỉ đứng ở vị trí thứ 14. Han Seungwoo biết Lee Jinhyuk đối với Wooseok không chỉ là một người bạn mà còn là một chỗ dựa tinh thần, chống đỡ cho cậu qua những ngày giông bão. Giờ thì chỉ còn lại mình cậu chơi vơi.

Anh tiến đến ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng, thì thầm nhẹ nhàng:

- Em đã tốn nhiều thời gian để đến được đây rồi.

Wooseok khẽ nức nở, nhỏ giọng cảm ơn anh rồi trở về chỗ ngồi sau khi cầm lấy chiếc khăn giấy từ tay Hyungjun. Khoảnh khắc dáng người bé nhỏ ấy rời khỏi vòng tay anh, Seungwoo nghĩ rằng có lẽ anh thực sự đã thích cậu mất rồi.

Mãi cho đến tận khi mười một thành viên X1 cùng chuyển đến ký túc xá thì Seungwoo mới gặp lại Wooseok kể từ sau buổi Final. Trông cậu vẫn vậy, gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng muốt mịn màng và đôi mắt lấp lánh, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm, cũng có thể là cậu lại tụt thêm vài cân. Seungwoo đau lòng, nhớ lại những lời Jinhyuk nói sau khi buổi Final kết thúc:

- Xin anh hãy thay em chăm sóc cho Wooseok. Cậu ấy có cả một con đường hoa phía trước để đi nhưng lại không có ai để dựa vào cả

- Jinhyuk à ... - Seungwoo nắm lấy tay Jinhyuk.

- Thật đó hyung à, cậu ấy chưa bao giờ dám thực sự vui vẻ hạnh phúc cả, luôn lo lắng trước sau, cậu ấy sẽ không trụ nổi mất nếu phải tự mình chống lại thế giới khắc nghiệt này. Anh hiểu điều đó là Seungwoo hyung.

Đương nhiên là anh đã đồng ý với lời nhờ vả đó của Jinhyuk, nhất là khi anh cũng có tình cảm với Wooseok nữa.

- Em ổn chứ Wooseok?

Seungwoo ôm lấy bả vai cậu, nghiêng đầu cúi xuống nhìn vẻ mệt mỏi cố giấu của cậu. Wooseok cười nhẹ, khẽ trấn an hyung của mình rồi cố gắng xách chiếc vali to lên mà Seungwoo dám cá rằng có khi còn nặng hơn cả cậu bây giờ.

- Để anh giúp em, trông em mệt mỏi lắm.

- Hyung không cần phải để tâm tới những gì Jinhyuk nói đâu. Em vẫn ổn mà, cậu ấy chỉ lo lắng quá thôi. – Wooseok im lặng nhìn Seungwoo xách chiếc vali của mình lên một cách nhẹ bẫng rồi khẽ nói.

Seungwoo không nói gì, dường như chẳng bận tâm đến những lời của Wooseok, chỉ lặng thinh xách vali và dẫn cậu lên ký túc xá của nhóm. Cả quãng đường đi cả hai đều giữ im lặng, chỉ nghe thoang thoảng tiếng thở có chút gấp của anh. Wooseok thì dường như lại đang chìm vào mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân, còn Seungwoo thì vắt óc nghĩ xem nên đáp lại cậu thế nào.

Đặt vali của cậu vào phòng khách, anh nhanh chóng kéo cậu ra ngoài ban công để tránh sự chú ý của lũ trẻ vẫn đang đùa nhau trong phòng ngủ mà không để ý tới sự khác thường của hai người.

- Wooseok à, đừng gạt anh ra khỏi thế giới của em được không. Không phải vì những lời Jinhyuk nói, mà vì anh thực sự muốn chở thành chỗ dựa của em. – Seungwoo ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa lên bờ vai vững chãi của mình.

- Em ... không giống những người khác, Seungwoo hyung. Anh sẽ không muốn dính phải em đâu. – Wooseok siết chặt tay, cố gắng không để bản thân mềm nhũn trong chiếc ôm ấm áp của anh. Cậu biết rõ sự quan tâm khác thường mà Seungwoo dành cho mình, bản thân cậu cũng bỡ ngỡ trước thứ tình cảm mới nhú lạ lẫm này, thế nhưng cậu hiểu bản thân, cậu hiểu rõ rằng không ai nên dính líu đến mình cả.

- Tin anh, Wooseok. Hãy tin anh. – Seungwoo căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cậu. Anh có thể lờ mờ đoán được tình cảm của cậu, thế nhưng Wooseok vẫn luôn giỏi giấu mình trong vỏ bọc lạnh lùng khiến anh không thể chắc chắn. Từng giây phút trôi qua thật lâu và chỉ mãi đến khi anh cảm nhận được một vòng tay bé nhỏ đang cẩn thận rè rặt ôm siêt lấy mình, Seungwoo mới thấy thật nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro